Sau Khi Mang Thai Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều

Chương 90


Bạn đang đọc Sau Khi Mang Thai Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều – Chương 90


Binh lính thì không thể thiếu tướng trong một ngày, tập đoàn không thể tồn tại mà không có thủ lĩnh trong một thời gian dài.
Viêm Đình ở cùng Lâm Nguyên trong bệnh viện một tuần, khi trở lại công ty văn phòng đã có một bàn giấy tờ cần ký.
Khi hắn vắng mặt, công ty được điều hành bởi các phó chủ tịch.

Nhưng đối với các dự án cốt lõi, Viêm Đình vẫn phải quyết định.
Vào cái đêm Lâm Nguyên sinh, bị xuất huyết nhiều đi một hồi quỷ môn quan, trường hợp vô cùng nguy hiểm.

Mặc dù tình hình được cải thiện từng ngày sau khi tỉnh dậy và không có biến chứng gì, Viêm Đình vẫn không yên tâm đem người về nhà.
Thay vào đó, hắn liên hệ với trung tâm ở cữ tốt nhất trong thành phố và đưa Lâm Nguyên và Tiểu Viêm Nhiên đến.
Có các bác sĩ và y tá chăm sóc cậu mọi lúc, Viêm Đình càng cảm thấy yên tâm.
Dược thiện Lâm Nguyên ăn hàng ngày đều do Viêm Đình đặc biệt cử đi mua, một xe tải nguyên liệu hảo hạng vận chuyển đến cá lăng, hải sâm, đông trùng hạ thảo đều được lựa chọn cẩn thận.
Bảo mẫu dậy sớm mỗi ngày bắt đầu chế biến các nguyên liệu, đun sôi trong vài giờ trên lửa nhỏ sau đó gửi đến bệnh viện trong hộp giữ nhiệt.
Buổi trưa, Viêm Đình có cuộc họp khẩn cấp ở công ty không kịp chạy về trung tâm ở cữ bồi Lâm Nguyên ăn cơm.
Lâm Nguyên vốn luôn không kén ăn, đột nhiên chán ăn một muỗng nhỏ canh củ sen hầm với đông trùng hạ thảo ở dưới khuấy đến lạnh, liền không uống nữa.
Bảo mẫu đang đợi bên cạnh thấy cậu biếng ăn, tưởng mình làm không đúng ý, vừa nói vừa dọn dẹp bát đĩa, nếu muốn ăn gì thì cứ nói, bà lập tức về nhà làm.
Năm nay đã có 45 tuổi, bảo mẫu qua đi cũng là sinh hoạt hài tử, biết này mới vừa sinh hài tử không lâu, mỗi ngày ăn chút đại bổ đồ ăn, ăn nhiều liền nị.

Bà năm nay bốn mươi lăm tuổi, bảo mẫu đã từng ở chung với trẻ nhỏ, biết cậu mới sinh con, ngày nào cũng ăn ít thức ăn bổ dưỡng, ăn nhiều cũng ngán.
Nghĩ nên dò hỏi, sẽ về nhà làm vài món ăn kèm ngon lành.
“Con không đói.” Lâm Nguyên lắc đầu, lấy khăn giấy lau ngón tay ,dặn dò một câu: “Khi về, trên đường chú ý an toàn.”
“Được rồi, thiếu gia ngài nghỉ ngơi thật tốt.” Bảo mẫu thu dọn đồ ăn rời đi, vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, liền gọi điện thoại báo cáo với Viêm Đình rằng Lâm Nguyên chưa ăn mấy miếng của bữa trưa.
Sau khi bảo mẫu rời đi, Lâm Nguyên đứng bên cửa sổ một lúc hưởng thụ làn gió nhẹ một hồi.

Cơn buồn ngủ ập đến, vừa leo lên giường chăn bông còn chưa đắp, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Viêm Đình phong trần mệt mỏi đi đến, mang theo sự mát lạnh của đầu mùa xuân, trong tay còn xách theo một cái bánh kem phô mai nhỏ .
Lâm Nguyên ngồi quỳ ở mép giường, duỗi tay kéo chăn bông một hồi mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông vội vàng đi tới “Sao anh về rồi ?”
Ngay khi cậu nói xong, Viêm Đình đã ôm vào lòng, bao bọc cậu trong một luồng khí quen thuộc khiến cậu yên tâm.
“Anh không ở đây, em liền không ăn cơm đàng hoàng ?” Viêm Đình cởi áo khoác, lấy khăn sát trùng lau tay trước khi mở hộp bánh.
Lâm Nguyên cuộn tròn trong vòng tay hắn, nhìn chiếc bánh liếm miệng, lẩm bẩm: “Tại sao dì Trần lại cáo trạng với anh về một chuyện nhỏ như vậy?”
“Không nhỏ.” Viêm Đình tự tay múc một miếng bánh nhỏ đưa tới miệng Lâm Nguyên, nhìn cậu cong mắt ăn một cách hài lòng, khóe miệng hắn cũng câu lên “Chỉ cần là chuyện của em, thì không gì là nhỏ cả.

Nếu không ăn uống đầy đủ thì làm sao cơ thể phục hồi tốt được? “
Lâm Nguyên cảm thấy Viêm Đình đút quá chậm, vươn tay nắm lấy chiếc bánh trong tay hắn, vùi đầu vào đó cắn một miếng thật to, mơ hồ than thở: “Ngày nào cũng ăn mấy cái đó, ngán quá, em muốn ăn lẩu.



“Hửm?” Viêm Đình nhướng mày, cười như không cười mà hỏi lại : “Em muốn ăn gì?
Lâm Nguyên nuốt cái bánh vào miệng, vừa mới chuẩn bị lặp lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt mang theo ý cười trên mặt của Viêm Đình ,trong lòng nhút nhát mà rụt rụt cổ, âm lượng càng thêm nhỏ, “Lẩu……”
“Hả?”
“Em không muốn ăn cái gì hết.” Lâm Nguyên sợ bị đánh nên nhanh chóng thay đổi lời nói, vùi đầu nghiêm túc ăn bánh ngọt, trong miệng lẩm bẩm, thoạt nhìn chính là đang mắng người.
Mà người có thể bị mắng, Viêm Đình một chữ cũng không nghe rõ, cũng không thể làm gì được, vì vậy chỉ có thể giả vờ mình không nghe thấy.
Yêu cầu ăn lẩu này, nhất định là không thể thỏa mãn rồi.
Vết thương trên bụng lâu như vậy mới bắt đầu lành, đồ ăn cũng phải thanh đạm.
Chiếc bánh phô mai không lớn, Lâm Nguyên đã ăn xong nó trong thời gian ngắn.

Ăn xong, nhìn chiếc hộp rỗng trong tay, lòng tham ăn xao động còn muốn thêm mười cái nữa.
Lâm Nguyên cầm chiếc hộp rỗng trông mong mà nhìn Viêm Đình, hai con mắt to sáng ngời ánh sáng, ánh mắt dịu dàng giống như một chú mèo con đói khát vươn chân cầu xin chủ nhân.
Mà Viêm Đình chủ nhân này, một chút cũng không có vì thế mềm lòng, thập phần không có nhân tình lấy hộp bánh trống trơn ném vào thùng rác “Mỗi ngày chỉ có thể ăn một cái.”
Ánh sáng sáng lên trong con ngươi nhanh chóng mờ đi, Lâm Nguyên cúi đầu thống khổ rên rỉ, tự lẩm bẩm: “Ai, tôi thật quá thảm, bụng bị một vết sẹo dài như vậy.”
Lâm Nguyên động tác khoa trương, hai mắt tròn xoe “Đã lâu như vậy mà còn đau quá, đau đến nỗi cả đêm không ngủ được, phải ăn thêm đồ ngọt mới có thể ngủ được.”
“Quá muộn rồi.” Viêm Đình cảm thấy thích thú trước những động tác khoa trương của cậu, cúi người vỗ về đầu cậu một cách đầy sủng nịch “Em mà nói câu này cách đây một tuần thì hiệu quả hơn.”

Vẻ ủy khuất trên mặt Lâm Nguyên lập tức thu liễm, ngạo kiều trợn mắt chui vào chăn bông, quấn mình thành một cái bánh chưng, quay lưng về phía Viêm Đình, không muốn để ý hắn nữa.
“Bảo bối .” Viêm Đình nhẹ nhàng vỗ vai cậu qua lớp chăn bông.
Lâm Nguyên bẹp miệng, mấp máy dịch qua mép giường “Kêu tôi làm gì? Tôi quen chú sao?”
“Em không còn biết tôi nữa sao?” Viêm Đình nín cười, nghĩ rằng tiểu gia hỏa của mình sao có thể đáng yêu như vậy.
“Không quen biết.” Lâm Nguyên kéo chăn bông, che đầu, đá vào chân hắn hai cái, uy hiếp “Nếu chú không đưa bánh cho tôi, tôi sẽ không ăn bữa tối.”
“Ngoan ngoãn ăn tối đi, bữa tối anh sẽ cho em một cái bánh.” Viêm Đình tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ấm áp vuốt ve tấm lưng của Lâm Nguyên dưới lớp chăn bông, rồi thản nhiên nói: “Em yêu, em có để ý không em đã tăng cân? “
Lâm Nguyên rùng mình cuộn tròn trên giường, nhưng không trả lời bất cứ điều gì.
Buổi chiều 6 giờ, bảo mẫu đúng giờ đưa tới canh đã đun trên lửa nhỏ.

Cá bớp cắt khúc, ngâm nước lạnh cho mềm rồi cho vào nồi hầm vài tiếng.

Thêm một vài con hải sâm và khoai mỡ cỡ ngón tay cái, hầm cho đến khi mềm và tan trong miệng.
Lâm Nguyên ngoan ngoãn ăn xong một bát canh, sau đó ăn xong một bát cơm trộn với đồ ăn kèm ngon lành.

Cảm thấy bụng căng phồng, ngồi trên giường run chân cũng không đề cập đến chuyện ăn bánh nhỏ.
Viêm Đình ăn hết bát canh còn lại, vừa đặt bát đũa xuống, giọng nói yếu ớt của Lâm Nguyên truyền đến “Anh cũng tăng cân, tăng cân rất nhiều.”
Đấy……!vẫn là đứa trẻ kiêu ngạo, đầy thù hận đó.
Lâm Nguyên nói đúng, Viêm Đình đã tăng cân, ngay cả đường nét cơ bụng trên bụng cũng không quá rõ ràng.

Hai tuần nay đồ Lâm Nguyên ăn còn dư lại toàn bộ đều đã vào trong bụng hắn, những nguyên liệu quý giá kia thật sự là rất bổ hơn nữa không có thời gian luyện tập, thịt vô tình tích trữ .

“Nếu béo lên, anh sẽ không còn đẹp trai nữa.

Em vẫn thích người đẹp trai.” Lâm Nguyên ném một mũi tên nhọn vào trái tim Viêm Đình, cảm thấy như vậy là chưa đủliền bổ sung thêm dao, “Em thấy bác sĩ Du hay tới kiểm tra rất là đẹp trai, chờ ngài mai anh ấy đến kiểm tra em nên xin số điện thoại.


“Em dám!” Viêm Đình lập tức nóng nảy, sải bước đi tới trước mặt Lâm Nguyên “Nếu em dám hỏi số điện thoại, tôi sẽ khiến hắn không còn là bác sĩ.”
Viêm Đình tức giận đe dọa, suýt chút nữa đã xắn tay áo đi đánh nhau, nơi nào còn có nửa phần thành thục ổn trọng khi ở văn phòng công ty .
Ấu trĩ đến giống mao đầu tiểu tử, giống một con sư tử đực chiến đấu giành lãnh thổ hơn.
Lâm Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng không khỏi càng ngày càng lớn.

Sợ ảnh đến vết thương trên bụng, cậu không dám cười to nghẹn đến mức bả vai run lên.Vươn ngón tay chọc chọc vào bụng Viêm Đình, nơi đã tích trữ thịt nhếch mép cười nói: “Em nói thì anh liền nghe à ? Không nghe ra là em cố ý lừa gạt anh à?”
“Anh nghe ra.” Viêm Đình cúi người áp trán cậu, đôi mắt đen láy đều vẻ tươi cười của Lâm Nguyên, ngoài ra hắn không thể kìm lòng được gì khác “Bé con thích chơi như thế này, chồng em sẽ chơi với em.”
“Không biết xấu hổ.” Lâm Nguyên dùng cái trán cụng vào trán hắn, tức giận nói: “Anh dám nói em béo.”
 Mức độ hiểu biết của Viêm Đình là cấp độ 10, còn khả năng dỗ dành của hắn là cấp độ 12.

Không do dự hắn nói “Em không béo, béo cũng là bé béo đẹp trai.

Toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một tất da thịt, mỗi một sợi tóc, chồng em đều thích.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.