Đọc truyện Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật – Chương 7: Tính toán
Editor: Mèo Băng
“Cha, chuyện hộ khẩu với trường học, đã xong hết rồi sao?” Tiêu Tĩnh vừa nhìn bóng dáng mẹ đi tới phòng bếp vừa nói, dù cha đã ra tay thì mọi chuyện đều chu toàn, nhưng cô cũng phải quan tâm một chút.
“Uh, hộ khẩu đã chuyển, thủ tục chuyển trường của Chi Ca cũng làm xong, là trường tiểu học gần đây, về sau có đưa đón nó cũng dễ dàng.” Cha Tiêu đi đến bên ghế salon trước mặt, ý bảo con gái ngồi xuống, muốn cùng tâm sự với cô.
“Tiểu Tĩnh, bây giờ con đã ly hôn, tương lai sau này con có tính toán gì không?”
“Tính toán?” Tiêu Tĩnh mở to hai mắt nhìn cha, “Con không có tính toán gì cả. Cứ như vậy thôi, mỗi ngày cứ như vậy mà sống, trước kia cùng chồng trải qua, bây giờ cùng cha mẹ sống tiếp. Đối với con mà nói, trừ việc chuyển sang nơi khác ra, thì cũng không khác biệt gì mấy so với trước đây.”
Cha Tiêu nhìn vẻ mặt vô tội con gái, có chút nhức đầu nói: ” Con chưa thử suy nghĩ một chút về tương lai sao?”
“Tương lai thế nào?”
“Con bây giờ đã ly hôn, tình cảm sau này sẽ gửi gắm cho ai,sao con không nghĩ qua vấn đề này?”
“Hoá ra là như vậy, cha à, con vừa ly hôn, vẫn chưa nghĩ đến việc phát triển tình cảm, cha cũng đừng hiểu lầm, con đây không phải thủ thân vì tên Chu Quân kia, con đối với anh con, không có một chút tình cảm nào nữa. Chỉ là hiện tại con không có ý định tìm ai khác, cuộc sống độc thân vất vả này, tự nhiên con lại muốn tự mình hưởng thụ một phen. Sao phải tìm người làm phiền mình, cha hãy yên tâm đi, chuyện tình cảm thì thuận theo mà nhưng mới là chuyện tốt.” Tiêu Tĩnh tùy tiện khoát tay, giống như khi đã ly hôn, cô không có ý định kết hôn nữa, cuộc sống độc thân rất tự do. Cô đây mới không cần tìm thêm người đàn ông nào nữa. Tất nhiên, những lời nói này cô chỉ để trong lòng sẽ không nói rõ với cha Tiêu.
Thấy dáng vẻ nhìn thông suốt mọi chuyện của cô, cha Tiêu suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời con gái nói rất có đạo lý, nhà mình cũng không phải là không nuôi nổi hai mẹ con họ. Lần này, thà rằng con ông độc thân cả đời, chứ ông tuyệt đối sẽ không để cô gả cho một người đàn ông không đáng tin cậy.
“Được rồi, chỉ cần con sống vui vẻ thoải mái là được, dù như thế nào có cha mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con.”
“Cha người thật tốt.” Nghe được lời cha Tiêu nói, để bày tỏ sự cảm kích của mình, Tiêu Tĩnh quyết định ăn thêm một ly kem.
“Con ráng nhịn một chút đi, mẹ đang làm cơm tối đấy.” Cha Tiêu thấy con gái chạy vào phòng bếp, đảo mắt đã đem một que kem ra ngoài, lập tức nói, “Con cứ dùng phương pháp thưởng thức như vậy, cẩn thận răng của con.”
“Răng của con rất tốt, cha yên tâm đi, con cũng không phải là con nít.” Tiêu Tĩnh ôm kem vui vẻ ăn, Tiêu Chi Ca thấy thế, cũng đòi mẹ, “Con cũng muốn ăn.”
“Con cũng muốn ăn à, lại đây con trai, chúng con cùng nhau ăn.” Tiêu Tĩnh nghe vậy đặt kem lên bàn trà, “Con đi lấy cá cái muỗng đi.”
“Vâng.” Tiêu Chi Ca chạy vào phòng bếp cầm một cái muỗng, rồi chạy đến cùng mẹ ngồi dưới đất, mỗi người một muỗng cùng nhau ăn kem, trông rất vui vẻ.
Cha Tiêu thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ với vẻ cưng chìu “Nhà chúng con có đến hai đứa bé.”
“Ông à, nhà chúng con lấy đâu ra đến hai đứa bé chứ?” Mẹ Tiêu ở trong phòng bếp nghe cha Tiêu nói, ló nửa cái đầu ra hỏi.
Cha Tiêu mỉm cười nhìn vợ, “Ngoại trừ tôi ra, ba người còn lại đều là đứa bé.”
“Cái gì, tôi sao có thể là đứa bé được, ông thử nhìn xem, nhìn xem này, đây là đường cong hoàn mỹ ông thấy không, sao có thể như vậy được.” Mẹ Tiêu vô cùng bất mãn việc cha Tiêu nói bà giống đứa bé, vọt tới phòng khách bày ra đường cong của mình. Mặc dù bà tương đối hoạt bát, nhưng bà tự nhận mình tư tưởng thành thục, tối đa cũng chỉ thích ăn mặc một chút, thích xinh đẹp một chút, đây là bản tính của phụ nữ, cùng đứa bé có quan hệ gì chứ. Bổn phận người vợ, người mẹ bà làm rất tốt, cho nên đối với việc cha Tiêu xếp bà cùng loại với đứa bé bà cảm thấy rất bất mãn.
“Bà xã, sao bà lại đứng đây phô diễn đường cong, hình như tôi ngửi thấy mùi khét, bà đang nấu cái gì trong đó?” Cha Tiêu ngửi mùi bay trong không khí, nói với vợ.
“A —— trời ạ, cà ri của tôi.” Mẹ Tiêu nghe ông hỏi, cũng dùng sức hít hít mũi, sau đó mặt liền biến sắc, không để ý đến vấn đề lúc nãy nữa, lập tức xông vào nhà bếp.
“Xong rồi, oa, cà ri gà của tôi.”
Tiêu Tĩnh vốn đang ăn rất vui vẻ nghe tiếng than của mẹ Tiêu, lập tức rống lớn, “Cà ri gà thế nào, cà ri gà sao rồi, còn có thể ăn không, còn ăn được không?”
Cà ri gà là món sở trường của mẹ Tiêu, cũng là món ăn người nhà Tiêu gia thích nhất. Cha mẹ Tiêu ở cùng một chổ nên lúc nào muốn ăn đều được, nhưng kể từ khi ra ngoài học đại học cơ hội được ăn món này rất ít. Ban đầu nghe mẹ Tiêu muốn nấu món cà ri gà cô liền đợi chờ ở đây, nhưng giờ nghe được mùi khét, nhất thời nóng nảy, kem cũng không ăn, vọt vào phòng bếp nhìn mẹ Tiêu đang cố gắng cứu nồi cà ri, cô bày ra ánh mắt tội nghiệp nhìn mẹ.,
“Mẹ, còn ăn được không?”
“Hắc hắc. . . . . .” Mẹ Tiêu bị ánh mắt đáng thương của cô nhìn, bà nhìn lại trong cái nồi kia, chột dạ nói, “Thật ra thì phía dưới khét một chút, phía trên hẳn là còn ăn được, để mẹ múc ra thử trước.”
“Mùi khét nồng quá.” Tiêu Tĩnh hít hít mũi, hơi không xác định nhìn mẹ, “Thật sự có thể ăn hả?”
“Có thể, con xem cái chén này màu sắc của nó không phải rất đẹp ư?.” Mẹ Tiêu lấy một đôi đũa, gắp một miếng thịt gà thổi cho bớt nóng rồi bỏ vào trong miệng.
Tiêu Tĩnh mong đợi nhìn mẹ, nước miếng cũng muốn tràn ra, “Hương vị thế nào?”
“Ách. . . . . .” Mẹ Tiêu phun miếng thịt ra, cười khan nhìn Tiêu Tĩnh, “Tiểu Tĩnh, hình như là không ăn được, cái này, có mùi khét.”
Tiêu Tĩnh nghe vậy, nhìn mẹ Tiêu không nói lời nào, miệng mếu máo, như muốn khóc, cà ri gà của cô, cô muốn ăn món cà ri gà của mẹ, mà giờ lại không có.
Mẹ Tiêu cũng làm vẻ mặt đáng thương giống con gái, “Tiểu Tĩnh, mẹ không phải là cố ý, con tha thứ cho mẹ đi, trong nhà đã hết đồ nấu. Nếu không thì ngày mai chúng con làm lại, không chỉ là ngày mai, ngày mốt,ngày kia, mỗi ngày mẹ đều sẽ làm, làm đến khi con ngán mới thôi, có được hay không, được không Tiểu Tĩnh, con gái bảo bối của mẹ ~”
Nghe mẹ Tiêu nói, Tiêu Tĩnh vịnh vào tường từ từ di chuyển ra ngoài, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cà ri gà của tôi ~”
Mẹ Tiêu nghe được càng thêm đau lòng, đều do mình nấu ăn không chuyên tâm, mới làm hỏng món cà ri mà con thích nhất. Đã lâu rồi con bà chưa được ăn món này do bà nấu, nhất định là rất muốn ăn, cho nên mới lộ ra vẻ mặt như thế. Mẹ Tiêu không nhìn nổi dáng vẻ uất ức của con gái, hít sâu, đưa ra quyết định,
“Chồng, bây giờ ông lập tức đi siêu thị mua nửa con gà, nồi cà ri gà này không ăn được, tôi sẽ nấu cái khác.”
Cái người mà đang đỡ tường đi ra kia vừa nghe được lời mẹ Tiêu nói hai mắt phát sáng như đuốc, xoay người hướng về phía Mẹ Tiêu, “Oa, mẹ con yêu mẹ, rất yêu mẹ, vô cùng yêu mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất thiên hạ, con yêu mẹ rất nhiều.”
Cha Tiêu cùng Tiêu Chi Ca mặt đầy hắc tuyến nhìn Tiêu Tĩnh trong nháy mắt đã khôi phục sức sống, chỉ vì một nồi cà ri gà, sao lại như vậy chứ?