Bạn đang đọc Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất FULL – Chương 291
Ba ngày sau một chiếc xe ngựa được mấy trăm tinh binh của Thanh Phượng quân hộ tống trèo đèo lội suối đi vào ngoài thành Lệ Thủy.
Trên bầu trời doanh địa của Thanh Phượng quân có vô số cờ xí tung bay, lúc Phương thị đỡ xe ngựa xuống dưới thì ngơ ngẩn nhìn bầu trời một lúc lâu.
“…… Bà đang xem cái gì thế?” Tiểu tướng áp giải bà ta tới tận đây dùng ánh mắt đánh giá mà nhìn bà ta.
Phương thị hoàn hồn lại sau đó lắc đầu không nói gì.
Bà ta chỉ cảm thấy hôm nay ánh nắng sáng ngời, đến nỗi một người nửa mù như bà ta cũng thoáng thấy được hình vẽ trên cờ.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ bên trong doanh địa, Lý Vụ mang theo một đám quan tướng vội vã đi ra.
“Tước Nhi!”
Nghe thấy giọng nói xa lạ nhưng lại bị vận mệnh chú định sẽ cực kỳ quen thuộc này thế là tim Phương thị run lên, thân thể không nhịn được căng thẳng.
“Đại ca!”
Cả đường đi Lý Thước vẫn lạnh mặt nhưng lúc này hắn lập tức tươi cười, nhanh chóng chạy về phía anh hắn.
Hai anh em lâu ngày gặp lại thế là vội ôm chặt lấy nhau.
Lý Vụ mạnh mẽ vỗ lưng Lý Thước, dùng cách thức độc đáo của mình để biểu đạt sự vui mừng khi gặp lại người thân.
“Tiểu binh truyền tin nói trưa đệ mới tới cơ mà.
Nếu ta biết đệ tới sớm thế thì lão tử đã sớm ra đón!”
“Khụ…… Khụ khụ……” Lý Thước vừa ho vừa dùng nụ cười đón nhận tình cảm của anh hắn, “Một đoạn đường cuối cùng đệ không chờ được nên lệnh cho những người khác đuổi theo sau, còn bọn đệ giục ngựa chạy nhanh hơn.”
Lý Vụ nói, “Tới vừa lúc cơm trưa, đệ muốn ăn cái gì? Dù là phật nhảy tường thì lão tử cũng nghĩ cách làm cho đệ!”
“Phật nhảy tường thì không cần, tiểu đệ quả thực rất nhớ mỳ do đại ca làm……”
“Cái này đơn giản!” Lý Vụ nói, “Ta sẽ sai người nhào bột, quân doanh này cái gì không có chứ mỳ thì quản no!”
Lý Vụ khoác vai Lý Thước định đi vào trong quân doanh nhưng ánh mắt liếc thấy Phương thị cứng đờ đứng một bên thế là hắn lại nói: “…… Tìm một lều trại sạch sẽ chiêu đãi Phương thị cho tốt, lại phái hai nha hoàn nhanh nhẹn tới chăm sóc bà ta.”
“Vâng.” Lập tức có người đáp lời hắn.
Tầm mắt Lý Vụ rơi xuống trên người Phương thị, trong mắt hiện ra một chút phức tạp.
Hắn nói: “…… Bà ở đây thì không cần lo lắng, sẽ không ai bắt nạt bà.
Tuy lão tử không đọc được mấy quyển sách nhưng sẽ không so đo với một phụ nhân nhu nhược mắt có tật.”
Phương thị chỉ thấy lòng mình đau xót, theo bản năng muốn mở miệng nói gì đó nhưng Lý Vụ đã nhanh chóng khoác vai tiểu tướng quân kia và đi vào trong.
“Phu nhân, mời đi bên này.”
Phương thị lại nhìn bóng dáng mơ hồ của Lý Vụ và đi theo tướng lãnh của Thanh Phượng quân tới một hướng khác.
“Đại ca……” Lý Thước tinh tế nhìn Lý Vụ lâu ngày chưa gặp và trên mặt lộ ra chút sầu lo, “Sắc mặt huynh không quá tốt, tối qua huynh ngủ giờ nào?”
“Ta không để ý thế là vừa nhìn đã thấy trời tảng sáng, lúc ấy ta mới chợp mắt một chút.” Lý Vụ nói.
“Đệ biết huynh lo cho tẩu tử nhưng chính những lúc này huynh càng phải chăm lo tốt cho chính mình, vạn nhất huynh ngã bệnh thì sao?” Lý Thước khuyên nhủ.
Hơn nửa năm không gặp bộ dạng Lý Vụ không thay đổi quá nhiều nhưng tiều tụy hơn hẳn.
Râu ria hắn xồm xoàm thì không nói nhưng bọng mắt cũng đen, bộ dạng lo lắng nghiêm trang.
Ngoại trừ vừa rồi gặp lại hắn tươi cười nghênh đón thì sau đó mày hắn luôn nhíu chặt.
“Huống chi ——” Lý Thước vỗ vỗ lưng Lý Vụ ra vẻ thoải mái cười nói, “Ba anh em chúng ta hiện tại đã đông đủ, có câu anh em đồng lòng tát biển đông cũng cạn.
Phó Huyền Mạc đối phó với mình đại ca đã quá sức, nay chúng ta cùng ra trận thì chẳng phải sẽ vật ngã hắn dễ như trở bàn tay sao?”
“Đánh chó cần gì dùng Kim Cô Bổng?” Rốt cuộc Lý Vụ cũng lộ ra ý cười, “Lão tử đã nghĩ kỹ được đại kế bắt chó, chỉ cần chờ thêm mấy ngày nữa……”
Hắn thu lại ý cười, thần sắc dần ngưng trọng: “Ta chỉ lo lắng…… tẩu tử của đệ ở đó phải chịu khổ……”
Lý Thước trấn an hắn: “Hiện tại lo lắng cũng không được gì, chỉ hao phí tâm lực của chính mình.
Đại ca phải nghĩ rằng tẩu tử thông minh lại thức thời, nhất định sẽ nghĩ ra cách tự chăm sóc bản thân, còn huynh cũng phải làm tốt việc của mình.
Như thế hai người sẽ có thể nhanh chóng gặp lại nhau, đệ tin tẩu tử ở bên kia cũng ngóng trông ngày đó.”
Lý Thước an ủi cũng giúp Lý Vụ an tâm hơn.
Hắn nói đúng, hiện tại lo lắng cũng chẳng được tích sự gì, không bằng tận lực làm tốt việc của mình.
Hắn gật gật đầu, nói: “…… Hiện giờ đệ đã tới rồi lòng ta cũng an tâm hơn.
Đệ đi một đường phong trần mệt mỏi lắm rồi, trong lều mọi thứ đầy đủ, đệ về dọn dẹp nghỉ ngơi chút.
Lát nữa ăn cơm ta sẽ tới lều của đệ ăn, chúng ta thuận tiện thương lượng kế hoạch sau này, đệ giúp ta nhìn xem có lỗ hổng nào không.”
“Được ——”
“Ta đến nhà bếp nhìn xem có thể làm thêm cho đệ món gì.” Lý Vụ dừng bước ở một giao lộ rộng lớn, “Đúng rồi, ta phái Điêu Nhi đi ra ngoài tuần tra, lát nữa nó về khẳng định sẽ tìm đệ đầu tiên.
Đệ tốt nhất là cẩn thận nó tập kích từ phía sau đó, gần đây nó thích nhất là ôm người ta từ sau lưng —— lần trước tí thì lão tử gãy xương sườn.”
“Đã biết, đại ca yên tâm đi.” Lý Thước cười nói.
Lý Vụ đi đến nhà bếp tuần tra, tự tay chuẩn bị ba bát mỳ chay và mấy món ăn kèm.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Lúc hắn cầm một hộp đồ ăn tiến vào lều thì đúng lúc thấy Lý Côn đang ôm Lý Thước không buông tay.
Lý Thước mặt đỏ bừng, muốn giãy ra mà không giãy được.
Lý Vụ a một tiếng thế là Lý Côn theo phản xạ có điều kiện buông lỏng tay.
Lý Thước vội vàng trốn đến một bên khom lưng dùng sức ho khan.
“Đại ca! Đại ca!” Lý Côn vui vẻ thiếu chút nhảy cẫng lên, ngón tay to như củ cải liên tục chỉ vào Lý Thước cách đó không xa, “Tới tam đệ! Tới tam đệ!”
“Ta biết tam đệ về rồi ——” Lý Vụ đặt hộp đồ ăn lên bàn sau đó lấy ra mỳ và đồ ăn kèm ra, “Đừng náo loạn nữa, mau tới đây ăn cơm.”
Lý Côn vọt tới, lập tức ngồi xuống còn Lý Thước thì chậm rì rì đi tới.
Chờ hắn bình thản cầm đũa trên bàn lên thì Lý Côn đã gấp không chờ nổi mà tự gắp một đũa mỳ bỏ vào miệng.
“Cẩn thận — —”
Lý Vụ còn chưa dứt lời thì Lý Côn đã ré lên: “Nóng! Nóng!”
Hắn há to miệng, hai cái tay to như quạt hương bồ liều mạng quạt gió, mặt thì tủi thân nhìn Lý Vụ.
Lý Vụ trợn mắt lườm hắn: “Ta thấy đệ có bị nóng 100 lần cũng không nhớ đâu.”
Lý Côn vất vả lắm mới nuốt được mỳ trong miệng nhưng sau đó hắn lại nhìn đồ ăn trên bàn và không động đũa.
Khuôn mặt luôn ngây thơ chất phác kia lộ ra chút mất mát.
“Làm gì? Còn không chịu ăn hả?” Lý Vụ nhướng mày mắng, “Đệ một hai phải bị đánh mới nuốt trôi đúng không?”
“Không giận đệ…… Đệ chỉ nghĩ, chỉ nghĩ……” Lý Côn cực kỳ tủi thân nhìn anh hắn nói, “Nếu có heo heo ở đây thì tốt rồi……”
Lời Lý Côn nói khiến cả bàn ăn rơi vào im lặng.
Vất vả lắm Lý Vụ mới khôi phục được thái độ bình thường thì lúc này lại bị lo lắng phủ lên.
Lý Thước thấy thế thì gắp một đũa mỳ để trước mặt thổi thổi và chậm rãi bỏ vào miệng sau đó vui vẻ khen: “Tay nghề của đại ca trước sau như một, đến một bát mỳ chay huynh cũng làm đến tươi ngon thế này.
Huynh quả là người thông thuộc 360 nghề, cái gì cũng làm được.
Nếu lúc trước đại ca nhất thời hứng khởi làm đầu bếp thì hiện giờ có khi đã mở cửa hàng khắp Đại Yến rồi.
Đầu bếp của Ngự Thiện Phòng thấy tay nghề của huynh cũng phải cam tâm tình nguyện bái làm sư phụ ——”
“Được rồi, được rồi ——” Lý Vụ vội vàng đánh gãy lời thổi phồng của hắn.
“Đầu bếp của Ngự Thiện Phòng nấu cơm thế nào ta không biết nhưng lão tử mà làm đầu bếp thì đúng là nhân tài không được trọng dụng……” Lý Vụ ưỡn ngực, “Dù thế nào lão tử cũng là thi nhân đó.”
Lý Thước lập tức vỗ tay.
Ba anh em vừa nói chuyện phiếm, hỏi han tình hình của nhau rồi chuyển sang quân nghị.
Lý Vụ kể về kế hoạch của mình cho Lý Thước, còn tên kia thì căn cứ kinh nghiệm của mình mà bổ sung.
Trong lúc bất giác trà cũng nguội, ngoài trướng bầu trời cũng tối đen.
Không biết Lý Côn đã ngáp đến cái thứ mấy rồi Lý Vụ mới đứng lên nói: “…… Hôm nay đến đây thôi.
Đệ đi nghỉ sớm đi, sáng mai ta sẽ mang đệ đi dạo xung quanh.”
“Được, đại ca cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Lý Thước đứng lên.
“Cùng nhau ngủ, tam đệ, ta muốn ôm đệ ngủ……” Lý Côn lâu không thấy Lý Thước thế nên cực kỳ hiếm lạ mà dính người.
Lý Vụ nói: “Hai đứa từ từ hàn huyên, ta đi trước.”
Không đợi Lý Thước nghĩ cách tống cổ Lý Côn đi thì Lý Vụ đã vén mành đi ra ngoài.
Hắn đứng ở cửa suy nghĩ một lát và lắng nghe tiếng đùa giỡn truyền đến từ phía sau.
Qua một lát hắn mới đi về phía lều của Phương thị.
Trong lều có một ngọn nến, hai nữ quan chán đến chết mà đứng ở một bên, Phương thị thì ngồi trước bàn biểu tình hoảng hốt nhìn chăm chú vào ngọn lửa nhảy lên.
Nhìn thấy Lý Vụ hai nữ quan kia lập tức hành lễ và rời khỏi lều.
“Bà có biết ta mời bà tới là để làm gì không?” Lý Vụ hỏi.
“…… Nếu ngươi muốn dùng ta để uy hiếp hắn thì ngươi nghĩ sai rồi.” Phương thị khàn khàn nói, “Ta cũng không quan trọng như các ngươi nghĩ đâu.”
“Ta đã biết, lúc Tước Nhi ở phủ Tể tướng đã được bà hỗ trợ chạy trốn.” Lý Vụ ngồi xuống đối diện bà ta và duỗi tay tự rót cho mình một chén trà và hỏi, “Vì sao?”
Phương thị trầm mặc một lát mới nói: “Nợ máu trả bằng máu, thiên kinh địa nghĩa.”
“Vậy nợ máu trong tay Phó Huyền Mạc có phải cũng nên trả bằng máu không?”
Phương thị không nói gì, biểu tình ẩn nhẫn.
“Đôi mắt của bà sao lại mù thế?” Lý Vụ thay đổi đề tài.
Với quan hệ bên ngoài của họ thì không thể nào thảo luận những chủ đề cá nhân như thế này.
Nhưng hai người lại tự biết trong lòng bọn họ là ai thế nên không hẹn mà cùng lựa chọn ngó lơ sự xấu hổ kia.
“Một người cùng ta lớn lên bên nhau nhưng lại chết trước khiến ta bi thương quá độ và chậm rãi khóc thành thế này.”
“Hắn là ai?”
“Một mã phu trong phủ.” Lý Vụ không hỏi tiếp nhưng Phương thị lại đưa ra nhiều câu trả lời hơn, “…… Hắn là một người trong thô lỗ có tinh tế, làm việc tùy tâm nhưng lại không mất đi lương thiện.
Giọng hắn rất lớn nhưng ở trước mặt ta luôn nhẹ nhàng sợ dọa ta.
Cả đời hắn chưa từng đọc sách, cũng chỉ biết viết tên của ta.
Thoạt nhìn hắn có vẻ cẩu thả nhưng kỳ thật tâm tư tỉ mỉ, suy nghĩ thường chu toàn hơn ta nhiều.”
Lý Vụ trầm mặc không nói mà chỉ nghe.
Phương thị vẫn duy trì trấn định trên mặt, nhưng giọng nói lại dần lộ ra run rẩy mỏng manh: “Hắn rất giỏi trong việc thuần hóa ngựa, là người thuần hóa ngựa có tiếng ở bốn phương tám hướng.
Hắn còn rất khéo tay, có thể biến gỗ mục thành các loại đồ chơi tinh xảo.
Hắn từng tặng cho ta một cái tượng gỗ khắc theo bộ dạng của ta, nhưng sau khi bị mù…… thì ta không tìm thấy nó nữa……”
Phương thị ngừng lại hít sâu vài lần mới nỗ lực bình ổn hô hấp được.
Trong trướng yên tĩnh không tiếng động.
Trước mắt Lý Vụ hiện ra một hình tượng mơ hồ, người nọ cà lơ phất phơ ngồi trên xe ngựa cười nói chào hỏi người quen qua đường.
Qua một lúc lâu sau hắn mới nói: “Nếu là vì khóc hỏng thì hẳn là có thể chữa trị, ngày mai ta sẽ tìm một đại phu tới khám cho bà.”
“Không cần.” Phương thị bình tĩnh lại và cự tuyệt đề nghị của hắn, “…… Mau nói đi, ngươi mất công đưa ta tới đây là muốn ta làm gì?”
“Vậy bà trả lời ta trước,” Lý Vụ nhìn thẳng vào đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của bà ta và nói, “Nợ máu trả bằng máu là thiên kinh địa nghĩa.
Nếu người phạm phải đủ loại nợ máu là Phó Huyền Mạc thì sao?”