Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 1: Ly hôn


Đọc truyện Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật – Chương 1: Ly hôn

Thời điểm Chu Quân nói ly hôn, Tiêu Tĩnh rất bình tĩnh, có lẽ là do cô đã sớm có dự cảm từ trước, cho nên cô bình thản nhìn người đàn ông đã làm chồng mình suốt mười năm, đưa ra điều kiện.

“Xe, phòng ốc, công ty tất cả đều thuộc về anh, tiền gửi cố định trong ngân hàng chúng ta mỗi người một nửa, còn con thì thuộc về tôi, nếu anh đồng ý thì chúng ta lập tức ly hôn, nếu không đồng ý, tôi sẽ ra tòa kiện anh tội ngoại tình.”

Chu Quân đau lòng nhìn Tiêu Tĩnh, : “Tiêu Tĩnh, chúng ta kết hôn mười năm, anh thật sự nghi ngờ em chính là một người vô tâm, em có từng yêu anh sao?”

Tiêu Tĩnh lạnh nhạt nhìn quần áo của Quỳnh Dao mua cho Chu Quân được mặc trên người. Tiểu tam cũng đã nuôi, cô còn yêu anh ta hay không thì có ý nghĩa gì chứ, làm như cô mới là người làm chuyện có lỗi với anh ta vậy.Lấy phải một người không chung thủy trong hôn nhân, cô thấy thật ghê tởm.

“Điều kiện của tôi anh có đồng ý hay không thì nói ngay đi, muốn ly hôn thì làm cho sớm, đừng ở chỗ này dùng dằn nữa. Cẩn thận bụng người mới của anh to ra, về sau truyền ra ngoài anh cũng khó mà nhìn mặt người khác.”

Chu Quân muốn nói lại thôi, điều kiện của Tiêu Tĩnh không tính là quá đáng. Trong nhà và những gì đáng giá nhất cô cũng đã nhường lại cho anh. Phòng ốc và công ty Tiêu Tĩnh cũng không muốn, tiền gửi cố định ngân hàng chỉ hơn 1 triệu, mỗi người một nửa thì Tiêu Tĩnh cũng nhận không quá 50 đến 60 vạn. Công ty anh mỗi tháng là có thể kiếm được trăm vạn, chỉ là tiền bạc cũng đè ép không có quay vòng ra ngoài. Về phần đứa bé, anh lại cảm thấy thầm mừng trong lòng, Quỳnh Dao đã nói trước, tuyệt đối không làm mẹ ghẻ, nếu như vậy, đứa bé đi theo mẹ ruột sẽ tốt hơn đi với mình.

“Cứ như vậy đi. Anh đồng ý để con đi theo em, nhưng tiền gửi ngân hàng anh không cần, toàn bộ cho em. Hai ngày nữa anh sẽ quay vòng vốn, điều động một chút tiền trong công ty, gom đủ hai trăm vạn. Em không nên cự tuyệt, những thứ này không phải đưa cho em, là cho con trai, về sau con đi theo em, không thể để nó bị uất ức, nuôi con không phải là chuyện dễ dàng gì, những thứ này coi như là tiền nuôi dưỡng con đi, cũng coi như là một chút tâm ý của người làm cha như anh.”


“Xem ra anh rất hào phóng, vậy thì tôi phải cám ơn anh rồi.” Tiêu Tĩnh cười như không cười nhìn Chu Quân. Nếu không phải cô tốt bụng, để cho anh ta có lỗi mà vẫn được lợi, thì làm sao anh ta có thể hào phóng như vậy?

“Mặc dù chúng ta không thể làm vợ chồng, nhưng anh hi vọng chúng ta vẫn là bạn bè. Về sau nếu em có chuyện gì có thể gọi điện cho anh, chỉ cần anh có thể giải quyết, nhất định anh sẽ giúp em.”

“Vậy thì đành làm khó người có tình có nghĩa như anh rồi. Đã vậy, sau này nếu có việc gì tôi sẽ không khách khí với anh. Tiền gửi ngân hàng anh nguyện ý cho tôi, tôi sẽ thu nhận. Không cần chờ mấy ngày nữa, chúng ta hôm nay làm thủ tục luôn đi, bên trong không đủ hai trăm vạn, mấy ngày nữa anh có thể chuyển qua thẻ cho tôi là tốt rồi, cái này tôi có thể tin được ở anh.”

“. . . . . . Được.”

Trước kia kết hôn tốn thời gian một ngày, nhưng ly hôn chỉ mất mấy phút là xong, giấy hôn thú đã biến thành giấy chứng nhận ly hôn. Như trong dự liệu của Tiêu Tĩnh, nên một chút cô cũng không thấy đau lòng. Nhưng nếu nói một chút buồn bực cũng không có, đó là không thể nào, dù sao lúc trước cùng Chu Quân kết hôn anh ta chỉ có hai bàn tay trắng, thế nhưng lúc ly hôn, anh ta lại có không ít tài sản. Bởi vì cô chính là bộ quần áo miễn phí như mọi người thường nói, chính cái cảm giác, thật vất vả đem một người đàn ông nuôi cho béo mập, kết quả lại để cho người khác cướp mất.

Nhìn lại khuôn mặt vừa mới đau khổ của Chu Quân, còn chưa ra khỏi cục dân chánh, thì đã gọi điện thông báo cho tiểu tam của mình, giọng nói dịu dàng gấp trăm lần so với thời gian năm năm cô và anh ta yêu nhau. Người đàn ông ba mươi mấy tuổi rồi, vậy mà cũng không cảm thấy chán. Tiêu Tĩnh cảm thấy có thể là do buổi sáng ăn quá nhiều, khiến bao tử bị đau, người đàn ông phụ bạc như vậy, sớm nên quăng đi, không nên vì một chút tiền dơ bẩn mà làm mình bị uất ức cả đời, điều đó hoàn toàn không cần thiết. Hai người phụ nữ cùng chung một chồng, cô càng làm không được.

Không thèm để ý đến Chu Quân, Tiêu Tĩnh một mình lái xe về nhà, Chu Quân đối với hôn nhân không chung thủy khiến cô cảm thấy buồn nôn. Ly hôn xong cô lại cảm thấy vui vẻ nhiều hơn. Có lẽ anh ta nói đúng, mình quả thật không có tâm, kết hôn mười năm, Chu Quân đã chán ghét cuộc sống an bình, làm sao cô còn thích cuộc hôn nhân này đây?


Nhìn xung quanh căn nhà đã ở bao năm nay, năm đó sau khi cô và Chu Quân kết hôn đi vay tiền khắp nơi để mua được tầng chót của Duplex. Sau này lại kiên trì mua vé số, Chu Quân lại gặp vận may, tức thì trúng ngay giải đặc biệt, chẳng những trả sạch hết nợ nần, còn từ chức tự mình mở công ty. Mấy năm này vận khí Chu Quân không tệ, mọi chuyện đều thuận lợi, công ty ngày càng phát triển, điều kiện kinh tế trong nhà cũng dần ổn định, nhìn thấy cuộc sống ngày càng tốt hơn, Tiêu Tĩnh mặc dù cảm thấy hôn nhân không thú vị, nhưng là chưa bao giờ nghĩ tới những việc làm sai trái trong hôn nhân, ngược lại Chu Quân lại làm chuyện ngoài dự đoán của cô.

Trong cuộc đời người phụ nữ, không có được mấy chuyện trọng đại, kết hôn sống chết cô đều đã trải qua, hiện tại ly hôn cô cũng đã làm, có thể nói cả cuộc đời này thật viên mãn, không có gì đặc biệt để tưởng nhớ, về sau sẽ cùng con sống thật tốt, ít nhất cũng tốt hơn người chồng phụ bạc kia.

Tiêu Tĩnh là người đặc biệt, dễ thích ứng được mọi hoàn cảnh, mặc dù cô và chồng tự do yêu đương rồi kết hôn, nhưng thời điểm Chu Quân theo đuổi cô, cô chỉ cảm thấy việc yêu đương cũng không tệ, vì vậy liền đồng ý cho anh ta theo đuổi. Sau lại kết hôn, Chu Quân thậm chí chưa từng cầu hôn với cô, chỉ là cô không cẩn thận mang thai, hai bên cha mẹ đều nói phải làm hôn lễ. Vì vậy, vừa tốt nghiệp đại học, cô liền đi đăng kí kết hôn, sau đó không tới hai tháng đứa bé ra đời.

Mặc dù hai người bên nhau có chút tùy ý, nhưng Tiêu Tĩnh nghĩ là cô sẽ cùng Chu Quân sống như vậy với nhau cả đời. Cô cho rằng mình và Chu Quân đã đạt được nhận thức chung, không nói hoạn nạn có nhau, ít nhất cũng có thể tương kính như tân sống qua cả đời. Có thể Chu Quân cũng đã từng ôm tư tưởng như cô, nhưng thôi, đàn ông mà, khi tiền nhiều hơn, thứ hấp dẫn cũng nhiều hơn, không có mấy người có thể ngăn cản được. Tiêu Tĩnh nhớ đã từng nghe một câu nói: “Đừng tưởng rằng khi gả cho một người đàn ông nghèo thì anh ta sẽ cảm kích cô, sẽ đối xử tốt với cô gấp bội. Có thể anh ta cho rằng cô không tìm được ai tốt hơn, đến khi anh ta có tiền, chỉ có một số ít là sẽ đem tiền về cho người phụ nữ trong gia đình. Nhìn thử những ông chú kia đi, bao nhiêu người vợ đã cùng bọn họ đồng cam cộng khổ, nhưng mấy ai có thể hạnh phúc và người đàn ông của họ không vướng phải tiểu tam tiểu tứ, đó chỉ là số ít.”

Tiêu Tĩnh thừa nhận, vấn đề của chồng mình, chính cô cũng phải có trách nhiệm, nếu như không phải là bởi vì cô lười, lười làm cho mình xinh đẹp, chẳng muốn đi gặp bạn bè của chồng, chẳng muốn đi tham gia những buổi họp mặt của chồng, chẳng muốn đi cho chồng thể diện, lười phải thể hiện cùng anh ta, có lẽ giữa bọn họ sẽ không chia cách nhanh như vậy.

Nhưng nghĩ thông suốt là một chuyện, có chấp nhận hay không là một chuyện khác. Tình cảm của hai người xảy ra vấn đề, mỗi người đều có trách nhiệm, cô nghĩ thông suốt, cho nên không tranh cãi với anh ta, chỉ là không thể tiếp nhận sự thật. Nên khi anh ta lựa chọn ly hôn, cô không dùng công phu sư tử ngoạm tranh đoạt tài sản với anh ta, một mặt vì cô lười nói xin lỗi vì cũng có một phần trách nhiệm, mặt khác, là chẳng muốn tranh giành. Được rồi, cô chính là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Hiện tại đã ly hôn, vậy cô sẽ không cần dính dáng gì đến chồng trước nữa rồi. Tiêu Tĩnh rất dứt khoát, từ sau khi ly hôn với Chu Quân thì bọn họ nhất định đã trở thành người xa lạ, gì mà sau khi ly hôn vẫn là bạn bè, chỉ là lời nói trên lý thuyết thôi. Dù sao Tiêu Tĩnh cũng không muốn dính dáng gì đến Chu Quân nữa. Về nhà cầm hộ khẩu cùng thẻ căn cước chạy thẳng đến cục dân chính. Cô vốn là người của thành phố Z, sau đó chuyển đến thành phố S học cùng trường với Chu Quân. Sau khi kết hôn, cô cũng chuyển hộ khẩu đến nhà anh ta, bây giờ đã ly hôn nên phải đem hộ khẩu chuyển về nhà mẹ đẻ. Con trai theo mình, nên phải về nhà mẹ để đi học, cho nên hộ khẩu của con và việc chuyển trường nhất định phải làm. Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa vội vàng như bây giờ, làm xong thủ tục liên quan, Tiêu Tĩnh trực tiếp đến trường học đón con.


“Con trai, về nhà thôi.”

“Mẹ, sao mẹ lại vội vã gọi con về vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Con cô là một cậu bé mập mạp, nhưng đầu óc còn linh hoạt hơn nhiều so với tay chân, vừa thấy Tiêu Tĩnh gấp gáp đem mình về nhà, cậu đoán nhất định là đã xảy ra chuyện rồi.

“Đúng vậy, con trai, mẹ chính thức thông báo cho con…tâm nguyện muốn được đổi họ của con, đã có thể đạt được.” Tiêu Tĩnh vỗ vai cậu, nghiêm túc nói. Cuộc đời này của cậu có hai tâm nguyện lớn nhất, một là đổi tên, hai là sửa họ, theo lời nói của cậu, chỉ cần thực hiện được một trong hai, cậu sẽ không tiếc nuối gì nữa.

Con trai cô có một cái tên rất nghệ sĩ, gọi là Chi Ca, đáng tiếc cha của cậu họ Chu, vì vậy khi đứng chung một chỗ gọi là Chu Chi Ca. Ban đầu khi đặt tên cho con, Tiêu Tĩnh chỉ lo hai chữ phía sau, cảm thấy mình đặc biệt có tài. Kết quả khi ghi tên cậu vào hộ khẩu, lại nhớ đến việc chơi chữ, cô mới bất tri bất giác nghĩ tới một bài hát gọi là [ Heo chi ca]. Từ lúc cậu hiểu chuyện, cậu luôn ghét bỏ cái tên của mình, yêu cầu cô sửa họ hoặc đổi tên.

Tiêu Tĩnh lại cảm thấy chơi chữ như vậy thật vui, hai chữ Chi Ca nghe cũng rất nghệ thuật, kiên trì không thay đổi, hơn nữa còn buông lời, trừ phi cô và cha cậu ly hôn, nếu không trước khi đến tuổi vị thành niên cậu đừng mơ tưởng đổi tên họ. Vì vậy, khi nghe được Tiêu Tĩnh nói như vậy, Chu Chi Ca suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được.

“Mẹ và cha con ly hôn?”

“Bingo, đáp đúng rồi.” Tiêu Tĩnh gật đầu, “Tiêu Chi Ca, tên như thế này không tệ đi, theo họ mẹ rất dễ nghe.”

“Không đúng, mẹ không phải bị kích động quá chứ?” Chu Chi Ca, không đúng, tên mới thay là Tiêu Chi Ca nhìn mẹ, ly hôn mà vẫn vui mừng như vậy, “Chẳng lẽ là do kích động quá độ, mẹ, có muốn con dẫn mẹ đi bệnh viện xem một chút không?”


Tiêu Tĩnh: “. . . . . .”

“Tại sao mẹ và cha ly hôn?” Thấy Tiêu Tĩnh không nói lời nào, bổng chốc yên lặng, Tiêu Chi Ca hỏi.

“Có một dì, sẽ sinh cho cha con một em trai hoặc em gái.” Tiêu Tĩnh vỗ đầu Tiêu Chi Ca, “Xét theo pháp luật mà nói, cha con chỉ có thể cưới một người vợ, cho nên, mẹ con không thể làm gì khác hơn là cho cha con cùng người mới được vui vẻ, thành toàn cho họ.”

“Con đã hiểu.” Mặc dù Tiêu Chi Ca chỉ mới tám tuổi, nhưng Tiêu Tĩnh đã đề xướng ‘giáo dục dành cho người lớn’, chưa bao giờ coi cậu như đứa bé, có chuyện gì cũng sẽ thương lượng với cậu, thỉnh thoảng còn xem phim truyền hình với cậu, loại tiểu tam như thế rất tiêu biểu, cậu rất quen thuộc. Cho nên, mặc dù cha cậu gia nhập đội ngũ những kẻ phụ bạc, nhưng Tiêu Chi Ca cũng vẫn biểu đạt lập trường của mình.

“Mẹ, mặc kệ mẹ đi đâu, con cũng sẽ theo mẹ.”

“Bé con ngoan, mẹ quả nhiên không có sinh lầm con.” Tiêu Tĩnh vui vẻ ôm con trai, cô biết, cậu nhất định sẽ ủng hộ quyết định của mình. Mẹ con cô là một thể, tâm linh tương thông, khó khăn gì cũng không thể đánh bại bọn họ. Về đến nhà, Tiêu Tĩnh đưa cậu vào phòng của cậu.

“Bé con, con tự mình thu thập đồ đạc của bản thân, vứt những thứ không vừa ý đi, lát nữa mẹ sẽ tới xách.”

“Vâng.” Tiêu Chi Ca gật đầu một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.