Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 23.
— SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —
?????
CHƯƠNG 22.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Vì đã nói một tiếng với Vương Lệ Trân vào buổi sáng nên Ninh Hương không qua nhà bà nữa.
Cô đút hai tay vào túi đi thẳng về thuyền nhỏ của mình, nhưng còn chưa đi đến bến thuyền đã nhìn thấy Lâm Kiến Đông đang ngồi giữa trời chiều. Không biết anh tới đây từ lúc nào. Hiện tại anh đang dựa vào cây liễu, cúi đầu nhìn quyển sách trên tay. Mặt trời đã xuống núi được một lát, ánh sáng lúc này đã gần như biến mất và bóng đêm phủ xuống len lỏi giữa những cành liễu, không biết anh có đọc được rõ chữ hay không.
Thấy anh cúi đầu nghiêm túc đọc sách, Ninh Hương cố ý không gọi anh mà đi thẳng tới phía sau anh, giơ tay vỗ lên bả vai anh. Đột nhiên bị vỗ, Lâm Kiến Đông sợ đến mức vội vàng đóng sách lại và quay đầu nhìn.
Thấy là Ninh Hương, anh sợ bóng sợ gió thở phào một hơi rồi cười nói: “Về rồi à?”.
Ninh Hương nhìn quyển sách trên tay anh, bìa viết—- Thép đã tôi thế đấy! Cô đoán ra Lâm Kiến Đông đến đây để làm gì nên nói thẳng: “Đợi em đi lấy sách giáo khoa tiểu học cho anh”.
Cô đã đọc xong hết những cuốn sách giáo khoa đó, đặc biệt là những bài thơ cổ mà cô phải học thuộc lòng, hiện tại đã thuộc được rất nhiều. Bởi vì khi còn là linh hồn lang thang, Ninh Hương đã học tất cả các lớp và hiện tại cô có trình độ văn hóa gần như đã tốt nghiệp cấp ba. Hiện nay cô đọc sách chủ yếu để ôn tập và củng cố, để tất cả những điều cô học được khi cô là linh hồn lang thang có thể bám rễ sinh chồi ở trong miệng và ngòi bút của mình, đồng thời luyện viết chữ cho đẹp.
Lâm Kiến Đông cúi xuống ôm lấy chồng sách đang đặt trên đất và đưa nó cho Ninh Hương: “Sách cấp hai và cấp ba đều có ở đây. Trước lúc mang tới, anh có lật xem lại một lần và đánh dấu một số kiến thức. Nếu có chỗ nào xem không hiểu thì cứ việc hỏi anh. Trong này có mấy cuốn sách anh mượn ở thư viện huyện, cũng cho em mượn xem đấy”.
Ninh Hương đón lấy chồng sách và gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu anh đã xem lại một lần các kiến thức và còn đánh dấu cùng với ghi chú, vậy cô không cần phải tìm lý do để anh cũng ôn tập rồi. Thật ra chính cô cũng không cần phụ đạo thêm nhiều, khả năng gặp phải một số đề khó thì cô mới cần người giải thích. Như bây giờ giúp cô bớt việc nghĩ cách để hỏi bài anh để kéo anh cùng học tập với mình, điều đó thật tốt.
Ninh Hương ôm chồng sách giáo khoa mà Lâm Kiến Đông đưa đi lên thuyền, nhân tiện ôm sách giáo khoa tiểu học xuống đưa cho anh.
Lâm Kiến Đông vươn tay cầm lấy chồng sách, hai tay ôm vào trong ngực. Anh không lập tức chào hỏi liền rời đi ngay, mà giống như người quen gặp mặt nói mấy câu hàn huyên, anh hỏi Ninh Hương: “Thế nào? Hôm nay học thêu ổn không?”.
Ninh Hương mỉm cười: “Đai lưng kimono thêu rất đơn giản, so với hàng thêu bình thường thì có chỗ hơi khó. Nhưng so với đồ thêu mang tính thưởng thức thì độ tinh tế không cao lắm. Với lại, hơn một tháng này bà Lệ Trân dạy em rất nhiều mũi thêu khó, nên em cảm thấy thêu cái này dễ hơn nhiều”.
Lâm Kiến Đông biết cô có năng lực, anh cười nói: “Rất tốt”.
Lại nói thêm hai câu hàn huyên, anh không quấy rầy Ninh Hương ăn cơm nghỉ ngơi nữa mà ôm chồng sách trở về nhà.
Đi về hướng trong thôn, Lâm Kiến Đông gặp đều là người quen, cô dì chú bác, gặp ai anh cũng chào hỏi và mỉm cười hàn huyên hai câu với người ta—-
“A Lan ăn cơm chưa?”.
Lúc đi ngang qua cổng nhà họ Ninh, anh nhìn thấy Ninh Lan đang cho lợn ăn.
Ninh Lan đang thất thần cho lợn ăn nên không có nhìn thấy Lâm Kiến Đông, bởi vậy không lên tiếng chào hỏi lại. Đến khi cô đổ tất cả thức ăn cho lợn vào máng, Lâm Kiến Đông đã ôm sách đi qua. Cô cũng không để ý lắm, thần sắc hiện rõ chút hoảng hốt như linh hồn đã bay xa, cô trực tiếp xách xô thức ăn cho lợn đi vào nhà.
Trong bữa cơm tối, Hồ Tú Liên thấy cô lơ đễnh bèn mở miệng hỏi: “Mất hồn mất vía cái gì, ăn cơ mà còn linh hồn bay xa là sao? Nghĩ cái gì đấy?”.
Ninh Lan do dự, hết nhìn Hồ Tú Liên lại nhìn sang Ninh Kim Sinh, mím môi nói: “Còn hơn một tháng nữa là con sẽ tốt nghiệp, các bạn trong lớp con dự định đến tiệm cơm quốc doanh ở trên huyện ăn liên hoan chia tay, còn muốn tặng quà nhau…..”.
Hồ Tú Liên không nghĩ nhiều, chờ cô nói tiếp. Ninh Kim Sinh lại phản ứng nhanh hơn, thấy cô ngập ngừng mãi không nói thì nhìn thẳng cô: “Xin tiền?”.
Ninh Lan nhét một miếng cơm vào miệng, ngậm trong miệng từ từ nhai, đầu hơi cúi xuống gật một cách im lặng.
Nhưng cô vừa gật xong, còn chưa kịp căng thẳng thì đã nghe thấy Hồ Tú Liên nói: “Tiền ở đâu ra? Tình huống trong nhà như thế nào mày không biết sao? Lại còn muốn đến tiệm cơm để ăn. Một lớp mày có đến hai, ba mươi đứa, đứa nào cũng phải tặng à?”.
Ninh Lan mím môi nhìn Hồ Tú Liên, hồi lâu mới nói: “Người khác đều tặng….”.
Hồ Tú Liên nói chuyện không chút khách sáo: “Người khác là người khác, còn mày là mày. Nhà mày không có nhiều tiền như vậy để cho mày đi ăn tiệm cơm, lại còn tặng quà cho hai, ba mươi đứa lận. Lúc chị mày bằng tuổi mày, đã kiếm về cho gia đình bao nhiêu tiền? Còn mày, suốt ngày chỉ biết ngửa tay xin tiền thôi, cứ như tiền trong nhà đều từ trên trời rơi xuống ấy”.
Ninh Lan bị nói thì phật lòng, cô nhìn Hồ Tú Liên dỗi trả một câu: “Chị con ly hôn làm cả nhà chúng ta không ngóc được đầu lên làm người ở trong đội, mỗi ngày đi ra ngoài đều bị người ta chỉ trỏ, tại sao mẹ không nói?”.
Hồ Tú Liên trợn mắt đầy tức giận: “Làm sao, nhà mày không ngóc được đầu lên làm người, mày vui lắm hả?! Muốn tiền thì tự mày đi kiếm đi! Mười bảy mười tám cái tuổi đầu rồi, suốt ngày chỉ biết ngửa tay đòi tiền!”.
Thông thường, loại chuyện làm người xấu này Ninh Kim Sin luôn im lặng không đứng ra. Đương nhiên, ông cũng sẽ không lén lút đưa tiền riêng cho Ninh Lan. Gia đình ông chỉ có ngần đó tài sản, nếu không dành dụm thì lấy gì cho Ninh Ba, Ninh Dương đi học còn có cưới vợ?
Ninh Lan bị mắng thì hai mắt đỏ hoe, tức giận không nói thêm câu nào.
Trong nội tâm cô tất nhiên là cảm thấy vô cùng ấm ức. Trong lớp có hai ba mươi bạn học đều đến tiệm cơm ăn liên hoan, chẳng lẽ chỉ có mình cô không đi sao? Người ta tặng quà tốt nghiệp cho người khác, chẳng lẽ chỉ có mình cô không tặng sao?
Cô cũng muốn thể diện, và cô không muốn mất mặt trước các bạn trong lớp để cho người ta cười nhạo mình.
Buổi đêm khi nằm trên giường ngủ, trong lòng cô vẫn ấm ức không thôi, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Thậm chí khóe mắt còn ươn ướt. Nhưng cô không khóc, chỉ cắn răng nghĩ—- Cái nhà rách nát này, muốn cái gì cũng không có.
Nghĩ đi nghĩ lại tự nhiên nghĩ đến chị gái mình là Ninh Hương, cô thiết nghĩ nếu chị ấy không đoạn tuyệt với gia đình thì chắc chắn chị ấy sẽ giúp cô giải quyết vấn đề. Bây giờ nhìn lại, trong cái nhà này, hình như chỉ có chị cả là luôn sẵn lòng giúp cô giải quyết vấn đề. Trước kia cô không quan tâm lắm, chỉ cảm thấy đó là việc chị cả nên làm. Vì chị cả nhà ai mà không như vậy cơ chứ? Tất cả đều phải giúp ba mẹ chia sẻ gánh nặng gia đình.
Sau đó cô nghĩ đến đêm tết Trung thu hôm đó, mình bị thái độ của Ninh Hương kích thích mà cãi nhau với chị ấy, rồi lửa giận xông lên đầu đã nói ra những lời vô liêm sỉ kia. Cô nói chị ấy bị bệnh, nói chị ấy ích kỷ bỏ mặc thanh danh và sống chết của người nhà, còn nói chị ấy không tuân thủ phụ đạo khiến tất cả mọi người đều chán ghét. Quan trọng nhất là, cô nói tiền mình tiêu từ nhỏ đến lớn đều là tiền của gia đình, và cô chưa bao giờ tiêu một xu nào của chị ấy.
Lúc đó Ninh Hương chắc hẳn rất tức giận, thế nên mới đưa tay đánh cô.
Giờ cô chợt thấy hối hận, tại sao lúc đó cô lại xúc động đắc tội Ninh Hương làm gì? Tranh cái khẩu khí kia làm gì? Tranh được khẩu khí có thể hữu ích hơn ăn được bánh bao hay sao?
Đáng lý cô nên kìm chế mọi sự nóng nảy và khó chịu của mình để làm một người hiền lành, làm một người ôn hòa mới đúng. Có như vậy, hiện tại Ninh Hương cũng không đến mức không nói chuyện với cô.
Càng nghĩ càng bị đè nén đến ngủ không được, Ninh Lan liên tục lật người, hết hít thở hổn hển lại hít sâu một hơi.
Cuối cùng vẫn cảm thấy khó chịu, cô dùng sức đạp mạnh chăn hai cái rồi kéo chăn bông lên che kín đầu
***
Cùng lúc đó, Ninh Hương đang ngồi dưới ánh đèn bên cạnh cửa sổ xem sách giáo khoa trung học cơ sở. Không biết vì lý do gì mà liên tiếp hắt hơi mấy cái. Cô cầm một chiếc khăn tay thêu hoa mai che miệng và mũi lại, một lúc lâu sau mới bình tĩnh. Sau khi bình tĩnh, cô gấp gọn khăn tay và đặt nó sang một bên, tiếp tục đọc sách của mình.
Lúc đọc sách, cô đồng thời sắp xếp lại hệ thống các điểm kiến thức cấp hai và cấp ba. Đợi sau khi cô xâu chuỗi và hiểu rõ hết tất cả các kiến thức, cộng với ôn tập thêm nội dung kiến thức trong bộ sách “Tự học Toán, Lý, Hóa” thì việc thi lên đại học chắc chắn không thành vấn đề lớn. Nhưng chính bản thân cô lại có một vấn đề, đó là cô chỉ mới học đến lớp hai thôi, đến lúc báo danh không biết có bị kẹt không nữa. Tuy nhiên, bất kể có bị kẹt hay không, có gặp khó khăn hay không thì cô vẫn quyết định chuẩn bị đầy đủ, có thể tranh thủ thì nhất định phải cố gắng tranh thủ.
Xét cho cùng, hai kỳ thi đại học đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học có một chút đặc biệt. Vì độ tuổi của các thí sinh dao động từ mười ba đến ba mươi tuổi, thân phận đều từ nông dân, công nhân, thanh niên trí thức cho đến quân nhân, gần như thân phận gì cũng có đủ.
Ở kiếp trước, bởi vì cô không biết chữ nên bị không ít người kỳ thị. Kiếp này bởi vì là linh hồn lang thang nên đã học được khá nhiều thứ, tuy rằng cô biết chữ, có trình độ học vấn cao nhưng cô vẫn muốn hướng tất cả mọi người chứng minh năng lực của mình.
Bởi vì không chứng minh, người ta vẫn nghĩ cô không biết chữ.
Đọc sách cho đến khi trời khuya, lại thấy dọc bên bờ sông không còn hộ dân nào ồn ào thì cô cũng thổi đèn, đóng cửa sổ, khóa chặt cửa rồi lên giường đi ngủ.
***
Học thêu đai lưng kimono không phải chuyện ngày một ngày hai là xong, nên ngày hôm sau, Ninh Hương vẫn dậy sớm đi lên xã huấn luyện.
Cơ hội học hỏi từ thợ thêu của thành phố Tô như thế này rất hiếm có, mặc dù cảm thấy thêu đai lưng kimono không khó nhưng Ninh Hương vẫn quyết định kiên trì học hết các khóa đào tạo.
Miễn là bạn học tập chăm chỉ thì chắc chắn bạn sẽ luôn đạt được thứ gì đó.
Kết thúc khóa huấn luyện của ngày hôm nay, Ninh Hương như cũ đeo túi xách từ trạm thêu quay về nhà thuyền của mình. Vì gần đây đèn dầu được sử dụng nhiều nên trước khi về, cô ghé qua cung tiêu xã mua một ít dầu hỏa. Về đến nhà thì sắc trời đã nhá nhem tối, từ xa cô bỗng nhìn thấy một bóng người đang đứng trên bờ ngay cạnh thuyền nhà của mình.
Bóng dáng kia cô rất quen thuộc, không cần nhìn mặt cũng biết đó là ai.
Ninh Lan sau khi tan học thì đến thẳng nơi này, cô không có trực tiếp về nhà mà đứng chờ Ninh Hương trở về. Cô vốn là ngồi xổm trên đất, lúc này lại vội vàng đứng lên, nhìn Ninh Hương lên tiếng chào hỏi: “Chị, chị về rồi”.
(*) 钢铁是怎样炼成的 – Thép đã tôi thế đấy: Tiếng Ukraina: Як гартувалася сталь! – Tiếng Nga: Как закалялась сталь! Đây là một tiểu thuyết của nhà văn Nikolai A.Ostrovsky. Mọi người có thể tìm hiểu thêm ở trên mạng.
— HẾT CHƯƠNG 22 —