Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa

Chương 15: Yêu một lần


Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa – Chương 15: Yêu một lần

Lần đầu tiên Khương Hiểu Nhiên tham dự buổi tụ hội của xã hội thượng lưu, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.

Người quả nhiên có bản chất giai cấp, giống như cô ở tầng lớp hạ lưu và trung lưu, đi vào bàn tư bản xa hoa, không quen cũng là bình thường.

Cô tự giễu cười cười.

“Đến đây, giới thiệu cho em vài người”. Cố Thiên Nhân đưa cô đến trước mặt vài vị doanh nhân lão thành.

“Cha anh. Còn đây là Khương Hiểu Nhiên”.

Vẻ mặt Cố Ân Sinh phức tạp nhìn cô, không nói một từ.

Khương Hiểu Nhiên xấu hổ đứng bên, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Cố Thiên Nhân vẫn như cũ tự giới thiệu, “Công ty bất động sản Thiên Cao
Hứa đổng, công ty quốc tế năng lượng Lực Dương Uông đổng”.

Cả cơ
thể Hứa đổng toàn đồ giàu có, cười ha ha, “Rất đặc biệt, cháu tìm thế
nào được Khương tiểu thư như hoa như ngọc thế này, đúng là có mắt nhìn”.

Cố Thiên Nhân mỉm cười, khóe mắt phiếm hằn nếp nhăn.

Xa xa có mấy người đi tới, một người đàn ông trung niên đi cạnh một chàng
trai bước đến trước mặt, “Thiên Nhân, giới thiệu cho cháu vị kỳ tài
trong giới đầu tư, tổng giám đốc công ty đầu tư Quốc An – Tiếu Dương”.

“Hân hạnh, chị gái ở nhà vẫn luôn nhắc tôi nhiều lần, nói anh là một thiên tài tài chính trăm năm khó gặp”.

“Sao có thể, Cố tiểu thư nể tình mà thôi”.

“Người trẻ tuổi khiêm tốn như vậy không nhiều, bây giờ nền kinh tế vẫn bị ảnh
hưởng của cuộc khủng hoảng tài chính thế giới 08, cậu tay trắng mà xây
dựng được vốn đầu tư lớn. Còn ở Hồng Kông thu được cổ phiếu không cổ
tức, kiếm được không ít tiền. Khi nào có rảnh, tôi phải gặp cậu tư vấn
vài điều”. Hứa đổng không ngừng khen ngợi.

“Không dám nhận, Hứa đổng mới đúng là doanh nhân tài giỏi, đã là nền gốc rễ thâm hậu, tôi nên học tập ngài mới phải”.

Tiếu Dương ứng đối tự nhiên nói chuyện cùng mọi người, dường như căn bản không phát hiện ra cô.

Khương Hiểu Nhiên nghĩ, cũng phải, cô nghĩ cô là gì của anh ?


Nếu không có sự tồn tại của Dương Dương, bọn họ đơn giản chỉ là những người xa lạ, thậm chí còn không bằng người xa lạ.

Từng thân mật nhất lại trở thành người xa lạ, còn không bằng chưa bao giờ quen biết.

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô như sợi dây thừng không ngừng thắt chặt, khiến ruột gan cô cảm thấy xáo trộn.

“Đàn ông nói chuyện thật nhàm chán, chúng ta ra bên kia một chút”. Cố tỷ tỷ
cười khoác tay cô, đi đến chỗ nhiều phụ nữ đang tám chuyện.

Khương Hiểu Nhiên có chút hối hận hôm nay đã đồng ý làm bạn gái Cố Thiên Nhân.

Nói là tụ hội bình thường, kì thực là hào môn yến tiệc. Các doanh nhân
thông thường chỉ xuất hiện trên tivi, báo chí kinh tế, hôm nay đều tề
tựu đông đủ.

Anh có vợ, còn có bạn gái ngôi sao, đều là những người thích hợp chọn tham dự dịp này, sao lại còn mời cô ?

“Tiệc rượu hôm nay là để xác định người nối nghiệp Cố thị, ngày mai Thiên
Nhân sẽ chính thức trở thành chủ tịch Cố thị, ba tôi đã cao tuổi nên về
hưu”.

“Dạ”. Cô kinh ngạc đáp lại.

“Tôi nghĩ tất cả mọi
người đều cảm thấy kì lạ sao Thiên Nhân không đưa Phan Yến Ny đến. Cũng
phải biết, nó phong lưu thì phong lưu thế, nhưng chủ yếu những thứ quan
trọng vẫn phân biệt rất rõ ràng”. Cố tỷ tỷ ý vị thâm trường nói với cô.

Khương Hiểu Nhiên muốn nói, thật là oan uổng, thực sự so với Đậu Nga còn oan
uổng hơn [1]. Cô và Cố Thiên Nhân chỉ như hành lá trộn với đậu phụ, rõ
ràng là vậy.

Lời đến miệng lại nuốt về. Ai sẽ tin đây ? Chỉ sợ còn nói cô đạo đức giả, được tiện nghi còn vờ bán rẻ.

Một đám phụ nữ không kiêng nể gì đáng giá cô, hâm mộ, châm chọc, khinh rẻ, ánh mắt kiểu gì cũng có.

Khương Hiểu Nhiên thừa lúc Cố tỷ tỷ và mọi người đang nói chuyện, lén lút lảng ra chỗ khác, một mình đi lên sân thượng.

Hôm nay thật đúng là một mớ hỗn loạn.


Cô dựa trên ghế nằm, nhẹ nhàng day huyệt thái dương, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trăng tròn lên cao, bóng cây loang lổ, khuôn mặt cô sáng tỏ dưới ánh trăng,
diễm lệ mê người, cổ và xương đòn lộ ra vùng da thịt nõn nà, đôi môi anh đào đỏ mọng, phiếm bóng ánh sáng trong suốt, mặt mày ám ảnh một tia
quyến rũ mị hoặc.

Tiếu Dương bước đến sân thượng, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.

Ngọn lửa trong tim anh từ từ bùng lên. Chết tiệt, mặc mát mẻ như vậy, rốt
cuộc muốn dụ dỗ ai? Anh cởi áo vest ngoài nhẹ nhàng khoác lên người cô.

Sau đó ngồi xổm xuống mặt đất, tham lam nhìn cô.

Khương Hiểu Nhiên, ly biệt chín năm, vì sao em vẫn như năm xưa, luôn làm tim tôi không yên.

Đêm đó, anh không kìm lòng được đến tìm cô. Ngày hôm sau tỉnh lại, kỳ thật trong lòng hoảng loạn bất an.

Anh trở lại thành phố B, vốn chỉ muốn theo sự sắp xếp của mẹ kết hôn với Quách Doanh.

Thật ra mà nói, Quách Doanh trẻ trung xinh đẹp, giá thế cũng tốt, chắc chắn là ứng cử viên sáng giá với vai trò một người vợ.

Lúc trước, khi rời khỏi thành phố B, tâm anh có oán giận.

Dựa vào cái gì anh đã đưa lòng mình thể hiện rõ trước mặt cô, cô lại có thể nhắm mắt làm nhơ, rồi sau đó cự tuyệt anh.

Tiếu Dương anh không phải là người đi cầu xin tình cảm, không được đáp lại, anh hoàn toàn chôn vùi tình cảm của mình.

Vào thành phố G vài năm đầu, bận rộn công việc,dốc sức làm sự nghiệp, anh
không có thời gian rảnh để bắt đầu một tình cảm mới mẻ khác.

Nhưng mỗi khi đêm dài yên tĩnh, đôi mắt sáng sâu xa luôn lay động trong đêm.

Sau bạn bè thấy anh một mình cô đơn, vì thế thường giới thiệu bạn gái cho anh.

Mọi người đều nói bắt đầu một mối quan hệ mới là cách tốt nhất để quên đi
mối quan hệ cũ, anh cũng không thể ngoại lệ quyết định thử.

Đáng tiếc, các cô gái ấy đều không phải là Khương Hiểu Nhiên.


Hóa ra, trên đời này thực sự có một loại người, cả đời chỉ có thể yêu một lần.

Khương Hiểu Nhiên chính là nghiệp chướng kiếp trước của anh, kiếp này lại là oan gia.

Rời khỏi cô, anh rốt cuộc không còn yêu, rốt cuộc cũng không thể yêu.

Sau đó, Quách Doanh xuất hiện. Anh nghĩ, dù sao cũng là hôn nhân không tình yêu, thuận theo mẹ sắp xếp, ít nhất có thể giúp mẹ đã già thêm vui vẻ.

Còn anh, chú định chỉ giữ lại hồi ức ở giữa cho dến già cô đơn.

Sáng sớm ngày đó, anh vội vàng rời khỏi nhà Khương Hiểu Nhiên, nội tâm là một mớ hỗn loạn.

Anh đã ba mươi bốn tuổi, quỹ đạo cuộc sống sớm lập trình sẵn.

Anh liệu có dũng khí trở lại như lúc trước, trở lại với tình yêu say đắm duy nhất của cuộc đời hay không ?

Anh không biết.

Nếu nói, năm đầu tiên anh vừa đến thành phố G, cho anh cơ hội này, anh sẽ không do dự nắm chắc cơ hội.

Nếu nói, năm năm trước, anh gặp Khương Hiểu Nhiên, cùng thi giữa tình cảm và lý trí, tình cảm vẫn sẽ thắng.

Chín năm sau, tình huống đã xảy ra sau vô số lần chỉ xuất hiện trong giấc mơ, suy nghĩ đầu tiên của anh là trốn tránh.

Có khoảng thời gian đó, anh đi Mỹ công tác. Quách Doanh đương nhiên đi cùng anh.

Có lẽ cảm thấy áy náy, anh đã đáp lại rất nhiều vật chất để làm thỏa mãn
cô. Túi xách mấy chục vạn tệ, đồ trang sức đắt tiền, quần áo hàng hiệu.

Nhưng lúc Quách Doanh khéo léo nhắc đến nhẫn, anh lại giả vờ câm điếc, luôn không chịu đưa cho cô.

Sau khi về nước, anh thủy chung không dám tìm Khương Hiểu Nhiên.

Anh muốn ở một mình cẩn thận suy nghĩ.

Anh không dám dễ dàng đưa ra bất kì quyết định gì.

Dù sao anh cũng không phải thằng nhóc hai mươi tuổi, anh rốt cuộc không đủ sức dậy nổi.

Cho đến ngày hôm đó, anh đưa Khương Hiểu Nhiên về nhà, nhìn đứa trẻ quá giống anh – Dương Dương.

Tâm tình của anh phức tạp không lời lẽ nào có thể miêu tả.

Từ ánh mắt đầu tiên, anh đã biết, đó là con gái anh.

Nhưng con gái nhìn anh với ánh mắt nhìn người xa lạ, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng hận Khương Hiểu Nhiên.

Dựa vào cái gì ? Cô cướp đoạn quyền làm cha của anh.


Dựa vào cái gì ? Cô để cho con gái anh sinh trưởng trong gia đình mồ côi cha.

Cô – Khương Hiểu Nhiên rốt cuộc dựa vào cái gì ?

Về nhà, anh nghĩ đến Khương Hiểu Nhiên, nghĩ đến Dương Dương, cả đêm không thể đi vào giấc ngủ.

Cuối cùng, anh nói với chính mình, nhận thua đi, Tiếu Dương.

Mặc kệ anh đã quyết định thế nào, cuối cùng quyết định của anh chỉ có một, phải là Khương Hiểu Nhiên.

Nếu nói anh là Tôn Ngộ Không, thì cô chính là Phật tổ Như Lai, còn Dương
Dương chính là vòng kim cô bị niệm thần chú trên đầu Tôn Ngộ Không.

Mọi người thường nói nhất định phải thay đổi số phận, nhưng không biết từ lúc nào số phận đã sớm chờ bạn.

Cuối cùng kết quả kỳ thật sớm đã định, không thể thay đổi.

End

——— ————————–

[1] So với Đậu Nga còn oan uổng hơn (比窦娥还冤) : Đậu Nga là nhân vật trong vở
kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” do Quan Hán Khanh sáng tác.

Vở
Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng
Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh
nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi
từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào
nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ
thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu
Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.

Nhưng, cho đến khi chết, Đậu
Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm
phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất
được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm
Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời
đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm
liền.

Xem chi tiết : http://phiem-dam.com/1danhnhan7.htm

Ở nước ta có vở kịch “Quan âm Thị Kính”, Thị Kính chỉ nhổ cái râu mọc
ngược của chồng mà bị oan vào tội giết chồng, đến chết mới giải được
oan.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.