Đọc truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau – Chương 53: Quấn Lên Giường Gọt Quả Táo
May mà tình huống cũng không đến mức quá gay go như Xa Sơn Tuyết cho là vậy.
Đoàn người Lý Nhạc Thành và Cung Nhu đã đến thành Thuần An vào trưa mồng hai Tết, lúc đó trong Thiết Long trạm có vô số người dân Đào phủ muốn về nhà nhưng lại bị chú tuyết phong tỏa, cho nên tất cả bọn họ đều nhìn thấy một chiếc xe Thiết Long rách nát tàn tạ được thú kéo xe kéo vào Thiết Long trạm, sau đó nhìn thấy nhóm chúc sư từ trên bước xuống.
Các quan văn và đệ tử phái Thiên Nhận đều bị đám người vây quanh xem nhẹ.
Kết hợp với hình ảnh ấy, vô số lời đồn mới được truyền ra từ Đào phủ đi tới khắp bốn phương tám hướng của Đại Diễn.
Dân gian từ trước đến giờ vẫn luôn cho rằng chú phong, chú tuyết là do yêu ma tác quái, muốn xua tan chú phong, chú tuyết thì chỉ có cách chém giết yêu ma mới được.
Mà đoàn người Lý Nhạc Thành thì ai nấy đều áo quần nhàu nhĩ, không ít người còn có vết máu trên người (phần lớn là của thú kéo xe đáng thương), rõ ràng là bộ dạng mới trải qua một trận chiến ác liệt, sao có thể không khiến cho người ta suy diễn được?
Đúng lúc ấy, có một người trong Thiết Long trạm quỳ xuống trước mặt bọn họ, làm cho đoàn người đến để chi viện Đào phủ này hốt hoảng không thôi.
Sự hiện diện của bọn họ đối với chúc sư của thành Thuần An – Diêu chúc sư mà nói, quả thực như là hạn hán gặp mưa rào.
Diêu Thiên Minh là chưởng chúc Cung Phụng quan của Thuần An thuộc Đào phủ, bởi vì Thuần An là thủ phủ(*) của Đào phủ, cho nên ngoại trừ việc quản lý hơn hai mươi người trong Cung Phụng quan nơi này, hắn còn phải quản lý toàn bộ nhóm chúc sư ở Đào phủ nữa.
(*)Thủ phủ: Thành phố quan trọng nhất của một khu vực, một vùng.
Hắn có thể ngồi ở vị trí mấu chốt như thế, tất nhiên là bởi vì hắn là một trong những tâm phúc của Đại quốc sư.
Năng lực của Diêu Thiên Minh cũng rất tốt, thuộc vào nhóm người am hiểu tranh đấu trên chốn quan trường trong đám chúc sư có cá tính kỳ quái.
Phủ lệnh của Đào phủ là một tên thế gia vô dụng, một lòng chỉ muốn vơ vét tiền của phía Đông nam giàu có, kết quả sau khi Diêu Thiên Minh đến Đào phủ hai năm, không những khiến cho tên kia không vét được đồng nào, lại còn phải cho không Cung Phụng quan mấy trăm lượng bạc.
Người như vậy, khi phải đối mặt với trận chú tuyết lớn này, tuy rằng bất ngờ không kịp chuẩn bị nhưng cũng không đến nỗi hốt hoảng luống cuống.
Song, vấn đề Diêu Thiên Minh phải đối mặt là, hắn thế nhưng lại không có chúc sư để dùng.
Hẳn phải nói là, không có đủ chúc sư để đảm nhiệm nhiệm vụ.
Trong số hai mươi bảy thành của Đào phủ, có mười một thành Cung Phụng quan đã bị người tàn sát hết sạch.
Mười sáu toà thành còn lại cũng có không ít chúc sư từng bị người ám sát.
Bản thân Diêu Thiên Minh cũng đã gặp một lần, là đêm giao thừa hôm đó hắn phát hiện chú tuyết rơi xuống, trong lúc triệu tập khẩn cấp các chúc sư trong quan đến, một gã sai vặt được truyền lệnh trước khi đi đột nhiên xoay người, dùng ống thổi, thổi một cây kim độc về phía hắn.
Kim độc tránh được, nhưng kẻ ngụy trang thành gã sai vặt thì lại không bắt được.
Hai mươi bảy thành Cung Phụng quan của Đào phủ bị việc này làm cho hoảng loạn, Diêu Thiên Minh tạm thời chỉ có thể bảo vệ được Thuần An, đối với những thành còn lại thì quả thật là ngoài tầm tay.
Cũng may mà Đại quốc sư đến.
Đại quốc sư không hổ là Đại quốc sư, nhanh gọn lẹ dập tan chú tuyết.
Vấn đề duy nhất là, bản thân Đại quốc sư ấy thế nhưng lại được người ôm trở về.
Mà người này lại còn là Thanh Thành Kiếm Thánh Kham Nguy.
Tất cả những người biết đến chuyện này đều vô cùng hoang mang.
Diêu Thiên Minh vừa ngơ ngác, vừa để cho Kham chưởng môn ôm Đại quốc sư tới nghỉ ngơi ở trong phủ của phủ lệnh.
Hắn không phải là không muốn để Đại quốc sư đến Cung Phụng quan, nhưng mà trong Cung Phụng quan thành Thuần An lúc này bởi vì chú tuyết nên có rất nhiều ăn mày, ngoài ra còn có những người cảm thấy ở nhà mình không an toàn, chạy tới Cung Phụng quan khẩn cầu người bảo vệ, ồn ào lộn xộn vô cùng, thật sự không thể nào để cho Đại quốc sư nghỉ ngơi được.
Lúc này, đoàn người Lý Nhạc Thành đã bị Diêu Thiên Minh bắt “sung công”, cất hành lý xuống chưa kịp thở đã phải bắt đầu làm việc.
Nếu không phải trước khi đến Đào phủ bọn họ đã có chuẩn bị, e rằng ngay đêm hôm đó sẽ có mấy người mệt ngã mất thôi.
Mặc dù vậy, lúc này Cung Nhu vẫn đang đứng khóc lóc kể lể với Xa Sơn Tuyết đây.
Trong nha môn phủ lệnh của Đào phủ, Đại quốc sư dựa vào ghế bằng, lật xem công văn về mấy chúc sư bị giết trong thành mà bộ khoái và ngỗ tác(**) đưa tới.
Cung Nhu đứng ở bên cạnh, giơ tay cho y xem.
(**)Ngỗ tác: Người khám nghiệm tử thi.
Chỉ thấy trên bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn, bị cọ xát ra rất nhiều vệt hồng, không ít cái có thể nhìn thấy máu.
“Sư phụ, từ lúc con sinh ra cho đến bây giờ, cho dù là năm đó ở trên đường làm trộm cũng chưa từng xoắn nhiều dây thừng như thế này.
Một ngày trời, con đã xoắn ròng rã cả một ngày trời! Con cảm thấy đời này con không bao giờ muốn nhìn thấy đống dây thừng này nữa, thật sự.”
Lý Nhạc Thành đứng ở một bên, lấy một đoạn dây thừng ra cho Xa Sơn Tuyết xem.
Dây thừng là một trong những dụng cụ dùng để tiến hành chúc thuật tinh lọc, chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa còn cần chúc sư phải vừa niệm chú, vừa xoắn thì mới có tác dụng.
Lúc bình thường số lượng đã rất khan hiếm, càng không cần nói tới bây giờ Đào phủ đang cần sử dụng rất nhiều chúc thuật tinh lọc.
Mà hình phạt cho các tiểu chúc sư phạm lỗi trong Đại Cung Phụng viện chính là xoắn dây thừng.
Cung Nhu từng bị Xa Sơn Tuyết phạt rất nhiều lần, xoắn dây thừng nay đã thành sở trường của nàng, vì thế được phân cho cái nhiệm vụ này.
Ngay cả Xa Sơn Tuyết sau khi nhìn qua dây thừng nàng xoắn cũng không tìm ra được khuyết điểm gì.
“Cho nên là, công việc thẩm vấn cái hồn râu dê kia sư phụ giao cho con…” Cung Nhu cẩn thận từng li từng tí một quan sát sắc mặt Xa Sơn Tuyết.
“Để sau hẵng làm tiếp.” Xa Sơn Tuyết phất phất tay.
Cung Tiểu Tứ nhất thời hớn hở ra mặt, sau đó bị Lý Nhạc Thành hích nhẹ khuỷu tay vào người, vội vã cáo từ tiếp tục đi xoắn dây thừng.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, Lý Nhạc Thành dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, bây giờ không còn mang theo hòm sách bên người, lúc bước đi cũng không vùi đầu vào sách nữa.
Kham Nguy đang dùng kiếm khí gọt táo ngẩng đầu lên nhìn hắn, cảm thấy Lý lão tam càng ngày càng chín chắn, bộ dạng rất sát với lúc kế thừa danh hào Đại quốc sư trong trí nhớ của hắn ở kiếp trước.
Nhưng mà hiện tại, Lý Nhạc Thành vẫn là còn đôi chút non nớt.
Xa Sơn Tuyết bị hắn nhìn chằm chằm mặt không biến sắc, tốc độ nói cực nhanh mà giao phó công việc, thậm chí lúc nào làm cái gì đều xác định rõ ràng, không biết đã suy tính bao lâu rồi, một chút cũng không để tâm tới sức khỏe của mình.
Cũng không thể nói là vậy, Xa Sơn Tuyết cảm thấy thân thể của mình rất khỏe mạnh, chỉ là gần đây nhiều chuyện cho nên mới thỉnh thoảng bị choáng đầu như vậy thôi.
Lý Nhạc Thành nhận ra không thể trông cậy vào sư phụ nhà mình tự vấn lương tâm, vì thế đành phải chuyển ánh mắt về phía Kham chưởng môn.
Kham chưởng môn đang gọt quả táo thành hình những chú thỏ con, trong chiếc đĩa nhỏ trên khay trà đã trưng bày chỉnh tề mấy con, con nào con nấy đều béo ú, lỗ tai dài dài, đáng yêu đến độ Lý Nhạc Thành hai mắt nhìn đăm đăm.
Đương nhiên, nhìn đăm đăm chắc chắn cũng một phần là bởi vì kinh hãi.
Kham Nguy có chỗ nào giống như người sẽ gọt táo hình thỏ con không?
Ngay vào lúc này, tiểu chúc sư mà Diêu Thiên Minh đặc biệt phái tới để nghe dặn dò vừa vặn bưng một bát thuốc đi tới, rước lấy ánh nhìn đầy ghét bỏ của Xa Sơn Tuyết.
Vẻ chán ghét chỉ lộ ra trong giây lát, Xa Sơn Tuyết nhận lấy bát thuốc, ngửa đầu gọn gàng uống hết sạch.
Khi y vừa đặt bát xuống, Kham chưởng môn ở một bên đột nhiên duỗi tay ra, nhét một trái táo thỏ con vào miệng Xa Sơn Tuyết.
Lý Nhạc Thành “…!? ! !”
Xa Sơn Tuyết không nói hai lời, nhả miếng táo vào trong chén thuốc, đồng thời trả lại cho tiểu chúc sư.
Hai người kia bất luận là đút táo hay là nhả táo, động tác đều vô cùng quang minh chính đại, một chút lén lút giấu diếm cũng không có.
Thấy thế, Lý Nhạc Thành và tiểu chúc sư đều ngây người, trợn mắt há hốc mồm.
Lý Nhạc Thành cảm thấy rằng, thực ra, việc sư phụ hắn nhổ táo thì cũng không có gì bất ngờ, ấy thế nhưng hành động của Kham chưởng môn…!Rốt cuộc là có ý gì chứ?
Lý Nhạc Thành nhớ tới trước khi rời khỏi núi Thanh Thành, lời nói kinh thiên động địa lúc ấy của Lâm Uyển, ánh mắt có chút mơ hồ.
Sau đó hắn sáng mắt lên, quay người cúi chào Kham Nguy.
“Xin nhờ Kham chưởng môn chăm sóc, bất kể ngoài kia có chuyện gì xảy ra thì đã có Diêu sư huynh và ta đảm đương.
Xin ngài hãy trông coi sư phụ ta, để người được nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Kham Nguy gật gật đầu.
“…!Lý Tam”, Xa Sơn Tuyết nói: “Muốn đi xoắn dây thừng với Tứ sư muội của con sao?”
“Vậy con xin phép đi trước để làm việc sư phụ đã giao, Diêu sư huynh bận rộn, đại khái là buổi trưa mới có thể tới gặp ngài.” Lý Nhạc Thành nói xong, không chút do dự mà xoay người rời đi.
Xa Sơn Tuyết cảm thấy tôn nghiêm sư phụ của mình bị khiêu khích nghiêm trọng, mà kẻ cầm đầu chính là Kham Nguy.
Nhưng mà y lại không thể làm gì được hắn.
Lúc trước nếu như y không muốn gặp Kham Nguy, vậy thì chỉ cần dăm ba câu là có thể chọc tức đuổi đi được rồi.
Mà ngày hôm nay, lời châm chọc cũng đã nói ra, thẳng thừng đuổi đi cũng đã thử qua, ấy thế nhưng Kham Nguy vẫn cứ không đi.
Từ buổi sáng rời giường cho đến giờ, Xa Sơn Tuyết gặp ai, làm gì, nếu như hắn không phải đứng ở bên cạnh, thì chính là đứng ở sau lưng, dọa lui một đám quan chức Đào phủ muốn tới thăm hỏi, làm cho Xa Sơn Tuyết muốn bóng gió hỏi chút tin tức khổ không thể tả.
So với những việc đó thì hành động đột nhiên đút táo thỏ con ấy mà, thực ra cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Mà nguyên nhân Kham Nguy làm vậy Xa Sơn Tuyết cũng biết.
Đệ nhất thiên hạ Thanh Thành Kiếm Thánh Kham Nguy, hôm nay là đang chân chính mà theo đuổi y.
Xa Sơn Tuyết: “…”
Lúc ấy ở âm địa mạch, rốt cuộc tại sao y lại ngu ngốc mà quyết định cứu cái tên khốn này chứ?
Kham Nguy hiển nhiên không biết được tâm trạng hối hận vạn phần vào giờ phút này của Xa Sơn Tuyết.
Hắn xuất thân nghèo khổ, không có thói quen lãng phí, bây giờ đang chậm rãi ăn từng miếng táo thỏ con một, miễn cho để lâu thì hỏng mất.
Xa Sơn Tuyết nhìn hắn như vậy, ngược lại là nhớ đến một chuyện.
Tay nghề làm táo hình thỏ con này, vẫn là Xa Sơn Tuyết dạy cho Kham Nguy.
Mà Xa Sơn Tuyết sở dĩ biết cái này, là học được từ Xa Viêm.
Thái tổ Đại Diễn ngoại trừ sinh con thì cái gì cũng biết, loại biện pháp như thế này để lấy lòng tiểu Xa Sơn Tuyết đang giận dỗi cũng nghĩ ra cho được.
Bởi vậy nên lúc Xa Sơn Tuyết còn nhỏ, nếu như ăn táo, vậy thì cũng chỉ có thể là táo thỏ con, bằng không thì cho dù là gọt thành hình vịt con, y cũng sẽ không ăn.
Ở trong cung, bên cạnh luôn có thái giám và cung nữ làm việc, Xa Sơn Tuyết chưa bao giờ phải tự mình động thủ gọt táo thỏ, mãi cho đến khi y bị Xa Viêm lưu lại núi Thanh Thành.
Tiểu Xa Sơn Tuyết làm việc luôn chú trọng sự hoàn mỹ, một quả táo phải gọt mất một canh giờ.
Thật đúng là mệt mỏi quá.
Vì thế y liền nghĩ tới kiếm đồng Kham Nguy ở sát vách.
Tiểu Kham Nguy vốn dĩ không muốn để ý tới y, bởi vì sau lần đầu gặp gỡ, bọn họ đã đấu ba trận dưới sự quan sát của Thanh Thành chưởng môn và Xa Viêm.
Trận đầu Kham Nguy thắng một cách dứt khoát, trận thứ hai hắn lại không hiểu ra sao thua, trận thứ ba hắn phát huy toàn lực, thế nhưng lại oan ức chịu hòa, thực sự là tức chết người mà.
Con gấu trúc tinh mới tới, nhất định là một con gấu trúc tinh hư.
Tiểu Xa Sơn Tuyết nói với hắn: “Đấu một trận nữa đi, nếu ngươi thắng thì ta sẽ thừa nhận ngươi mạnh hơn ta.
Nhưng nếu ngươi thua thì phải gọt táo cho ta mấy ngày.”
“Ta vốn là mạnh hơn ngươi”, tiểu Kham Nguy trả lời: “Đấu như nào?”
Đấu dùng kiếm bổ táo giữa không trung.
Tiểu Kham Nguy thua, ba ngày sau, mỗi ngày đều bị tiểu Xa Sơn Tuyết lôi kéo gọt mười quả táo, ăn hư bụng tiểu Xa Sơn Tuyết luôn.
Y đổ hết tội lỗi cho tiểu Kham Nguy, hai người lại một lần nữa kết thù.
Nhớ tới chuyện này, khóe miệng Xa Sơn Tuyết không kiềm chế được mỉm cười một chút.
Đến lúc trên bàn chỉ còn lại một miếng táo thỏ con, Kham Nguy ngẩng đầu lên nhìn y, khóe mắt cũng cong cong, sau đó hắn lại đột nhiên ra tay lần nữa, nhét miếng táo thỏ con cuối cùng vào miệng Xa Sơn Tuyết.
Xa Sơn Tuyết đang ngây người vô thức nhai nhai, đến khi cảm nhận được vị táo ngọt thanh mới nhận ra, với tay lấy chén trà bên cạnh, há mồm định nhả ra.
Diêu Thiên Minh nghe đâu buổi trưa mới tới, đột nhiên lại xông đến vào lúc này.
Hắn vừa vào cửa đã ồn ào: “Đại Quốc sư! Ngu Thừa tướng đã trở về Hồng Kinh! Gã vào Hoàng lăng đào mộ của Thái tổ và Thánh khải Thái hậu rồi!”
…!? ? ? ! ! ! !
Xa Sơn Tuyết giật mình kinh hoảng, nuốt luôn miếng táo đang ngậm trong miệng xuống.