Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng

Chương 68: Khao Khát


Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng – Chương 68: Khao Khát


Từng đợt mùi thơm bay ra từ phòng bếp, âm thanh dao thớt vang lên ” cạch cạch”.
Tô Tân ngồi trên ghế sofa cảm thấy như một giấc mơ.
Ngày đó trong quán cà phê nghe Giản Diệc Thận hỏi cách hầm súp, cô nghĩ đó chỉ là ý tưởng bất chợt của anh, nhưng cô không ngờ thật sự đi học, cũng học được món canh gà khoai mỡ khó nhằn này.
Trên TV đang chiếu một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, các ngôi sao chơi trò chơi dưới sự chỉ dẫn của MC, có hai người là người của công ty, đến đây để quảng bá cho bộ phim truyền hình mới ra mắt của họ.
Trước đây, Tô Tân thường xem TV vừa lướt web, để theo dõi phản ứng của các fandom về các chương trình giải trí, phân tích những ưu và nhược điểm, nhưng hôm nay cô không tâm trạng làm.
Cửa phòng bếp là cửa kính trong suốt, bị hơi nóng làm mờ đi, Tô Tân đứng dậy đi vài bước, nhìn qua cửa kính.
Giản Diệc Thận đeo tạp dề, tay áo xắn đến khuỷu tay, tai đang giữ điện thoại, vừa gọi điện thoại vừa xào rau.

Kỹ thuật của anh không quá thành thạo, xào qua vài cái thì đột nhiên nói gì đó, vội vàng tắt lửa, không để ý bả vai đang kẹp lấy điện thoại, khiến nó rơi ra.
Tô Tân nhìn anh muốn cười, mũi đột nhiên trở nên nhức nhối, tựa vào tường hít một hơi thật sâu rồi mới bình tĩnh lại.
“Cần em giúp không?” Cô đẩy cửa bước vào.
Giản Diệc Thận có chút xấu hổ: “Không cần, anh không giỏi nấu món này lắm, gọi điện thoại thỉnh giáo người khác một chút là được.”
“Món gì?” Tô Tân thuận miệng hỏi.
“Không có gì ” Giản Diệc Thận đuổi cô ra ngoài “Sắp xong rồi, nấu sẽ hơi lâu, em đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Tân đành phải đi ra ngoài.
Sau khi bận rộn khoảng một tiếng đồng hồ, các món ăn cuối cùng đã lên bàn, khoai tây nghiền tiêu xanh, tỏi giã rau muống, súp gà khoai mỡ và một bát mì trường thọ.

Mấy món đầu nhìn khá tươm tất, chỉ khác là tô mì cuối cùng được xào hơi kỹ, màu xanh của hành lá xắt nhỏ, màu vàng của mì và màu đen cháy kẹp hòa vào nhau trông khá vui mắt.
Giản Diệc Thận theo chiến lược bỏ qua bát mì kia, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, lưu lại kỷ niệm lần đầu xuống bếp phát trong vòng bạn bè.
[ Chúc mừng sinh nhật.

]
Phát xong thì suy nghĩ một lát, để lại bình luận bên dưới @Trình Tử Hạo – người mỗi ngày trong vòng bạn bè chọc giận anh.
Hôm nay cuối cùng cũng có ngày khiến anh mở mày mở mặt.
Tô Tân không ở trong phòng khách, anh gọi một tiếng: “Tiểu Tân, ăn cơm.”
Tô Tân trả lời, từ thư phòng đi ra, nhìn thấy trên bàn có một bát mì trường thọ không khỏi sửng sốt một chút.

“Đây là những gì anh đang học, cho nên có hơi khó coi ” Giản Diệc Thận đã chuẩn bị tâm lý, mặt trấn định nói “Em nếm thử đi, nếu không ngon thì đừng cười nhạo anh.”
Khóe miệng Tô Tân hơi nhếch lên, nhặt một nhúm mì, ăn một nửa.
“Ăn rất ngon ” cô mím môi “Chỉ là có chút mùi khét.”
Giản Diệc Thận có chút ảo não: “Đều do cô Lý nói sinh nhật phải ăn mì trường thọ, em vẫn nên ăn súp đi.”
Anh ân cần giúp Tô Tân múc một chén, tự tin nhìn Tô Tân.
Anh đã nấu thử món súp gà này năm sáu lần ở nhà, lần cuối cùng nấu ra, cô Lý người dạy anh cũng phải khen ngon.

Hôm nay, anh ấy thậm chí còn tự tay chuẩn bị các nguyên liệu chính và đun chúng trên lửa nhỏ trong hơn một giờ, màu sắc, hương thơm và hương vị rất ngon, chắc chắn sẽ làm Tô Tân hài lòng.
Muốn bắt lấy lòng của phụ nữ, bạn phải nắm lấy dạ dày của người phụ nữ.
Khoảnh khắc quyến rũ nhất của một người đàn ông là khi anh ta nấu ăn cho người yêu, thịnh canh đưa đũa.

Anh ở trên mạng tìm kiếm các thông tin liên quan đến việc theo đuổi con gái, hẳn là không gạt người?
Nước dùng gà hơi nóng, Tô Tân dùng thìa khuấy nhẹ, múc một muỗng đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi hai lần, rồi chậm rãi nhấp một ngụm.
Các hương vị của khoai mỡ, nấm và măng đều được hầm trong súp, vị thịt gà rất ngon.

Uống vài ngụm, cô đặt thìa xuống, lặng lẽ nhìn bát canh, đôi mắt dần đỏ hoe.
Giản Diệc Thận không thể tin vào mắt mình, nó hoàn toàn khác xa với những gì anh tưởng tượng, anh nhanh chóng lấy một thìa và nếm thử: “Em sao vậy? Không ngon sao?”
“Ngon.” Giọng Tô Tân run nhè nhẹ, môi mím chặt, đáy mắt nổi lên một tầng nước mắt.
Giản Diệc Thận ngốc trệ hai giây, đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng cầm tay Tô Tân: “Tiểu Tân, anh không cố ý khiến em nhớ về chuyện trước kia, thật xin lỗi, trước kia là anh quá đáng, em vì anh mà yên lặng chịu đựng nhiều như vậy, anh chỉ muốn tự mình trải nghiệm để hiểu em yêu anh bao nhiêu, sau này đổi lại anh yêu em, nấu súp cho em, sẽ khiến em nhớ đến anh bằng những kí ức đẹp chứ không phải là nỗi buồn trước kia …”
Cổ họng Tô Tân nghẹn ngào, không nói nên lời.
Những chuyện cũ chôn chặt trong đáy lòng dâng lên như thủy triều, tan nát cõi lòng, tổn thương, khuất nhục, thống khổ lập tức trùng điệp lan tỏa khắp cơ thể dọc theo các dây thần kinh.
Hóa ra mọi thứ không thực sự bị lãng quên, mà bị cô cưỡng chế bọc nó bằng nhiều lớp, đúc thành áo giáp kín để để chống lại những tổn thương lần thứ hai.
Cơ thể được ôm lấy, hơi thở ấm áp truyền đến: “Tiểu Tân…!Đừng buồn…!Là anh sai…”
Giọng nói quen thuộc đó cứ văng vẳng bên tai, đã bao nhiêu lần rồi? Cô đã từng trải qua những đêm dài đằng đẵng trong băng giá; lúc này, bên cạnh âm thanh trầm thấp đã từng mê hoặc cô, giọng nói quen thuộc này còn mang theo sự dịu dàng và yêu thương hơn bao giờ hết.

Từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt ve trăm ngàn vết sẹo trong tim cô, như một ma lực, đem những nỗi đau xưa kia khai trừ ra ngoài.

Cô có chút bối rối, giống như một lữ khách đơn độc, một mình bước đi trên con đường đầy chông gai, khi cô đã quen với sự cô đơn, một ngã ba đột nhiên xuất hiện trước mặt, cái nào sẽ dấn đến hạnh phúc và yên tĩnh? Cái nào sẽ là mưa to gió lớn? Cô nên lựa chọn con đường nào?
Như thể nhận thức được sự giãy dụa của cô, Giản Diệc Thận ngập ngừng hôn lên mái tóc cô, sau đó cẩn thận trượt xuống và hôn nhẹ lên mặt Tô Tân.
Cảm xúc quen thuộc này mang đến từng tia tê dại khiến cơ thể run rẩy.
Giản Diệc Thận thở dốc.
Hơn một năm qua, anh từ xem thường đến vô cùng hối hận, từ không biết yêu đến thao thức như một giấc mơ, hầu như ngày nào cũng nằm trong suy nghĩ, đôi khi nghĩ về những ngọt ngào ngày xưa lại càng khó hơn.
Mà lúc này, người anh nhớ ngày đêm đang ở trong tay anh, lồng ngực đập rộn ràng hơn, không nhịn được mà khao khát nhiều hơn …
Đột nhiên Tô Tân giãy dụa, như bừng tỉnh: ” Chờ một chút…!Anh buông tay ra…!Hình như có người đến…”
“Tiểu Tân…!Đừng quan tâm đến những người đó …” Anh thì thầm vào tai “Anh yêu em…”
” Dingdong” vài tiếng, chuông cửa vang lên.
Bầu không khí kiều diễm bị phá vỡ, Tô Tân mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng tay anh, mặt ửng đỏ, sóng mắt liễm diễm.
Trong ngực Giản Diệc Thận không còn người, ngây người mấy giây, nhịn không được vừa tức vừa khó chịu, thật muốn đem vị khách không mời mà đến này giáo huấn một trận: “Ai tới? Để anh mở cửa.”
“Có thể là chuyển phát nhanh.” Tô Tân nhớ lại.
Giản Diệc Thận thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải ở đây làm phiền thế giới của hai người.
Anh nóng lòng bước tới cửa và khi anh mở cửa, tiếng reo hò vang lên.
“Surprise!”
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Nhanh nhanh nhanh, bánh ngọt sắp chảy rồi!”

Ba người chen ở cửa, đó là Điền Chỉ Lam, Trình Tử Hạo và Hoắc Chí Từ.
Giản Diệc Thận đứng đó, thật lâu sau anh mới nặn ra được một câu: “Mấy người…!Mấy người tới đây làm gì?”
Điền Chỉ Lam không khách khí chen vào cửa: “Tôi và tiểu Tân vốn đã hẹn nhau đi bar, hai người này không biết xấu hổ đi theo, tôi hỗ trợ anh đánh bọn họ, tốt nhất ba người các anh đều đi đi, tiểu Tân là của tôi.”
Hoắc Chí Từ vỗ vai anh, đồng tình nói: “Thêm một hai người cũng không khác biệt lắm.

Tiểu Tân cho anh một đôi đũa.”

Trình Tử Hạo đến cuối, cười đùa tí tửng: “Không phải anh phát vòng bạn bè sao? Vừa lúc tôi đang đói bụng, vì vậy tôi đến đây dùng bữa, nếu anh không muốn thấy tôi thì có thể đi trước, tôi không tiễn.”

Giản Diệc Thận chợt nhận ra, ra là do bài đăng trong vòng bạn bè kia gây họa, đã mang cái tên chướng mắt này tới, đáng tiếc, hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Trình Tử Hạo ngồi bên cạnh Tô Tân “Chậc chậc” hai tiếng, cầm đũa gắp một sợi mì “Mì trường thọ này là anh làm sao? Tôi còn tưởng nó bị dính than, ra là xào bị cháy.

Tay nghề như vậy cũng dám đem ra?”
“Dù sao cũng giỏi hơn người không biết làm như cậu.” Giản Diệc Thận bình tĩnh ngồi xuống vị trí của mình “Cậu bộc lộ tài năng cho tôi nhìn một chút, trong bếp còn có chút nguyên liệu.”
Trình Tử Hạo không biết làm, hắn là đại thiếu gia từ nhỏ đã có người ở bên cạnh hầu hạ đã quen, chưa vào bếp bao giờ.
Bất quá, miệng hắn đương nhiên không cam lòng rơi vào thế hạ phong: “Do tôi không muốn đi học, nếu học được, nhất định trong nháy mắt có thể giết chết trình độ tô mì trường thọ của anh.”
Giản Diệc Thận cũng không tức giận, nhìn Tô Tân cười, bộ dạng tươi cười rất đắc ý.
Trình Tử Hạo bị anh cười mà không biết lý do, nhìn hai món ăn khác trên, lấy làm kinh hãi: “Những món này không phải đều do anh nấu chứ? Giản Diệc Thận từ khi nào lại trở thành đầu bếp rồi? Quá mất mặt a?”
Giản Diệc Thận mặt nóng lên, không phủ nhận cũng không thừa nhận, hàm hồ nói: “Ăn phần của cậu đi, ngăn không nổi cái miệng này của cậu.”

Hai người đấu võ mồm có chút trẻ con, nhưng bầu không khí lại rất vui vẻ.
Có thêm ba người, nên đồ ăn không đủ, may mà trong bếp vẫn còn nhiều nguyên liệu, Tô Tân làm vài món ăn, cuối cùng đem bữa tối sinh nhật đối phó vô cùng náo nhiệt.
Sau khi ăn xong, Điền Chỉ Lam và Tô Tân sẽ đến Cũ Hoan chơi, tất nhiên những người đàn ông này sẽ đi theo.
Một năm không đến, quán bar vẫn vậy, người kín hết chỗ.

Điền Chỉ Lam đã quen đường, dẫn họ đến chỗ ngồi dành riêng cho khách VIP, gọi vài chai rượu để họ vui vẻ.

Tối nay cô ấy mời khách.
Tiếng âm nhạc rất ồn ào, mọi người phải đến gần mới có thể nghe rõ, giữa ánh sáng và bóng tối, đường nét trên khuôn mặt Tô Tân lập loè, Giản Diệc Thận chăm chú nhìn một lúc lâu, lòng càng ngứa ngáy.
Hôm nay thật vất vả Tô Tân mới có chút dịu lại, bỏ qua thời cơ tốt như vậy cũng không biết còn phải đợi đến bao lâu mới có thể cùng Tô Tân hòa hảo như lúc ban đầu, thật muốn đem những bóng đèn này đuổi đi.
Đáng tiếc, không ai hiểu được ý nghĩ của anh, Điền Chỉ Lam càng không khách khí nắm lấy Tô Tân lên sàn nhảy, hai người dựa vào nhau thì thầm.
“Tớ thấy cái tên chồng trước của cậu, buổi tối hôm nay làm sao lại cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy? Tư thế kia giống như muốn ăn thịt cậu vậy.” Điền Chỉ Lam vừa nói vừa nhìn Giản Diệc Thận “Cậu nhìn đi, anh ta đang trừng mắt nhìn tớ, tớ hoài nghi một giây sau mình sẽ bị ám sát.”
Tô Tân không nhịn được cười: “Có cần phải nói khoa trương như vậy không?”
“Cần ” Điền Chỉ Lam nghiêm trang nói “Tớ rất sợ.”
“Đừng để ý đến anh ta nữa, đúng rồi, người cậu xem mắt thế nào rồi?” Tô Tân nhớ lại.
“Tớ chưa thấy một người đàn ông như thế, cảm thấy bản thân quá tốt đẹp, vô cùng giống Hoắc Chí Từ.” Điền Chỉ Lam nói “Nếu trên đời này đàn ông đều như vậy, tớ thà độc thân cả đời.”
Tô Tân có chút khó hiểu: “Chẳng phải cậu ở máy nhảy cậu thổ lộ với Hoắc Chí Từ rồi sao?”

Điền Chỉ Lam thật lâu sau mới định thần lại, sau đó vặn mình vừa xấu hổ vừa khó chịu: “Dừng lại, delete câu này ra khỏi đầu cậu đi! Căn bản không phải anh ta được không!”
“Được rồi, được rồi, quên quên.” Tô Tân đổi giọng.
Đang nói chuyện thì có hai người đàn ông lại gần bắt chuyện: “Thiếu bạn sao? Lại đây chúng tôi mời hai người uống một ly rượu nhé?”
“Không, cảm ơn.” Tô Tân lịch sự từ chối.
Hai người đàn ông dáng dấp không tệ, cũng hơn hai mươi tuổi, có lẽ tự cảm thấy bản thân mình tốt, kiên trì vây quanh hai cô: “Đừng tránh xa người ngàn dặm như vậy, cho cơ hội làm quen một chút, chủ quán rượu này là bạn của chúng tôi, sau này có thể giảm giá cho hai cô.”
Điền Chỉ Lam và Tô Tân liếc nhau, nhịn không được cười.
Ở đâu ra lăng đầu thanh, giả mạo là bạn chủ quán, không biết nơi này có em gái của chủ quán hay sao?
“Được rồi, vậy anh kêu chủ quán ra đây, chúng tôi muốn làm quen một chút.”Điền Chỉ Lam trêu chọc bọn họ.
“Hôm nay ông chủ tới muộn, chúng ta đi uống trước vài ly rồi từ từ chờ.” Đối phương còn muốn lắc lư.
“Giữ lại tự mình uống đi ” Tô Tân thản nhiên nói “Chúng tôi có bạn.”
Hai người kia còn không chịu từ bỏ, cười đùa tí tửng tiếp tục dây dưa: “Có bạn cũng không sao, ở bên chúng tôi trước, nói không chừng chúng ta càng nói nhiều hơn —— “
Một cỗ khí tức khiếp người ép tới, giọng nói của họ ngừng lại.
Ba người đàn ông lặng lẽ đi qua đám đông, bao quanh Tô Tân và Điền Chỉ Lam ở giữa.
Hai tên đàn ông kia có chút sợ nhưng vẫn nặn ra hai câu xã giao: “Làm gì vậy? Cùng em gái xinh đẹp nói mấy câu thôi mà, mọi người kết giao bằng hữu, đến quán bar cũng không cần không có bạn chơi cùng.”
“Trở về nhìn vào gương rồi lại đến đây tán gái ” Trình Tử Hạo nhếch mép cười, ánh mắt lạnh lùng “Đây là bạn của chúng tôi.”
“Cút xa một chút.” Giản Diệc Thận gạt ra mấy chữ, sắc mặt âm trầm.
Hoắc Chí Từ sắc mặt cũng rất khó coi, kéo Điền Chỉ Lam trở về.
“Này …!Anh làm gì vậy!” Điền Chỉ Lam rất bực mình “Bây giờ là giờ tan làm, đừng dùng chức ông chủ để doạ tôi.”
“Cô ngậm miệng lại.” Hoắc Chí Từ quay đầu phun ra mấy chữ.
Trở lại chỗ ngồi, bầu không khí có chút khó xử, Điền Chỉ Lam có chút tức giận, cố ý chọn vị trí xa Hoắc Chí Từ nhất, lần này Tô Tân ngồi giữa Trình Tử Hạo và Giản Diệc Thận.
Giản Diệc Thận nhẫn nhịn một hồi, không kìm được, muốn cùng Tô Tân tâm sự về sự nguy hiểm của việc uống rượu trong quán bar này.
Anh không biết uống rượu, xưa nay hầu như không bao giờ đến quán bar, nhưng cũng đã từng nghe đến rất nhiều loạn thất bát tao trong quán bar, hôm nay nhìn vào thì đúng là như vậy.

Nơi hỗn tạp này cộng với tác dụng của rượu bia dễ khiến người ta làm những việc phi lý.
Hoặc, nếu Tô Tân thật sự muốn đến, nhất định phải gọi anh đi cùng, như vậy mới yên tâm.
Anh suy nghĩ một hồi, khóe mắt chợt hiện lên một tia chua xót.
Giữa tiếng trống sôi động, Tô Tân và Trình Tử Hạo đang cùng nhau nói chuyện, đầu sắp sát vào nhau, Trình Tử Hạo không biết nói cái gì, Tô Tân gật đầu liên tục, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó cũng tiến tới nói mấy câu.
Nhìn hai người trò chuyện rất vui vẻ, cũng không biết đang nói về cái gì.
Giản Diệc Thận nghiến răng, tay đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, muốn kéo cái âm thanh chướng mắt này ra khỏi tai Tô Tân..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.