Bạn đang đọc Sau khi ngủ với trúc mã – Chương 31:
Chương 31: Gửi ảnh tiểu huyệt phấn nộn ướt nhẹp cho anh.
Kỷ Lưu Thành vẫn không yên tâm Thích Âm, buổi chiều lại nhắn tin cho cô.
Thích Âm nghiêm túc làm đề, một hồi lâu mới nhìn thấy thông báo ở điện thoại.
Kỷ Lưu Thành hỏi cô: [Tiểu huyệt sao rồi, còn đau hay không?]
Thích Âm cong cong khóe môi, nghĩ nghĩ, rồi đứng dậy từ bàn học.
Cô chụp một bức ảnh gửi cho Kỷ Lưu Thành.
Là ảnh tiểu huyệt của cô.
Rõ ràng, phấn nộn, huyệt khẩu hơi mở ra, bên trong ướt nhẹp, âm mao bên ngoài cũng dính đầy dâm thủy.
Vì thế hô hấp Kỷ Lưu Thành lập tức nặng nề.
Anh đi ra ngoài bằng cửa sau, tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho Thích Âm, dạy dỗ cô: “Loại ảnh này có thể tùy tiện chụp rồi gửi cho người khác sao?”
Thích Âm lười biếng trả lời: “Gửi cho bạn trai mình mà cũng gọi là tùy tiện sao?”
“Gửi cho tớ cũng không được,” Kỷ Lưu Thành nói với cô, “Mau chóng xóa ảnh đi, về sau không được chụp kiểu này nữa.”
Thích Âm cười cười, sau đó WeChat Kỷ Lưu Thành nhận được hai bức ảnh.
Một bức là Thích Âm đặt tay lên âm đế, đang ở nơi đó tự an ủi.
Một bức là Thích Âm dùng hai ngón tay tách tiểu huyệt của mình ra, huyệt nhỏ màu đỏ kiềm diễm, chảy ra từng giọt nước nhỏ.
Kỷ Lưu Thành câm nín, anh nói: “Thích Âm.”
Thích Âm hừ nói: “Sao vậy? Không phải cậu hỏi tớ tiểu huyệt như thế nào sao, cho nên tớ mới cho cậu xem.”
Kỷ Lưu Thành nói: “Thoa thuốc cho tốt, mau chóng hết sưng, chờ buổi tối tớ về tiếp tục làm cậu.”
Thích Âm ở đầu dây bên kia…
“Ưm…” Thích Âm thở ra một hơi, kiều mị mà đáp lại anh: “Tớ đây chờ cậu.”
Nhưng mà sau khi tan học bên Kỷ Lưu Thành xuất hiện một sự cố.
Có một chiếc Maybach dừng trước cổng trường, vừa thấy Kỷ Lưu Thành đi ra, một người đàn ông đi ra từ ghế lái mặc tây trang đeo giày da, đi tới bên cạnh Kỷ Lưu Thành.
Đó là thư ký bên người của ba Kỷ Lưu Thành.
Kỷ Lưu Thành hỏi: “Có chuyện gì không?”
Người nọ liền nói: “Bà chủ gọi cậu qua ăn cơm.”
Kỷ Lưu Thành nhíu mày một cái, gọi điện cho mẹ để xác nhận, đúng là có việc gấp, nên nói một tiếng với Thích Âm, rồi sau đó lên xe.
Kỷ Uyên và Tô Tuyết đợi ở nhà hàng Nhã Gian, thấy anh đến, Tô Tuyết thật cao hứng, thân thiết kéo anh tới chỗ ngồi.
“Rốt cuộc có chuyện gì gấp thế?” Kỷ Lưu Thành dứt khoát hỏi luôn.
“Thái độ của con là gì vậy?” Kỷ Uyên buông ly rượu xuống, lạnh mặt: “Ba và mẹ con gần một tuần rồi chưa gặp con, gọi con đến ăn một bữa thôi, phải có việc gì mới có thể gọi con đến sao?”
“Là mẹ nói với con có việc gấp, con hỏi cũng là hỏi mẹ.” Kỷ Lưu Thành không bị khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Uyên dọa chút nào, chỉ nhìn về phía Tô Tuyết.
Tô Tuyêt thở dài một cái, buông đũa đang gắp thức ăn cho Kỷ Lưu Thành: “Đúng vậy, quả thật có một việc, mẹ cảm thấy phải nói với con một chút.”
Kỷ Lưu Thành: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Tuyết: “Là Hoắc Dung, xế chiều nay đứa bé này gọi điện cho ba con, nói nó muốn về nước.”
Khuôn mặt Kỷ Lưu Thành quả nhiên biến sắc.
Tô Tuyết lại than: “Mẹ biết con không muốn gặp nó, trước đây nó làm một đống chuyện xấu với con như vậy, nào là tự vẫn, nào là không muốn sống, nào là bệnh trầm cảm nặng, làm ầm ĩ muốn con yêu đương với nó, dỗ dành nó còn chưa đủ, về sau còn nhắm vào Thích Âm…”
Kỷ Lưu Thành lạnh giọng: “Không thể để cô ta quay lại.”
“Mẹ đương nhiên cũng không muốn, bây giờ con đang học lớp mười hai, chính là lúc quan trọng nhất… Nhưng mà,” Tô Tuyết nhìn Kỷ Uyên một cái, rồi lại nhìn về phía Kỷ Lưu Thành, bất đắc dĩ nói: “Ba con đã sắp xếp xong xuôi cho nó rồi.”