Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 85: “em Không Thể Xa Anh Được Đâu Anh Ơi”


Bạn đang đọc Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu – Chương 85: “em Không Thể Xa Anh Được Đâu Anh Ơi”


Quỷ ảnh giật mình, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chàng thanh niên vóc dáng cao gầy đi ngược chiều sáng, bầu trời sau lưng đỏ sẫm một màu nguy hiểm, phản chiếu vào đôi mắt Quỷ ảnh.
“Kê Huyền đang ở đâu?” Anh hỏi,
“…Vương á?” Quỷ ảnh ngạc nhiên, nó giơ cái tay mờ ảo lên gãi đầu: “Thật ra ta…”
Còn chưa dứt câu, chàng thanh niên đã đến gần.
Gương mặt người nọ không khác gì trước kia, chỉ có đôi mắt đỏ rực là giống Quỷ Vương như đúc, khiến cho khí chất đối phương trở nên lạnh lùng và hung ác.
Quỷ ảnh: “!”
Nó trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Diệp… Diệp… ngươi…”
Ngay lúc này, khoảng không cách đó không xa chợt nứt ra một khe hở.
Hình bóng một con quỷ chậm rãi hiện lên, nó cúi người thật sâu trước mặt Diệp Ca, cung kính nói:
“Chào… chào ngài.”
“Ừ.” Diệp Ca lười biếng đáp: “Chuyện gì?”
“Mẹ đang chờ ngài ở trung tâm thành phố.”
Diệp Ca cau mày, trong lòng dấy lên một suy đoán mơ hồ.
Nếu…
Thời điểm còn ở trụ sở chính Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên Mẹ nói với anh khi nào trở lại thành phố M sẽ tiếp tục thảo luận chuyện đó.
Không lẽ Kê Huyền cũng đang ở chỗ của Mẹ?
Anh ngước mắt nhìn con quỷ đang hết sức lo sợ trước mặt, hờ hững nói: “Đã biết.”
Con quỷ lần nữa khom người thật sâu chào Diệp Ca rồi tan biến trong không khí ngay sau đó.
Cơ thể mỏng manh của Quỷ ảnh cứng đơ tại chỗ, gương mặt mờ ảo đần ra.
Con quỷ kia… nó có ấn tượng.
Cấp bậc của tên đó ít nhất cũng từ A trở lên, lúc chiến đấu có khi còn ngang tay với rất nhiều ác quỷ cấp S, nhưng lúc này tên đó lại khom lưng uốn gối như thế…
Hơn nữa…
Quỷ ảnh quay sang nhìn Diệp đang đứng cạnh mình.
Đối phương đang trầm ngâm nhìn chăm chú theo hướng con quỷ kia biến mất, đôi mắt đỏ rực híp lại như biển máu ngưng đọng, vô tình lại mang mấy phần cảm giác áp bức khiến người ta sợ hãi.
Đó là đôi mắt chỉ chi trưởng mới có thể có.
Mà đến tận bây giờ, chỉ có hai người được coi là chi trưởng, một là Vương, mà còn lại là…
Quỷ ảnh từ từ há hốc mồm, khó tin trợn trừng mắt nhìn chàng thanh niên đứng trước mặt mình, nó lắp bắp: “Ngươi… ngươi… ngươi…”
Diệp Ca không hề biết trong lòng nó đang nghĩ gì.
Anh phất tay với Quỷ ảnh, nói: “Đi trước nhé.”
Chàng thanh niên cao gầy quay người, khoảng không trước mặt nứt ra một khe hở màu máu, hơi thở mạnh mẽ thuộc về chi trưởng tràn ra từ bên trong quỷ vực, anh bước vào, thân hình bị hư không nuốt chửng chỉ trong chớp mắt, biến mất trước mặt Quỷ ảnh.
Con phố hoàn toàn tĩnh mịch.
Quỷ ảnh: “…”
Nó từ từ ngồi xổm xuống, chầm chậm ôm đầu.
Giữa đống hoang tàn không một bóng người, một tiếng kêu bi thảm nhất trần đời vang lên.
“A a a a a a a a a a a a a!!!”
Thế… thế giới quan của nó…
Nát bét rồi!!

“Cậu chắc chắn?”
Ngũ Túc nghiêm mặt, chậm rãi hỏi:
“…Vâng.” Nhân viên đứng đối diện hắn ta vẻ mặt nặng nề, đôi mày cậu ta nhíu lại, như bị mây đen bao phủ.
Cậu ta chầm chậm hít sâu, giọng nói như rỉ ra từ kẽ răng, cậu ta khó khăn nói: “Đó là… tin tức nhận được từ phía thủ đô.”
“Thương vong… nghiêm trọng không?” Ngũ Túc cố đè giọng mình.
“Rất nặng,” Cậu nhân viên gượng cười: “Nhưng, tin tốt duy nhất là ngay khi phát hiện sự tình bất ổn, những người còn lại đã bắt đầu rút lui, ít nhất… vẫn còn rất nhiều người còn sống.”

“Hiện tại họ đang ở đâu?”
“Trong một hầm tị nạn gần thủ đô.” Đối phương trả lời: “Bây giờ đang điều trị cho những người bị thương, nghỉ ngơi lấy sức và thu xếp lại những tài liệu cứu được.”
Ngũ Túc hỏi tiếp: “Trụ sở chính Cục quản lí giờ thế nào? Tình hình ra sao rồi?”
“Đã bị lệ quỷ chiếm đóng, xung quanh bao phủ một tầng âm khí dày đặc, nhân viên tình báo của chúng ta không cách nào tiến vào, nhưng mà…” Cậu nhân viên ngập ngừng, không biết rốt cuộc có nên nói hay không.
“Nhưng?” Ngũ Túc nhíu mày.
“Nhưng…” Đối phương hít sâu, nói: “Hình như có người tận mắt nhìn thấy, ACE… xuất hiện gần đó trong ngày bị tấn công.”
Ngũ Túc giật mình: “…ACE?”
Hắn ta nghiến răng: “Tin có chính xác không?”
“Chính xác.”
Cậu nhân viên rời khỏi phòng làm việc.
Do trụ sở chính bị tấn công, hiện tại thành viên của Cục quản lí tại các thành phố đều đã rút lui khỏi Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, bí mật dọn vào những điểm tị nạn.
Thành phố M đã bị xâm chiếm, vì vậy Cục quản lí thành phố M phải sát nhập với chi nhánh của thành phố bên cạnh, cùng nhau rút lui đến điểm tị nạn gần thành phố M, nhân viên hai chi nhánh cũng không tính là ít, dẫn đến việc bố trí diện tích hơi chật chội.
Phòng làm việc hiện tại của Ngũ Túc gần như chỉ bằng một phần ba trước kia.
Tài liệu chất đống bừa bộn trên nền xi măng bẩn thỉu và ẩm ướt, một chiếc bàn gỗ nhỏ hẹp đặt giữa phòng trông vô cùng đơn sơ, ngoại trừ các loại radio và vệ tinh liên lạc là còn đẩy đủ, cơ bản không có thiết bị nào khác.
Ngũ Túc chậm rãi hít thật sâu, đôi mày nhíu chặt vì lo âu, hắn quen tay vuốt râu.
Trong khoảng thời gian này, bộ râu của hắn ta bị giật đến rối mù, có chỗ còn hói một mảng nhỏ, trông cực kì thê thảm.
ACE…
Đến tận bây giờ hắn vẫn không tin hóa ra mình đã gặp được thân phận ở thế giới thực của ACE từ rất sớm… cái cậu nhân viên phòng Hậu cần lười biếng, dường như lúc nào cũng uể oải kia lại chính là vị vua không ngai huyền thoại trong trò chơi, là người đứng đầu bảng xếp hạng điểm tích lũy.

Ngũ Túc vẫn nhớ ngày đầu tiên hắn ta gặp ACE, lúc hắn ta lái xe ra đã thấy Diệp Ca đang đứng đợi xe buýt… bây giờ nhớ lại vẫn thấy vô lí đến nực cười.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn từ tin tức chấn động mười phần này, chuyện xảy ra kế tiếp đã khiến hắn hoa mắt váng đầu.
Người chơi duy nhất phá đảo trò chơi, hi vọng phản kích duy nhất của loài người, biến thành… kẻ địch.
Hình ảnh lưỡi dao trắng lạnh băng xuyên qua lồng ngực nhỏ nhắn của thiếu nữ như hằn sâu lên võng mạc, chỉ cần Ngũ Túc nhắm mắt lại sẽ thấy Vệ Nguyệt Sơ bối rối trợn tròn mắt, cùng với máu tươi đỏ thắm phụt ra từ ngực cô, hành hạ hắn ta mỗi phút mỗi giây.
Ngũ Túc còn cho rằng, sau thời gian dài ở trong trò chơi, mình đã quen với việc mất đi đồng đội.
Nhưng không hiểu vì sao, cảm giác đau đớn âm ỉ ngột ngạt cứ luôn đè nặng trong lòng hắn ta, chậm chạp không chịu vơi đi.
Sự ngưỡng mộ và khao khát dành cho ACE, nỗi đau mất đi đồng đội cùng với hận thù nặng trĩu đối với hung thủ đè trên vai hắn ta, trộn lẫn thành một cảm xúc phức tạp khiến hắn ta nghẹt thở.
Ngũ Túc cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay, chìm trong tĩnh lặng một lúc lâu.
Bỗng, cửa phòng làm việc bị mở tung.
BLAST hùng hổ xông vào, Trần Thanh Dã bất đắc dĩ theo sát phía sau.
Ngũ Túc giật mình ngẩng đầu.
“Xin lỗi.” Trần Thanh Dã cười trừ với Ngũ Túc, song trên mặt anh ta lại chẳng có bao nhiêu áy náy: “Bọn tôi nghe được ít tiếng gió, bên phía thủ đô xảy ra chuyện gì sao?”
BLAST mặt mày u ám kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống.
Ngũ Túc thở dài.
Hắn ta cũng không mong có thể gạt được hai người trước mặt nên thẳng thắn kể lại toàn bộ sự việc xảy ra tại trụ sở chính… bao gồm cả việc có người tận mắt thấy ACE xuất hiện ở đó.
Vẻ mặt Trần Thanh Dã nghiêm trọng hơn hẳn: “Ý anh là, anh nghi ngờ ACE có liên quan đến việc trụ sở chính bị tàn sát?”
Ngũ Túc nhún vai, vẻ mặt mệt mỏi: “Tôi không biết, nhưng…”
Chứng cớ cho thấy như vậy.
Hắn ta nhịn không được, hỏi: “Các anh có từng… để ý thấy có gì bất thường không?”
“ACE sao?” Trần Thanh Dã lắc đầu, nói: “Nếu anh muốn hỏi tôi có phát hiện lập trường của ACE có gì đó không đúng không, thì tôi chỉ có thể nói không có.”
Anh ta nói thêm: “Đến tận bây giờ, tôi cũng không cảm thấy ACE là tay trong của lệ quỷ.”
Mọi hành động của đối phương từ đầu đến giờ, không một lần nào không phải vì tồn vong của nhân loại, từ việc Mẹ phái ra lệ quỷ dưới trướng thực hiện nhiệm vụ, đến cánh cửa thật sự nằm ngay trong thành phố M, nếu không có Diệp Ca, họ đã không thể nào tìm ra chân tướng.
Nhưng những việc đó Ngũ Túc đều không tham dự, hắn ta có suy nghĩ như vậy cũng dễ hiểu.
Trần Thanh Dã nghiêng đầu nhìn Ngũ Túc: “Anh cảm thấy nếu một người đã sớm về phe của Mẹ, sẽ phá tường cho các anh cứu người trước khi tiến vào thành phố M?”
Ngũ Túc nghiến răng, gật đầu: “Anh nói đúng.”
Suốt những ngày qua, nội bộ Cục quản lí lan truyền không ít lời đồn đãi, dần dần cũng khiến lập trường của hắn ta lay động.

Nhưng từng câu từng chữ Trần Thanh Dã vừa nói quả thật làm Ngũ Túc không tài nào phản bác được.
“Hơn nữa…” Trần Thanh Dã nhấc tay đẩy gọng kính trên sống mũi, đôi mắt sau tròng kính hơi híp lại, nói: “Không biết các anh có chú ý hay không, trên vạt áo ACE có vết máu.”
Ngũ Túc ngây người.
Khi đó tuy là ban ngày, nhưng bầu trời bị mây đen cuồn cuộn vây kín, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ kì dị bắn ra từ thành phố.
Hắn ta cách nơi đó xa nhất, dĩ nhiên không có khả năng thấy được vạt áo của Diệp Ca.
Trần Thanh Dã đưa ra kết luận chắc nịch: “Hẳn là ACE đã giao thủ với Mẹ.”
Ngũ Túc giật mình.
Trần Thanh Dã tiếp tục nói: “Tôi nghi rằng rất có thể Mẹ đã dùng cách nào đó để khống chế ACE, vậy nên mới dẫn đến hoàn cảnh hiện tại…”
Anh ta còn chưa nói xong, BLAST từ đầu đến giờ luôn ngồi một bên, mặt mũi hằm hằm không nói lời nào đã đứng bật dậy khỏi ghế.
Chân ghế kim loại đập xuống nền xi măng phát ra tiếng vang chói tai.
Cậu ta nghiến răng, gằn từng chữ: “Tui không tin.”
Hai người trước mặt đầu ngạc nhiên.
Trần Thanh Dã cau mày: “Sao cơ?”
Mái tóc đỏ quạch của BLAST gần như trở thành màu sắc tươi sáng duy nhất trong căn phòng, cơ mặt cậu ta bành ra, đôi mắt đen nhánh lóe lên ánh lửa nóng bỏng, như thể muốn dùng ánh mắt xé vụn từng người dám bước tới trước mặt mình.

Cậu ta khiêu khích nhìn hai người trước mặt, như muốn khơi mào một cuộc chiến:
“Tui.

Không.

Tin.”
Cậu ta hung dữ, nói: “Vệ Nguyệt Sơ chưa chết.”
Sự tĩnh mịch bao trùm căn phòng, ba người trố mắt nhìn nhau.
“Các người còn chưa học được gì sao? ACE chính là một tên lừa đảo!” Giọng BLAST mất kiểm soát cao vút lên, cậu ta hằn học nói: “Tui không tin người phụ nữ độc ác đó đã chết, các người có hiểu không?”
Ngũ Túc đứng dậy, như muốn trấn an đối phương:
“Nhưng chuyện hôm đó cậu cũng thấy mà…”
Những người đã từng biết về vũ khí của ACE đều rõ, không ai có thể sống sót dưới lưỡi hái đó, nhất là khi chính mắt họ thấy mũi hái đã vô tình xuyên thẳng qua ngực Vệ Nguyệt Sơ… không ai có thể sống sót trong tình cảnh đó, dù có là MAID thì cũng vậy.
Tuy rằng… họ rất muốn tin vào khả năng đó.
Nhưng… theo thời gian dần qua, nhất là lời của nhân chứng trực tiếp chứng kiến vụ tàn sát ở trụ sở chính Cục quản lí tại thủ đô, đã khiến cho khả năng này càng ngày càng nhỏ, càng thêm mong manh yếu ớt.
Hiện tại càng sớm chấp nhận sự thật càng tốt chứ không phải chìm đắm trong hi vọng giả tạo, gửi gắm khả năng xoay chuyển tình huống trên người kẻ địch.
BLAST cố chấp nói: “Tui không tin.”
Cậu ta có vẻ cực kì kiên định với trực giác của mình lần này: “ACE là đồ lừa gạt, tui nói rồi, tui sẽ không bao giờ tin anh ta nữa.”
BLAST nói như chém đinh chặt sắt: “Vì vậy, việc lần này anh ta chuyển phe tui cũng không tin!”
Trần Thanh Dã nhìn lướt qua cậu ta, sau đó phá vỡ bầu không khí nặng nề: “Trên thực tế, tuy tôi cho rằng khả năng chuyện đó xảy ra rất nhỏ, nhưng… cũng không thể loại trừ trường hợp này.”
Ngũ Túc ngạc nhiên: “Anh nói rõ xem?”
“Chúng ta vẫn chưa tìm được thi thể Vệ Nguyệt Sơ, đúng không?” Trần Thanh Dã nói.
Ngũ Túc rơi vào trầm tư.
Đúng là vậy.
Nhưng đó cũng không phải vì họ không muốn tìm, mà là không có điều kiện.
Ngày đó sau khi Diệp Ca rời đi, họ đã dùng tốc độ nhanh nhất để đưa người thường và người bị thương ra khỏi khu vực nguy hiểm, cơ bản hoàn toàn không có thời gian cử người xuống vực sâu xem xét.
Ngũ Túc nói ra suy nghĩ của mình.
Trần Thanh Dã trầm ngâm, gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh ta suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó đưa ra tổng kết: “Vậy thì tôi nghĩ tiếp theo chúng ta nên chuẩn bị theo hai hướng.”

“Cái gì?” Ngũ Túc hỏi.
“Trước hết, nhất định phải xem ACE như kẻ địch để đối phó, năng lực của đối phương mạnh mẽ, nếu như xem thường chúng ta sẽ phải trả giá rất lớn.” Trần Thanh Dã nói đâu ra đấy: “Kế nữa, chúng ta chắc chắn phải cân nhắc khả năng đối phương bị Mẹ khống chế, vậy nên dưới tiền đề thứ nhất, tìm cách tiếp xúc với đối phương, tìm cơ hội giải trừ khống chế… dù sao, nếu đưa được ACE về, anh ấy sẽ là chiến lực đáng tin cậy của phe ta.”
“Cuối cùng, Trần Thanh Dã quay sang nhìn BLAST mặt mũi hằm hằm, nói:
“Tuy tôi đồng ý với trường hợp mà cậu nói, nhưng xác suất quá thấp, cũng quá lí tưởng hóa, vì vậy tôi không đề xuất cấp bất kì nhân lực nào cho phương hướng này.”
BLAST không phục, nói: “Nhưng…”
Trần Thanh Dã bình tĩnh ngắt lời cậu ta: “Trừ bản thân cậu.”
BLAST ngây người.
Trần Thanh Dã nói: “Cậu có thể đến thành phố M trước để tìm thi thể Vệ Nguyệt Sơ, thử kiểm tra suy đoán của mình, nhưng nơi đó thật sự quá nguy hiểm, mỗi một thành viên ban Chiến đấu đều cực kì quý báu, không thể vì phỏng đoán của cậu mà bỏ mạng được.”
Lòng BLAST chấn động, mái tóc đỏ trên đầu dường như cũng có tinh thần hơn, lại lần nữa tươi hẳn lên:
“Không thành vấn đề!”
“Nhưng tôi có một điều kiện.” Trần Thanh Dã bổ sung.
“Điều kiện gì?” Trông BLAST có vẻ tràn ngập niềm tin.
Trần Thanh Dã hỏi: “Cậu biết nếu cậu thất bại sẽ có nghĩa gì chứ?”
“Sao cơ?” Mặt BLAST ngu ngơ.
Ngũ Túc chen vào, giọng hắn ta vô cùng nặng nề: “Vệ Nguyệt Sơ đã chết.”
BLAST chấn động, lại lần nữa ỉu xìu.
Trần Thanh Dã không chút nương tay bổ thêm một dao: “Hơn nữa còn là tự tay ACE giết.”
Vẻ mặt BLAST càng thêm nặng nề, bàn tay xuôi bên người chậm rãi nắm lại thành quyền, khớp xương dùng sức đến trắng bệch.
“Vậy nên, điều kiện của tôi là, nếu cậu thất bại…” Trần Thanh Dã nhìn chăm chăm cậu thanh niên trước mắt, gằn từng chữ, nói:
“Không cho phép cậu nhất thời xúc động, tìm ACE báo thù.”
Sau một lúc lâu.
“…Được.” BLAST nghiến răng.

Trung tâm thành phố M từ lâu đã bị mùi máu và âm khí nồng đậm bao phủ, gần như không còn thấy được màu sắc thực sự của bầu trời.
Đất đai rạn nứt, nhà cửa nghiêng ngả, khắp nơi đều là đống đổ nát hoang tàn.
Trong những kẽ hở giữa các phế tích, có thể lờ mờ thấy được những mảng thịt ngọ nguậy bên dưới.
Xác chết tái xanh chất đống trên đường phố.
Có vẻ như chúng được mang tới từ các thành phố khác, có cái đã thối rữa, có cái còn tươi.
Chúng như những món vật phẩm không quan trọng bị chất chồng lên nhau, tản ra mùi hương hôi thối vẩn đục.
Diệp Ca chậm rãi đi dọc theo con phố về phía trước.
Anh ngẩng đầu nhìn kiến trúc kì lạ cách đó không xa.
Những hòn đá lớn và những tấm xi măng nham nhở đặt chung một chỗ, những thanh thép xoắn nhô ra từ giữa, vươn thẳng lên bầu trời màu đỏ sậm, tựa như một con quái vật đáng sợ hình dáng quái dị đột ngột đáp xuống ngay giữa thành phố.
Diệp Ca rời mắt, tiến vào bên trong tòa nhà.
Bóng lưng cao ngất của chàng thanh niên mảnh khảnh dần dần bị cái miệng xấu xí đen ngòm nuốt chửng.
Càng đi sâu vào trong, mùi tanh của máu càng nồng.
Trên sàn nhà có thể thấy vô số khối thịt đỏ tươi uốn éo phập phồng, còn lờ mờ thấy được những thi thể cụt tay cụt chân chưa tiêu hóa xong.
Diệp Ca nhanh chóng nhìn thấy Kê Huyền đang đứng cách đó không xa, và cả Mẹ đang giẫm lên những khối thịt gần như lấp kín tầm mắt.
Mẹ cụp mắt nhìn họ, gương mặt giống hệt trong kí ức của Diệp Ca đang mỉm cười nhẹ nhàng, song lại không có chút độ ấm nào, chỉ có sự trống rỗng đến gần như làm cho người ta lạnh sống lưng.
Kê Huyền quay sang nhìn Diệp Ca, môi mỏng sắc bén cong lên, đôi mắt đỏ rực sáng ngời:
“Anh, anh tới rồi.”
Hắn bước nhanh về phía Diệp Ca.
Kê Huyền giang tay, thân mật ôm eo chàng thanh niên, siết chặt cơ thể hai người vào với nhau.

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên má đối phương, giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy mập mờ: “Em nhớ anh quá.”
Diệp Ca vẫn bình thản như cũ, anh tươi cười trở tay ôm lưng đối phương:
“Tôi mới đi có bao lâu đâu chứ?”
Kê Huyền cắn nhẹ tai chàng thanh niên, ám ách nói: “Quá lâu.”
Giọng hắn rất thấp, tựa như đang làm nũng, ham muốn chiếm hữu cùng quấn quít mè nheo ùn ùn ập xuống đối phương:
“Em không thể xa anh được đâu, anh ơi.”
Diệp Ca bị đối phương cắn tai, sống lưng cứng đờ: “…”
Đệt.
Tên này diễn sâu quá vậy.
Cách đó không xa, người phụ nữ vóc dáng yểu điệu bước từng bước chậm rãi xuống khỏi khối thịt cao.

Đôi mắt như ngưng đọng ác niệm sâu nặng nhất thế gian nhìn chăm chăm hai người trước mặt, song trên mặt lại đầy vẻ yêu thương, bà ta nhìn Kê Huyền, hỏi nhỏ:
“Xem ra ước muốn của con đã được đền đáp rồi nhỉ?”
Kê Huyền cong môi cười, hai tay ôm lưng Diệp Ca, vững vàng giam đối phương ngực mình, trong mắt lóe lên sự vui mừng cùng thỏa mãn, hệt như đứa trẻ cuối cùng cũng ôm được món đồ chơi mình thích nhất, lại như có được cả thế giới:
“Đúng vậy.”
Hắn nghiêng đầu, cúi xuống hôn Diệp Ca, giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười.
“Đều là công của Mẹ cả.”
Diệp Ca có thể thấy rõ nét sượng trân thoáng qua rồi biến mất trên mặt Mẹ.
Anh thả lỏng cơ thể, tựa hẳn vào ngực Kê Huyền, đôi mắt đỏ rực hơi híp lại, sâu trong mắt như hiện lên vẻ suy tư.
Xem ra anh đoán không lầm.
Mẹ rất không thích chuyện hai chi trưởng của mình ở cùng với nhau.
Hoặc có thể nói… bà ta kiêng dè việc đó.
Kê Huyền quay sang nhìn Mẹ đang đứng bên cạnh: “Ta tin rằng Mẹ sẽ không tách chúng ta ra, đúng không?”
Mẹ cười trả lời: “Dĩ nhiên là không.”
Bà ta vươn tay về phía Kê Huyền: “Dù gì ta cũng đã đáp ứng con rồi, không phải sao?”
“Đúng vậy.” Kê Huyền cúi người hôn lên mu bàn tay tái nhợt của đối phương, nụ cười nở trên môi: “Ta rất cảm ơn.”
…Từ khi bắt đầu, Mẹ đã cam kết với hắn.
Bất kể là khi ở trong trò chơi hay sau khi rời khỏi đó, Mẹ đều hứa sẽ tặng cùng một phần thưởng cho hắn…
Vĩnh viễn ở bên cạnh Diệp Ca.
“Tuy nhiên…” Mẹ thu tay về, vẻ mặt khó xử: “Chắc các con cũng nhận ra, thực ra thì hiện tại ta vẫn chưa hoàn toàn tiến vào thế giới thực, phải không?”
Đáy lòng Diệp Ca chấn động.
Khi nhìn thấy những khối thịt chưa được thu hồi vào trong thể xác, anh đã có suy đoán như vậy… do một trở ngại nào đó, tuy hiện tại mẹ đã có thể xâm nhập vào thế giới thực nhưng còn có điều kiện nào đó chưa được thỏa mãn, vì vậy bản thể khổng lồ của bà ta mới nằm ngọ nguậy dưới lòng đất thành phố M, cho nên bà ta mới đưa ra kỳ hạn một tháng.
Nhưng Diệp Ca không ngờ bà ta sẽ không e dè gì mà nói thẳng chuyện này ra trước mặt mình.
Bà ta muốn làm gì?
Mẹ nói tiếp: “Chỉ cần qua được khoảng thời gian này, cả thế giới chính là của chúng ta, đến lúc đó, dù cho có không muốn thì loài người vẫn sẽ phải thần phục dưới sự thống trị của chúng ta, trở thành thịt và mồi của chúng ta.

Chúng ta hoàn toàn nắm được thế giới trong tay, mà hai người các con… là những đứa trẻ ta thích nhất, cũng sẽ lấy được phần thưởng phong phú nhất từ thế giới này, đến lúc đó, ta sẽ có thể hoàn thành hứa hẹn của ta đối với con.”
Bà ta nhìn Kê Huyền: “…Vĩnh viễn ở cạnh nhau.”
Mẹ nói: “Để thực hiện mục tiêu này, có một số việc ta cần các con giúp đỡ hoàn thành.”
Bà ta hiền từ hỏi: “Các con có sẵn lòng giúp ta không?”
Diệp Ca nhìn chăm chăm đôi mắt đầy tà ác của người phụ nữ trước mặt, mỉm cười: “Dĩ nhiên.”

Nửa giờ sau, Kê Huyền và Diệp Ca rời khỏi chỗ của Mẹ.
Sau khi cảm giác được những tầm mắt dõi theo mình biến mất, Diệp Ca khó chịu hoạt động vai và cánh tay.

Anh nhấc tay vỗ cánh tay vẫn ôm cứng lấy eo mình của Kê Huyền, giọng điệu không vui:
“Này, ôm đủ chưa?”
Không ngờ, đối phương không hề buông tay mà ngược lại còn tăng thêm vài phần sức mạnh, ỏng ẹo làm nũng:
“Chưa đủ.”
Diệp Ca: “…”
Anh trợn mắt, giơ tay đè lên tay đối phương, chuẩn bị dùng sức bẻ tay hắn ra.
Nhưng Diệp Ca còn chưa kịp dùng lực đã cảm thấy đối phương bất ngờ sáp đến bên tai mình, hắn cố đè thấp giọng, âm điệu xen lẫn ý cười mập mờ, bờ môi lạnh băng như có như không đụng vào vành tai anh: “Hủy diệt hay bị hủy diệt, ăn hay bị ăn?”
Diệp Ca trợn tròn mắt, động tác cứng đờ.
Chờ đã…
Đây… đây không phải là nguyên văn….

những gì anh đã nói với Mẹ… ở trụ sở chính Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên… sao?
Tại sao… Kê Huyền… lại biết?
Đầu óc anh lập tức trống rỗng.
Diệp Ca nhớ, tiếp đó mình còn nói…
Ngay sau đó, anh cảm thấy thân thể đối phương áp đến gần, đầu lưỡi lạnh băng liếm lên vành tai anh, khác với hành động mang đầy tính xâm lược, giọng đối phương lại vô cùng tủi thân:
“Anh, sao lại có thể không bày tỏ trực tiếp với em chứ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.