Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Chương 4: “…Nhưng em vẫn muốn quay.”


Đọc truyện Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh – Chương 4: “…Nhưng em vẫn muốn quay.”

Chương trình lần này có tổng cộng bốn cặp đôi, hai cặp đôi đồng tính, hai cặp đôi khác giới, đều chia ra làm một nhóm kết hôn lâu rồi, một nhóm vừa yêu hoặc vừa kết hôn không lâu. Trước buổi tối, các cặp đôi khác cũng đều có mặt đông đủ, chương trình quyết tâm muốn tỉ suất người xem cao, nên rất chịu chi, bốn cặp đôi này đều rất nổi. Ngoài Phương Thiệu Nhất và Nguyên Dã ra, còn có một cặp ảnh hậu đến từ Hongkong và người chồng đại gia, một nhóm khác là ngụy thịt tươi và hoa đán tuổi tác tương đương Phương Thiệu Nhất, đôi còn lại là một cặp thanh niên, đều chỉ khoảng hai mươi tuổi, là cặp đôi bên nhóm cặp đôi trẻ, còn chưa công khai tình yêu, chỉ theo hướng mập mờ.

Hai cặp ở nhóm cặp đôi lớn đều rất có sức ảnh hưởng, Phương Thiệu Nhất và Trần Như là người có địa vị trong giới, trước đó đều phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ký hợp đồng. Hai cặp đôi ở nhóm trẻ thì đảm nhận lưu lượng, đều đang trong giai đoạn hot, tự có những câu chuyện và độ nổi tiếng riêng, lưu lượng rất khả quan, mời họ cũng không rẻ.

Các cặp đôi khi tới cũng phải chào hỏi lẫn nhau, Phương Thiệu Nhất và Trần Như từng hợp tác qua, đều đóng phim từ nhỏ, cũng coi như quen biết. Hai nhóm còn lại thì hoàn toàn không quen, thậm chí Nguyên Dã còn chưa từng nghe tới tên. Cặp đôi nhỏ tuổi nhất cũng là cặp đôi khách sáo và cung kính nhất, những người trước mặt đều là tiền bối, mặc dù hiện tại lưu lượng của họ rất mạnh, nhưng chênh lệch địa vị lại không nhỏ chút nào.

Bữa tối được sắp xếp trong nhà hàng, mấy nhóm cùng ngồi xuống ăn một bữa với nhau. Dù sao sau này cũng ghi hình cùng, ăn một bữa cơm coi như làm quen lẫn nhau một chút. Trong nhóm này Lâm Điềm là người biết khuấy động bầu không khí nhất, bởi thường xuyên tham gia các chương trình giải trí, nên rất biết cách điều khiển nhịp điệu. Trì Tinh và Trình Tuần còn trẻ cũng có kinh nghiệm, cảm giác giải trí rất mạnh. Trần Như và chồng cô là người Hongkong, không câu nệ mà rất hào sảng. Trong nhóm này chỉ có Phương Thiệu Nhất và Nguyên Dã là ít nói, họ đều không chủ động nói chuyện, có lúc thậm chí còn không theo kịp dòng suy nghĩ của những người khác, không biết rốt cuộc họ đang nói gì.

Nguyên Dã vẫn cúi đầu ăn cơm, thi thoảng Phương Thiệu Nhất lại gắp thức ăn, múc canh cho anh.

“Thầy Nguyên à anh đừng cứ ăn mãi thế, nói chuyện với chúng em đi, haha, thầy Nguyên ngồi đây thật này!” Đề tài đột nhiên rơi xuống đầu mình, Nguyên Dã ngẩng đầu lên nhìn mắt Lâm Điềm, đối phương đang nhìn anh cười. Nguyên Dã liền nở nụ cười với mọi người, nói: “Được thôi, tâm sự gì nào.”

Anh trịnh trọng trả lời khiến cả bàn cười rộ lên, tham gia chương trình thực tế nên tâm lý mọi người đều rất thả lỏng và thoải mái.

“Để em ấy ăn đi, thầy Nguyên mà đói bụng là cứ cắm mặt vào ăn thôi, không chịu đói được.” Phương Thiệu Nhất ngồi bên cạnh, lại múc thêm canh đặt xuống bên tay anh, nở nụ cười nói với những người khác: “Em ấy cũng không biết nói chuyện gì đâu, để em ấy nói mọi người thấy chán mất.”

Nguyên Dã đưa mắt nhìn hắn, gật đầu cười: “Ừm, bình thường bạn bè nói chuyện đều không kéo thêm tôi vào, chê tôi phiền.”

Bình thường hai người này đều không có tin gì mới, đều là mỗi người lo việc của mình, mấy năm trước Nguyên Dã còn thường hay đăng tin trên weibo, nhưng mấy năm trở lại đây thì không. Với người ngoài mà nói họ có chút thần bí, hai người đều là người trầm lắng, khó khăn lắm mới có dịp xuất hiện cùng nhau trước công chúng, chương trình đã để lộ tin tức họ sẽ tham gia, để treo khẩu vị của mọi người.

Lâm Điềm híp mắt cười hỏi: “Thế bình thường hai anh ở nhà nói chuyện thế nào? Cảm giác cả hai anh đều ít nói, ở nhà không trầm lắng quá à?”


Nguyên Dã thầm nghĩ trong lòng ai là anh cô cơ, cô còn lớn hơn tôi một tuổi ấy chứ, anh đùa giỡn: “Hai chúng tôi không nói chuyện, chỉ giao lưu ánh mắt với nhau, trong nhà tôi không có chút tiếng động nào cả.”

Cả bàn ăn lại được một trận cười thỏa thê.

Phương Thiệu Nhất tiếp lời, chủ động nói chuyện với những người khác. Một tay hắn khoác trên lưng Nguyên Dã, để anh tiếp tục ăn, sau đó liền buông ra. Nguyên Dã liếc mắt nhìn hắn, nếu không cần thì anh cúi đầu ăn tiếp vậy, càng tốt. Nguyên Dã cảm giác như cơn bực dọc của mình sắp lên tới đỉnh điểm, anh thực sự không thích tình huống này, thật khiến người ta đau đầu, nụ cười trên gương mặt mọi người có lẽ đều là giả tạo, cứ như vậy quá mệt mỏi. Phương Thiệu Nhất hiểu rõ anh, đương nhiên cũng biết Nguyên Dã sắp mất hết nhẫn nại.

Nguyên Dã ăn xong buông đũa xuống, trầm mặc lau miệng. Phương Thiệu Nhất đang nói chuyện với những người khác, quay đầu hỏi anh: “No rồi à?”

“Ừm.” Nguyên Dã gật đầu, “Em thấy anh không ăn gì mấy.”

Phương Thiệu Nhất thấp giọng nói: “Em không thoải mái thì lên nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý những chuyện này.”

Nguyên Dã lắc đầu: “Không sao đâu.”

Dùng bữa xong mọi người quay trở về phòng của mình, không sắp xếp gì khác. Quay phim vẫn tiếp tục quay cảnh sinh hoạt hằng ngày. Nguyên Dã vừa vào phòng liền ngã ra giường, nhắm mắt nói: “Mệt quá.”

Phương Thiệu Nhất chỉnh nhiệt độ phòng cao lên một chút, đi tới vỗ vỗ chân Nguyên Dã: “Đi tắm rửa trước đi.”

Nguyên Dã mở mắt ra nhìn hắn, tầm mắt hai người giao nhau, Nguyên Dã không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn hắn không tiếng động. Sau đó anh dời mắt qua chỗ khác, lại thấy xung quanh đều là ống kính máy quay, bèn duỗi tay túm lấy cái gối che mặt, giọng nói từ dưới gối buồn bực truyền ra: “Vẫn còn quay kia kìa, em ngại lắm.”

Phương Thiệu Nhất cười cười, lúc hắn mỉm cười, chân mày khóe mắt đều toát lên sự dịu dàng nhu hòa. Hắn đứng bên giường, đầu gối khẽ huých vào Nguyên Dã đang nằm co rúm trên giường, cười nói: “Thôi nào, cũng không quay cảnh em tắm rửa, có gì mà ngại chứ.”


“Em cứ ngại đấy, anh đi tắm trước đi, lát em tắm sau.” Nguyên Dã nói.

Hai tay anh đặt trên gối, giọng khó mà nghe rõ.

Phương Thiệu Nhất lấy gối của anh ra: “Đừng che kín.”

Chiếc gối bị hắn lấy ra, có lẽ ban nãy bị gối bịt kín, hô hấp không được thoải mái, vừa lấy chiếc gối ra, đôi mắt Nguyên Dã đỏ ửng.

Phương Thiệu Nhất đứng tại chỗ, nhìn đôi mắt của anh, Nguyên Dã không đối diện với hắn nữa, chơi xấu mà vung cánh tay, thuận thế trở mình, không cho ống kính quay vào.

Sau đó anh nằm nghiêng bất động trên giường, giống như đã ngủ rồi. Phương Thiệu Nhất đi vào phòng tắm rửa, quay phim đi tới quay Nguyên Dã thật gần. Nguyên Dã vươn tay ra cản, anh không mở mắt, gương mặt bán úp sấp trên giường, giọng mang theo âm mũi, cười cười xin tha: “Đại ca à đừng quay nữa, anh quay em cả ngày rồi, cho em lấy hơi đi.”

Thế là quay phim chỉ quay được sau gáy và lỗ tai anh.

Nhiệm vụ ghi hình ngày đầu tiên dừng ở đây, Phương Thiệu Nhất sấy tóc xong đi ra, quay phim đã thu máy đi rồi. Nguyên Dã thì vẫn giữ trạng thái nằm úp sấp ở đó, giống như đã ngủ rồi.

Phương Thiệu Nhất thả nhẹ bước chân, đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Căn phòng hết sức yên lặng, thậm chí ngay cả tiếng thở của đối phương cũng không nghe thấy. Gió bên ngoài thốc mạnh, khiến người ta nhìn thôi cũng đã thấy lạnh rồi.

Tiếng điện thoại rung rè rè đột nhiên vang lên trong căn phòng, có phần hơi đột ngột. Nguyên Dã mò tay lấy điện thoại từ trong túi, đưa lên đặt sát bên tai, cứ nằm ở đó: “Alo?”


“Vâng, con đến rồi, ghi hình một ngày rồi.”

“…Cũng ở đây.”

“Không sao đâu ạ, yên tâm đi.”

Nguyên Dã nằm ở đó nhoẻn cười, giọng nói nghèn nghẹn do nằm trên giường, tiếng cười nghe như được thả lỏng một chút, anh mang theo ý cười nói: “Lúc con hai mươi ba cũng không thấy hai người quan tâm con như vậy, giờ con đã ba mươi ba rồi lão thái thái ạ, con trai mẹ đã lớn rồi, thu hồi tâm lo cho mẹ với giáo sư Nguyên thôi.”

Anh nói chuyện phiếm với đầu dây bên kia thêm mấy câu nữa, sau đó thì cúp máy.

Đã nghe máy rồi, không giả bộ được nữa. Nguyên Dã thở hắt một hơi, từ trên giường ngồi dậy. Phương Thiệu Nhất không quay đầu lại, Nguyên Dã cũng không gọi hắn.

Đã quá lâu rồi hai người không ở chung một phòng, trước đây ấm áp thoải mái biết bao nhiêu thì bây giờ lại lúng túng ngột ngạt bấy nhiêu. Nguyên Dã vẫn không ngủ được, sao anh có thể ngủ được, đây vốn không phải chỗ của anh. Chỉ có điều dáng vẻ Phương Thiệu Nhất khi nói anh đi tắm rửa đi đã khiến anh hoảng hốt, quá khứ nhất thời ùa về. Nguyên Dã cũng không biết dây thần kinh nào trong đầu có vấn đề, ban nãy đột nhiên dâng lên nỗi ưu tư, sống mũi cay cay không kiềm chế được.

Phương Thiệu Nhất quay đầu lại, giọng nói bình thản không mang theo tâm tình gì hỏi anh một câu: “Trong nhà vẫn tốt chứ?”

“Ừm, tốt lắm.” Nguyên Dã trả lời hắn.

Phương Thiệu Nhất xoay người đứng ở đó, Nguyên Dã ngồi bên cạnh, bắp tay chống lên đầu gối, hai tay tùy ý đan chéo nhau. Hai người không nói gì nữa, một lúc sau Nguyên Dã hỏi một câu: “Hút thuốc trong phòng có được không?”

Phương Thiệu Nhất nhướng mày nhìn anh: “Hút thuốc?”

Nguyên Dã sờ xuống túi, hôm nay ghi hình nên trong túi không có thuốc lá, anh lắc đầu nhếch môi cười: “Thôi bỏ đi.”

Anh biết Phương Thiệu Nhất đang nhìn mình, ánh mắt dừng trên người anh quá mạnh mẽ, còn mang theo nhiệt độ. Cho dù Nguyên Dã không ngẩng đầu lên cũng biết Phương Thiệu Nhất đang nhìn mình, anh có thể cảm nhận được.


Không gian này quá bí bách, bầu không khí như ngưng lại. Nguyên Dã thở phào, đứng lên xoa đầu theo thói quen, vết sẹo bên mí mắt vừa khéo hướng về phía ánh sáng, trông khá là rõ ràng. Anh nói với Phương Thiệu Nhất: “Muộn rồi, anh nghỉ ngơi cho sớm, em cũng đi tắm rửa rồi ngủ đây.”

Ekip chương trình chuẩn bị cho họ căn phòng này, nhưng chỉ có một giường. Nguyên Dã không thể ngủ ở đây, anh đã bảo Cát Tiểu Đào đặt phòng bên ngoài cho anh từ trước, đã để đồ đạc ở đó hết rồi. Lúc anh sắp tới cửa đột nhiên Phương Thiệu Nhất gọi anh một tiếng: “Nguyên Dã.”

Nguyên Dã quay đầu lại: “Ừm.”

Phương Thiệu Nhất bình tĩnh nói: “Nếu em cảm thấy chương trình này phiền thì không ghi hình nữa, quay về bảo Cảnh Cận Duy thảo luận.”

Nguyên Dã nhướng mày, nhìn về phía hắn: “Anh phiền à? Tùy anh, nếu anh không muốn ghi hình thì bỏ đi, em sao cũng được.”

Phương Thiệu Nhất chau mày lại, nhìn theo anh, “Đừng kéo sang anh, anh đang hỏi em mà.”

Trên người Nguyên Dã mặc chiếc áo khoác nhàn nhã cùng quần jean đen, lúc này hai tay đút túi quần, hơi nghiêng người lại nhìn Phương Thiệu Nhất cười như không cười. Phương Thiệu Nhất tắm xong mặc áo phông và quần thể thao, dáng vẻ rất thoải mái, như khi ở nhà vậy. Bộ đồ này Nguyên Dã cũng có một bộ, lần này anh cũng mang theo để làm đồ ngủ.

Nguyên Dã đột nhiên nở nụ cười, anh xoay người chính diện về phía Phương Thiệu Nhất, chăm chú nhìn gương mặt hắn, sau đó gật đầu, giọng nói mang theo ý cười hờ hững: “Em phiền muốn cmn chết.”

Con ngươi màu mực của Phương Thiệu Nhất có vẻ thâm trầm lắm, hắn chưa kịp cất tiếng, Nguyên Dã nói: “…Nhưng em vẫn muốn quay.”

Nguyên Dã tiến về phía trước hai bước, mặt đối mặt với Phương Thiệu Nhất, anh nắm lấy chiếc áo phông của hắn, đoạn nói: “Anh nói xem có phải em xấu tính lắm không?”

Phương Thiệu Nhất nhìn vết sẹo nho nhỏ bên khóe mắt anh, vết sẹo này có từ nhiều năm trước, khi đó trông rất rõ ràng, giờ thì mờ sắp nhìn không ra. Phương Thiệu Nhất nói: “Bao giờ em không muốn ghi hình nữa thì nói, không cần phải miễn cưỡng.”

Nguyên Dã “Ừ” một tiếng, đồng thời chà xát ngón tay, động tác mập mờ vô ý thức, thực ra anh chỉ muốn hút thuốc thôi. Nguyên Dã xoay người lại, phất cánh tay chào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.