Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 46: Kế hoạch kết hôn (13)


Chử Tiểu Du tan học sớm, còn có hơn mười ngày nữa mới đến Tết, mèo con quyết định quay trở về gặp người thân một lần.

Người thân của cậu chỉ có ở hai nơi, một là cô nhi viện, còn lại chính là Lâm Cận Ngôn. Trịnh Tranh bận rộn công việc nên không lúc nào cũng có thể ở cạnh cậu, hai người đồng ý trước khi đón giao thừa Trịnh Tranh sẽ đến nhà Lâm Cận Ngôn đón cậu, nhận tiện chúc mừng năm mới tới Lâm Cận Ngôn.

Chử Tiểu Du không nỡ rời đi nhất là vì Chử Đỉnh Đỉnh, một khi Chử Đỉnh Đỉnh ra ngoài theo sau là bảo mẫu đủ loại người… Chử Tiểu Du không thể một mình đưa Chử Đỉnh Đỉnh đi được, chỉ có thể để nó ở nhà với Trịnh Tranh mặt than, vì Chử Đỉnh Đỉnh, cậu còn dặn dò mỗi ngày Trịnh Tranh phải kể chuyện để truyền cảm hứng cho con trai.

Chử Tiểu Du rất lo lắng Chử Đỉnh Đỉnh có phải bị thiểu năng hay không >
Bàn giao xong xuôi đâu đấy, Chử Tiểu Du trở về cô nhi viện đầu tiên. Lão viện trưởng nhìn thấy cậu đến, nhíu mày nói: “Sao lại gầy nhiều thế này? Có chuyện gì xảy ra rồi hay không?”

Chử Tiểu Du vội vàng lắc đầu: “Con vẫn bình thường, như lúc mang… Khụ, vẫn như trước kia.”

Lão viện trưởng lắc đầu, thở dài một tiếng: “Trở về là tốt rồi, con cũng sắp tốt nghiệp, có cần ông đi tìm người cho phòng thuê giúp con không?”

Chử Tiểu Du hai tai đỏ lên: “Lão viện trưởng, con ở nhà người đó nên không cần ạ.”

Lão viện trưởng cười haha, tự mình giúp Chử Tiểu Du thu dọn một căn phòng nhỏ.

Dạo gần đây Chử Tiểu Du rất bận, vừa được nghỉ ngơi xương cốt đã mỏi đến than giời, mỗi ngày tại cô nhi viện đều phải đi lại nhiều. Lão viện trưởng biết cách tận dụng người tài, để cậu đi dạy thay hai ngày.

Thiết bị ở đây đều được trang bị đầy đủ, đặc biệt là phòng học cho bọn trẻ. Chử Tiểu Du không có đủ trình độ để dạy bọn trẻ, chỉ có thể phụ trách dạy kèm cho những đứa trẻ bình thường, nhất là tiếng Anh. Thật ra tiếng Anh của cậu khá bình thường, là một người đã được học qua, cậu cũng chỉ có những gì cơ bản.

Như thế cũng đủ để dạy học sinh tiểu học.

Lúc lão viện trưởng vừa dẫn cậu vào phòng học, cười to giới thiệu: “Các con, người này các con biết, sinh viên tài cao xuất thân từ cô nhi viện chúng ta, thường được nhận học bổng, các con có muốn học từ anh ấy không?”

Bọn trẻ đặt hai tay nhỏ bé ở sau lưng, giòn tan đáp: “Muốn ~”

Chử Tiểu Du lại đỏ bừng mặt, mắt mèo nhìn bọn trẻ, có chút rụt rè: “Anh nhất định sẽ dốc hết sức để giúp các em.”

Viện trưởng sắp xếp cho cậu mấy đứa bé có đặc điểm riêng. Ngoài một cái nhìn chung hoàn hảo, mặt khác ít nhiều đều có vấn đề, có một cậu bé bị biến dạng cánh tay bẩm sinh, khuỷu tay bị gập ngược lại, cậu bé rất gầy, nhìn qua trông giống người ngoài hành tinh đầu lâu.

Nhưng trong mắt cậu bé tràn đầy ham muốn học hỏi.


Ở đây không được trang bị bục giảng, trong phòng học đầy màu sắc có một cái bàn tròn, Chử Tiểu Du ngồi ở giữa bàn tròn bắt đầu giảng bài. Lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này, một mình nói mà xung quanh im lặng. Chử Tiểu Du ngẩng đầu quan sát, bọn trẻ bé nhỏ gầy nhom đều đang giương mắt nhìn cậu, Chử Tiểu Du mới kịp phản ứng cậu nói quá nhanh, bọn trẻ không theo kịp.

Nhìn ánh mắt ngây thơ chất phác kia, Chử Tiểu Du trong lòng chua xót.

Cậu thả chậm tốc độ giảng bài, bắt đầu từ bảng chữ cái nhằm thăm dò trình độ từng đứa. Những đứa trẻ ở cô nhi viện không giống với những đứa trẻ được gia đình cho đi học từ nhỏ, chỉ cần đi ra ngoài là sẽ không dễ dàng theo kịp tiến độ, sau đó thành tích tuột dốc không phanh, mỗi tháng tình hình học tập đều chênh lệch rất lớn.

Bận cả một ngày, Chử Tiểu Du rốt cuộc cũng cảm thấy mệt.

Trở lại căn phòng nhỏ hẹp, Chử Tiểu Du cảm giác có chút không quen, tuy trong phòng có hệ thống lò sưởi nhưng một chút màu sắc ấm áp cũng không có, ánh đèn trông thật cô liêu.

Chử Tiểu Du hơi hơi nhớ Trịnh Tranh, u oán ôm chăn mà cọ xát, hai chân mở ra như muốn kẹp thứ gì đó, chỉ có thể kẹp chăn ở giữ.

Cậu cắn móng tay, trong mắt phiếm tình muốn gọi điện cho Trịnh Tranh, gần đây mèo con càng ngày càng háo sắc đến không sợ trời đất, xấu hổ nói: “Trịnh tiên sinh, chúng ta gọi điện thoại yêu yêu đi.”

Trịnh Tranh giọng khàn khàn: “Không được, nếu mèo con không nhịn được mà để thứ khác tiến vào, chẳng phải anh đây chịu thiệt sao?”

Chử Tiểu Du không dám chọc Trịnh Tranh, muốn chọc đến nơi đến chốn thì cậu cũng không dám ở đây mà chạy đi vượt rào đâu.

Ngày hôm sau, Chử Tiểu Du kết thúc việc dạy học bọn trẻ vào buổi sáng, đến tối thì chỉnh lại hồ sơ  quyên góp cho cô nhi viện những năm gần đây, giống như Trịnh Quốc Lương, có rất nhiều lão khách hàng, cách một thời gian sẽ phản hồi lại tình hình cho người quyên góp.

Chử Tiểu Du muốn từ những người này mà tìm ra được địa chỉ của những người thường quyên góp, vừa để cảm ơn bọn họ, vừa để khuyến khích họ quyên tiền tích cực hơn.

Đây là điểm đầu tiên cậu học được từ Trịnh Quốc Lương.

Sau một thời gian cô nhi viện được thành lập, các hồ sơ tài liệu đều bị phủ bởi một lớp bụi, Chử Tiểu Du vừa vào phòng hồ sơ liền bị sặc, lão viện trưởng ở bên cạnh bật cười.

Chử Tiểu Du cảm thấy lão viện trưởng cái gì cũng tốt, chỉ tội là một lão ngoan đồng(*), không quá để tâm mấy chuyện nghiêm trọng: “Lão viện trưởng, hôm nay ông muốn giúp con tìm người, vậy ông đối với người này phải có ấn tượng chứ?”

Lão viện trưởng vỗ ngực: “Yên tâm, trí nhớ ông còn tốt.”

“Những năm gần đây chúng ta đều làm bản chi tiết về những lần quyên góp. Mỗi năm chính phủ sẽ cho người xuống điều tra, nhưng viện chúng ta có 60 năm lịch sử, chắc chắn có một số hồ sơ đã cũ. Gần đây nhà nước yêu cầu làm tốt công tác hồ sơ, thế nên ông đã soạn qua một lần. Ở đây là có danh tính nhà hảo tâm, còn đây là những người ẩn danh.”


Chử Tiểu Du nhìn tập hồ sơ ẩn danh, sợ viện trưởng nhìn thấy cậu mở trước, vội nói: “Chúng ta tìm những người có danh tính trước đi.”

Thật ra không ít nhà hảo tâm nổi danh có thể tìm được, chỉ cần dùng ghi chép lại là ra, có một số công ty vì bộ mặt mới quyên góp một chút, số khác là những khoản tiền nhỏ nhặt, mấy trăm đồng đến mấy nghìn đồng, nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở một hai vạn.

Chử Tiểu Du ghi lại tất cả những nhà hảo tâm trong hai năm gần đây, quyết định viết giấy cảm ơn gửi cho bọn họ.

Lão viện trưởng ngồi uống trà ở một bên, chỉ bảo hai ba câu, ông nhìn Chử Tiểu Du dụi mắt, rõ ràng là đã mệt rã rời rồi, cười haha đóng nắp cốc trà, nói: “Hồi trước ông có sắp xếp qua có phát hiện ra một người nặc danh rất thú vị, chắc là hai năm trước con cũng gặp qua rồi.”

Chử Tiểu Du chưa hình dung ra, ngẩng đầu: “Con đã gặp qua?”

Do ấn tượng sâu đậm, lão viện trưởng trực tiếp rút một tập hồ sơ từ tập ẩn danh ra, tập hồ sơ này khác với đơn gửi tiền, có một xấp rất dày, lão viện trưởng rút ra mấy tờ đã ngả vàng đưa cho Chử Tiểu Du.

Chử Tiểu Du giương mắt nhìn thấy tờ thứ nhất thiếu mất một góc, đây rõ ràng là vết tích do xé vở mà thành, một bên thẳng tắp không chút dấu vết, một bên thì nham nhở thiếu mất một góc, chắc hẳn lúc xé phải dùng lực mạnh cho nên mới không nguyên vẹn như vậy.

Sao lại xé tờ giấy như này? Chử Tiểu Du nghĩ.

Lão viện trưởng nói: “Người nặc danh này chắc hẳn là một đứa bé, hằng năm đều gửi đến khoảng hai mươi, ba mươi đồng, còn có một phong thư, một năm gửi ít nhất mười ba đồng, con xem, đến một chữ cũng không có.”

Chử Tiểu Du nhận tập giấy từ lão viện trưởng, do hôm nay mắt hoạt động liên tục, hai mắt rất khó chịu và hơi khô. Cậu giơ tờ giấy lên cao về phía ánh đèn, phát hiện ra đây là một bức tranh.

Đúng là nét vẻ của trẻ con, lúc vẽ không biết dùng lực, vẽ thủng cả giấy.

“Con nói xem nó vẽ cái gì?” Lão viện trưởng nói: “Ông nhìn giống hai người.”

Chử Tiểu Du chăm chú nhìn, qua một thời gian mực đã nhạt dần, cậu mơ hồ nhìn ra được hai người nằm trên mặt đất, sau bọn họ là một con đường xiêu xiêu vẹo vẹo.

Mở tờ thứ hai, hai người nằm trên mặt đất chỉ tay về phía con đường kia.

Mở tờ thứ ba, không có xuất hiện con đường, hai người nọ đều đang đứng, trông có vẻ như đang ôm nhau.

Đây là manh mối mà người nặc danh để lại cho họ, Chử Tiểu Du nhíu mày, không rõ điều nó muốn biểu đạt là gì: “Trẻ con vẽ vẫn là trẻ con, có phải có thứ gì đã đè lên hai đứa trẻ này, sau đó chúng đẩy đồ vật kia ra, sau đó ôm nhau để chúc mừng?”


Lão viện trưởng đập bàn đồng ý: “Đúng, hóa ra ý nó là vậy, sau hai năm vẫn nhận được cách vẽ như vậy, nhưng chúng tra cũng không tra ra đứa bé này là ai. Con xem hàng năm đều gửi cho thành phố cũng không giống, lúc đấy chúng ta trả lại cho con cũng đã xem qua.”

Chử Tiểu Du không rõ lí do: “Chúng ta?”

“Đúng vậy.” Lão viện trưởng cười haha: “Đứa bé này để lại manh mối cho chúng ta là chỗ tiền cùng bức thư được gửi tới cô nhi viện, chúng ta liền suy ra nó muốn tìm người nào đó, cho nên mỗi cái nó gửi tới đều xem qua, nhưng là hy vọng quá xa vời.”

Hóa ra đây là câu chuyện về một tiểu nòng nọc tìm một tiểu nòng nọc.

Chử Tiểu Du đột nhiên cảm thấy mềm lòng. Cho dù vì sao cha mẹ đứa bé này lại muốn vứt bỏ con mình, nhưng có một người anh chị em tri kỉ như này cũng rất tốt, nhỏ như vậy không biết lấy tiền ở đâu.

Bình thường tiền tiêu vặt được cho không ít đi?

Chử Tiểu Du cười cười, tưởng tượng bộ dáng Chử Đỉnh Đỉnh trắng trắng nộn nộn, nằm bò ra bàn viết thư cho một người thân chưa bao giờ gặp mặt.

Cậu lại nhìn bức thư thứ hai, vẫn là nét vẽ người, nhưng lần này hai đứa bé cách rất xa, trong đó có một cái đầu vẽ một đường cuộn sóng.

Chử Tiểu Du đoán đây chỉ là đang nói “suy nghĩ” thôi.

Theo bức thư có 32 đồng gửi tới, lão viện trưởng có ghi chép lại.

Bức thư thứ ba cuối cùng cũng có chữ Hán, Chử Tiểu Du nhớ ra cậu đã từng nhìn qua, khoảng 4,5 năm trước lão viện trưởng có đồ muốn cho cậu xem, nói là có người đang tìm người thân. Hai đứa bé đang ôm lấy nhau, cậu có thể nhìn thoáng qua ở xa, trước hai đứa trẻ, có một chữ “Chị gái” viết rất xấu.

Hiện tại bức tranh này đặt trước mặt Chử Tiểu Du, mèo con nghĩ đến những hồi ức trước kia khóe môi bất giác câu lên, thời điểm nhìn thấy chữ “Chị gái” kia đột nhiên cứng đờ.

Chữ đứa bé này cũng không xấu lắm, nhưng lúc cầm bút viết ấn rất mạnh, giống như muốn cắt tờ giấy ra vậy, trong ấn tượng của Chử Tiểu Du, cậu từng nhìn thấy một đứa trẻ trầm mặc viết chữ như vậy.

Hơn nữa sau chữ “Chị gái” còn có một dấu hỏi chấm.

Tay Chử Tiểu Du run rẩy, đôi môi chết lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Viện, viện trưởng, nó còn gửi tới bức thư nào nữa không?”

Viện trưởng bị giọng nói khàn khàn của cậu dọa sợ, hơn nữa Chử Tiểu Du còn quên nói cả “lão”, trong lòng ông có dự cảm không lành, nói như đinh đóng cột: “Không có.”

Chử Tiểu Du có chút luống cuống, mắt ngấn lệ: “Viện trưởng, lão viện trưởng, không phải ông nói nó cũng gửi thư tới cô nhi viện trong thành phố sao, ông giúp con hỏi bên kia đi.”

Cậu luôn cảm thấy chuyện gì đó.

Chử Tiểu Du hy vọng cậu đoán sai.


Đã khoảng 12 giờ, lão viện trưởng cũng không dám nói chuyện khác. Trong lòng ông cũng càng ngày càng kinh hoảng, năm trước mẹ Chử Tiểu Du mang Sở Tiểu Mộc tới đây, ông một chút mặt mũi cũng không cho mẹ con họ, nhưng lại liên hệ với cô nhi viện trong thành phố. Nếu Sở Tiểu Mộc thật sự không có chỗ nương thân, ông có thể giúp một tay cho nó vào cô nhi viện.

Viện trưởng nghĩ đến đứa bé kia, lão nhân gặp qua vô số sóng to gió lớn liền cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Ông nhanh chóng gọi điện cho viện trưởng của cô nhi viện kia, nói lý do đơn giản, bên kia vừa nghe nói là tìm người thân, hồi tưởng một chút, nói: “Hình như thật sự có một đứa bé gửi tới, viết bằng tiếng Trung, hơn nữa qua ba bốn năm mới có, tôi không nghĩ nó có thể là đứa bé kia, còn nữa nó viết rất loạn…”

“Ông nói bức thư kia?” Viện trưởng chợt nghĩ tới: “Tôi cũng có ở đây, gửi tới 1000 đồng?”

Bên kia trả lời đúng. Lão viện trưởng vội vàng đi tìm thứ gì đó trong tập hồ sơ, vẫn là tập nặc danh kia: “Bức thư này gửi tới lúc con đang học đại học, lúc đấy ông không nói cho con biết, vì nhìn qua có vẻ không liên quan đến con…”

Chử Tiểu Du trực tiếp đẩy một tập tư liệu rơi trên mặt đất, sau đó nhặt nhạnh đứng lên nhìn.

Rất nhanh, cậu đã tìm ra lá thư, vì phong bì vẫn còn giữ lại, lúc đó mặt trên có dấu vết xương cốt chỉ có Sở Tiểu Mộc mới có thể để lại.

Hàng thứ nhất là chị gái.

Ngày đấy Sở Tiểu Mộc không biết cách viết thư, viết cũng không cách nhau, cũng không biết viết dấu hai chấm, trực tiếp viết liền díu dít nhau.

“Chị gái, mẹ nói cho tôi biết chị là chị gái tôi, tôi không biết… có đúng hay không, xin lỗi tôi không biết chữ, tôi bị người xấu bắt đi, tôi ra…, họ cho tôi sách, tôi được học chữ, nhưng mẹ muốn chết, không cho tôi đọc. Mẹ chết, tôi tìm chị, chúng ta đã từng… một lần. Nếu chị không… tôi, tôi sẽ biết…”(*)

[(*)Nguyên văn: “姐姐, 妈妈告诉我你是姐姐, 我不知dao对不对, 对不起我不认字, 花花, 我被坏人抓走了, 我出lai了, 他们还送我杜书, 我学会了x字典, 可是妈妈要死了, 她不让我读. 灯她死, 我就找你, 你人我,我们就过一qi. 如果你不xe我, 我会知dao的. ” – Mình dùng QT không hiểu ý tác giả muốn truyền tải, ai biết giúp mình với.]

Chử Tiểu Du hai mắt thất thần, đại não trống rỗng.

Vì cái gì, vì cái gì… Chử Tiểu Du nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Sở Tiểu Mộc, nó cắn môi đi về hướng cậu, nhìn cậu nói: “Anh ghét tôi, hận tôi… Không sao, tôi cũng hận anh.”

Đột nhiên, Chử Tiểu Du lấy ra điện thoại ra, cậu ngây người nhìn số điện thoại của Sở Tiểu Mộc một lúc lâu, cuối cùng bấm số gọi Trịnh Tranh.

Chử Tiểu Du tận lực làm cho bản thân không khóc: “Trịnh Tranh, Trịnh Tranh… Sở.” Cậu sụt sịt mũi: “Sở Tiểu Mộc nói nó bị người xấu bắt đi, xảy ra chuyện gì?”

Đầu dây bên kia thật lâu không có tiếng trả lời: “Tiểu Du, em thật sự muốn biết?”

Chử Tiểu Du kiên định gật đầu, cậu không lên tiếng nhưng Trịnh Tranh nghe hiểu, chậm rãi nói: “Hoàng Gia Lan ít hiểu biết, ban đầu đi làm người giúp việc, sau đó nhận làm nhân viên tạp vụ, lại bị người ta lừa, gặp bọn lừa đảo bán người.”

“Tổ chức này rất lớn, đều làm ăn buôn bán vô lương tâm. Hoàng Gia Lan không biết nịch bợ tên côn đồ như nào, Sở Tiểu Mộc ở bên trong… Nhưng nó còn sống.”

Chử Tiểu Du cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, cả người không ngừng run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, đột nhiên nhấc chân đá cái bàn: “Súc sinh! Con mẹ nó đều là đồ súc sinh! Súc sinh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.