Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 72


Đọc truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau – Chương 72


Màn đêm buông xuống, phía đông bắc thành Thuần An xảy ra một trận náo loạn.
Môn nhân Thiên Nhận phái bị giam đã lâu đánh ngất lính canh, trốn ra khỏi sân.

Nhân lúc trời tối trèo qua tường thành, đa số người đều tẩu thoát thành công, trốn vào mảnh đất hoang phía ngoài thành.
Trang chủ Thiên Nhận phái Tôn Đại Dũng mang theo mấy người yểm hộ ở phía sau, nhóm đệ tử này chạy tới khắp bốn phương tám hướng bên ngoài thành, trình độ tán loạn đủ để sánh ngang với hơn trăm con gà mái sốt sắng muốn lao ra hàng rào, làm cho Đào phủ Cung Phụng viện – nơi không có nhiều nhân lực như vậy – muốn phân phối đi đuổi bắt cũng khó khăn vô cùng.
Nhóm chúc sư này dứt khoát đứng trên tường thành, hô hoán một con hỏa tinh khổng lồ tới, vô số quả cầu lửa lớn hơn người một vòng từ trên cao nện xuống mặt đất, giống như cảnh sao băng rơi xuống, thậm chí còn kinh động tới mấy trăm dặm xung quanh.
Xa Sơn Tuyết hiếm thấy đi ngủ sớm được một hôm, ấy thế mà lại bị người ta đánh thức khỏi giấc mộng, trên khuôn mặt tràn ngập sự tức giận.

Y đi đến tường thành muộn hơn những người khác một chút, chờ cho đoàn người phía trước tránh ra mới bước đến bên cạnh tường thành.
Hỏa tinh trên cao chiếu sáng mặt đất đen kịt, lấp loé thấy được những bóng người không rõ ràng.

Thế nhưng Xa Sơn Tuyết liếc mắt một cái là tìm ra ngay vị trí của Tôn Đại Dũng, đồng thời vươn tay sang phía bên cạnh.
“Cung.”
Cung Nhu nhanh chóng mượn được một cây cung dài, từ phía sau đưa đến bên người y.
Xa Sơn Tuyết nhận lấy, tiện tay kích thích dây cung hai lần, sau đó chậm rãi nâng tay trái lên.
Y thấp giọng niệm chú, trên đầu ngón tay bên phải lấp lóe phù văn.

Khi bàn tay phải của y đặt lên trên dây cung, hỏa tinh khổng lồ trên cao kia đột nhiên bị gió mới nổi lên từ mặt đất cuốn lên, mưa như tầm tã trút xuống, nó hóa thành một con rồng lửa quấn quanh cánh tay phải của Xa Sơn Tuyết, đầu rồng gác lên trên tay cầm.
Xa Sơn Tuyết giương cung lên.
Đưa tay kéo dây cung ra sau, rồng lửa cũng bị kéo thẳng, tựa như là một mũi tên.
Hỏa tinh cháy hừng hực biến mất, mảnh đất hoang nhanh chóng chìm vào trong bóng tối.

Các đệ tử Thiên Nhận phái còn sống nâng khinh công lên mức cao nhất, ngay cả Tôn Đại Dũng ở phía sau cùng cũng sắp thoát khỏi tầm mắt của Xa Sơn Tuyết rồi.
Nếu còn không buông dây cung nữa thì sẽ không kịp mất.
Ngay tại thời khắc mấu chốt này, Xa Sơn Tuyết đứng trên tường thành đột nhiên điều chỉnh một chút góc độ mà mũi tên đang chỉ.
Không một ai chú ý tới động tác nhỏ ấy, y nhanh chóng buông dây cung ra.

Mũi tên dài được tạo thành từ ngọn lửa thuần túy bắn ra, tốc độ nhanh như chớp, chúc sư và các binh sĩ trên tường thành dùng đôi mắt cũng không dõi theo kịp.

Bọn họ chỉ thấy được Đại quốc sư thả lỏng dây cung, sau đó ở xa xăm trong bóng tối, một đóa mây lửa khổng lồ nổ tung khắp một vùng trời.
Động tĩnh lúc này đủ để chấn động phạm vi ngàn dặm xung quanh.
“Sáng sớm mai đi nhặt xác đi.” Lúc trả cung, Xa Sơn Tuyết đã nói như vậy.
Giáo úy thủ thành vội vã gật đầu, hắn cho là hắn sẽ bị khiển trách, nào ngờ rằng Đại quốc sư nghe nói vô cùng nghiêm khắc lại căn bản không hề đề cập gì tới hành động không làm tròn trách nhiệm của hắn tối hôm nay, đơn giản mà bỏ qua cho hắn.
Nhóm Chúc sư đi theo Đại quốc sư cùng rời khỏi tường thành, giáo úy thở phào nhẹ nhõm.

Các anh em canh gác thành nửa sau buổi đêm nghe vậy thì trợn mắt lên.

Kể ra bọn họ cũng đúng là có bắt được mấy người muốn trộm lén ra khỏi thành, coi như lấy công chuộc tội.
Lúc tiễn một vị thám tử xuống tường thành, một người lính già chỉ ra đất hoang bên ngoài hỏi dò: “Đại nhân, không cần phải đi nhặt xác luôn sao?”
“Chà chà, lửa lớn như vậy, không biết là thiêu được mấy người đây?” Một vị lính già khác xoa xoa tay: “Đánh cược không? Ta ra ba đồng.”
“Im lặng”, giáo úy quát lớn: “Đại quốc sư đã nói sáng mai nhặt xác thì sáng mai nhặt xác! Bây giờ nghiêm túc trực ban, đừng để cho ta lại bắt được các ngươi đánh bài đấy!”
Đám lính già lõi đời hô “Rõ” một tiếng thật dài, trong lòng lại không tình nguyện một chút nào.
Nhưng thật ra, nếu như bây giờ bọn họ mở cửa thành đi ra ngoài thì sẽ phát hiện trên đất hoang căn bản là không có một bộ thi thể nào cả.
Lửa lớn đột nhiên tỏa ra lưu lại những vệt cháy đen trên mặt đất, dù cho là minh hỏa đã tắt thì vẫn cứ tỏa ra từng trận, từng trận sóng nhiệt khắp bốn phương.

Kham Nguy giật ống tay áo bị cháy đen dọc theo bả vai xuống, nói với cái người vẫn đang chỉnh tề, ung dung ở bên cạnh: “Có phải là ngươi ra tay hơi độc ác quá rồi không?”
Tên khốn nào đấy cải trang thành một đệ tử Thiên Nhận phái thông thường liếc mắt qua, khóe mắt hơi cong cong, hiển nhiên là sự chật vật của Kham Nguy đã làm cho tâm trạng người này sung sướng.
Kham Nguy phát hiện tâm trạng của mình ấy thế mà lại tốt lên không ít, không khỏi hiểu được lòng của quân vương phong hỏa hí chư hầu(*) thời cổ đại thêm mấy phần.
(*)Truyền thuyết kể rằng: Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng.

Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh.

Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây.


Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu.

– Theo Wikipedia.
Tôn Đại Dũng đứng ở bên cạnh, không dám quấy rầy bọn họ, trên mặt hắn đều là mồ hôi lạnh.
Một màn vừa rồi e rằng làm cho không ít người cảm thấy khó hiểu, nếu như muốn nói rõ ràng, vậy thì phải kể lại từ sau khi Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy rời khỏi căn phòng đốt lò sưởi ở hậu hoa viên kia.
Bữa cơm trưa hẹn hò mà Lý Nhạc Thành lén lút sắp xếp đã hoàn toàn chệch khỏi dự tính của hắn, cuối cùng ấy thế mà lại thành bàn chuyện công việc, quả thực là khó thể tin nổi.

Mà Xa Sơn Tuyết lúc này vẫn chưa phát hiện ra kế hoạch nho nhỏ của Tam đồ đệ nhà mình, lúc đó y xử lý nốt sự vụ còn tồn đọng của buổi sáng cho xong, sau đó gọi người đưa vật liệu Chúc Chú tới, mở một gian tĩnh thất trong Cung Phụng quan ra, luyện chế con rối ở ngay trước mặt Kham Nguy.
Đây là lần đầu tiên Kham Nguy nhìn thấy Xa Sơn Tuyết làm chuyện như vậy ở trước mặt hắn, hiếu kỳ vây xem một hồi, phát hiện hắn hoàn toàn không thể nào dùng thường thức để lý giải cảnh tượng quỷ dị xuất hiện trong tĩnh thất, vô cùng khó chịu, thế là dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn nữa, ngồi tĩnh tọa.
Lần này hắn tĩnh tọa, đến chạng vạng tối mới xong.
Nội tức vận chuyển mười hai vòng lớn, không có một nơi nào là không thông suốt.

Từ sau khi ngộ đạo hôm mồng Một Tết ấy, mỗi ngày Kham Nguy đều có thể cảm giác được mình tiến vào một cảnh giới mới.
Cảm giác này đã rất nhiều năm hắn không cảm nhận được.
Mấy năm trước, Kham Nguy ngồi vững ở vị trí đệ nhất thiên hạ, kể từ lúc đó, bất kể hắn có tĩnh tọa hay tôi luyện kiếm chiêu ra sao thì đều không tiến bộ lên được một chút nào.

Vũ nhân gặp phải tình huống như vậy liền hiểu ra ngay đấy là bình cảnh, nhưng Kham Nguy đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi, nếu tính thêm cả ngàn năm về trước thì cũng chỉ có lác đác mấy người có cảnh giới tương đồng với hắn.
Hắn nhìn lên trên thì người đời trước không thể nói chuyện, nhìn xuống dưới thì không thấy hậu bối nào đủ khiến cho hắn sinh ra cảm giác cấp bách.

Bất kể là tâm pháp hay là kiếm chiêu, dường như đã đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất, không cần phải cải tiến nữa, cũng không cần thay đổi, hắn có thể ứng phó với tất cả mọi vấn đề.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, rốt cuộc Kham Nguy cũng chỉ là một người phàm.
Kiếp trước hắn bế quan ba năm, ngoại trừ nội tức có một chút tinh tiến thì cũng không đạt được thành quả gì.


Mà đời này, ở trên kiếm đạo, hắn đã đi con đường hoàn toàn khác với kiếp trước, bởi vì Xa Sơn Tuyết…
Kham Nguy tự hỏi mối liên quan giữa Xa Sơn Tuyết và kiếm mở mắt ra.
Hắn chợt cho là mình hoa mắt.
Hai cái Xa Sơn Tuyết đứng ở trước mặt hắn, lúc Kham Nguy ngẩng đầu lên, một Xa Sơn Tuyết đang chỉnh cổ áo cho người còn lại.
Nghe thấy Kham Nguy hít một hơi vì kinh ngạc, hai Xa Sơn Tuyết cùng nhau nghiêng đầu, dùng đôi mắt giống nhau như đúc mà nhìn về phía hắn.
Hai Xa Sơn Tuyết này mặc áo choàng lụa màu đen giống hệt nhau, nhìn chẳng khác gì lúc thường cả.

Quan sát kỹ mới có thể nhận ra khớp gỗ được chạm trổ tỉ mỉ, bất kể là góc độ buộc tóc lên, nếp nhăn quần áo chỗ thắt đai lưng hay là hoa văn thỉnh thoảng chợt lóe lên trên giày, tất cả, tất cả đều giống nhau như đúc.
Thậm chí lúc bọn họ nhìn về phía Kham Nguy, độ cong của đuôi lông mày khi nhấc lên, cũng không có một chút mảy may khác biệt.
Kham Nguy: “…”
Thanh Thành Kiếm thánh lặng lẽ đè xuống da gà da vịt nổi lên trên cánh tay.
Hắn hỏi: “Ngươi đang làm cái gì đấy?”
Xa Sơn Tuyết không chút để ý mà thu hồi ánh mắt, lùi về sau một bước —— hai cái Xa Sơn Tuyết cùng lùi về sau một bước —— đồng thời nói: “Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Con rối đó.”
Kham Nguy không nói gì chốc lát, sau đó hỏi: “Con rối bằng chúc chú, không phải là dùng rơm rạ và vải vụn…”
“Nhân ngẫu(**) chuyển mệnh á? Món đồ đó quá nguy hiểm, ta không làm cái đấy.” Xa Sơn Tuyết nói.
(**)Nhân ngẫu: Búp bê vải hình người.
Y lại điều chỉnh ống tay áo cho con rối giống hệt y kia một chút, trước khi y chỉnh lại, Kham Nguy không nhìn ra cái ống tay đấy khác ống tay áo của Xa Sơn Tuyết ở chỗ nào, mà sau khi điều chỉnh lại thì càng như thế.
Nhớ tới năm đó Xa Sơn Tuyết đã từng dùng nửa canh giờ để gọt táo thỏ, Kham Nguy đau cả đầu, liền vội vàng hỏi: “Đã xong chưa?”
“Từ từ”, Xa Sơn Tuyết vuốt cằm nói: “Sợi tóc này của hắn…”
Ngay cả vị trí của một sợi tóc mà cũng phải tính toán á? Kham Nguy liền vội vàng kéo tay Xa Sơn Tuyết, không nghĩ tới một cái Xa Sơn Tuyết khác kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi kéo con rối làm gì thế?”
Cái này là con rối sao?
Kham Nguy quay đầu lại, híp mắt quan sát.
Qua mấy nhịp thở, hắn mới buông tay ra, lại không dời mắt đi.
Kham Nguy cau mày nói: “Đừng có đùa.”
Xa Sơn Tuyết bản thật xoa xoa cổ tay bị Kham Nguy nắm cho đỏ cả lên, nhìn về bản giả phía đối diện, nói: “Ngay cả ngươi cũng mất thời gian dài như vậy mới nhận ra, xem ra con rối gỗ này đủ để đánh tráo rồi.”
Y dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Tạm thời ta không thể rời bỏ Đào phủ được, chỉ có thể dùng rối gỗ để đi tới Hồng Kinh.

Tôn sơn chủ của Thiên Nhận phái cũng nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, vừa lúc mời hắn giúp một chút.”
Kham Nguy nghe nửa ngày, không phát hiện bên trong có chuyện gì liên quan đến hắn hay là Thanh Thành kiếm môn, liền lấy ngón tay chỉ chỉ chính mình.
Xa Sơn Tuyết —— hai cái Xa Sơn Tuyết —— đồng thời liếc mắt qua nhìn hắn.

“Đợi lát nữa ta sẽ cho một tia phân thần của ta bám lên trên con rối, cho dù Ngu Thao Hành mở đại trận Vững Chắc ở Hồng Kinh thì cũng không thể cắt đứt liên hệ giữa ta và nó được.

Con rối vô cùng thuận tiện, chỉ là có chút dễ hỏng.” Y nói: “Sợ nước sợ lửa, trọng lượng lại nhẹ, cũng không phải thật sự là ta cho nên không thể dùng chúc chú.

Nếu bị thương một chút thì chưa nói tới việc thuật con rối trực tiếp bị phá hủy mà phía bên ta còn sẽ chịu phản phệ.”
“Ồ”, Kham Nguy mặt không cảm xúc đáp.
Lúc trước Xa Sơn Tuyết đi được một nửa rồi quay đầu lại gọi hắn, Kham Nguy còn cảm thấy thái độ của tên khốn này dường như có chút biến hóa so với quá khứ, kết quả là lôi kéo hắn đi làm hộ vệ?
Mất công vui mừng một trận, tâm trạng của Kham Nguy hoàn toàn xuống dốc.
Mà giờ khắc này, tâm trạng xuống dốc ấy lại bởi vì ý cười đang tản ra trong mắt Xa Sơn Tuyết mà tan vào hư không.
Kham Nguy bất đắc dĩ sờ sờ mũi.
Thôi, đã sớm biết tên này là đồ khốn rồi, hắn lại đang đau lòng cái gì chứ?
“Từ Thuần An đến Hồng Kinh có ba con đường”, Kham Nguy nói với Tôn Đại Dũng: “Chúng ta sẽ đi con đường qua thành Đan Châu.”
Tôn Đại Dũng gật gật đầu, chân lại bất động, ánh mắt chần chừ quét một vòng xung quanh, dường như là đang tìm gì đó.
Trận náo loạn này cũng không phải là giả vờ toàn bộ, có một ít đệ tử Thiên Nhận phái thật sự chạy ra khỏi thành.
“Tôn sơn chủ yên tâm”, Xa Sơn Tuyết nói: “Người của Thiên Nhận phái không sao hết.”
Đại quốc sư đều đã nói như vậy rồi, nếu Tôn Đại Dũng vẫn còn chần chừ thì có chút không biết tốt xấu.

Hắn vốn là vì giãy giụa ra một chút hi vọng sống cho môn phái, biết rằng đám đệ tử không sao liền quay lại chủ đề chính.
“Tam đồ đệ của ta gả cho một vị trưởng lão của Trường Tí môn Đan Châu làm phu nhân, lúc hai nhà kết thân thì ta cũng đi tới đó, không có gì xa lạ với thành Đan Châu”, Tôn Đại Dũng nói: “Quốc sư và Kham chưởng môn xin cứ yên tâm, mang theo ta, tuyệt đối là có thể vào thành.”
***
Sáu canh giờ sau, ở ngoài thành Đan Châu.
“Không cho vào thành?” Tôn Đại Dũng hung hăng vỗ bàn gác cổng một cái: “Ngươi có biết ta là ai không? !”
“Ông cần biết ngươi là ai à?” Người gác cổng trẻ tuổi xuất thân từ Trường Tí môn còn ngang ngược hơn cả Tôn Đại Dũng: “Nói không cho ngươi vào thành, chính là không cho ngươi vào thành!”
Tôn Đại Dũng lập tức nhắc đến tam đồ đệ của mình, thế nhưng đệ tử Trường Tí môn này lại chẳng thèm để tâm tới.
Kham Nguy và Xa Sơn Tuyết đứng ở bên cạnh, cảm nhận được từng ánh mắt bay tới của bách tính đang ra vào thành một bên và các đệ tử Trường Tí môn đang duy trì trật tự, cùng nhau thở dài.
Ngay sau đó, Xa Sơn Tuyết đột nhiên nhìn thấy một người quen.
Một đệ tử Trường Tí môn chào hỏi một tiếng, tên thích khách Bạch Ma của Chim Sẻ quân liền cà lơ phất phơ đi tới.
Có lẽ là bởi vì đêm qua trực ban cho nên con Chim Sẻ này thoạt nhìn vô cùng uể oải, cũng không biết hắn có chức vụ gì ở đây, thế nhưng đệ tử Trường Tí môn mới còn hùng hùng hổ hổ lớn tiếng với Tôn Đại Dũng kia vừa nhìn thấy hắn liền nhường chỗ ngồi.
Bạch Ma ngáp một cái ngồi xuống, đầu tiên là nhìn lướt qua Tôn Đại Dũng, sau đó nhìn về hai người phía sau hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.