Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện FULL – Chương 40
Edit: Dubb
Beta: Packha03
Chương 19 – Thượng đế & Thường dân
Tề Duyệt cho rằng Thẩm Mục Thâm ở thư phòng cho an bày giường đơn là để chuẩn bị cho cô.
Kết quả hắn lại nói rằng hắn ở thư phòng xem văn kiện tương đối nhiều, buổi tối còn phải thường xuyên trả lời e-mail cho đối tác, cho nên vẫn để cô ngủ ở phòng của hắn.
Đối với việc này Tề Duyệt không có đòi hỏi quá nhiều, cô ở một mình một phòng còn tốt hơn là hai người ở chung với nhau.
Sau khi phân chia tốt chỗ ngủ của hai người, Tề Duyệt đóng cửa phòng lại, gọi điện thoại cho Hải Lan, nói muốn tránh cho những người bên Thẩm gia phát hiện, tạm thôi cô sẽ ở nhà Thẩm Mục Thâm một tháng tới.
“Sao tớ cảm giác hai người sau khi ly hôn lại giống đối tượng kết hôn của nhau thế nhỉ, còn cuộc hôn nhân trước của cậu thì như ly hôn.
Cậu có chắc chắn rằng mình đến đúng cục Dân Chính không đó? Không đi nhầm bộ phận đăng ký ly hôn với kết hôn chứ?”
…
“Cám ơn Hải Lan tiểu thư đã nhắc nhở, tớ chưa có mù lại không nhìn rõ ba chữ trên giấy chứng nhận viết “Đã ly hôn”.
“Nhưng cậu hiện tại giống người đã ly hôn sao? Không ly hôn thì hai người ở riêng, ly hôn rồi ngược lại cùng chung một chỗ, người chồng trước của cậu không phải có bệnh đi? Chẳng lẽ cậu không lo lắng rằng chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra nữa sao, giống như cái đêm khó nói đó?”
“Cậu mà nói nữa chúng ta tuyệt giao tình chị em.” Tề Duyệt có chút bất đắc dĩ, Hải Lan không cần sát muối vào lòng cô chứ!
“Dù thế nào cũng khuyên cậu một chút, ở cùng nhau tuyệt đối không nên nảy sinh ra những tình cảm nam nữ.”
“Đừng nói đùa.” Cùng Thẩm Mục Thâm nảy sinh tình cảm? Cô còn chưa có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân đâu.
“Chỉ mong là vậy Tề tiểu thư.
À mà thứ bảy tuần sau Cách Liệt Phất tiên sinh muốn tổ chức triển lãm tranh, cậu có đi không?”
“Đương nhiên tớ đi rồi”.
“Vậy thứ sáu tuần sau gọi lại cho cậu.”
Sau khi cùng Hải Lan nói chuyện điện thoại xong, Tề Duyệt đưa lỗ tai đến cửa cẩn thận lắng nghe tiếng vang bên ngoài.
Có lẽ Thẩm Mục Thâm vẫn còn ở thư phòng bận rộn với việc kinh doanh của công ty, vì vậy cho nên ngoài cửa không có tiếng động nào.
Buổi tối thứ hai ở nhà của Thẩm Mục Thâm xem như bình an vô sự vượt qua .
Sáng sớm hôm sau, Tề Duyệt rời giường định làm bữa sáng, nhưng rất nhanh phát hiện ra có điều không đúng.
Ngày hôm qua đi siêu thị mua đồ, trừ những đồ dùng cho nấu ăn, còn lại toàn bộ nguyên liệu chỉ đủ nấu cho một bữa ăn.
Thẩm Mục Thâm ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, liếc mắt đứng ở cửa phòng bếp nhìn Tề Duyệt, nhàn nhạt nói: “Phòng bếp tùy cô sử dụng, nhưng hiện tại cô phải cùng tôi đi đến công ty đã.
Tống thư ký sẽ chuẩn bị tốt bữa sáng cho cô.”
Phòng bếp cũng không có đồ gì để làm, Tề Duyệt thôi ý định làm bữa sáng dinh dưỡng, cùng Thẩm Mục Thâm đi ra cửa.
Đây là lần đầu tiên Tề Duyệt cùng Thẩm Mục Thâm đi đến công ty, từ cửa tiến vào, Tề Duyệt cũng cảm giác được ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía cô.
Có lẽ, nhân viên ở đây đều tò mò vì sao hôm nay lại có một người phụ nữ lạ mặt đi cùng với ông chủ của họ.
Tề Duyệt cúi đầu nhìn quần áo bản thân, áo lông vàng nhạt, kết hợp với váy liền thân, cách ăn mặc tuyệt đối không giống người đi làm.
Cô nghĩ nếu đem một thân quần áo nhàn nhã này đổi thành bộ đồ công sở, lại đem tóc búi lên, có lẽ sẽ không bị nhiều người để ý như vậy.
Mặc dù có phần đông ánh mắt tò mò nhìn, nhưng đối với Thẩm Mục Thâm không có nửa phần ảnh hưởng, một mạch đường lớn đi qua.
Đối với việc người khác cúi người chào hỏi, chỉ lãnh đạm gật gật đầu, nghiễm nhiên là một ông chủ mặt lạnh.
Ở trong thang máy đi lên đến tầng 18, bầu không khí ở tầng này còn lớn hơn nhiều so với những tầng dưới.
Từng người đang ngồi làm việc, khi nhìn thấy Thẩm Mục Thâm, toàn bộ đều đứng lên, đồng loạt hô vang: “Phó tổng buổi sáng tốt lành.”
Trong nháy mắt đó, Tề Duyệt còn tưởng rằng cô xuyên không về triều đại phong kiến, tất cả triều thần văn võ đều hướng “hôn quân độc tài” – Thẩm Mục Thâm thỉnh an [1].
[1] Chào hỏi
Hiển nhiên đây đều là những nhân viên được huấn luyện có bài bản, sau khi cả đám đồng thanh chào xong, đều đồng loạt ngồi xuống, không một ai để ý tại sao đột nhiên Tề Duyệt lại xuất hiên bên cạnh Thẩm Mục Thâm, coi như cô không tồn tại.
Vào trong phòng họp, vừa mới ngồi xuống, Tống thư ký bưng bữa sáng tiến vào, đầu tiên là đem bánh mì và sữa để trước mặt Thẩm Mục Thâm, sau đó để trước mặt Tề Duyệt một chén cháo nhỏ.
“Tề tiểu thư, cháo này có rất nhiều chất dinh dưỡng , Phó tổng phân phó tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Tôi liền lập tức chuẩn bị , bây giờ vẫn còn nóng, cô ăn nhanh kẻo nguội.” Tống thư ký mang vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt, nụ tươi so với trước kia càng chuyên nghiệp hơn nhiều.
Nịnh nọt lộ liễu như vậy, rất khó làm cho cô coi như không thấy được.
Thẩm Mục Thâm gõ gõ mặt bàn, tựa hồ đang nhắc nhở thái độ chân chó quá mức của Tống thư ký.
“Tống thư ký, anh có phải rất rảnh rỗi phải không?”
Tống thư ký thân thể lập tức đứng thẳng, lắc lắc đầu, trên mặt biểu cảm so với lật bánh tráng còn nhanh hơn.
Vẻ mặt nịnh nọt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, một bộ nghiêm trang trả lời: “Thưa sếp, hiện tại, tôi đã cho Trần luật sư chuẩn bị sẵn sàng, mười lăm phút sau ông ấy sẽ đến phòng họp.”
…!Tống thư ký không đi làm diễn viên quả thật là mất mát lớn của ngành giải trí.
Kỹ năng lật mặt này còn hơn cả ngôi sao hollywood.
Sau khi ăn bữa sáng xong, người hơn một tháng trước làm thủ tục ly hôn cho Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt – Trần luật sư cầm văn kiện tiến vào phòng.
Trần luật sư hướng Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt thoáng gật đầu chào hỏi, “Thẩm tiên sinh, Tề tiểu thư.”
Tề Duyệt cũng lễ phép gật đầu chào hỏi lại.
Sau khi cả đôi bên đều ngồi xuống, Trần luật sư đem túi đựng văn kiện từ trong túi ra, để ra phía trước, nghiêm túc hỏi: “Thẩm tiên sinh, Tề tiểu thư, bởi vì tình huống của hai người có chút đặc biệt.
Cho nên tôi cần phải hỏi lại hai người một chút, liệu sau này hai người có muốn phục hôn [1] không?”
[1] kết hôn lại.
“Không có khả năng.” Tề Duyệt hoàn toàn không cần suy nghĩ trả lời.
Giống như không cần chuẩn bị từ trước, Tề Duyệt trả lời vô cùng quyết đoán, quyết đoán đến mức khiến Thẩm Mục Thâm không thể không ghé mắt nhìn cô một cái.
Thoáng nhíu mày.
Hắn chẳng lẽ thiếu sức hút như vậy à?
Cẩn thận ngẫm lại, Thẩm Mục Thâm cảm thấy bản thân cũng không có bất kỳ vấn đề.
Mà vấn đề chính là Tề Duyệt, người hao hết tâm tư muốn kết hôn là cô.
Hiện tại trả lời kiên quyết, biến hóa nghiêng trời lệch đất khiến người ta không thể tưởng tượng được.
“Thẩm tiên sinh thì sao?” Trần luật sư nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm lắc lắc đầu: “Cũng không có.”
“Được, vậy hai vị xem văn kiện trước, nếu có yêu cầu gì sửa chữa có thể đề xuất.” Trần luật sư đem hai phần văn kiện để lên mặt bàn, đồng thời để cả trước mặt Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm.
Tề Duyệt cầm xem văn kiện, nhìn từ trên xuống dưới, ngoại trừ những vấn đề nhỏ khác không đáng kể, nhưng vấn đề nằm ở số tiền nuôi dưỡng hàng năm lên đến chín con số!!!
Trước đây cô được “tiếng mà không được miếng”, mặc dù mang cái mác hào môn, nhưng Tề Duyệt chưa bao giờ trải qua cuộc sống hào môn.
Cho nên Tề Duyệt khá kinh ngạc, vì chỉ mới hôm qua thôi, Thẩm Mục Thâm còn keo kiệt đến mức chỉ vung tay năm vạn NDT làm phí bịt miệng.
“Hai trăm vạn [2]…!Liệu có phải nhiều quá không?”
[2] 6,7 tỷ VND
Tề Duyệt vừa hỏi xong, Thẩm Mục Thâm và Trần luật sư đồng loạt nhìn về phía cô.
Mà Tề Duyệt cũng nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
Trong nháy mắt kia, Thẩm Mục Thâm dường như từ ánh mắt của Tề Duyệt muốn rằng: đang vô cùng hoài nghi việc làm của hắn đối với cô.
Hiện tại, Tề Duyệt hoàn toàn hoài nghi một con người nhỏ mọn như Thẩm Mục Thâm lại có thể hào phóng như vậy, vung tay một nhát chính một năm hai trăm vạn.
Thẩm Mục Thâm ngả ngớn nhíu mày.
“Trần luật sư, phiền ông nói Tề tiểu thư nghe một chút, Thẩm Mạnh Cảnh và Jessica sau khi ly hôn, hàng năm Jessica có thể nhận được bao nhiêu tiền”.
Trần luật sư ho một tiếng, nhàn nhạt nói: “Tuy rằng không rõ lắm cụ thể số tiền, nhưng nghe nói dưới tình huống hai vợ chồng không phân chia tài sản, Thẩm Mạnh Cảnh tiên sinh hàng năm sẽ cấp cho tiểu thư Jessica ngàn vạn [3] tiền chi tiêu sinh hoạt, kỳ hạn là mười năm “
[3] Gấp năm lần số tiền Tề Duyệt nhận được.
Tề Duyệt kinh ngạc, há hốc mồm, mười năm tổng cộng chính là một trăm triệu , nhưng lại dưới tình huống không có con.
“Hiện tại, cô còn cảm giác nhiều sao?” Thẩm Mục Thâm nhíu mi, khóe miệng cũng cong lên.
Tề Duyệt lắc lắc đầu, không so sánh sẽ không tổn thương, Thẩm Mục Thâm vẫn là trước sau như một- đại keo kiệt.
Trong thỏa thuận ly hôn, thời hạn sẽ là một năm và sẽ được thông báo vào một năm sau đó.
Nhưng trong thời hạn phải đảm bảo rằng sẽ không được tiết lộ cho mọi người biết rằng hai người đã ly hôn.
Ngoài ra bên B phải phối hợp diễn với bên A vô điều kiện, bên A sẽ chuyển quyền nuôi con cho bên B.
“ Vô điều kiện là cái gì ?” Tề Duyệt có chút không chắc chắn về định nghĩa này.
“ Mở google trong điện thoại cô lên, nhập ba từ ‘vô điều kiện’ vào, google sẽ cho cô đáp án.”
Tất nhiên là cô hiểu ý nghĩa của nó!
” Ý của tôi là đâu là giới hạn.”
Thẩm Mục Thâm nhướn mày, kiêu căng nói: “ Không có giới hạn.”
Nghe vậy, Tề Duyệt nhíu mày, đề nghị: “ Tôi nghĩ tốt hơn nên đặt giới hạn.”
“ Cô nói xem.”
“ Giới hạn là không thể can thiệp quá nhiều vào cuộc sống cá nhân của đối phương.” Một năm có vẻ ngắn nhưng thật ra cũng khá dài.
Hai người đều có cuộc sống riêng, can thiệp quá nhiều sẽ không tốt.
Có lẽ giới hạn của Tề Duyệt cũng không quá phận, Thẩm Mục Thâm nói với luật sư Trần: “ Thêm vào đi.”
Cuối cùng, trong khoảng thời gian một năm này cả bên A và bên B đều không được kết giao với người khác giới.
Điều này không ảnh hưởng nhiều đến Tề Duyệt.
Trong năm nay, cô không phải mang thai bé con thì cũng chính là sinh bé con, bằng không thì chính là ở cữ.
Căn bản là không có khả năng giao lưu nhiều với người khác giới.
Phần thứ nhất là các điều kiện trong thỏa thuận ly hôn, còn phần thứ hai là về quyền nuôi con.
Rất đơn giản đó là bên A đồng ý trao quyền nuôi con cho bên B với điều kiện gia đình bên A có thể đến thăm bất cứ lúc nào, một tháng ít nhất có hai ngày ở lại Thẩm gia.
Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm đều nhìn lại một lần từ trên xuống, sau đó Trần luật sư nói: “Nếu hai người không có ý kiến gì, tôi sẽ soạn bản chính để hai người cùng ký tên.”
Cả hai đều tỏ vẻ không có bất kì ý kiến gì.
Sau khi luật sư Trần đóng dấu bản chính thức, Tề Duyệt xem một lần, cảm thấy không có vấn đề gì liền ký.
Văn kiện được in ra làm 3 bản.
Một bản cô giữ, một bản Thẩm Mục Thâm giữ và bản còn lại Trần luật sư giữ.
Sau khi giải quyết điều cô bận tâm nhất, Tề Duyệt như trút được gánh nặng, cảm thấy thoải mái không ít.
Sau khi luật sư Trần đi ra ngoài, phòng họp chỉ còn lại Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Tề Duyệt, ôm ngực nhíu mày, khá là không vui.
” Mặc dù ly hôn thực sự là một sự kiện đáng chúc mừng nhưng tốt nhất cô nên thu liễm lại cái biểu cảm như vừa thoát ra khỏi một tên đàn ông cặn bã kia đi.
Nó làm tôi không thoải mái chút nào.”
Nghe vậy, Tề Duyệt sờ sờ mặt mình, không cảm thấy vậy nói: “Rõ ràng như vậy sao ?”
Mặt Thẩm Mục Thâm trầm xuống.
“Tề Duyệt.”
“ Hả ?”
“ Chẳng lẽ cô nghĩ rằng sau khi ký thỏa thuận thì có thể muốn làm gì thì làm ?”
…….
Cô bỗng chốc cảm thấy vui không sao tả xiết, không thể nhịn được mỉm cười.
Từ khi nào thì cô đã được thăng cấp đến mức “ muốn làm gì thì làm rồi?!”
Thẩm Mục Thâm lành lạnh nói: “ Cô phải luôn nhớ rằng cô là bên B còn tôi là bên A.”
“ Sự khác biệt giữa bên A và bên B là bên A đề ra mục đích và bên B phải hoàn thành nó.
Ý tôi là tôi là bên A – là thượng đế, còn đối với bên B, cô chỉ là dân thường cầu xin thượng đế.”
Thẩm Mục Thâm, anh còn có liêm sỉ không vậy ? !
————
Thẩm Mục Thâm: Liêm sỉ là gì? Chưa nghe bao giờ.
Tề Duyệt: ……!
~ Hết chương 19 ~