Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 12.
— SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —
?????
CHƯƠNG 11.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Kim Sinh tức giận từ phòng chăn nuôi chạy về nhà, nhưng còn chưa về tới nhà đã đụng phải Hồ Tú Liên ra ngoài đón ông. Hồ Tú Liên nhìn ra phía sau, rồi đi tới trước mặt ông hỏi: “Vẫn không dẫn được nó về à?”.
Mặt mày Ninh Kim Sinh hiện rõ tức giận: “Hôm nay tôi nói rõ, cho dù nó có chết thì nhà họ Ninh cũng coi như chưa từng sinh ra nó và nuôi nó. Đừng nói là nó muốn ly hôn, dù nó có đi nhảy sông cũng không cho phép để ý đến nó nữa!”.
Hồ Tú Liên nhìn sắc mặt Ninh Kim Sinh, không cần đoán cũng biết: “Lại cãi nhau à?”.
Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi, càng nghĩ trong lòng càng giận, ông nói với Hồ Tú Liên: “Nó nói chúng ta ép nó kiếm tiền nuôi gia đình từ nhỏ, ép nó lấy Giang Kiến Hải. Nói cả nhà chúng ta hút máu một mình nó, nó muốn đoạn tuyệt quan hệ”.
Hồ Tú Liên nghe xong, hai mắt trợn trừng thật lớn: “Nó nói vậy thật sao? Tôi đau khổ mang thai mười tháng sinh ra nó, kết quả nó oán hận tôi? Chúng ta vì cái nhà này vất vả ra sao, chẳng lẽ nó không thấy sao?”.
Ninh Kim Sinh nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nó là sói mắt trắng! Không biết đến sự vất vả của người làm cha làm mẹ chúng ta, càng không biết yêu thương em trai em gái. Trong lòng nó chỉ có mỗi mình nó, nó là thứ ích kỷ, vô lương tâm!”.
Hồ Tú Liên cũng cảm thấy uất ức, nhưng bà không tiếp tục mắng Ninh Hương nữa mà nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Giang Ngạn với Giang Nguyên vẫn đang ở trong nhà, hai đứa nó đói bụng nên tôi để tụi nó cùng Ninh Ba, Ninh Dương ăn cơm trước rồi. Giờ phải ăn nói sao đây?”.
Ninh Kim Sinh bình ổn hô hấp: “Trước đó bà nói với chúng làm sao?”.
“Tôi nói A Hương bị bệnh, giờ đang ở trạm y tế”.
Ninh Kim Sinh suy ngẫm một lát rồi nói: “Đừng bao che cho nó nữa, cứ ăn ngay nói thật đi. Đây là chuyện của nó với nhà họ Giang, chúng ta không quản được nên cứ mặc kệ đi. Hai đứa nó muốn tìm người, vậy để chúng đến phòng chăn nuôi mà tìm”.
Nghe vậy, trái tim của Hồ Tú Liên nhảy lên bùm bùm. Bà tự nhiên sợ mình nói thật sẽ giật ra mâu thuẫn, sợ chuyện huyên náo lớn sẽ khó mà thu trận. Có nhà ai muốn huyên náo để cho hương thân quê nhà chế giễu đâu cơ chứ?
Cuộc sống không phải là càng sống càng tốt lên sao, không phải nên sống hòa khí cùng láng giềng và hương thân sao?
Bà thật sự không hiểu, Ninh Hương rốt cuộc bị trúng tà gì vậy? Tại sao cứ muốn huyên náo lên thành như vậy? Đừng nói Lý Quế Mai không hề đánh con bé, mà chỉ là bị Giang Ngạn nghịch ngợm đẩy một cái thôi. Ngay cả khi nó có bị Lý Quế Mai đánh đi chăng nữa, thì tay chân của một bà già cũng đâu có mạnh, chỉ cần nhịn một chút là qua thôi mà.
Nhịn một chút cuộc sống sẽ tốt hơn, còn được mọi người khen là con dâu tốt, như vậy không tốt sao?
Quả thật, con bé bây giờ quá là khác thường, không tuân thủ phụ đạo làm một người vợ tốt, không nghe khuyên bảo, và giờ còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Cùng đắc tội cả nhà chồng và nhà mẹ đẻ, đối với nó có ích lợi gì?
Một người phụ nữ sống trên đời không cần cha mẹ anh em, không cần chồng con, sống lẻ loi trơ trọi một mình thì có đi đến đâu cũng sẽ bị người ta phun nước miếng, sống như vậy còn gọi là sống sao? Còn không bằng chết đi cho xong.
Ninh Kim Sinh nhìn Hồ Tú Liên nhíu chặt lông mày, trong lòng ông cũng rất bực bội. Ông không đứng đấy với bà nữa mà sải bước đi vào nhà. Kết quả vừa vào cửa lại thấy Giang Ngạn, Giang Nguyên, Ninh Ba và Ninh Dương đang chuẩn bị đánh nhau bằng đũa.
Ninh Kim Sinh vội vàng quát lớn Ninh Ba, Ninh Dương: “Làm trò gì thế?”.
Ninh Ba Ninh Dương thở hổn hển, dắt cuống họng hét: “Hai đứa nó không cho bọn con ăn cơm, chúng nó đổ hết thức ăn vào bát chúng nó rồi. Bọn con muốn từ trong bát của chúng nó gắp về, nhưng chúng nó lại đánh bọn con! Đây là đồ ăn nhà chúng ta, dựa vào gì không cho bọn con ăn?!”.
Hồ Tú Liên đi theo vào nhà, tầm mắt bà rơi vào trên bàn cơm. Ở đó chỉ còn lại hai cái đĩa trống rỗng, thức ăn còn lại đều ở trong bát Giang Ngạn với Giang Nguyên, chất đầy trong bát cơm. Hai đứa nhỏ này giống như là quỷ chết đói, cơm không chỉ xới nhiều mà thức ăn còn đắp lên thật cao.
Thời nay, các nhà đều không mấy giàu có, lương thực là do đội sản xuất chia theo đầu người, mà rau thì tự do nhà mình trồng. Nhưng dù thế, giữa trưa cũng chỉ dám xào hai đĩa đồ ăn nhỏ, dầu, muối, dấm, đường gì đó cũng chỉ thả có một tí, thịt thì lại càng ít khi được ăn đến.
Ninh Kim Sinh nhìn cái đĩa trống trơn, trong lòng càng thêm không vui. Nhưng ông lại không dám nói Giang Ngạn và Giang Nguyên cái gì, chỉ đành quay ra răn dạy Ninh Ba, Ninh Dương: “Đừng làm rộn nữa, không phải còn có dưa muối à?”.
Ninh Ba, Ninh Dương không phục: “Dựa vào gì chúng nó được ăn thức ăn?!”.
Ninh Kim Sinh mất kiên nhẫn, ông trợn mắt với Ninh Ba, Ninh Dương: “Đây là cháu ngoại chúng mày, là khách, đương nhiên muốn ăn thức ăn!”.
Ninh Ba, Ninh Dương tức gần chết, nhưng dưới sức ép của Ninh Kim Sinh, cả hai chỉ có thể thở hổn hển không ồn ào nữa. Sắc mặt cả hai giận dữ, chúng cầm đũa lùa cơm vào miệng và coi dưa muối trong miệng chính là Giang Ngạn với Giang Nguyên mà ra sức nhai.
Thấy Ninh Ba, Ninh Dương bị dạy dỗ, Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đắc ý vô cùng. Hai đứa bé còn cố ý dùng ánh mắt khiêu khích Ninh Ba, Ninh Dương. Tiếp đó, Giang Ngạn quay đầu nhìn Ninh Kim Sinh, không chút khách khí hỏi: “Ninh A Hương đâu? Cô ta vẫn ở trạm y tế à?”.
Hồ Tú Liên ngồi bên cạnh vùi đầu ăn cơm, bà không muốn gánh công việc lên tiếng này.
Ninh Kim Sinh lại khá bình tĩnh, ông hắng giọng rồi mở miệng nói: “Con bé không ở đó. Mấy ngày nay nó về bên này, chúng ta khuyên cũng đã khuyên, mắng cũng đã mắng, nhưng nó vẫn không muốn quay về. Hiện tại đã cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ nên cũng không về đây nữa”.
Nghe vậy, Giang Ngạn với Giang Nguyên đều sửng sốt, thật lâu sau mới nói: “Vậy giờ cô ta đang ở đâu?”.
Ninh Kim Sinh vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, giống như người vừa rồi ở bên ngoài nổi giận không phải là ông: “Ban ngày ở xưởng thêu của đội làm việc, buổi tối ở phòng chăn nuôi của đội sản xuất”.
Giang Ngạn với Giang Nguyên liếc nhau, không quên cúi đầu ăn một miếng cơm kèm thức ăn. Sau khi nhét đầy thức ăn vào miệng và nuốt xuống, lại hỏi: “Vậy cô ta có ý gì?”.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên còn chưa lên tiếng, Ninh Ba đã trợn mắt nhìn Giang Ngạn và nói: “Vì chúng mày quá đáng ghét nên chị cả muốn ly hôn với ba chúng mày, chị ấy không muốn làm mẹ kế cho chúng mày nữa!”.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không kịp ngăn lại, Ninh Ba đã nói xong. Mặc dù trong lòng có chút hồi hộp và khẩn trương nhưng hai vợ chồng lại rất ăn ý mà nghĩ, đã nói ra rồi, vậy không giấu nổi nữa.
Kết quả là, sự chú ý của Giang Ngạn với Giang Nguyên không nằm trên vấn đề Ninh Hương muốn ly hôn. Giang Ngạn quay đầu nhìn Ninh Ba cãi lại: “Mày nói ai đáng ghét? Mày có biết ba tao làm nghề gì không?
Ninh Ba không tỏ ra yếu đuối, cậu vươn cổ quát to hơn: “Nói chúng mày đáng ghét đó! Hai thằng ranh con*! Cha chúng mày có tiền như thế, còn đến nhà tao giành cơm làm gì? Cả bàn có mỗi hai đĩa đồ ăn đều bị chúng mày ăn hết”.
(*) Gốc 小赤佬 – Tiểu Xích Lão: một từ vựng phương ngữ Trung Quốc phổ biến ở Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải. Xích lão, khi một người chết không có của cải (quan tài) để hạ táng thi thể, nó có nghĩa là tiểu quỷ. Khi dùng để hạ bệ người khác, nó có nghĩa là ranh con. Và khi để gọi thân mật vãn bối, nó có nghĩa là tiểu tử.
Lần này ồn ào, bốn đứa nhóc sắp lao vào đánh nhau. Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vội vàng đứng dậy kéo hai bên ra, chủ yếu là kéo hai đứa con của mình là Ninh Ba và Ninh Dương để chúng không ầm ì nữa. Rốt cục kéo được ra, Giang Ngạn, Giang Nguyên vốn muốn đá ghế bỏ đi nhưng lại tiếc bát cơm trên bàn. Sau một thoáng do dự, chúng lại ngồi xuống và cầm đũa tiếp tục ăn cơm, ăn như hổ đói lùa hết cơm lẫn thức ăn trong bát.
Cơm nước xong xuôi, Giang Ngạn, Giang Nguyên ngồi ở bên bàn cơm lau miệng, rồi Giang Ngạn nói: “Bọn tôi mặc kệ, mấy người nhanh đi gọi Ninh A Hương về đi, trong nhà đã mấy ngày không ăn được cơm rồi. Ba tôi bỏ tiền cưới cô ta về, cô ta dựa vào đâu mà chạy?”.
Ninh Kim Sinh nghẹt thở, không nói được lời nào.
Thấy Giang Ngạn với Giang Nguyên cõng cặp sách chuẩn bị rời đi, ông bèn đứng lên nói để ông chèo thuyền đưa hai người về nhà. Giang Ngạn với Giang Nguyên không muốn, chỉ nhấn mạnh một lần nữa để Ninh Hương mau quay về, sau đó cõng cặp sách rời đi. Ninh Kim Sinh ngồi xuống bàn cơm, trong bụng tức sôi ruột và uất ức muốn chết. Càng nghĩ càng thấy tất cả đều tại con nhỏ Ninh A Hương cả, nếu không phải nó gây chuyện thì ông cần gì phải nhìn sắc mặt của hai thằng oắt con mười tuổi với tám tuổi?
Ninh Kim Sinh nhai dưa muối kêu sột soạt, không nói một lời.
Hồ Tú Liên cũng trầm mặc ăn cơm, nhưng sự uất nghẹn và buồn bực trong lòng khiến bà nhịn không được chửi một câu: “Đồ sao chổi!”.
***
Sau giờ ăn trưa, xưởng thêu vốn im ắng một lúc lại từ từ sôi động trở lại.
Hồng Đào và mấy người phụ nữ kết bạn đi tới, vừa bước vào cửa xưởng thêu, họ nghe thấy mấy thợ thêu tới trước đang bát quái chuyện của Ninh Hương. Nghe thử hai câu mới biết, hóa ra người nhà họ Giang tới đón cô ấy nhưng cô ấy lại nói chỉ gặp Giang Kiến Hải.
Sau khi hiểu ra, Hồng Đào trợn to hai mắt hỏi: “Thật hay giả thế? Thật sự ứng nghiệm câu nói lúc trước à? Người nhà họ Giang thật sự tới đón cô ấy?”.
Nói thật, bọn họ có huyên thuyên nói riêng với nhau, đoán người nhà họ Giang sẽ không đến đón Ninh Hương về, mà cuối cùng là Ninh Hương tự liếm mặt trở về. Vạn vạn không nghĩ tới là, người nhà họ Giang thật sự tới.
Một thợ thêu ở lại xưởng thêu lúc đó nhìn về phía cô ấy và nói: “Thật đấy, hai em trai của cô ấy chạy đến bảo cô ấy mau về, nói là nhà họ Giang đến đón cô ấy. Nhưng cô ấy lại ngồi yên không nhúc nhích, còn nói ngoại trừ Giang Kiến Hải thì cô ấy không gặp bất kỳ ai cả”.
Có người phụ nữ khác nói tiếp: “Eo ôi, bày cái giá lớn thế. Giang Kiến Hải bây giờ đang ở nơi khác, sao mà về đón cô ấy được? Cô ấy làm như vậy, không sợ tương lai ở nhà họ Giang ăn khổ sao?”.
“Ài, đoán chừng là bày cái giá thôi, chứ giờ tám phần là đã quay về rồi. Làm gì có ai không biết tốt xấu như thế, người ta đã tới tận cửa đón rồi, còn không thấy tốt mà thu đi đi theo người ta quay về, vậy muốn làm cái gì?”.
Kết quả ngay sau khi những lời này rơi xuống, Ninh Hương từ ngoài cửa đi vào.
Ngay lập tức, sắc mặt các thợ thêu trong xưởng thêu đồng bộ: ⊙_⊙
Ninh Hương không để ý tới sắc mặt của những người khác, vừa vào xưởng thêu, cô đi thẳng đến chỗ mình hay ngồi và ngồi xuống. Cô cúi đầu bắt đầu sắp xếp vải và chỉ thêu, giống như người không có chuyện phiền lòng và một lòng chỉ có thêu thùa.
Các thợ thêu trong xưởng thêu sửng sốt một hồi, vẫn là Hồng Đào lên tiếng trước, cô ấy nhìn Ninh Hương cười hỏi: “A Hương, em chưa về đội Cam Hà à? Nghe nói nhà chồng em đến đón, bọn chị còn tưởng là em đã về rồi”.
Ninh Hương ngẩng đầu nhìn cô ấy, bình thản nói: “Em đã nói rồi, sẽ không quay về”.
Biểu tình của những người khác lại ngẩn ra, họ nhìn thoáng qua nhau và thật sự không hiểu Ninh Hương đang diễn xiếc gì. Gả cho một người đàn ông có địa vị như vậy, không chăm lo cho cuộc sống tốt lên lại tự mình đi chuốc khổ.
Hồng Đào cười một tiếng khô cằn: “Ba mẹ em cũng đồng ý cho em ở lại nhà mẹ đẻ sao?”.
Ninh Hương cầm kim bắt đầu thêu hoa: “Em đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà”.
Hồng Đào và các thợ thêu khác: ???
Trong xưởng thêu an tĩnh một lát, tất cả thợ thêu đều nhìn chằm chằm Ninh Hương giống như đang nhìn một giống loài thần kỳ khác biệt với mình. Chỉ có duy nhất một thợ thêu lớn bụng đang ngồi trong góc là có ánh mắt hơi khác lạ.
Bầu không khí khô khan, Hồng Đào miễn cưỡng cười khan, nhìn Ninh Hương hỏi: “Em A Hương, em làm vậy….. là muốn làm gì?”.
Ninh Hương cúi đầu, cẩn thận thêu đầu lá: “Ly hôn”.
Giọng nói của cô có bao nhiêu nhạt thì nỗi chấn kinh trong lòng, trong mắt các thợ thêu khác lại bấy nhiêu dày. Hai chữ ly hôn kia, bọn họ hiểu, nhưng gần như chưa từng nghe thấy từ miệng của bất kỳ người phụ nữ nào, đặc biệt còn nói đến bình tĩnh và tự tin như vậy.
Tất cả mọi người kinh ngạc một lúc, cuối cùng là Hồng Đào có phản ứng trước. Lần này, cô ấy không cười miễn cưỡng nữa mà kéo ghế đến ngồi trước mặt Ninh Hương, mặt mày nghiêm túc: “Em A Hương, lời này không thể nói lung tung”.
Ninh Hương dừng động tác thêu trong tay, cô ngẩng đầu nhìn Hồng Đào: “Em không hề nói lung tung”.
Vẻ mặt Hồng Đào càng gấp: “Cái này còn không tính là nói lung tung sao? Em có hiểu ly hôn là có ý gì không? Đối với phụ nữ chúng ta, một khi ly hôn đó là cả đời sẽ bị hủy!”.
Sắc mặt Ninh Hương bình tĩnh, cô nhìn Hồng Đào: “Chỉ là ly hôn thôi, tại sao cả đời lại bị hủy?”.
Cô đương nhiên biết ý của Hồng Đào, và cũng biết Hồng Đào là thật tâm muốn tốt cho cô. Nhưng lòng tốt này không phải là điều cô muốn, những áp lực thế tục sở dĩ khiến cô phản cảm và bài xích cũng vì nó thông qua người đời để tẩy não và áp đặt phụ nữ.
Hồng Đào chân thành nói: “Nếu em là phụ nữ đã ly hôn, người hơi có điều kiện làm gì có ai đồng ý muốn cưới em? Mà người kém quá thì em nhất định sẽ thấy chướng mắt. Vậy một người phụ nữ như em sau này phải sống làm sao? Một người đã ly hôn không ai cần, vậy ai sẽ để mắt tới?”.
Ninh Hương không chớp mắt, nói: “Ai nói phụ nữ không dựa vào đàn ông thì sẽ không sống được? Ai nói ý nghĩa của cả đời phụ nữ là phải lấy chồng? Ai nói phụ nữ không lấy chồng là đời này hủy rồi? Tại sao em phải thông qua lấy chồng để người khác để mắt đến em? Phụ nữ có thể được người khác nể hay không không phải dựa vào đàn ông có thích hay không, hoặc là có đồng ý cưới hay không”.
Hồng Đào thật muốn mở đầu Ninh Hương ra xem bên trong đó rốt cuộc chứa cái gì, cô ấy tận tình khuyên bảo tiếp: “A Hương, sao em khó chơi thế! Em đừng cùng bọn chị hờn dỗi tranh cãi, em dù nói giận nói lẫy thì nó cũng không ảnh hưởng gì đến bọn chị cả. Em cần phải tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình”.
Ninh Hương cúi đầu tiếp tục thêu: “Cảm ơn chị Hồng Đào, em không hề cùng ai hờn dỗi tranh cãi cả, em chỉ đang nói ra suy nghĩ của mình và làm chuyện mình cảm thấy đúng mà thôi. Em muốn ly hôn với Giang Kiến Hải, đó chính là chịu trách nhiệm lớn nhất đối với chính bản thân mình”.
Hồng Đào mím môi, lại không thể kìm nén được nội tâm chập trùng nổi sóng thích chõ mũi vào chuyện người khác, cô kiên nhẫn nói tiếp: “A Hương, coi như em thật sự không quan tâm đến điều này, vậy em không vì ba mẹ, em trai em gái của em mà suy nghĩ sao? Để bọn họ vì em lo lắng nhiều như vậy, nhưng lại bị ngươi trong thôn chỉ trỏ đến không ngóc đầu lên được, em nhẫn tâm được không?”.
Ninh Hương nhíu mày, cười giễu: “Chị muốn em nghĩ cho họ, vậy ai nghĩ cho em?”.
“Ây da, A Hương, không phải em là chị cả sao?”.
“Chị cả thì đáng chết à?”.
Ninh Hương ngẩng đầu lên, sắc mặt cùng giọng nói ngập tràn cảm xúc.
Hồng Đào bị cô làm cho sửng sốt, cô ấy mở miệng muốn nói gì đó nhưng có thợ thêu khác vội vàng xua tay với cô ấy, ý bảo cô đừng nói gì nữa. Hồng Đào tiếp nhận tín hiệu, cô ấy ngậm miệng và nói một câu như tự chuốc nhục nhã: “Coi như chị xen vào việc người khác đi”.
Dứt lời, cô đứng dậy quay về trước khung thêu của mình và ngồi xuống, cùng các thợ thêu khác bắt đầu công việc của mình. Không khí trong xưởng thêu lúc đầu rất lạ, nhưng sau một lát thì trở nên thoải mái hơn nhiều.
Ninh Hương vẫn không tham gia vào hội buôn dưa lê của xưởng thêu, cô chỉ vùi đầu làm thêu thùa của mình.
Còn hai ngày nữa là đến Tết Trung thu, cô dự định ở trước Tết Trung thu sẽ làm xong hàng thêu rồi giao cho trạm thêu kiếm ít tiền.
Hy vọng Giang Kiến Hải sẽ trở lại vào Tết Trung thu sau khi nhận được điện tín, và hoàn toàn trả lại cuộc sống tự do cho cô.
— HẾT CHƯƠNG 11 —