Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại

Chương 17.


Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 17.

— MẸ KẾ SAU KHI TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —

?????

CHƯƠNG 16.


Người Dịch: Lan Thảo Hương. 


Một mình tự tại là điều Ninh Hương chưa bao giờ trải qua ở kiếp trước. Đời này, cô lại tranh thủ được cơ hội như vậy nên cô rất hưởng thụ sự tự do khi không có ai bên cạnh, một mình muốn làm gì thì làm cái đó, vui vẻ đến nỗi dường như có một đôi cánh đang mọc ra trong lòng cô. 


Thoải mái làm xong bữa cơm đêm trung thu, cô không ngồi ăn ngay mà xách theo giỏ trúc đựng một đĩa ngó sen đường quế đi ra ngoài. Món này cô cố ý làm nhiều thêm một chút, tính toán đưa sang nhà họ Lâm một đĩa để bày tỏ lòng biết ơn, cảm ơn Lâm Kiến Đông đã giúp đỡ cô trong thời gian này. Tuy nhiên, đi chưa được bao xa thì đụng phải em gái Ninh Lan đang từ đối diện đi tới. 


Ánh trăng tối nay rất sáng, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, có thể nhìn rõ cành lá cây cỏ trên mặt đất. 


Ninh Lan nhờ ánh trăng nhìn thấy Ninh Hương liền vội vàng chạy tới, giọng lanh lảnh nói: “Chị ơi, a đa bảo chị về nhà cùng ăn bữa cơm sum họp. Cơm đã nấu gần xong rồi, có cá còn có thịt đấy ạ. Mọi người trong gia đình đều đã quây quần đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi chị thôi”. 


A đa trong miệng Ninh Lan chính là ông nội của họ. Ninh Hương đối với ông nội không có tình cảm gì đặc biệt, nếu như bà nội còn sống và bảo Ninh Lan tới gọi cô về thì có lẽ cô sẽ thật sự về ăn tết Trung thu. Nhà họ rất đông người, nhưng nói đến có tình cảm thì Ninh Hương và bà của cô có tình cảm sâu sắc nhất, tay nghề thêu thùa của cô cũng là theo bà nội học lúc còn nhỏ. Chẳng qua, sức khỏe bà nội cô không tốt và bà đã qua đời vào mấy năm trước.


Hiện tại không cần hỏi cũng biết, mục đích gọi cô về sum họp là tính toán để người trong gia đình cưỡng chế cô không được phép ly hôn. Cô là con gái nhà họ Ninh, việc ly hôn không chỉ ảnh hưởng đến thể diện của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, mà ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến những người còn lại trong gia đình. 


Cô nhìn Ninh Lan, lạnh lùng nói: “Chị đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình rồi và sẽ không bao giờ quay về nữa, sau này đừng có tới đây tìm chị. Chị đã nói rất rõ ràng với Ninh Kim Sinh rằng, từ nhỏ chị đã phải bỏ học để kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên không còn nợ họ cái gì nữa cả. Về phần em cùng với Ninh Ba và Ninh Dương thiếu chị, chị sẽ coi như cho chó ăn”. 


Ninh Lan nghe vậy, hai đầu lông mày nhíu lại, sắc mặt càng ngày càng đen hòa vào trong màn đêm. Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, nhìn Ninh Hương hỏi: “Chị, rốt cuộc chị có ý gì? Ba mẹ đánh chị mắng chị, nhưng em với a tam a tứ đã làm gì chị? Em có ý tốt quan tâm chị, nhưng mỗi lần chị nói chuyện là câu nào câu nấy mang theo gai là sao?”. 


Ninh Hương cười nhạt: “Cảm ơn ý tốt của em, em giữ lại cho người khác đi. Rốt cuộc có thật sự quan tâm chị hay không, trong lòng em hiểu rõ hơn so với chị. Chờ một ngày nào đó chị hết giá trị rồi, sợ là nửa câu em cũng không muốn nói đi”. 


Ninh Lan khó chịu vì những gì cô nói, cảm thấy chị gái mình đúng là có bệnh. Hai chị em cô đã thân nhau hơn chục năm và cho đến nay chưa từng xảy ra mâu thuẫn nào, chỉ riêng lần này chị ấy về lại bắt đầu phát bệnh giống như kẻ điên ấy, gặp người là cắn. 


Bình ổn hô hấp, cô nhìn chằm chằm Ninh Hương và nói: “Ninh A Hương, em ở trong lòng chị là người như vậy sao? A tam a tứ cũng không phải là người tốt đúng không? Có phải chị muốn đoạn tuyệt quan hệ với tất cả bọn em thì mới vừa lòng? Chị sống như vậy có ý nghĩa không? Bây giờ chị ra ngoài nghe xem người ta nói gì sau lưng chị đi, câu chửi mắng gì cũng có cả đấy! Em thật không hiểu tại sao chị cứ muốn như vậy, bây giờ ba mẹ ngoài lúc đi làm thì chẳng dám ra cửa nửa bước, bởi vì ra ngoài là sẽ bị người ta chỉ trỏ. Ngay cả em với a tam a tứ cũng bị người ta nói này nói nọ đấy!”. 

Ninh Hương nghe xong những lời nói đó, ánh mắt hoàn toàn lạnh đi. Thế nên, chị em tình thâm chó má gì, Ninh Lan căn bản không quan tâm người chị gái này sống có tốt hay không, mà chỉ để ý cuộc sống của bản thân có tốt hay không. 


Bị người khác chỉ trỏ thì không chịu được sao? 


Cô ở nhà họ Giang bị sai sử như người giúp việc, bị người khác ức hiếp, áp bức, cả đời không thẳng được lưng làm người, vậy cô có chịu được không? Cô nhất định phải chịu đựng mà không được ly hôn?? Dựa vào đâu???


Cô nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Lan, nửa câu nói nhảm cũng không muốn nói thêm mà gằn giọng nói: “Ninh A Lan, em cút ngay cho chị và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa. Tốt nhất em nên nhớ rõ, không có chị, đến lớp một em cũng đừng nghĩ được đi học!”. 


Nói xong, Ninh Hương trực tiếp đi lướt qua Ninh Lan, mặt lạnh đi về phía trước.


Ninh Lan đứng tại chỗ, hai bàn tay siết chặt lại. Tiếp đó, cô xoay người nhìn bóng lưng Ninh Hương và hét to: “Mẹ nói quả không sai, chị đúng là bị bệnh, bị bệnh nặng luôn! Sống sung sướng làm vợ xưởng trưởng thì không muốn làm, lại cứ nhất định phải giày vò tự tìm đường chết! Em sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, mắt thấy cuộc sống trong nhà sẽ ngày càng tốt lên, nhưng bởi vì chị làm loạn mà khiến nhà chúng ta trở thành trò cười cho mọi người! Em không biết tại sao đột nhiên chị lại ích kỷ như vậy, ích kỷ mặc kệ thanh danh và sống chết của người nhà. Cuộc sống trong nhà có tốt, em với a tam a tứ có tiền đồ thì mặt mũi của ba mẹ cũng sẽ sáng hơn, vậy chẳng lẽ mặt mũi của chị không sáng hay sao? Bây giờ chị làm loạn thành vậy, ngoài việc bôi tro trát trấu gia đình làm mọi người sống không được yên, làm ai cũng chán ghét chị, mắng chị không tuân thủ phụ đạo thì có cái lợi gì?”.


Nếu không phải vì nghèo, Ninh Hương đã úp thẳng cái đĩa ngó sen đường quế lên đầu Ninh Lan rồi. Mang tiếng sắp tốt nghiệp trung học cơ đấy, thế mà dám cầm phụ đạo tới dọa cô. 


Kìm nén cơn giận dữ ở đáy lòng, cô xoay người đi tới trước mặt Ninh Lan, giơ tay chỉ vào mũi đối phương: “Đồ lang tâm cẩu phế! Trên đời này ai cũng có tư cách chán ghét tao mắng tao, chỉ có mày là không có! Trước khi chán ghét tao, thì mày nôn toàn bộ tiền nhiều năm qua tao tiêu trên người mày ra đây!”. 


Ninh Lan cũng là máu nóng xông lên đầu, cô trợn mắt nhìn Ninh Hương: “Em tiêu tiền gì của chị? Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng lấy một xu của chị. Mỗi một đồng tiền em tiêu đều là tiền của ba mẹ! Em tiêu là tiền của gia đình!”. 


Tay cầm cái giỏ tre của Ninh Hương suýt nữa bóp gãy cái giỏ. Đáy mắt cô đen thẫm, so với trời đêm Trung thu còn sâu hơn vài độ. Kế tiếp, cô vung tay cho Ninh Lan một cái tát. 


Bốp——


Nhánh cây và ánh trăng trên đỉnh đầu run lên vì kinh ngạc.


Ninh Lan không ngờ rằng Ninh Hương sẽ đánh cô, cô bị đánh đến choáng váng. Khoảnh khắc sau khi bị ăn tát, cô vô thức đưa tay lên che mặt, nhìn Ninh Hương bằng ánh mắt vừa sợ vừa kinh ngạc. Mà Ninh Hương nghe được những lời vừa rồi của Ninh Lan, đáy lòng cô thấy buồn nôn và hận không thể giết chết cái đồ lang tâm cẩu phế này. Đây là em gái do một tay cô nuôi nấng đấy, chẳng trách kiếp trước con bé lại lý trực khí tráng đến một chút ân tình cũng không nhớ. 


Lòng bàn tay Ninh Hương đánh đến tê dại, đủ để biết mặt Ninh Lan có bao nhiêu đau. Cô thả tay xuống, không muốn cùng Ninh Lan nói nhảm thêm nữa, vì nhiều thêm một câu là thêm một phần buồn nôn và phẫn hận.


Cô nhìn chằm chằm Ninh Lan và bỏ lại một câu cuối cùng: “Quả nhiên là ném cho chó ăn”. 


Sau đó, không chờ Ninh Lan kịp phản ứng lại từ cái tát, Ninh Hương xoay người rời đi luôn. Lần này cô không dừng lại, tắm ánh trăng mười lăm tháng tám đi về phía nhà họ Lâm.


Ninh Lan ôm mặt đứng lặng đi một lúc, mãi đến khi bóng lưng Ninh Hương tan vào màn đêm thì cô mới tỉnh táo lại. Cô nghiến răng, nhíu mày, hai mắt ươn ướt. Rồi đưa tay xoa nhẹ lên khuôn mặt đau đớn của mình hai lần, hít cái mũi hai cái, sau đó cất bước đi về phía nhà chú nhỏ. Tối nay, nhà bọn họ sum họp ăn tết Trung thu ở đó. 


Khi cô đến nhà chú nhỏ, mọi người trong gia đình đã ngồi xuống và chuẩn bị ăn cơm, bác gái cô duỗi đầu ra hỏi: “A Lan, A Hương đâu? Không phải bảo cháu đi gọi chị cháu sao?”.


Ninh Lan đứng bên cạnh đám người, hai mắt ươn ướt, hít cái mũi rồi nói với giọng hơi nghẹn ngào: “Chị ấy không về. Chị ấy nói đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, bảo chúng ta sau này đừng làm phiền chị ấy nữa”.


Nghe vậy, sắc mặt của tất cả mọi người trong gia đình đều thay đổi. Mặt Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên là đen nhất, nhưng hiện tại chỉ có thể lạnh mặt, không nói lời nào.


Bác gái Ninh Lan nhướn cao mày, nhìn chằm chằm Ninh Lan hỏi: “Nó còn đánh cháu à?”.


Ninh Lan gật đầu, cuống họng khàn khàn nói: “Cháu nói hai câu đạo lý với chị ấy, chị ấy liền đánh cháu….”. 


Bác gái cô trầm giọng nói: “Ai yo, sao A Hương bị làm sao thế? Em gái ruột đến gọi nó về ăn cơm, nó lại còn động tay đánh người. Nhìn nửa bên mặt của A Lan kìa, xưng cả rồi. Nửa năm này ở nhà họ Giang nó chịu nhiều ấm ức lắm hả, không thì sao lại biến thành như vậy?”.


Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không nói lời nào, những người khác trong gia đình cũng không nói. Cuối cùng là ông nội Ninh Lan hắng giọng, nhìn cô: “Ý gì đây? Còn muốn ông già này đi mời nó về ăn cơm nữa hả?”. 


Ninh Lan không biết Ninh Hương có ý gì, Ninh Kim Sinh đúng lúc này cất tiếng: “Kệ nó đi, cứ để nó tự sinh tự diệt! Nó muốn đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì như ý nó, sau này cấm ai trong nhà lại nhắc đến chuyện đi tìm nó nữa! Nó giờ giỏi lắm, đắc tội cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ và giờ là không muốn nhận thân thích họ hàng, vậy thì để tôi xem nó dọn dẹp tàn cục kiểu gì!”.


Ngay khi lời này được nói ra, không ai trong phòng nói tiếp.


Mọi người liếc nhìn một nhà năm người Ninh Kim Sinh rồi trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng là dì nhỏ lên tiếng trước, cô cười khan nói: “Sum họp thì không nên nói mấy chuyện không vui, ăn cơm, ăn cơm đi”.

***


Sau khi tới đưa lương thực cho Ninh Hương vào lúc chạng vạng tối, Lâm Kiến Đông không về nhà ngay mà rẽ sang ruộng nhà mình làm một lúc. Anh là người không thể ngồi yên được, nên ngày nào cũng tất bật rất nhiều việc. Mãi đến lúc trời tối thì mới về nhà, vừa bước tới cửa nhà thì tình cờ gặp Ninh Hương ngay trước cửa.


Ninh Hương cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh, bởi nó giúp cô thoát khỏi sự bối rối khi đến cửa. Cô ôm giỏ trúc đi tới trước mặt Lâm Kiến Đông và đưa cho anh đĩa ngó sen đường quế, nói: “Thật sự là không có gì để tặng, nên em có làm nhiều thêm một đĩa ngó sen đường quế để cảm ơn đội trưởng, hy vọng anh thích nó”.


Từ tận đáy lòng, Lâm Kiến Đông không cảm thấy mình có ân tình gì đặc biệt đối với Ninh Hương, vì bất kể là ai thì chỉ cần là xã viên của anh, anh đều sẽ nhúng tay quản chuyện này.


Thời đại này, người nếu không có tổ chức thì sẽ rất khó sống, có thể nói là mọi việc đều sẽ không như ý, thế nên anh không thể nhìn cô chịu khổ. Anh cười nói: “Khách sáo thế? Không phải đã nói đây là việc anh nên làm à”.


Chẳng qua đồ cũng đã đưa tới, anh cũng ngại từ chối làm mất mặt Ninh Hương, nên sau khi khách sáo hai câu thì nhận lấy cái đĩa trong tay cô, rồi nói: “Không thì em ở lại ăn tết cùng với nhà anh nhé?”.


Ninh Hương cười lắc đầu: “Cảm ơn đội trưởng, nhưng thôi ạ”. 


Cô biết bản thân hiện tại như “chuột chạy qua đường”, đi tới đâu là không được hoan nghênh tới đó. Mà trong làng đều là người quen biết với nhau, họ hoặc là vì tốt cho cô sẽ khuyên cô nên tuân thủ phụ đạo, hoặc là trợn mắt và tránh xa cô. 


Lâm Kiến Đông nhìn sắc mặt Ninh Hương, trong lòng anh hiểu rõ nên không nói thêm gì nữa. 


Ninh Hương không đứng nói chuyện lâu với Lâm Kiến Đông, sau khi đưa ngó sen đường quế thì xoay người rời đi. Còn lúc Lâm Kiến Đông quay vào nhà với đĩa ngó sen đường quế thì đúng lúc trong nhà đang bưng đồ ăn lên bàn. 


Anh đặt đĩa ngó sen đường quế xuống bàn, chị dâu cả của anh mũi thính vừa ngửi thấy mùi thơm liền xán lại gần hỏi: “Kiến Đông, em lấy ngó sen đường quế ở đâu ra thế? Thơm quá”.


Lâm Kiến Đông đi rửa tay, rửa tay xong thì vào nhà ngồi xuống trước bàn cơm và nhìn chị dâu đáp: “Là A Hương đưa tới. Đúng lúc trở về thì gặp nhau, mọi người ăn đi”.


Nghe nói là Ninh Hương đưa, sắc mặt của mọi người hơi thay đổi.


Mẹ Lâm là Trần Xuân Hoa cầm đũa nhìn về phía Lâm Kiến Đông: “Nghe nói con bé hôm nay ở xưởng thêu làm khó chồng mình hả. Lại còn cùng chồng cầm đơn ly hôn nháo đến chỗ thư ký Hứa xin đóng dấu, chuyện này có thật không?”.


Lâm Kiến Đông cầm đũa, gật đầu trả lời: “Ngày mai sẽ lên xã xử lý thủ tục ly hôn”.


Hai mắt Trần Xuân Hoa trừng thật lớn: “Nó thật sự muốn ly hôn à?”.


Lâm Kiến Đông vẫn gật đầu: “Muốn ly hôn”. 


Trần Xuân Hoa thực sự không thể hiểu nổi: “Con bé bị làm sao thế? Trước đây á, nó nổi danh là cô gái tốt khắp mười dặm tám hương quanh đây đấy, ai nhắc đến cũng phải khen một câu hiền lành. Sao giờ lại nháo muốn ly hôn rồi, ở đội Thủy Điềm chúng ta, con bé là người đầu tiên đấy”.


Những người khác chỉ lắng nghe mà không nói lời nào, Lâm Kiến Đông nói tiếp: “Do ở nhà chồng sống không tốt”.


Trần Xuân Hoa nói: “Dù có không tốt thì có thể tệ hơn so với hiện tại đắc tội hết tất cả mọi người sao? Giang Kiến Hải nói sao cũng là người có chức vị, làm vợ xưởng trưởng nói ra ngoài là cũng chuyện cực kỳ có mặt mũi đấy biết không. Vợ xưởng trưởng nó không muốn làm, giờ nháo thành dạng này là muốn cái gì?”.


Lâm Kiến Đông nhìn Trần Xuân Hoa: “Muốn cái gì của nhà họ Giang? Vợ xưởng trưởng thì rất có mặt mũi? Trong mắt con, kết hôn là cần tình đầu ý hợp, là hai người có thể thông cảm cho nhau và chiếu cố lẫn nhau. Nếu như sống không hạnh phúc, con ủng hộ em ấy ly hôn”.


Ba Lâm lúc này hắng giọng nói: “Chỉ có anh là thích xen vào việc người khác, nếu lỡ sau này con bé nó chịu khổ rồi hối hận, không chừng nó sẽ trách anh đấy. Chuyện vợ chồng người ta cãi nhau, anh xen vào làm gì. Nói cho cùng thì anh cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi. Anh xen vào như thế, coi chừng người ta nói ra nói vào lại làm trễ nải hôn sự của mình đấy”. 


Lâm Kiến Đông không quan tâm: “Con đi thẳng ngồi thẳng, con sợ cái gì?”.


Chị dâu anh nói: “Kiến Đông à, em không nên nói như vậy. Miệng nông dân đều nát, chuyện không có cũng có thể nói cho ra dáng ra hình. Mặc kệ em ấy có ly hôn hay không thì chị dâu cũng khuyên em nên bớt can thiệp vào, vạn nhất bị dính bùn lên người thì dở, em hiểu chứ?”.


Lâm Kiến Đông còn chưa kịp nói gì, chợt nghe cháu trai nhỏ kêu lên: “Ngó sen đường quế này ăn ngon quá!”.


Anh quay đầu nhìn, bắt gặp cháu trai đang ăn ngó sen đường quế mà Ninh Hương đưa tới.

Câu nói của cháu trai nhỏ đã thành công chuyển hướng sự chú ý của mọi người, Trần Xuân Hoa thấy cháu mình ăn đến vui vẻ thì cười nói: “Không có tiền đồ, một miếng ngó sen đường quế thì có gì hiếm lạ, cũng đâu phải là thịt”.


Kết quả, ngay khi bà nói xong, anh thứ tư Lâm Kiến Bình vì tò mò nên cắn thử một miếng, rồi cũng nói: “Thật sự rất ngon”.


Lại bị Lâm Kiến Bình kéo, chủ đề câu chuyện đã hoàn toàn không thể quay về. Thấy hai chú cháu nói ngon nên mọi người trong nhà đều tò mò ăn thử một miếng. Thử xong, tất cả các con mắt đều sáng lên, trong miệng tràn ngập vị thơm ngọt ngào.


Ngó sen đường quế là món ăn thường thấy mỗi khi mùa thu về ở quê, nó không phải món ăn hiếm lạ gì. Nhưng đĩa ngó sen đường quế trên bàn này lại lạ lắm, vì mùi vị của nó ngon lạ lùng và nếp dẻo thơm vừa miệng.


Ngay cả Trần Xuân Hoa cũng gật đầu nói: “A Hương ngày trước khi chưa lấy chồng, mấy người chúng ta hay nói ai mà lấy được A Hương là có phúc lắm. Con bé A Hương này thật đúng là rất giỏi, ba mẹ nó cũng là ngàn chọn vạn tuyển mới chọn trúng Giang Kiến Hải”.


Lâm Kiến Bình trước nay luôn nói chuyện không mấy cố kỵ, anh mở miệng nói: “Con thấy cô ấy rất xứng đôi với anh ba. Cả hai còn lớn lên với nhau từ nhỏ, sao lúc ấy mẹ không hỏi cưới cho anh ba?”.


Lâm Kiến Đông nghe anh nói, bị sặc đến ho sặc sụa.


Trần Xuân Hoa không hề né tránh, bà nói thẳng: “Đừng nhắc nữa, lúc đó mẹ mày cũng có ý đấy, vì có nhà ai mà không muốn có con dâu vừa hiền lành lại tài giỏi cơ chứ, hơn nữa lại còn hiểu rõ về nhau. Nhưng con mắt Hồ Tú Liên người ta cao lắm, căn bản là chướng mắt anh ba mày, chê nhà chúng ta nghèo. Hứ, bà ta chê nhà chúng ta nghèo, vậy nhà bà ta giàu lắm ấy hả? Mẹ còn chưa chê A Hương nhà bà ta không được học hành đâu đấy! Cái lúc mà trèo lên được nhà họ Giang đó, bà ta sướng đến phát rồ rồi. Nửa năm qua gặp ai cũng hếch cái mũi lên thật cao, chỉ đến mấy ngày gần đây là không kiêu ngạo nữa, đến ra khỏi cửa cũng không dám!”. 


Gia đình đông người chính là vậy, chị dâu thứ hai của Lâm Kiến Đông đúng lúc này lên tiếng: “Lần này A Hương nháo muốn ly hôn, huyên náo đến người cả đội đều biết nên giờ ai cũng ở sau lưng nói này nọ, bác ấy chắc chắn sẽ không dám ra ngoài đi lại”. 


Trần Xuân Hoa nghĩ đến bộ dạng ủ rũ của Hồ Tú Liên gần đây, bà nhỏ giọng xì một tiếng: “Đáng đời!”.


Ba Lâm không thích nghe mấy chuyện đàm tiếu, đặc biệt là không thích nghe mấy lời bóc trần điểm yếu của người khác. Ông hắng giọng ngắt hẳn đề tài, và duỗi đũa kẹp một miếng ngó sen đường quế, nói: “Mau ăn cơm đi”. 


Vậy là cả nhà không nói gì về chuyện của Ninh Hương nữa, nhưng tóm lại người đông thì khó tránh khỏi miệng nhàn rỗi, ăn được mấy miếng họ lại nói sang chuyện kết hôn của Lâm Kiến Đông. Hôn sự của anh bây giờ được coi là chuyện quan trọng nhất của nhà họ Lâm, dù sao thì anh cũng không còn trẻ nữa.


Trần Xuân Hoa nói: “Bên trấn Trạch có cô gái thủy linh lắm, con tìm thời gian đi gặp người ta một lần đi, nhìn xem có ưng mắt không rồi lại nói”. 


Đối với chuyện này, Lâm Kiến Đông từ trước đến nay luôn luôn chiếu lệ.


“Nói sau đi ạ”. 


***


Ninh Hương quay về phòng chăn nuôi, chậm rãi ăn bữa tối Tết Trung thu. 


Lúc ăn bánh Trung thu nhân thịt, cô cầm ghế ra ngoài ngồi ngắm trăng một lúc, lại ngâm một câu thơ. Đến khi mặt trăng ẩn mình dưới tầng mây, Ninh Hương cầm ghế đẩu quay vào nhà, tắm rửa rồi lên giường ngủ. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến ngày mai mình có thể chấm dứt mọi quan hệ với Giang Kiến Hải, tim cô lại nhảy cẫng lên, do đó chìm vào giấc ngủ không mấy suôn sẻ. 


Chuyển sang một người trong cuộc khác nữa, bởi vì nháo ra chuyện ly hôn nên đêm trăng tròn hôm nay cũng rất khó ngủ. Sau khi dỗ con gái nhỏ Giang Hân ngủ say, anh đứng dậy ôm Giang Hân về phòng Lý Quế Mai. Là một người đàn ông có thân phận và địa vị, Giang Kiến Hải trong đời chưa bao giờ làm mấy “việc của phụ nữ” như này. Anh chưa từng trông trẻ con, chưa từng thay tã và cũng chưa từng tự mình ru con ngủ một lần. 


Tối hôm qua để Giang Hân ngủ với mình một đêm mà anh bị con bé đá tỉnh rất nhiều lần khiến anh không chịu được. Thế nên tối nay sau khi Giang Hân ngủ say, anh lập tức ôm Giang Hân qua cho Lý Quế Mai để bà ngủ cùng con bé. Ôm Giang Hân qua rồi, anh quay về phòng mình nằm xuống, trong lòng thở dài một hơi nhưng vẫn không tài nào ngủ được. 


Giang Kiến Hải nằm trên giường, nhắm mắt nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay. Nói cho cùng, anh vẫn có cảm giác giống như đang nằm mơ, vì Ninh Hương mà anh gặp hôm nay khác hoàn toàn với Ninh Hương trong trí nhớ của anh. Nhưng nếu nói không phải cùng một người thì anh lại có thể cảm nhận rõ ràng người phụ nữ đó chính là Ninh Hương. Người phụ nữ đó đã sống với anh cả đời, cái loại cảm giác chỉ có thể cảm nhận được giữa những người quen ấy tuyệt đối sẽ không sai.


Không đúng…. Tại sao lại có cảm giác giữa những người quen? 


Đúng, đó là cảm giác giữa những người quen. 


Chẳng lẽ nói……


Đại não Giang Kiến Hải nổ tung, anh đột ngột ngồi dậy.


Chẳng lẽ Ninh Hương cũng trọng sinh giống như anh? 


Nhưng nếu cô trọng sinh, vậy tại sao lại muốn ly hôn? Lại còn đối với anh tràn ngập oán hận và chán ghét như thế nữa, cô ta dựa vào đâu lại dám oán hận anh? Kiếp trước nếu như không có anh, cô ta có thể sống tốt được như thế sao? 


Thật đúng là khôi hài, anh nuôi cô ta cả một đời, kết quả là bị cô ta oán hận? Oán hận đến mức muốn xé rách mặt và ly hôn với anh? Thật đúng là gặp quỷ, rõ ràng anh mới là người ước gì có thể vứt bỏ đồ nhà quê như cô ta trước, được không? 


Càng nghĩ anh lại càng cảm thấy buồn cười và đáng giận, đến cuối cùng, trong đầu anh chỉ có hai dấu chấm hỏi——


Cô ta dựa vào đâu? 


Tại sao cô ta dám làm thế? 

***


Trong đầu Giang Kiến Hải cứ nghĩ tới nghĩ lui hai câu hỏi này, càng nghĩ càng thấy khó chịu, cuối cùng tức đến khó thở không ngủ được. Mơ mơ màng màng ngủ được hai tiếng, lúc tỉnh dậy vào buổi sáng thì cả người vẫn mê man. 


Rửa mặt xong, anh không ở nhà ăn cơm mà tìm giấy đăng ký kết hôn trong ngăn kéo, sau đó đi lấy sổ hộ khẩu, đơn ly hôn rồi đi đến bãi sông bắt thuyền đi lên xã. Đến xã, anh đi tới nhà ăn quốc doanh ăn sáng trước, sau đó mới tới ủy ban xã.


Tới cửa lớn ủy ban xã, Ninh Hương vẫn chưa đến. Giang Kiến Hải nhìn ngó xung quanh, lại đưa tay lên xem đồng hồ và thầm nghĩ có khi nào cô hối hận rồi không. Sau khi tự tìm đường chết thì hiện tại lại không tới. 


Nào biết, suy nghĩ của anh vừa kết thúc thì Ninh Hương đã xuất hiện trong tầm mắt của anh. 


Người phụ nữ kiếp trước luôn luôn cúi đầu trước mặt anh, hiện tại lại mang vẻ mặt lạnh lùng. Cô hôm nay mặc một chiếc váy trắng in hoa nhí, trông thanh thuần và có chút hương vị của tiên nữ, và cô ăn mặc như thể đi tham gia đám cưới lớn. 


Anh thừa nhận Ninh Hương rất xinh đẹp, trong đám con gái thì cô xinh đẹp hiếm có, nếu không thì kiếp trước anh đã không đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng hiện giờ thấy Ninh Hương như vậy, nội tâm anh càng thêm khó chịu và kìm nén. Anh nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc người phụ nữ này lấy đâu ra tự tin mà lại muốn ly hôn với anh. Hơn thế nữa, lại còn gấp gấp đến như vậy, giống như anh là ruồi bọ hôi hám làm cô ước gì có thể hất bay anh ngay lập tức. 


Không phải có đàn ông khác? Thế chẳng lẽ là cô ta rất tự tin vào dung mạo xinh đẹp của bản thân? 


Nếu cô nghĩ đúng vậy, vậy thì cô ta cũng quá đề cao nhan sắc của mình rồi. Trên đời này, đàn ông thành đạt thì không dễ kiếm, chứ phụ nữ xinh đẹp thì nắm tay lại cũng vớt được một bó lớn đấy biết không? Chỉ cần qua hai năm nữa, sau khi tư tưởng giải phóng thì đàn ông chỉ cần có tiền thì dạng phụ nữ xinh đẹp nào mà tìm không thấy? Mà loại xinh đẹp giống như cô cũng không tính là gì và cũng là thứ kém giá trị nhất.


Ninh Hương không biết Giang Kiến Hải đang nghĩ gì khi nhìn cô, cô cũng lười suy đoán. Cô đi tới trước mặt Giang Kiến Hải, không nhìn anh ta cái nào và bước chân cũng không dừng lại, đi thẳng vào sân của ủy ban xã.


Giang Kiến Hải tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn của cô, anh đã quen nắm thóp cô cả đời, giờ muốn anh yếu thế là chuyện không thể nào. Thế là anh không nói lời nào, nhấc chân bước vào khuôn viên ủy ban xã với vẻ mặt lạnh lùng. Vào trong, cả hai không có gì để nói với nhau, cũng không cãi nhau ồn ào. Họ đi thẳng tới chỗ nhân viên làm thủ tục để hoàn tất thủ tục ly hôn. 


Tiết mục thuyết phục bình tĩnh và khuyên giải đã trải qua khi đến văn phòng đội để đóng dấu, và cả hai bí thư của hai đội đã làm công việc này. Thế nên, sau khi cầm giấy tờ đến ủy ban xã, người ta sẽ không tiếp tục khuyên giải nữa mà chỉ hoàn thành thủ tục.


Trong quá trình làm thủ tục ly hôn, nhịp tim của Ninh Hương đập thực sự rất nhanh. Lần ly hôn này sẽ là bước ngoặt cuộc đời cô, và cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới sau khi ly hôn, vậy nên cô rất kích động và khẩn trương. Trong quá trình chờ các thủ tục được hoàn thành, cô cảm giác lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng đáy mắt và khóe miệng lại lộ ra ý cười nhàn nhạt. Nụ cười thản nhiên, sáng tỏ lại mang theo vô hạn hy vọng.


Nhìn thấy biểu cảm của cô, Giang Kiến Hải chỉ thấy cực kỳ chướng mắt và còn khó thở. 


Lúc ra khỏi cổng ủy ban xã, cuối cùng anh cũng không bình tĩnh nổi mà ngăn Ninh Hương lại hỏi: “Tôi vẫn không hiểu tại sao cô lại muốn ly hôn với tôi? Có thể tìm được người như tôi đã là cô may mắn, cô không sợ mình ly hôn rồi sẽ không gả đi được nữa à?”. 


Ninh Hương dừng bước, nhìn anh ta muốn cười nhưng lại cười không ra. Một lát sau, cô mới mở miệng nói: “Anh mà tính là may mắn sao? Có mà vận cứt chó ấy. Không biết sau này sẽ nện vào ai và tôi thay cô gái kia mặc niệm trước”. 


……


Giang Kiến Hải không thể chịu đựng được và gần như bùng nổ, anh hít sâu một hơi để kiềm chế cảm xúc và nói: “Tôi đang nói chuyện tử tế với cô đấy, Ninh A Hương, cô bị bệnh à? Ban đầu đồng ý cưới cô đúng là mắt tôi bị mù! Cái gì mà cô gái hiền lành khắp mười dặm tám hương quanh đây chứ, mẹ kiếp, có cái rắm ấy! Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô đi, có khác gì oán phụ cay nghiệt không, thằng đàn ông kia có thể coi trọng cô mới là gặp quỷ đấy!”. 


Ninh Hương nhìn sắc mặt Giang Kiến Hải là thấy bực mình, mẹ nó, tốt tính đều bị anh ta sử dụng hết ở kiếp trước rồi còn đâu. Cô cười giễu rồi mở miệng nói: “Gái hiền lành nhất mười dặm tám hương làm vợ anh, hầu hạ anh cả đời, anh thấy mình xứng sao? Tôi sống không phải vì để đàn ông coi trọng”.


Giang Kiến Hải thật sự muốn tức điên lên, anh vừa siết chặt nắm đấm vừa nghiến răng, nhẫn nhịn một lúc lâu thì nói: “Ninh A Hương, cô cứ việc mạnh miệng đi, giờ tôi không muốn cãi nhau với cô. Tôi đợi đến ngày cô hối hận! Tôi sẽ nhìn xem cô hối hận ra làm sao!”. 


Ninh Hương chả mấy để ý: “Được, vậy chờ xem ai mới là người hối hận”. 


Giang Kiến Hải cười—— Anh là đàn ông, là người có thân phận có địa vị, anh mà sẽ hối hận khi ly hôn với loại quê mùa này ư? Trừ khi đầu anh chứa đầy trấu thì mới có thể cảm thấy hối hận sẽ không tìm được vợ! Đừng nói là cưới lần ba, dù lần bốn hay lần năm thì anh vẫn có thể tìm được! 


Anh lười cãi cọ đôi co với Ninh Hương, đè xuống bực bội mà xoay người rời đi. 

 

Nói miệng không cho sướng thì có ích gì, anh chờ một ngày nhìn thấy cô ta hối hận ra làm sao là được rồi. 

— HẾT CHƯƠNG 16 —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.