Bạn đang đọc Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu – Chương 82: “cậu Là Cầm Tinh Con Chó Hả”
Mặt đất rung chuyển, nứt toạc, rồi lóe sáng.
Đợt rung lắc kinh hoàng khiến những tòa nhà cao tầng lắc lư, sau đó gãy đôi rồi đổ ầm xuống đất, phát ra tiếng động lớn đinh tai nhức óc.
Nền đất được đổ xi măng của thành phố bị thứ sức mạnh không thể chống cự chấn vỡ, đất đá và cốt thép gãy nát tung tóe khắp nơi, như một con thú khổng lồ bằng sắt thép bị vặn gãy tứ chi và rút xương, đang đau đớn rên rỉ dưới lực phá hủy từ trong ra ngoài.
Tại những địa điểm mấu chốt, ác ý đen kịt từ lòng đất chui lên, như con sông ồ ạt chảy xuôi theo những đường màu đỏ máu.
“Ầm…!”
Trung tâm thành phố chợt gồ lên, nhà cửa đổ sụp, mặt đất nứt toạc, xe cộ trên đường cũng bị nghiền nát.
Chỗ gồ lên từ từ xẹp xuống.
“Ầm…!
Tiến động lớn càng đáng sợ hơn vang vọng trên những con phố vắng cùng với sự biến dạng của mặt đất khiến cả thành phố run rẩy và co rút theo.
“Hu hu hu…” Cô bé ôm chặt cổ mẹ mà khóc: “Mẹ ơi, mẹ… con sợ…”
Đoàn người đang kẹt ở cửa ngõ thành phố tái mặt, họ hoảng sợ nhìn cảnh tượng kinh khủng đến chấn động tâm hồn trước mặt mình, hai chân tê dại không tài nào cất bước nổi.
Nhân viên Cục quản lí tại cửa phụ trách sơ tản người dân là những người đầu tiên phản ứng lại.
Hắn ta khàn giọng gọi:
“Mau lên! Di chuyển đi! Đừng mang theo bất kì thứ gì, nghe theo hiệu lệnh, rời đi mau!”
Lúc này đoàn người mới tỉnh mộng và bỏ chạy về phía lối ra duy nhất, nét mặt ai nấy đều méo mó vì sợ hãi, trong đầu chỉ độc một suy nghĩ…
Chạy! Chạy mau!
Trong chớp mắt, cửa ra đã trở nên hỗn loạn.
Nhân viên Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên và cảnh sát cùng cố gắng duy trì trật tự, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa gần nghìn người còn kẹt bên trong rời đi.
Họ cũng hoảng hốt và run sợ hệt như những người bình thường bên dưới…
Không ai biết thứ đang chờ họ tiếp đó sẽ là gì.
Đột nhiên, trung tâm thành phố phía xa chợt trở nên yên tĩnh, sự tĩnh mịch đó khiến thâm tâm người ta không nhịn được mà rét run, hệt như chút yên bình trước giông bão.
Hỏng bét!
Nhân viên đứng sang sau nhất chợt quay phắt đầu lại nhìn đám người đang ồn ào cách đó không xa: “Nhanh…!”
Y chưa nói xong mặt đất đã bất ngờ nứt ra một khe hở thật lớn, một khối thịt dính dớp đỏ tươi đã từ lòng đất chen ra, chất lỏng sền sệt đen kịt chảy ra từ giữa khối thịt, gân xanh phập phồng; nó đột ngột trùm lên người nọ, hệt như nuốt chửng lấy y.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa…!!!!
Tiếng thét chói tai nối tiếp nhau vang lên, ai nấy liều mạng chạy về phía cửa, tiếng gào khóc cùng tiếng kêu rên thảm thiết do bị giẫm đạp hòa vào nhau, chỉ trong thoáng chốc đã biến thành địa ngục trần gian.
Bấy giờ, lệ quỷ phân tán khắp nơi trên cả nước như bị kêu gọi bởi cùng một giọng nói, chúng đồng loạt quay sang nhìn về một phía…
Trung tâm bão tố, sâu trong vòng xoáy.
Thành phố M.
Nhìn từ trên cao xuống thành phố, chỉ thấy cánh cửa to lớn nứt ra vô số khe hở, lít nhít chằng chịt hệt như mạng nhện, bao trùm toàn bộ thành phố.
Càng lúc càng nhiều những khối thịt dính dớp chen lên từ bên dưới, tùy ý hoạt động trong thành phố hoang tàn, ác ý sền sệt từ mỗi điểm chảy dọc theo các khe hở, cố định cánh cửa ở trạng thái mở rộng bằng một sức mạnh vô hình.
Rõ ràng đang là ban ngày nhưng bầu trời bỗng nhiên tối sầm, cứ như ánh sáng đang bị nuốt chửng.
Mây đen cuồn cuộn kéo tới từ bốn phương tám hướng, âm khí nồng nặc tới mức khiến người ta gần như ngộp thở.
Đám mây đen là đà thấp đến mức gần như bay sượt qua đỉnh đầu mọi người, và họ dường như còn lờ mờ thấy cả những gương mặt xấu xí dữ tợn cùng tay chân vùng vẫy bên trong.
“Rầm…”
Đất đá trên mặt đất đùn lên, biến thành vách tường dốc đứng cao mấy chục mét chỉ trong nháy mắt, chặt chẽ chặn kín lối ra.
Xong… xong đời…
Đoàn người xụi lơ ngã ngồi trên đất, họ ngây ngốc nhìn đường sống duy nhất bị lấp kín, đầu ốc trống rỗng.
Trung tâm thành phố.
Đám mây đen nâng một bộ xương trắng tới rồi thả vào cục thịt đỏ tươi dính dớp.
Tiếp sau đó là quả tim, đôi mắt, lớp da…
Cục thịt tiết ra một thứ chất dính, nhúc nhích như có sinh mệnh, nó liên kết từng bộ phận vào nhau sau đó bao trùm lên bộ xương từng chút một, như một sinh vật ngoài hành tinh đáng sợ đang từ từ uốn éo cơ thể khổng lồ chui vào trong một tấm da người.
Tiếng nước mơ hồ phát ra khi từng khối thịt và xúc tu ma sát lẫn nhau, khiến người ta nghe mà ớn lạnh.
Thật lâu sau đó, một người phụ nữ toàn thân đẫm máu xuất hiện ngay giữa, gương mặt “cô ta” xinh đẹp nhã nhặn, mái tóc đen dài xõa tung phủ xuống bờ vai nhợt nhạt, che kín hơn nửa người.
Mí mắt “cô ta” giật giật.
Sau đó, người phụ nữ từ từ mở mắt, lộ ra đôi con ngươi đỏ tươi tà ác.
…
Bên ngoài bức tường vừa đột nhiên xuất hiện, Ngũ Túc gấp như lửa xém chân mày.
“Nhanh lên! Phá tường đi!”
Hắn ta quay sang nhìn thông tín viên đứng bên cạnh: “Bên trong còn bao nhiêu người?”
“Không… không biết.” Thông tín viên mặt mũi tái mét: “Có lẽ là… hơn ngàn…!”
Hơn ngàn người?!
Quân đội bên ngoài bắt đầu sử dụng đại bác, muốn phá hủy bức tường dày kia, nhưng khi bụi bặm và khói súng tản đi, bức tường như chỉ bị bào đi một lớp đất mỏng chứ chẳng hề có dấu hiệu sẽ sụp đổ.
Làm sao đây… làm sao đây…
Ngũ Túc nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, trán hắn ta vã đầy mồ hôi.
Ngay lúc này, một cánh tay chợt đặt lên vai hắn ta.
Ngũ Túc kinh ngạc nhìn về phía sau.
Chàng thanh niên với mái tóc và đôi mắt nhạt màu đứng sau lưng hắn ta, trông người nọ còn nhợt nhạt hơn cả ngày thường, môi mỏng mím chặt như lưỡi dao sắc bén, trông có vẻ hết sức mệt mỏi, hệt như vừa vội vàng chạy tới từ rất xa.
“Để tôi.” Giọng Diệp Ca hơi khàn.
…Phương tiện di chuyển của con người hoàn toàn không thể giúp anh nhanh chóng trở về, vậy nên anh đã dùng đến biện pháp nhanh nhất, cũng mệt nhọc nhất.
Mở quỷ vực, dịch chuyển đến phần rìa xa nhất, sau đó lại mở ra lần nữa.
Ngũ Túc trố mắt nhìn chằm chằm chàng thanh niên lướt qua cạnh mình.
Khoan đã…
Hắn ta há miệng.
Nhưng giọng hắn ta còn chưa kịp phát ra, trong tay chàng thanh niên đang đưa lưng về phía hắn ta đột nhiên xuất hiện một lưỡi hái khổng lồ, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng rét lạnh kì dị trong bóng tối dày đặc, như có thể rạch thẳng vào mắt người nhìn.
…Khoan đã???
Ngũ Túc trợn tròn mắt, hắn ta nhìn chằm chằm món vũ khí vô cùng quen mắt kia, không dám tin mà hít hà.
Từ từ chờ chút!!!!!!!!!
Mấy người Trần Thanh Dã hay tin chạy đến, tình cờ chứng kiến cảnh tượng này.
BLAST hả hê bật cười, có vẻ cực kì hưởng thụ vẻ mặt đối phương.
Vệ Nguyệt Sơ bước tới, vỗ vai hắn ta an ủi, xót xa nói: “Đừng buồn quá.”
…Không phải mình cậu bị lừa đâu.
…Còn cùng một trò nữa chứ.
Đáng ghét.
Giây kế tiếp, chỉ nghe tiếng lưỡi dao sắc bén lia qua không khí cách đó không xa, ngay sau đó là tiếng bức tường đổ sụp.
Một lỗ hổng lớn xuất hiện trên bức tường dày cộp, trong chớp mắt, tiếng khóc than kêu cứu của dân thường truyền tới.
Hiện tại Ngũ Túc cũng chẳng đoái hoài gì khác.
Hắn ta quay đầu, hét to với những nhân viên phía sau: “Nhanh! Tiến hành cứu viện!”
Trần Thanh Dã tiến lên, một con rết đen nhánh bò ra từ tay áo anh ta, rồi lập tức hóa khổng lồ ngay khi rơi xuống đất.
Anh ta đẩy kính, bình tĩnh nói: “Chúng ta cũng giúp họ.”
BLAST liếc nhìn A Trường, sau đó lặng lẽ nhích ra xa.
Cậu ta cố tỏ vẻ tự nhiên nở nụ cười, lòng bàn tay nổi lửa: “Tuy tui không giỏi cứu người, nhưng vẫn có thể giúp các người ngăn cản lũ quỷ quái tới quấy rối!”
Ngũ Túc xúc động: “…Cảm ơn.”
Vệ Nguyệt Sơ cười, vỗ mạnh lên vai hắn ta: “Dù gì chúng tôi cũng là nhân viên ngoài biên chế của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên mà, đúng không?”
“…” Cơ thể Ngũ Túc lệch đi, gương mặt nhăn nhó vì bị sức lực đối phương giáng xuống, hắn ta nhe răng nói: “Bà cô của tôi ơi, nhẹ tay thôi.”
Đội cứu hộ bắt đầu tuần tự tiến vào lỗ hổng trên bức tường.
Bấy giờ, BLAST như chợt nhớ đến gì đó, cậu ta nhìn quanh:
“Ơ? Nói chứ… ACE đâu?”
Không biết đối phương đã biến mất từ lúc nào.
“Là cậu thanh niên mới nãy phá tường sao?” Một nhân viên trong số đó ló đầu sang, chỉ tay về phía bầu trời đen kịt sau lỗ hổng, nói: “Hình như tôi thấy anh ta đi vào trong rồi.”
Mọi người ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về hướng trung tâm thành phố M.
Nơi đó, mây đen âm u ngột ngạt, âm khí nồng nặc cùng mùi máu tanh tưởi xộc lên tận trời, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không nhịn được mà ớn lạnh dựng tóc gáy.
Vậy mà… anh ấy lại đi thẳng vào sao?
…
Trung tâm thành phố M.
Người phụ nữ với gương mặt thanh nhã giẫm chân trần trên cục thịt phập phồng dính dớp, máu tươi đặc sệt từ mũi chân “cô ta” trườn lên, biến thành chiếc váy dài sạch sẽ tinh tươm.
“Cô ta” ngẩng đầu nhìn bầu trời đen ngòm trước mặt, cánh tay trắng nhợt duỗi ra, môi nở nụ cười dịu dàng:
“Các con của ta, các con làm tốt lắm.”
Ác quỷ gầm thét giữa không trung, chúng run rẩy cười điên loạn như đại dương chợt nổi sóng.
“Thế giới này là phần thưởng các con nên có được.”
Mẹ nhẹ giọng nói, đôi mắt đỏ rực chăm chăm nhìn đám lệ quỷ trước mặt.
Đám lệ quỷ càng điên cuồng cười lớn, vui vẻ ăn mừng thắng lợi của mình.
Bỗng nhiên, Mẹ siết chặt những ngón tay mảnh khảnh tái nhợt, bất chợt kéo vài con quỷ cấp S giữa không trung rơi xuống:
“…Nhưng, những đứa trẻ không nghe lời cũng cần có những trừng phạt nho nhỏ.”
Lệ quỷ giãy giụa trong bàn tay bà ta, chúng gào thét, khóc lóc, cầu xin được tha thứ.
Ngay cả khi đang nghiền nát bọn chúng từng chút một, Mẹ vẫn luôn duy trì vẻ mặt yêu thương và đau xót.
Bà ta nhẹ nhàng vỗ tay, cục thịt dưới chân ngọ nguậy như thể đang nhai nuốt.
Mẹ nhẹ giọng nói: “Được rồi, bây giờ, có ai biết con trai trưởng của ta đang ở đâu không?”
Bấy giờ, một giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên sau lưng bà ta.
“…Ở đây.”
Mẹ ngoái đầu lại, bà ta còn chưa kịp xoay người, một lưỡi hái cực lớn đã bất ngờ đâm xuyên ngực bà ta, máu tươi đỏ thẫm đặc sệt trào ra từ miệng vết thương, nhuộm bộ váy trên người bà ta thành màu sắc nhức mắt.
Bà ta ngước mắt nhìn Diệp Ca chỉ cách mình trong gang tấc.
Một ngọn lửa lạnh lẽo đang bừng cháy sâu trong đôi mắt nhạt màu của chàng thanh niên, như một con thú dữ dưới đáy vực sâu đang lộ ra nanh vuốt bén nhọn, môi mỏng cong lên đầy sát ý: “Lần đầu gặp mặt… Mẹ.”
“À…” Mẹ nhẹ nhàng phát ra một đơn âm.
Bà ta thở dài: “Không ngờ, ngay cả khi đối diện với gương mặt này, con vẫn có thể ra tay thẳng thừng đến vậy.”
Người phụ nữ nhấc tay vuốt nhẹ má mình.
Bộ xương tinh xảo được da thịt phụ nữ trắng nõn mịn màng bao bọc, gương mặt xinh đẹp đoan trang không hề có dấu vết của thời gian, gần như giống hệt với gương mặt trong trí nhớ của Diệp Ca, khác biệt duy nhất có lẽ chỉ có đôi mắt bị máu nhuốm lên màu đỏ rét lạnh.
Cơ hàm chàng thanh niên bành ra, hận ý sâu trong mắt anh càng thiêu đốt dữ dội hơn.
“Tốt lắm…” Mẹ cười: “Ta rất vui.”
Bà ta mỉm cười, cúi đầu nhìn lưỡi hái đâm xuyên qua bụng mình, giọng nói dịu dàng không chút xao động: “Nhưng mà, con của ta ơi, con vẫn quá non nớt, quá ngây thơ rồi.”
Ngón tay nhỏ nhắn tái nhợt của người phụ nữ nhẹ nhàng phất qua vết thương của mình.
Máu đang thấm đẫm chiếc váy dài nhanh chóng chảy ngược vào cơ thể bà ta như bị hút bởi một lực hút nào đó.
Con ngươi chàng thanh niên chợt co lại: “Gì…!”
Đôi mắt đỏ tươi của Mẹ hiền hậu nhìn chàng thanh niên kinh ngạc trước mặt mình như đang nhìn một đứa con bướng bỉnh, bà ta nhẹ giọng trách cứ:
“Sao con dám dùng quà ta tặng để giết ta chứ?”
Chàng thanh niên như đã nhận ra chuyện không ổn.
Ngôn Tình Sủng
Anh giật mình, sau đó nhanh chóng quay người tháo chạy về phía trước đó mình tới.
Con quỷ mây đen trên đầu gào thét, nóng lòng muốn là quỷ đầu tiên được uống máu đối phương: “Để ta giết hắn!”
“Không, Mẹ, để ta làm!”
Mẹ vẫn đang mỉm cười thảnh thơi, bà ta giơ tay, chuẩn bị phát lệnh truy kích.
Bỗng nhiên, một người đàn ông cao lớn chậm rãi xuất hiện trước mặt Diệp Ca cách đó không xa.
Đôi mắt đỏ rực giống hệt Mẹ cụp xuống, mang theo vẻ tàn nhẫn và lãnh đạm giống hệt đối phương.
“Kê Huyền…!” Diệp Ca giật mình, sau lại lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Cậu…”
Nhưng anh còn chưa kịp nói xong, bàn tay người đàn ông đã bất chợt xuyên thủng ngực anh.
Chàng thanh niên mở to mắt: “!!!”
Anh không dám tin chầm chậm cúi đầu, nhìn cổ tay đối phương lún sâu vào ngực mình, con ngươi run rẩy co lại, dường như không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
“Anh…” Kê Huyền thân mật ôm lấy hông anh, cúi đầu liếm cổ chàng thành niên: “Anh vẫn dễ dàng tin tưởng người khác như thế.”
Hắn cười càng tươi: “Dù cho đã từng bị phản bội một lần.”
Chàng thanh niên đăm đăm nhìn sườn mặt đối phương, giọng nói khàn khàn không rõ, đau đớn vô cùng:
“Kê… Huyền…”
Khóe môi Kê Huyền cong lên, hắn bất ngờ cắn mạnh vào cổ đối phương, hàm răng trắng tinh bén nhọn đâm vào da thịt, dòng máu ấm nóng đặc sệt trào ra từ vết thương.
Hắn liếm đôi môi bị máu tươi nhuộm đỏ, giọng nói trầm thấp dịu dàng như tiếng người yêu thì thầm bên gối:
“Anh ơi, mừng anh về nhà.”
Giây kế tiếp, hắn lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối thịt nhỏ, hắn đặt nó vào sâu trong lồng ngực chàng thanh niên.
…Đó chính là một phần cơ thể Mẹ bị Kê Huyền lấy đi trong đợt bách quỷ dạ hành trước đó.
“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!” Chàng thanh niên trợn tròn mắt, mống mắt nhạt màu bị sắc đen như mây mù cuộn trào xâm chiếm, anh như thể đang phải chịu đựng sự đau đến đến điên cuồng nào đó, những đường vân đỏ tươi chạy dọc theo cổ anh lên trên, cả người anh run rẩy, làn da ướt rượt mồ hôi, sức sống trong cơ thể nhân loại nhanh chóng cạn kiệt.
Âm khí trong không trung như bị vòng xoáy hấp dẫn, điên cuồng kéo vào cơ thể anh.
Từ một con người, anh đang dần biến thành quỷ.
Kê Huyền thong thả lùi lại hai bước, hắn cụp mắt thưởng thức chàng thanh niên trước mặt mình giãy dụa trong đau đớn, môi nở nụ cười khoái trá tàn nhẫn.
Đầu lưỡi đỏ tươi chậm rãi liếm môi, tựa như vẫn đang nhấm nháp mùi vị vừa rồi.
Mẹ đứng trên cao nhìn xuống cảnh tượng trước mặt, dường như không hề bất ngờ.
Sau hồi lâu.
Chàng thanh niên ngừng co giật và giãy dụa.
Anh cúi thấp đầu, từ từ đứng thẳng dậy.
Diệp Ca ngước khuôn mặt tái nhợt, đường vân đỏ tươi xuôi theo gò má chạy ngược xuống, mí mắt anh khẽ rung, sau đó từ từ mở ra.
Đôi mắt đỏ sậm tràn ngập sắc thái kì quái và đáng sợ, vừa tàn nhẫn vừa tùy ý, tà ác mà nguy hiểm như trăng máu trên bầu trời, khiến người ta vô thức sợ hãi.
Đó là ánh mắt chỉ thuộc về lệ quỷ.
Trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên tĩnh mịch.
Chỉ nghe thấy tiếng cựa quậy của khối thịt giữa thành phố trống rỗng.
Khóe môi Diệp Ca chầm chậm nhếch lên một nụ cười, giọng anh trầm khàn, mang theo cảm giác rét lạnh khiến người ta run sợ, anh nhẹ giọng gọi:
“…Mẹ.”
Người đàn ông bên cạnh cong môi, hắn quay người, tao nhã cúi người thật sâu trước mặt Mẹ, đôi mắt đỏ rực đầy ác ý:
“Ta đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
…Giết chết hoặc biến đổi ACE, rất hiển nhiên, hắn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Mẹ giao cho mình.
Mẹ hơi cúi người, bàn tay nhẹ nhàng nâng mặt chàng thanh niên lên, ngón tay vuốt ve làn da lạnh băng giống hệt mình, nhìn ngắm gương mặt đã trở nên ngoan ngoãn nghe lời của đối phương.
Sau một lúc lâu, bà ta cong môi, nở nụ cười đầy yêu thương và dịu dàng:
“Con ngoan.”
…
Tại lỗ hổng trên bức tường đồ sộ.
Mọi người đang nôn nóng, căng thẳng tiến hành cứu viện.
Vài chục người run lẩy bẩy ngồi trên lưng A Trường, họ nhắm tịt mắt ôm cứng các xúc tu trên người A Trường, ai nấy mặt mũi đều tái mét… tuy họ biết mình được cứu, song vẫn khó lòng vượt qua nỗi sợ hãi từ bản năng.
Một nửa trong số gần ngàn người đã được cứu ra, nhiệm vụ đã sắp hoàn thành.
Bỗng, một nhân viên trong số đó tinh mắt nhận ra có bóng người đang chầm chậm từ xa tiến lại.
Chàng thanh niên cao ráo mảnh khảnh bước qua khói mù, đi thẳng về phía đám đông.
Lưỡi hái khổng lồ trong tay anh lóe lên vẻ sáng bóng rét lạnh, trên mũi nhọn ánh lên màu máu nhàn nhạt.
“A! ACE kìa! Nhân viên nọ nhận ra gương mặt anh, ngạc nhiên mà vui mừng hô lớn.
Chàng thanh niên hờ hững liếc qua, đôi mắt đỏ sẫm lạnh lẽo, hệt như đang lướt qua một con kiến mình có thể nghiền chết chỉ trong một giây, chỉ trong chớp mắt cảm giác áp chế đáng sợ khiến toàn thân nhân viên nọ run rẩy, sau đó vô thức lùi lại vài bước.
Anh rời mắt, thản nhiên đi tiếp về phía trước.
Những người khác nghe thấy tiếng động liền rối rít nhìn sang.
Vệ Nguyệt Sơ quay sang nhìn Diệp Ca, nét mặt cô mừng rỡ, vui vẻ chạy về phía Diệp Ca: “Anh Diệp…”
Ngay sau đó, ánh sáng rét lạnh lóe lên.
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua khoảng không chém xuống.
Vẻ vui mừng trên mặt cô còn chưa biến mất, lồng ngực nhỏ nhắn gầy gò đã bị lưỡi dao sắc bén xuyên thủng, cô trợn tròn mắt, không dám tin cúi đầu nhìn vết thương đang phun máu trên ngực mình…
Chuyện… chuyện gì… đang xảy ra vậy?
“Chậc.” Chàng thanh niên khinh thường tặc lưỡi: “…Phiền phức.”
Anh thờ ơ rút dao.
Rầm.
Thân hình mảnh mai của thiếu nữ bị ném xuống đất như một con búp bê rách, cơ thể cô nặng nề đập xuống mặt đất rồi lăn dài theo con phố rạn nứt, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống vực sâu vô tận.
Chàng thanh niên tiếp tục đi tới.
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng.
“A a a a a a a a a a a a!!!” Hai mắt BLAST đỏ ngầu, bàn tay hừng hực bốc lửa, cậu ta hung hăng lao về phía Diệp Ca, song còn chưa được mấy bước đã bị Trần Thanh Dã nghiêm mặt kéo lại.
“Khoan đã.”
Những người ở đó nhìn chằm chằm cảnh tượng vượt qua sức tưởng tượng của họ trước mắt, thậm chí quên cả hít thở.
Chàng thanh niên với đôi mắt đỏ sẫm lộ ra nụ cười tà ác và cuồng vọng, máu tươi của loài người chầm chậm chảy xuôi theo lưỡi hái trong tay.
“Chào nhân loại.”
Anh trịch thượng nhìn những người đang trợn mắt há mồm trước mặt, như đang đùa bỡn một đám sâu bọ, rề rà nói:
“Hiện tại ta cho các người hai sự lựa chọn, hoặc được ác quỷ nuôi dưỡng, trở thành heo thịt và nguyên liệu nấu ăn của chúng ta, hoặc… bị ăn luôn ngay bây giờ.”
Nụ cười bỡn cợt treo trên làn môi mỏng của chàng thanh niên, tựa như anh đang hưởng thụ từng giây từng phút trước mặt mình, giọng anh trầm thấp, mang theo sự tàn khốc và khát máu.
“Đầu hàng, hoặc chết, chọn một đi.”
Anh nhẹ nhàng miết ngón tay lạnh lẽo tái nhợt lên môi:
“Các người có một tháng để suy nghĩ.”
Diệp Ca nhìn đám người đang hoặc kinh hoàng, hoặc sợ hãi, hoặc giận dữ, hoặc ngạc nhiên xung quanh, cười khẽ:
“Tuy rất tiếc… nhưng hôm nay tạm tha cho các người.”
Nói xong, thân hình anh từ từ tiêu tán trên không trung, hệt như làn khói mỏng biến mất trong nháy mắt.
Tất cả những gì còn lại là một đống đổ nát hoang tàn.
“Không thể nào… Không thể nào…”
Ngũ Túc đờ đẫn, không dám tin lẩm bẩm.
Trần Thanh Dã nới tay, BLAST lảo đảo chạy về hướng Vệ Nguyệt Sơ ngã xuống, hai mắt cậu ta rưng rưng, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng mảnh khảnh của thiếu nữ, nhưng thi thể đối phương đã bị vực sâu đen kịt nuốt chửng không còn sót lại chút dấu vết nào.
Trong thoáng chốc, không một ai phát ra bất kì tiếng động nào.
“Không!!!!” BLAST sục sạo, cậu ta gào thét trong đau đớn phẫn nộ.
Trần Thanh Dã mặt mũi tái nhợt, vẻ mặt nặng nề, bàn tay buông thõng bên người từ từ siết lại.
Chiến lực mạnh mẽ nhất của con người, hôm nay đã trở thành…
Kẻ địch.
Một tháng.
Một tháng sau sẽ xảy ra chuyên gì?
…
Ồn quá…
Vệ Nguyệt Sơ cau mày.
Sao lại ồn ào vậy chứ…
Vô số tiếng người vang lên khi gần khi xa, thật khó nghe rõ họ đang nói gì nhưng vẫn truyền thẳng vào tai cô không chút trở ngại, khiến cô cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Mí mắt cô giật giật, sau đó khó khăn mở ra.
Trước mặt là một mảnh đỏ thắm.
Nơi này… là đâu?
Cô nhớ…
Vệ Nguyệt Sơ đè tay lên ngực.
Hở?
Khoan đã?
Vệ Nguyệt Sơ trợn tròn mắt, cô lại sờ ngực mình… cô nhớ… không phải cô đã bị giết rồi sao?
Nhưng ngực cô lại chẳng đau chút nào.
Hơn nữa cũng không có cảm giác bị thương…
Chuyện gì đã xảy ra?
Lúc này, âm thanh phía xa truyền tới một cách rõ ràng.
“…Cậu nghĩ Mẹ tin không?”
“Có lẽ.” Giọng đàn ông trầm thấp vang vọng trong không khí, dường như còn xen lẫn ý cười: “Anh diễn sâu thật đấy.”
Giọng nói còn lại cười nhạo.
“Không không không, còn kém cậu xa lắm.”
Gì cơ?
Tin cái gì?
Diễn sâu gì?
Vệ Nguyệt Sơ mở to mắt, mờ mịt nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Ui…” Chàng thanh niên có mái tóc sáng màu nhíu mày, anh nghiêng đầu chạm nhẹ vào vết cắn đầm đìa máu tươi bên cổ mình, hít hà.
Anh nghiến răng đạp người đàn ông bên cạnh mình.
“Cậu là cầm tinh con chó hả?”
—————————
Tác giả:
Kê Huyền: “Gâu.”
Bây giờ, xin cho phép chúng tôi trao hai tượng vàng Oscar cho hai nhân vật chính..