Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen – Chương 92: Chạm Mặt
“Vở nhạc kịch này rất hay, cảm ơn cô Lâm đã mời tôi đi xem.”
Hoắc Viên vừa đi vừa cười nói với Lâm Ngọc Yên.
Mấy hôm trước đến quán cà phê của Lâm Ngọc Yên uống nước, Hoắc Viên và cô ấy trò chuyện với nhau vô tình đề cập đến vở nhạc kịch này, vì vẫn chưa biết sẽ đi xem cùng ai nên Lâm Ngọc Yên ngỏ ý mời Hoắc Viên cùng đi, Hoắc Kiêu đã về thành phố Vân, Hoắc Viên ở đây một mình để chờ gặp vị hôn phu nên cũng rất nhàm chán.
Có được người bạn như Lâm Ngọc Yên, Hoắc Viên vui còn không hết.
“Không có gì, vừa khéo tôi cũng được bạn cho vé thôi.
Cô Hoắc không chê vở nhạc kịch này là được rồi.”
Lâm Ngọc Yên mỉm cười đáp.
“Thật ra tôi không thích nhạc kịch lắm nhưng xem giải trí vẫn được.
Đúng rồi, cô không cần gọi tôi là cô Hoắc, cứ gọi tên tôi đi, chúng ta là bạn thì đừng nên xưng hô xa lạ quá.”
“Vậy cô cũng đừng gọi tôi là cô Lâm nữa, gọi tôi Ngọc Yên là được rồi.”
“Được, cô gọi tôi Viên Viên, tôi gọi cô Ngọc Yên.”
“Thống nhất như vậy đi.
Đúng rồi Viên Viên, cô có muốn đi dạo không? Cô đến thành phố Hoa mấy ngày chắc vẫn chưa đi đâu đâu nhỉ?”
“Dạo trước tôi và anh tôi đi bàn chuyện làm ăn nên chỉ đến Phó Thị hoặc Tòa thị chính rồi về khách sạn, đúng là chưa đi đâu chơi thật.”
Hoắc Viên ngẫm nghĩ nói.
“Vậy để tôi đưa cô đi dạo, nhưng trước tiên chúng ta nên đi ăn đã.
Vào quán kia được không?”
Lâm Ngọc Yên chỉ tay vào một quán ăn bên đường, tuy là quán lề đường nhưng chỗ này rất sạch sẽ, Lâm Ngọc Yên và Lạc Lạc có ghé mấy lần, đồ ăn rất hợp khẩu vị của cô.
“Được chứ.
Tôi không kén chọn.”
Hoắc Viên vui vẻ trả lời.
Cả hai người cùng nhau đi vào quán ăn đó, chọn một bàn trống và ngồi xuống, sau đó Lâm Ngọc Yên giới thiệu qua các món ăn trong quán này cho Hoắc Viên.
Quán ăn này chủ yếu là bán mì sợi tự kéo, mỗi sợi mì dai ngon và nước dùng thanh ngọt, ngoài ra còn có mì xào, lẩu mì…!nhưng ngon nhất vẫn là món mì nước lèo trứ danh của quán.
“Cô gọi món nào?”
Lâm Ngọc Yên hỏi.
“Cho tôi mì thịt bò đi.”
“Làm ơn, cho hai tô mì thịt bò thêm bò viên nhé!”
Lâm Ngọc Yên gọi món với người chạy bàn đứng gần đó.
Người kia ghi ghi chép chép xong lại đi đến chỗ ông chủ đang bận rộn, đặt tờ giấy xuống bên cạnh để ông chủ làm theo món ghi trong đó.
Trời tối nên quán ăn đông đúc, có rất nhiều thành phần đến đây để ăn, từ tầng lớp thượng lưu đến tầng lớp dưới đáy xã hội, vì quán ăn rất nổi tiếng nên thu hút rất nhiều người, chỉ một chốc, quán ăn không còn một chỗ trống nào.
Trong khi chờ đợi món ăn được mang ra, Lâm Ngọc Yên và Hoắc Viên lại trò chuyện cùng nhau, càng nói chuyện càng hợp ý nhau, ngoại trừ Lạc Lạc thì đây là người thứ hai nói chuyện bắt được mọi chủ đề của Lâm Ngọc Yên, hai người càng nói càng thêm thân thiết.
“Ngọc Yên, không ngại tôi ngồi ở đây chứ?”
Giọng của Lôi Kiêu vang lên cắt ngang câu chuyện của Lâm Ngọc Yên và Hoắc Viên.
Nhìn thấy hắn, cả hai cực kỳ kinh ngạc, nhất là Hoắc Viên, Lôi Kiêu là vị hôn phu được hai nhà Hoắc Lôi ngầm chỉ định cho cô, cô xem qua ảnh của hắn mấy lần, tuy rằng chưa gặp mặt nhưng cô đã có ấn tượng vô cùng tốt.
Mấy hôm nay đi đi lại lại tòa thị chính nhưng chưa lần nào gặp được Lôi Kiêu.
Điều khiến Hoắc Viên ngạc nhiên hơn nữa là Lâm Ngọc Yên và Lôi Kiêu có quen biết.
Nhìn thái độ của hắn hình như…!còn có ý với Lâm Ngọc Yên.
“Lôi Kiêu, sao anh lại ở đây? Ngồi đi, cùng nhau ăn mì.”
Lâm Ngọc Yên lịch sự cười nói.
“Vậy tôi không khách sáo đâu.
Ngọc Yên, vị này là…?”
Lôi Kiêu nhìn Hoắc Viên tò mò hỏi.
Câu hỏi của hắn khiến Hoắc Viên hụt hẫng, cô biết hắn là ai nhưng hắn lại không biết cô.
Hoắc Viên đoán Lôi Kiêu chưa từng xem qua ảnh của mình.
“À, giới thiệu với anh, đây là Hoắc Viên, đến từ thành phố Vân, cô ấy đến đây có công việc, chúng tôi tình cờ quen biết nhau.” Lâm Ngọc Yêm đáp, xong, cô lại quay sang Hoắc Viên giới thiệu về Lôi Kiêu: “Viên Viên, đây là Lôi Kiêu, phó thị trưởng của thành phố này đó.”
Bàn ăn bỗng dưng im lặng đến ngạt thở, trên trời mây đen bỗng đâu kéo đến, gió thổi lạnh lẽo mang theo mùi ẩm ướt của cơn mưa sắp đến, sấm chớp nổ vang trời, ngoài đường mọi người bắt đầu nhanh chóng chạy về nhà để tránh cơn mưa ập đến.
Lôi Kiêu không thể ngờ mấy ngày hôm nay hắn cật lực tránh mặt Hoắc Viên nhưng cuối cùng vẫn gặp.
Hoắc Viên là đối tượng mà chú bác nhà họ Lôi muốn liên hôn cho hắn, quyền lực trong nhà họ Lôi lại xoay chuyển, dòng thứ vì chuyện này lại thất thế.
Lôi Kiêu không muốn lợi dụng người khác nhưng hắn không còn cách nào tốt hơn để nắm lại quyền lực, trước mắt, tránh né Hoắc Viên là biện pháp tạm thời hắn làm để kéo dài thời gian.
Lôi Kiêu càng bất ngờ hơn khi Lâm Ngọc Yên và Hoắc Viên kết bạn, chuyện này chắc chắn có bàn tay móc nối của Phó Thần trong đó.
Bàn ăn đột nhiên im lặng khiến Lâm Ngọc Yên cảm thấy vô cùng khó hiểu, vừa định mở miệng nói chuyện, Lôi Kiêu đã lên tiếng trước:
“Chào cô Hoắc, hân hạnh được làm quen.”
“Hân hạnh làm quen.”
Thái độ vờ như không biết của Hoắc Kiêu làm Hoắc Viên hụt hẫng, cô mong chờ hắn sẽ nói với Lâm Ngọc Yên về mối quan hệ giữa hai người, cái hôm gặp Lâm Ngọc Yên ở nhà hàng, tuy rằng Phó Thần không nói ra miệng nhưng cũng thể hiện thái độ rõ rệt, vậy mà Lôi Kiêu…!chưa bao giờ Hoắc Viên cảm thấy buồn bã, đau xót như lúc này, tuy nhiên cô lại cố che giấu để không lộ ra tránh làm cho đôi bên khó xử.
“Ngọc Yên, hôm nay đi xem nhạc kịch thế nào? Có vui không?”
Lôi Kiêu chuyển chủ đề để Lâm Ngọc Yên không phát hiện ra mối quan hệ phức tạp giữa hắn và Hoắc Viên.
“Vở nhạc kịch rất hay, cảm ơn anh đã cho tôi vé nhé!”
Một lần nữa Hoắc Viên lại kinh ngạc, thì ra hai tấm vé nhạc kịch là Lôi Kiêu cho Lâm Ngọc Yên, chẳng trách chỗ ngồi xem nhạc kịch lại là chỗ tốt như vậy.
“Cô thích là được rồi.
À tôi chợt nhớ ra còn có việc phải làm, tôi đi trước nhé?”
Lôi Kiêu không muốn nán lại quá lâu để Lâm Ngọc Yên phát hiện hắn và Hoắc Viên có gì đó không đúng lắm
“Anh đi nhanh vậy sao? Còn chưa ăn mì mà?”
“Tôi sẽ mang về.
Ngày mai tôi đến quán cà phê tìm cô sau.”
Nói xong, Lôi Kiêu vội vã đứng lên rồi bỏ đi giống như bị ma đuổi, Lâm Ngọc Yên ngơ ngác nhìn theo, chỉ có Hoắc Viên biết lý do vì sao hắn vội vàng đi như vậy.
“Ngọc Yên, cô và anh ta thân lắm hả?”.