Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He

Chương 1: Bị Hãm Hại


Đọc truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He – Chương 1: Bị Hãm Hại


Edit: Phong Nguyệt
Đây là hiện trường ghi hình chương trình yêu đương《Hôm nay bắt đầu yêu đương đi》kỳ 5.

Địa điểm ở ven hồ núi Tác Nguy, bên bờ cột hai chiếc thuyền dán nhãn “Nước uống Goulemei”, nhân viên thu dọn thiết bị thỉnh thoảng liếc nhìn cây quýt cách đó vài mét, xen lẫn vài phần kì quái.

Trên cây quýt cao 5 mét, một chàng trai tuấn mỹ đang ngồi, một tay ôm thân cây to lớn, một tay vụng về hái quýt, mãi mà không được trái nào.

Nếu đổi lại là ngày xưa thì đã sớm có một đống người chạy đến giúp đỡ, nhưng nay đã khác xưa, không ít kẻ đang chê cười.

“Đàm Trì bị nentizen tố ngủ với fan, lịch sử thuê phòng bị bóc ra, anh ta phát weibo nói mọi chuyện là bịa đặt, vậy mà quay lưng lại lập tức giải ước với Tà Dương.”
“Quan trọng là Tà Dương viết câu sinh hoạt cá nhân không kiềm chế trong profile của anh ta, há chẳng phải vả mặt nghệ sĩ nhà mình sao?”
“Các tài khoản đại ngôn chính thức lao nhao muốn hủy hợp đồng, nhiều chương trình và phim truyền hình bị mất, lưu lượng xuống dốc không phanh.”
“Nghe nói hiện giờ anh ta chỉ còn mỗi chương trình này.”
“Ôi, fan anh ta còn đang tẩy kia kìa.

Nói thật nha, Đàm Trì trở thành đỉnh lưu nhờ khuôn mặt, ca hát không được, đóng phim không xong, bói toán bậy bạ, không ai nâng đỡ, flop là cái chắc.”
“Chương trình này flop quá, không có đại minh tinh, hủy hợp đồng không lời, nếu không…”
Đàm Trì cuối cùng cũng hái được quýt, lưu loát nhảy xuống, nhìn các nữ sinh đang chuyện trò rôm rả, nói: “Các người nói tôi flop?”
Mấy cô bé lập tức ngậm miệng, xấu hổ cười cười, nói “ngài nghe lầm” sau đó chạy tán loạn.

Đàm Trì lột quýt xanh, không có hứng ăn.

Mấy nội dung mà họ bát quái vừa rồi ngoại trừ “ngủ với fan” bị sai, còn lại đều là thật.

“Nhường một chút, nhường một chút…” Một thanh niên đeo kính đen cách đó không xa từ từ chạy tới.

Cố Kiều, người đại diện năm năm của Đàm Trì.

Đàm Trì vẫy tay gọi hắn.

Cố Kiều chạy đến trước mặt cậu, thở hổn hển, “Hai giờ chiều nay có chương trình thi đấu âm nhạc, tôi bảo sẽ nói với cậu rồi mới quyết định.”

Chương trình này do Cố Kiều gạt Đàm Trì báo danh khi chưa xảy ra chuyện, ca khúc sử dụng là ca khúc không công bố trước khi debut của cậu.

Đàm Trì lột một miếng quýt cho hắn, cười nói: “Tiếp đi.”
Không hát được, bộ gấp gáp muốn bị chê cười ư?
Cố Kiều cầm miếng quýt, rầu rĩ nói: “Đàm Trì, 《Ca Vương hôm nay》 là chương trình thi đấu tốt nhất cả nước, cũng là chương trình tốt nhất mà chúng ta nhận được bây giờ, so với chương trình yêu đương tốt hơn trăm ngàn lần, chỉ cần cậu hát đàng hoàng, nhất định cậu sẽ quay về đỉnh.”
“Không có đỉnh.”
“Thử xem, thử một chút cũng được.”
“Ăn quýt.” Đàm Trì đưa phần còn dư cho Cố Kiều.

5 năm trước, Đàm Trì và Nhung Túc cùng nhau debut với tư cách là thành viên của nhóm Fox, nhưng Nhung Túc có fan đông đảo, mà Đàm Trì không thích hợp tiến quân giới âm nhạc, sau khi tách ra solo, Nhung Túc nhanh chóng đứng vững gót chân, còn cậu lấn sân sang chương trình tạp kỹ, dựa vào gương mặt đẹp và nhân duyên, chiếm một vị trí nhỏ, hốt được một mớ fan.

Đáng tiếc mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh cậu tham diễn không ra gì, bị phê bình “Đơ và gượng”; Năm ngoái cậu tham gia chương trình bói toán, đoán mệnh cho các nghệ sĩ trong giới, mở miệng nói thật lòng, tất cả đều là chuyện xấu, fans họ liền nói cậu đang “nguyền rủa”, đoạn thời gian đó cậu thu được một đống anti, thậm chí có anti tràn vào weibo chửi cậu.

Hiện tại tin nhắn trên Weibo đã 999+, cậu vẫn chưa dám mở lên xem.

Chạm vào cái gì cũng được, nhưng không chạm vào giới âm nhạc.

Cố Kiều định khuyên thêm vài lời, ai ngờ ăn một miếng quýt, vị chua xông thẳng lên não, nôn ra.

“Tra được không?” Đàm Trì hít một hơi, nghiêng đầu hỏi: “Ai đang hãm hại tôi?”
Cố Kiều nôn xong, vỗ vỗ ngực nói: “Trình Hoài, hôm qua tôi thấy hắn và ông chủ Tà Dương ăn cơm.”
Đúng lúc này, một chiếc xe bảo mẫu dừng lại cách đó không xa, tài xế xuống xe nhanh nhẹn mở cửa sau, một người từ trong bước ra, người nọ mặc áo sơmi trắng cà vạt đen, bờ vai rộng, gương mặt lạnh nhạt tràn đầy quyến rũ, từng cử chỉ đều vô cùng quý phái.

Người nọ đột nhiên xuất hiện, dẫn tới không ít nhân viên công tác thét chói tai, muốn vây lại nhưng chỉ dám nhìn ở khoảng cách ba bốn mét.

“Trời ạ trời ạ! Trình Hoài Trình Hoài kìa! Khách quý mới là Trình Hoài!”
“Đệt, chương trình của chúng ta không hot không được rồi!”
Cố Kiều nhấp nhấp khóe miệng, chuyển mắt nhìn Đàm Trì đang cười rợn tóc gáy, hít hơi lạnh: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
Quả quýt trong tay bị Đàm Trì niết đến vặn vẹo, cậu cười tươi, gằn từng chữ: “Còn dám tới đây.”
Nếu nói trong vòng ai có thù oán với cậu, Trình Hoài được xếp hạng nhất.


Đàm Trì bàn bạc đại ngôn, chương trình, phim điện ảnh nào, Trình Hoài sẽ đoạt hết; Trên chương trình, trên phim điện ảnh, trên thảm đỏ, phàm là hai người gặp nhau thì dưới chân sẽ như trường La Mã, hai người đấu đá có tiếng, thiếu điều khắc hai chữ “Ắt thắng” lên trán.

Fans hai nhà battle lên hot search như cơm bữa, chiến đấu căng thẳng đến mức lục thân không nhận, 1/3 fans Trình Hoài là anti fans của Đàm Trì, hở chút là hắc Đàm Trì.

Khiến Đàm Trì nghẹn khuất chính là fans cậu ít hơn Trình Hoài, cãi nhau trên mạng luôn không thắng nổi.

“Văn Yến Bác thật là lam nhan họa thủy.” Cố Kiều đẩy đẩy kính đen, chậc một tiếng: “Hay cậu đổi sang thích người khác đi.”
Theo lý thuyết Trình Hoài và Đàm Trì quăng tám sào cũng không tới, không thể kết thù, nhưng hai người cùng để ý Văn Yến Bác của nhóm nhạc Eior, vì vậy lao nhanh trên con đường tình địch.

Lúc trước Đàm Trì nghe nói Văn Yến Bác tham gia chương trình yêu đương nên mới thừa dịp Trình Hoài đóng phim ở sa mạc bàn bạc với chương trình.

Bốn kỳ trước, hai bên tương tác còn nhiều hơn ba năm cộng lại.

Kỳ vừa rồi, Văn Yến Bác dựa theo sắp xếp chương trình, buổi tối gọi điện cho người có cảm giác nhất, gọi cho Đàm Trì.

Nào ngờ đêm đó nữ diễn viên Tạ Ly gọi cho Đàm Trì, hỏi han ân cần một hồi, ngăn cản cuộc gọi của Văn Yến Bác.

Tuy Đàm Trì tiếc nuối, nhưng cậu biết ánh sáng hi vọng thắp lên rồi.

Ai biết một scandal vu vạ, hết đường chối cãi.

Nếu Trình Hoài tham gia chương trình yêu đương vào thời điểm khác thì không có gì, cố tình lại xuất hiện ở thời điểm này, kiểu gì cũng đáng nghi.

“Muốn đổi cũng là cậu ta đổi!” Đàm Trì nhếch môi cười lạnh, sửa sửa quần áo, nhấc chân đi về phía bờ bên kia.

“Ông nội nhỏ của tôi ơi, cậu đừng có trêu chọc hắn!” Cố Kiều xông lên túm người, cười khổ: “Chúng ta không thể trêu vào!”
Trình Hoài xuất thân xã hội thượng lưu, có hào môn Trình gia chống lưng, ba là trùm tài chính, mẹ là nghệ sĩ cấp quốc bảo, anh cả là doanh nhân tài giỏi, cả nhà đều ưu tú, làm người khác hâm mộ ghen tị hận không thôi.

Sau này Trình Hoài giành được giải ảnh đế, anh tùy tiện dậm chân một cái, chỉ cần một giây đã đủ phong sát Đàm Trì.


Câu “Không thể trêu vào” không phải nói giỡn.

Đàm Trì phất phất tay: “Tôi biết chừng mực.”
Cố Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Đàm Trì vào chỗ, có người thò qua thấp giọng hỏi: “Đàm Trì, không sao chứ?”
Âm thanh của người nói chuyện tràn đầy dịu dàng quan tâm, dung mạo đoan chính, không xuất chúng, song rất dễ nhìn.

“Haizz, nói ổn là gạt người.” Đàm Trì hiếm thấy vẻ mặt lo lắng của y, giả vờ buồn bã, trêu: “A Yến, lúc này, có lẽ tớ…!sắp xong rồi.”
Văn Yến Bác, người cậu thích bảy năm.

Người kia được cậu đặt lên đầu quả tim, nhìn xa sợ không thấy, nhìn gần sợ khinh nhờn.

Đáy mắt Văn Yến Bác hiện lên một tia mất mát, thấp giọng nói: “Không có gì, rất nhanh sẽ qua thôi.”
Đàm Trì đáy lòng ấm áp, đang định nói gì đó thì bị MC gọi tới đoán khách quý mới là ai, nhóm MC nói vài câu giấu đầu lòi đuôi, hăng hái suy đoán như chưa hề thấy người đến vậy.

Đàm Trì nhướng mày, giơ tay không nể mặt chỉ vào Trình Hòa đang chuẩn bị xuất hiện ở đằng kia: “Trình Hoài, ở đó kìa.”
Nhóm MC ngạc nhiên, nữ ca sĩ Trình Tranh Tranh che miệng hét vài tiếng, không dám tin: “Đúng thật kìa! Trời ơi!”
Trình Hoài chậm rãi đi tới, khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng, nhìn màn ảnh hơi hơi gật đầu.

Đàm Trì đắc ý bước đến trước mặt Trình Hoài, soi mói nhìn người đàn ông có thân hình tỉ lệ chuẩn, tủm tỉm nói: “Đã lâu không thấy! Mập lên rồi nha.”
Trình Hoài giơ tay đặt lên ngực Đàm Trì, ngăn cậu lại gần, quét mắt nhìn cậu: “Cậu cũng vậy.”
Gương mặt kia như được đẽo gọt, rất giống một vị thần không dính khói lửa nhân gian, đôi mắt xa cách lạnh lẽo, nhìn là biết người không dễ ở chung, lại không mảy may ảnh hưởng đến tình yêu cuồng nhiệt của fan giành cho anh.

Đàm Trì bị hai chữ “Mập lên” dội ngược trở lại, đáy lòng giống như bị mèo cào, đôi mắt hồ ly ánh lên giảo hoạt, giơ tay chỉnh áo sơmi anh, “Nhìn cậu nè, mặc áo sơmi cũng không xong.”
“Để tôi.” Trình Hoài nhíu mày, duỗi tay bắt tay cậu, cản động tác tiếp theo của cậu.

Bỗng nhiên Đàm Trì thò lại gần bên tai anh, khẽ cười nói: “Lần này cậu hãm hại tôi, sớm muộn gì tôi cũng hãm hại chết cậu!”
Khoảng cách đột nhiên kéo gần, bên tai Trình Hoài tràn ngập hơi thở ấm áp, ngưa ngứa.

Anh nheo nheo mắt, đáy mắt hiện lên vài phần nghiền ngẫm, “Muốn hãm hại tôi?”
Lúc Đàm Trì rút tay về, lại bị Trình Hoài kéo lại, khoảng cách hai người ngắn lại lần nữa, anh giơ tay nhặt lá khô dính sau lưng Đàm Trì, thấp giọng nói: “Tôi chờ.”
Tựa như ác ma thì thầm.

Cảnh tượng kia rất giống anh em hàn huyên sau bao ngày gặp lại, ngắn ngủi lại nhanh chóng, khiến người khác không nhìn ra manh mối.


Đàm Trì ngoài cười trong không cười, vỗ mạnh bờ vai anh như anh em, lau bụi lên áo sơmi anh, “Thi đấu thứ nhất, hữu nghị thứ hai! Ai thua phải kêu đối phương là anh trai!”
Trình Hoài liếc nhìn bả vai bị bẩn của mình, nheo mắt, môi mỏng khẽ nhếch: “Ai sợ ai.”
Một câu đập tan cảm giác xa lạ, ngược lại có cảm giác thân thiết.

Sau màn tương tác ngắn với MC, MC vừa bước đến hai con thuyền vừa đọc quy tắc: “Hôm nay 7 vị khách quý chia làm hai đội thi đấu chèo thuyền, đội nào chèo đến bên kia bờ trước xem như thắng, đội thắng sẽ được quyền chọn thời gian và địa điểm hẹn hò, mọi người hãy vì crush mà cố gắng nhé!”
Vừa đọc quy tắc xong, Đàm Trì và Trình Hoài liền nhấc tay chiếm vị trí đội trưởng, các thành viên còn lại để MC chọn.

“Chị muốn chung đội với Trình Hoài, Đàm Trì cố lên nha!” Tạ Ly bắt tay cậu, giống như đứa trẻ chuẩn bị làm chuyện sai trái, từ từ lui về sau…đi sang tổ khác.

Dạo này thị trường phim ảnh ảm đạm, để gia tăng nhiệt độ, người đại diện xếp cô vào chương trình này.

Khách quý của chương trình ngoại trừ ca sĩ, diễn viên, nhà sản xuất, còn có phó giám đốc công ty giải trí nữa, làm quen mở rộng nhân mạch cũng không tồi.

Chỉ cần hai kỳ đã quen thuộc.

Đàm Trì cười cười: “Chị đúng là người thân của em.”
Tạ Ly bị cậu cười đến lạnh run, túm Văn Yến Bác qua: “Không sao, còn có cậu ta mà.

Chúc hai người hạnh phúc!”
Dứt lời, cô chạy ào tới tổ Trình Hoài, đoạt mái chèo và lên thuyền.

“Thật ra,” Văn Yến Bác ngừng lại, chần chừ ngước mắt nhìn cậu: “Tớ cũng muốn đến tổ Trình Hoài.”
Đàm Trì nháy mắt nghe thấy tiếng máy bận* bên tai, giả lả cười: “Cậu muốn đi thì đi đi.”
*Nôm na là bị từ chối:)))))
“Vậy tớ đi đây.” Văn Yến Bác không nhìn cậu, bước đến tổ Trình Hoài.

Năm ngón tay Đàm Trì chậm rãi nắm chặt, lồng ngực khó chịu.

Cuối cùng, Trình Hoài, Tạ Ly, Văn Yến Bác và Mặc Tô Tô một tổ, Đàm Trì, Trình Tranh Tranh và Ngụy Yến một tổ, bảy người lên thuyền thích ứng với mái chèo và thảo luận kế hoạch, vài nhân viên công tác xung quanh không khỏi bàn bạc sôi nổi.

“4 vs 3, tổ Đàm Trì không thắng nổi!”
“Nếu không vì phải đều đội hình, Trình Tranh Tranh sẽ ở tổ Trình Hoài, chẳng qua Trình Tranh Tranh là ca sĩ, lúc trước xách xô nước đi vài bước đã thở ổn hển, không có lực uy hiếp.”
“Ngụy Yến rất được hoan nghênh, nói thế nào cũng là phó giám đốc công ty giải trí Thanh Diệp, chèo được hay không thì khó nói.”
“Tổ Trình Hoài thắng chắc, Đàm Trì không có khả năng, trước kia tôi cảm thấy cậu ta thắng đều do kịch bản.”
Hết chương 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.