Sau Khi Mang Thai Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều

Chương 100: Pn3


Đọc truyện Sau Khi Mang Thai Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều – Chương 100: Pn3


Trưởng phòng mới tới là một người phụ nữ khôn khéo, tuy rằng hơi nghiêm khắc nhưng đối xử với tất cả mọi người bình đẳng công tư phân minh.
Bộ phận quản lý tài chính của tập đoàn đã trở nên năng động hơn dưới sự lãnh đạo của cô.
Lâm Nguyên thuận lợi từ thực tập sinh lên thành nhân viên chính thức của phòng, công việc ngày càng bận rộn.
Cậu còn khá may mắn, chỉ mới lên làm nhân viên chính thức không đến một tháng, trùng hợp ngay dịp team building thường niên của Phòng Quản lý Tài chính.
Phúc lợi của nhân viên tại Viêm thị đặc biệt tốt, năm nay team building của bộ phận quản lý tài chính là một chuyến đi chơi kéo dài một tuần điểm đến là Thổ Nhĩ Kỳ.
Sống hơn hai mươi năm, số lần Lâm Nguyên xuất ngoại có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mặc dù đám cưới được tổ chức ở nước ngoài, nhưng thậm chí còn không có cơ hội để chơi, vì đã bị con sói đói có tính chiếm hữu lăn lộn đến mức bị bệnh.
Sau khi biết tin có thể đi Thổ Nhĩ Kỳ chơi, trong lòng Lâm Nguyên cao hứng, nóng lòng muốn về nhà thu dọn đồ đạc ngay lập tức.
Khi lãnh đạo bộ phận thông báo, mỗi nhân viên có thể mang theo một thành viên trong gia đình, bao tiền ăn chỗ ở và vé máy bay.
Với chuyện tốt như vậy, với tư cách là một tiểu tham tiền, Lâm Nguyên tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mới phát hiện chính mình căn bản không thể mang người nhà theo.
Con trai còn nhỏ nên kế hoạch du lịch dày đặc chắc chắn thể lực sẽ không thể theo kịp.

Ngoài ra, bé mỗi ngày còn phải đến trường mẫu giáo .
Đối với Viêm Đình, Lâm Nguyên hoàn toàn không đem hắn vào phạm vi suy xét.

Là người nắm quyền của một tập đoàn lớn, khẳng định trăm công ngàn việc, làm sao có thời giờ đi nghỉ phép.
Lâm Nguyên từ bỏ cơ hội mang người nhà, một mình xuất phát.
Có lẽ cả ông trời cũng rung rinh trước niềm vui, ông trời tác hợp, trời mưa suốt một tuần thì lúc này trời quang mây tạnh đúng ngày nhân viên phòng quản lý tài chính xuất phát.
Lâm Nguyên đến điểm hẹn, nhét vali vào cốp xe, trên tay ôm ba lô lên xe.
Có rất nhiều sô cô la trong túi, mà trước đây cậu đã mua ở siêu thị.
Khi mua, Viêm Đình nói cậu không thể ăn hết được không nên mua nhiều, Lâm Nguyên cứ khăng khăng rằng mình sẽ nhất định ăn hết.

Kết quả là đã một tháng trôi qua mà vẫn còn dư mấy ký sô cô la.

Tranh thủ lúc Viêm Đình ra ngoài sớm, Lâm Nguyên đã bí mật gói sôcôla vào một chiếc túi và chuẩn bị mang đi chia cho đồng nghiệp.
Sau khi lên xe, Lâm Nguyên đi tới hàng cuối, từ trong túi xách lấy ra một túi đựng sô cô la, xe còn chưa khởi hành liền đi phân phát cho bọn họ khi mọi người đã lên xe.
Lâm Nguyên chậm rãi đi về phía trước khi đến hàng ghế đầu tiên, động tác đưa ra chocolate lập tức sững sờ.
Vào lúc này, Viêm Đình người đáng lẽ phải xử lý công vụ trong văn phòng của tổng bộ tập đoàn, hiện đang ở trong tầm mắt của cậu.
Còn tưởng rằng mình sinh ra ảo giác, Lâm Nguyên giơ tay xoa xoa đôi mắt, kinh ngạc nói: “Sao anh lại ở đây?”
Do ngạc nhiên, giọng điệu của cậu có chút hung hăng khiến phó chủ quản ngồi ở ghế sau hoảng sợ, vội vàng muốn nhắc nhở cậu đây là sếp lớn.
Phó chủ quản chưa kịp mở miệng, giọng nói trầm thấp và lười biếng của Viêm Đình vang lên “Hai ngày nay Nhiên Nhiên được cha đem về.

Sẽ có người chăm sóc con.

Anh tạm thời quyết định nghỉ đông.”
Lâm Nguyên lẩm bẩm một tiếng trong lòng , ông chủ quả nhiên khác với nhân viên bình thường, ngày nghỉ hàng năm có thể tùy ý điều chỉnh, thật là khiến cho người ta ghen ghét.
Cậu đưa sôcôla, nhớ rằng Viêm Đình không thích đồ ngọt, thu tay lại, lưu loát mà gỡ giấy gói, đem chocolate nhét vào trong miệng mình.
Khi Lâm Nguyên ăn, thích đem đồ ăn nhét vào bên má, hai má phồng lên giống như một con hamster nhỏ tích trữ thức ăn.
Đáng yêu.
Tâm nháy mắt bị sự đáng yêu làm hỏng rồi, Viêm Đình giống như ở nhà muốn duỗi tay chọc chọc mặt phình phình của cậu nhưng Lâm Nguyên không chỉ không cho hắn chọc, lại còn giống như không nhìn thấy hắn bên cạnh, xoay người bước nhanh trở về hàng ghế cuối cùng.
Lâm Nguyên có chút tức giận, Viêm Đình không có nói trước với cậu về kỳ nghỉ đông của hắn, cũng không nói rằng sẽ đi chung với bộ phận của họ.
Trong lòng Viêm Đình cũng cháy, khoảng một tuần trước hắn biết rằng phòng quản lý tài chính có thể đưa người nhà đi du lịch cùng.

Nhưng sau một tuần chờ đợi, lời mời từ tiểu gia hỏa vẫn chưa đến.
Hai người họ thật khó xử, mỗi người đều tự mình xuất phát.
Khi tâm trạng Lâm Nguyên buồn bực, cậu thích ăn đồ ngọt.

May mắn cậu có đem đủ sô cô la, vì vậy đã từng thanh một nhét nó vào miệng.
Đồng nghiệp bên cạnh khi nhìn thấy cậu ăn ngon quá, cũng sinh ra thèm, khi lấy sô cô la, anh ta vô tình để ý đến chiếc nhẫn trên tay cậu phát hiện ra nó thực sự là vàng.
Khi làm việc, Lâm Nguyên vẫn luôn mang nhẫn cưới, cũng không cất giấu.


Tuy nhiên, chiếc nhẫn của cậu tương đối nhỏ, không thấy rõ là bằng vàng.
Đồng nghiệp chợt nhận ra điều này, nghĩ ngay đến một người khác cũng đeo một chiếc nhẫn vàng.Đầu tiên, anh ta vươn cổ dài ra, nhìn về phía trước để đảm bảo rằng người đó không để ý bên này, sau đó nói chuyện phiếm với Lâm Nguyên “Cậu có biết không? Nhẫn cưới của Viêm tổng cũng là nhẫn vàng, bản rộng và mảnh.

Vừa nhìn là thấy giống nhà giàu mới nổi.


Nghe được ba chữ “giàu mới nổi” Lâm Nguyên đang nhai chocolate hơi kém bị sặc, cậu gian nan mà nuốt xuống đồ ăn, rụt rụt cổ, hỏi: “Thật sự khó coi sao?”
Đồng nghiệp gật đầu lia lịa “Thật sự là không hợp với khí chất lạnh lùng của Viêm tổng.”
Lâm Nguyên có chút tức giận, không phải với đồng nghiệp của mình, mà là với Viêm Đình.
Cậu rầu rĩ dựa vào cửa kính xe, thậm chí không thèm ăn sô cô la.
Trên đường từ công ty ra sân bay, Lâm Nguyên không nói một lời.

Đồng nghiệp hỏi cậu có phải bị say tàu xe không, cậu chỉ lắc đầu tỏ ra uể oải .
Sau khi họ kiểm tra hành lý và kiểm tra vé.Lâm Nguyên mới phát hiện ra rằng Viêm Đình đã biến mất
Cậu hỏi đồng nghiệp của mình, đồng nghiệp nói rằng Viêm tổng có lẽ đã vào phòng VIP, Lâm Nguyên gật đầu cũng không hỏi thêm câu nào, lặng lẽ ôm máy ngồi trên ghế chơi Anipop.
Trước khi soát vé và lên máy bay, Lâm Nguyên đã đổi tấm vé vừa lấy được nâng lên khoang hạng nhất, đổi cho đồng nghiệp trong phòng lên hạng nhất vì cho rằng người này mang thai năm tháng, còn mình đi khoang phổ thông.
Viêm Đình lên máy bay dựa vào ghế nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động bên cạnh, từ từ mở mắt ra, phát hiện người tới không phải là Lâm Nguyên, hắn gần như tức giận chết mất.
Nhưng hắn không làm gì, cho dù lửa giận trào đầu đang hừng hực bốc khói, hắn vẫn dựa vào lưng ghế mà ngủ một mạch cho đến khi xuống máy bay.
Viêm Đình kỳ thật không ngủ, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình có phải đối với Lâm Nguyên quá chiều, để cho cậu không có gì để sợ hãi.
Lúc trước còn không có sinh hạ hài tử thời điểm, tiểu gia hỏa luôn là thích triền ở trên người hắn, dính người lại mềm mụp mà nói thích hắn, nói yêu hắn, nói muốn cùng hắn quá cả đời.
Lúc còn chưa sinh con, đứa nhỏ ngày nào cũng thích dính lấy hắn, bám riết lấy hắn luôn nói thích hắn, sẽ mãi mãi ở bên hắn.
Nhưng hiện tại mới kết hôn được ba năm, Viêm Đình đã rất lâu rồi không nghe thấy từ “thích”.
Khi hai người ở bên nhau, Lâm Nguyên còn quá trẻ nên có lẽ coi thói quen trở thành thích.


Nhưng bây giờ đã trưởng thành, gặp gỡ nhiều người và kết bạn nhiều hơn, liệu có cảm thấy chán ghét với cuộc hôn nhân này không?
Viêm Đình từ nhỏ đến lớn đều rất tự tin, có thể khống chế mọi thứ không chút lưu tình ở trong tay, ngoại trừ Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên không chỉ là uy hiếp của hắn, mà còn là nghịch lân là thứ khiến hắn không thể kiểm soát mình.
Trong chuyến bay dài mười hai giờ, Viêm Đình suy nghĩ rất nhiều, trong đầu thậm chí đã diễn ra hình ảnh đứa nhỏ cùng hắn đưa ra lời nói ly hôn .
Nếu Lâm Nguyên rời đi, mình sẽ buông tay sao?
Câu hỏi này đã khiến Viêm Đình gặp khó khăn trong nửa chuyến bay của mình.

Khi xuống máy bay và nhìn thấy đứa nhỏ một thân một mình cúi xuống lấy hành lý trên bàn xoay, cuối cùng đã có câu trả lời.
Hắn sẽ không buông tay.
Hắn sẽ đem Lâm Nguyên khóa lên, giam cầm ở trong phòng ngủ.
Chỉ có hắn có thể nhìn, chỉ có hắn có thể thao.
Lâm Nguyên kéo hành lý của mình và chạy về phía đồng nghiệp đang gọi mình, trước sau không có quay đầu lại nhìn.
Đoàn người đến khách sạn, mỗi người nhận phòng được chỉ định.
Dựa theo phân ra, hai người một phòng.
Lâm Nguyên được xếp vào phòng tiêu chuẩn với đàn anh hơn hai tuổi.
Trong phòng có hai giường.
Sau chuyến bay kéo dài mười hai giờ, mọi người đều mệt mỏi.
Lin Yuan cùng tiền bối đồng nghiệp của mình mỗi người đi tắm rửa xong, sau đó vùi trong chăn ngủ .
Lâm Nguyên ngủ ở giường gần cửa, có chút không quen giường, nửa tỉnh nửa mê, ngủ không yên.
Vào giữa đêm, Lâm Nguyên cảm thấy như có ai đó chạm vào mình, tỉnh dậy ngay lập tức, trước khi tiếng hét vang lên, một lòng bàn tay ấm áp đã bao phủ lấy miệng cậu.
Hơi thở lạnh lẽo quấn lấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông phả vào tai, “Ngoan, bảo bối , đừng phát ra tiếng.”
Lâm Nguyên toàn thân đều bị Viêm Đình giam cầm ở trong ngực, tứ chi bị khóa chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
Trên chiếc giường còn lại cách chưa đầy hai mét, còn có một đồng nghiệp đang ngủ.
Lâm Nguyên cắn chặt cánh môi, không dám ra tiếng, cả người đều căng chặt.
Người đàn ông đang giữ cậu vô cùng hèn hạ, còn cố ý trêu chọc cậu, dùng răng cắn dái tai cậu, khiến cậu toàn thân run lên.
“Ư …” Lâm Nguyên không kìm lại được, khẽ ngâm nga từ giữa các ngón tay của Viêm Đình.

Đồng nghiệp đang ngủ ở giường bên cạnh đột nhiên trở mình, ngón chân cuộn tròn trong chăn bông của Lâm Nguyên đều bị kéo căng ra, cậu cắn vào lòng bàn tay người đó, nhưng người kia không phát ra tiếng động.
Lâm Nguyên sợ hãi cực kỳ.

Cậu càng sợ hãi, Viêm Đình càng không chịu buông tha cho cậu, hắn nói nhỏ vào tai cậu: “Bé con, người đó hình như muốn tỉnh dậy rồi.

Em nói xem khi cậu ta tỉnh dậy và nhìn thấy chúng ta, cậu ta sẽ hét lên sao? Thu hút nhiều người xem hơn?”
Lâm Nguyên không dám phát ra tiếng động, hai mắt đầy hơi nước, đáng thương dụi vào lòng bàn tay của Viêm Đình, hi vọng hắn buông tha cho mình.
Bầu trời bên ngoài rất tối, giống như dệt nên một tấm lưới, thấm đẫm mực đen, tầng tầng lớp lớp dày đặc không thể hòa tan.
Căn phòng thiếu ánh sáng, một tia sáng tràn ra từ khe cửa sổ, phản chiếu con ngươi của Lâm Nguyên.

Phía sau, đôi mắt sâu thẳm của Viêm Đình bừng lên tia sáng lạnh lùng của sự săn đuổi từ dã thú.
Đến một nơi xa lạ, đồng nghiệp không hề ngủ ngon, trong vòng mười phút đã trở mình nhiều lần .
Viêm Đình tuy rằng ác liệt nhưng vẫn rất chiếm hữu, trêu lại không muốn người khác nhìn thấy đứa bé của mình, anh chàng kia đã quay lưng về phía họ nên hắn bế đứa nhỏ đang run rẩy trên tay vào phòng tắm.
Lâm Nguyên bị đẩy vào góc tường, cuối cùng vẫn là nhắm chặt hai mắt, tràn đầy bất bình vì bị ức hiếp lỗ tai và cổ đều đỏ lên”Đừng…”
“Bảo bối , ngoan nào.” Viêm Đình bế đứa nhỏ đang đỏ bừng của mình lên, không ngừng mút hôn khóe miệng cậu “Anh muốn nghe em nói thích anh.”
Lâm Nguyên kinh hãi, không ngờ người đàn ông này lại có thể đối mặt với chính mình trước mặt người khác.

Mặc dù những người khác vẫn đang ngủ và căn phòng im ắng đến mức cậu không nhìn thấy gì dù có mở mắt ra nhưng cậu vẫn sợ hãi, toàn thân run rẩy, lớn tiếng nói: “Hi, tớ thích cậu.”
Lâm Nguyên bị dọa sợ, không dự đoán được người nam nhân này thế nhưng làm trò người khác đối mặt chính mình làm chuyện đó.

Tuy rằng người khác còn ngủ, trong phòng thực hắc, liền tính mở to mắt cũng cái gì đều nhìn không thấy, hắn vẫn là sợ hãi, cả người rùng mình, nhỏ giọng nói: “Hỉ, thích ngươi.”
Một giọt lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay của Viêm Đình, không biết là mồ hôi hay nước mắt, khóe môi hơi gợi lên, cúi người hôn lên mắt đứa nhỏ “Còn gì nữa? Chỉ là thích sao?”
Lâm Nguyên cảm thấy người trước mặt khác hẳn so với lúc trước, hung hãn mạnh đến mức đáng sợ, khiến cậu cảm thấy mình giống như một con thỏ trắng tội nghiệp rơi vào chuồng cọp, chờ đợi số phận của mình chỉ có một, đó là bị ăn.
“Em….” Phòng tắm chật chội, hai người chen chúc trong góc có chút ngột ngạt, Lâm Nguyên hít một hơi, ngắt quãng nói: “Em, em ghét anh.”
Lâm Nguyên đôi mắt ướt dầm dề, tràn ngập hơi nước, cánh hoa cánh môi bị chính mình cắn đến đỏ bừng, giống như yêu tinh hút hồn, không có chút sức sát thương nào.
“Nhưng mà, anh yêu em.” Viêm Đình áp vào má cậu, cắn vào vành tai cậu thông báo sự biến thái ẩn giấu của mình, ánh mắt hung tợn, “Anh sẽ nhốt em lại, khóa em trên giường, mỗi ngày chỉ có thể cầu xin anh để có một chút đồ ăn.


Nghe thấy sự cố chấp giữa lời nói của người kia, Lâm Nguyên hoảng sợ, vô thức bỏ chạy , nhưng đã bị Viêm Đình nắm lấy cổ tay ấn vào bức tường lạnh lẽo.
Trái tim hai người , cách lớp quần áo vải dệt mềm mại , cùng nhau nhảy lên.
“Em sẽ lớn bụng, quỳ gối trên giường cầu tôi.”
“cầu xin tôi……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.