Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen – Chương 9: Biến Cố
Lâm Thị có một dự án lớn hợp tác với Phó Thị, dự án này là hạng mục đầu tư được Phó Thị đầu tư rất nhiều vốn.
Đây là hợp đồng cực kỳ quan trọng, Lâm Đình Vũ đích thân ký tên xác nhận sẽ lãnh hậu quả nếu như hợp đồng xảy ra sai sót.
Trưa nay Lâm Thị đã kí kết với đối tác, Lâm Đình Vũ không ở công ty, người ký là Lâm Hà Hoa, chuyện này bình thường cũng hay xảy ra, cô ta vẫn thường đại diện Lâm Đình Vũ ký mấy dự án lớn, sau đó không biết vì sao bản kế hoạch bị lộ ra ngoài dù đây là hợp đồng bắt buộc được bảo mật vì có liên quan đến chính trị.
Lâm Đình Vũ đang ngồi trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Ở bên ngoài, Lâm Ngọc Yên rất lo lắng, anh trai cô từ trước đến nay làm việc gì cũng cẩn thận, chưa từng phạm sai lầm, việc hắn không ở Lâm Thị trong quãng thời gian kia là đi đến làng chài ven biển mua súp cho cô.
Nếu cô không khiến Lâm Đình Vũ nghĩ ngợi thì có lẽ hắn sẽ không xảy ra chuyện này.
Tất cả mọi chuyện là do sự yếu đuối bất lực của cô khi bị Phó Thần làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Lâm Ngọc Yên nắm chặt tay cầu nguyện với Thiên Chúa.
Cô rất tin tưởng vào đức tin của mình, Chúa sẽ không bỏ rơi những ai thành tâm hướng về Ngài đâu.
Lâm Đình Vũ vào đó đã hơn nữa tiếng, Lâm Ngọc Yên cảm tưởng như đã trải qua nửa thế kỷ.
Cô hết đi đi lại lại rồi lại ngồi xuống ghế.
Mấy lần như vậy, vài nữ cảnh sát có lòng tốt đến khuyên cô nên bình tĩnh.
Lâm lão gia tử khi biết tin này sợ đến ngất xỉu.
Ông đang được bố mẹ cô chăm sóc ở bệnh viện, mấy người họ hàng kia vừa nghe Lâm Đình Vũ và Lâm Hà Hoa gặp chuyện vội quay lưng bỏ chạy.
Vậy mới thấy, người của Lâm gia toàn là kẻ đáng khinh.
“Phó tổng, cảm ơn anh đã hợp tác.
Chuyện này chúng ta sẽ cố hết sức làm rõ.”
Tiếng của một cảnh sát vang lên trước phòng thẩm vấn của Lâm Đình Vũ.
Lâm Ngọc Yên ngẩng mặt nhìn lên, Phó Thần và viên cảnh sát kia đang bắt tay cười nói.
Không hiểu sao ngay lúc này Lâm Ngọc Yên rất muốn xông đến đánh hắn một trận.
Cùng là người đứng tên trên hợp đồng, tại sao anh trai cô thì bị tình nghi là tội phạm còn hắn lại được ung dung tự tại? Vì hắn có tiền hay có địa vị? Đúng là không công bằng.
“Hợp tác với cảnh sát là trách nhiệm của công dân, cảnh sát Diệp không cần khách sáo, tôi rất mong chờ tin tức điều tra của các anh.” Phó Thần vừa nói vừa đảo mắt qua Lâm Ngọc Yên đang nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống: “Các anh cũng đừng để kẻ có tội thoát khỏi pháp lý.”
Câu này của Phó Thần chính thức kích thích tâm trạng đang mất kiểm soát của Lâm Ngọc Yên, cô không kiêng nể gì cả, xông đến tát Phó Thần một cái thật mạnh.
Tất cả ấm ức đều dồn vào cái tát này, lực tát rất mạnh khiến cho khóe miệng Phó Thần rướm máu.
Vợ cũ của hắn thì ra là một con mèo hung dữ sẵn sàng giơ móng vuốt tấn công mãnh thú khi người thân của mình bị mãnh thú đó đe dọa.
Nhận cái tát này, Phó Thần không hề cảm thấy tức giận.
“Vị tiểu thư này xin cô kiếm chế, bằng không tôi sẽ tạm giam cô hai bốn giờ về hành vi hành hung người khác.”
Tên cảnh sát bên cạnh Phó Thần lên tiếng.
Vị tiểu thư này không lẽ không biết người đang đứng trước mặt là ai? Cô ấy động tay động chân như vậy sẽ làm vị đại gia này tức giận.
Một khi đã tức giận rồi thì không ai có thể cứu mạng cô ấy.
Chát!
Bất chấp lời cảnh cáo của viên cảnh sát.
Lâm Ngọc Yên tát Phó Thần thêm cái nữa, lần này cô dùng lực yếu hơn một chút.
“Vị tiểu thư này không nghe tôi nói gì sao?”
Viên cảnh sát còn muốn nói nữa, lúc này Phó Thần ở bên cạnh ra hiệu cho hắn im lặng, đồng thời cũng nhìn Lâm Ngọc Yên cười nhẹ: “Lâm tiểu thư hài lòng rồi?”
“Có đánh chết anh tôi vẫn chưa hài lòng.
Phó tổng quanh năm bận rộn cũng biết tôi là ai sao?” Lâm Ngọc Yên nói giọng khinh bỉ: “Tôi tưởng sự bận rộn vây quanh anh hai năm nay thì sự tồn tại của tôi cũng không có cân lượng gì rồi chứ?”
“Dù sao chúng ta cũng từng kết hôn với nhau, lẽ nào đến mặt vợ mình tôi cũng không biết? Vợ cũ của tôi, chúng ta ly hôn chưa đủ lâu để tôi xem nhẹ sự tồn tại của em!”
Phó Thần nhấn mạnh.
Đây rõ ràng là một lời bao biện, hắn vốn không biết mặt mũi của Lâm Ngọc Yên, mãi đến gần đây hắn mới thường xuyên nhìn cô qua ảnh chụp.
Nhưng trước mặt người ngoài, hắn không cho phép mình bị mất thể diện.
“Thì ra tôi được Phó tổng xem trọng như vậy à? Vinh hạnh quá đấy!” Lâm Ngọc Yên cười nhạt: “Nhưng tôi xin từ chối nhé!”
“Chấp nhận hay từ chối là quyền của em, tôi không can thiệp, nhưng có buông tha anh trai em hay không thì tôi đủ sức can thiệp đó! Có phải em đang thắc mắc tại sao tôi cùng đứng tên nhưng không bị anh trai em liên lụy đúng không? Tôi không ngại nói cho em biết, Phó Thị chỉ có danh nghĩa, vốn đầu tư là anh trai em ký giấy nợ với tôi, kế hoạch bị hỏng, ngoài chính phủ thì tôi là người tổn thất nhiều nhất.
Vì vậy, tôi là nạn nhân, không phải đồng phạm.”
Phó Thần rất từ tốn giải thích.
Chuyện này bắt đầu lúc hôn nhân của hắn và Lâm Ngọc Yên còn ràng buộc, tập đoàn Lâm Thị tìm được đơn hợp tác với chính phủ, nhưng thiếu kinh phí đầu tư.
Do số tiền ngoài khả năng của Lâm Đình Vũ nên hắn đã gặp Phó Thần để thương lượng.
Phó Thần đồng ý ra vốn nhưng Lâm Đình Vũ phải kí giấy nợ, tiền lãi là hai phần trăm lợi nhuận kiếm được từ hợp đồng này.
Nếu có trách nhiệm hình sự, Lâm Thị phải tự gánh lấy.
Đây rõ ràng là thỏa thuận không có lợi nhưng Lâm Đình Vũ vẫn chấp nhận, bây giờ thật sự xảy ra chuyện, theo kí kết, Phó Thị đứng ngoài, hoàn toàn không có liên quan.
Lâm Ngọc Yên nghe xong cực kỳ kinh hãi, đôi chân cô chao đảo muốn ngã khụy xuống đất.
Phó Thần rất nhanh đưa tay đỡ lấy.
“Thế nào? Tôi vô tội đúng không?” Phó Thần lại cười: “Vợ cũ của tôi, hai cái tát kia là tôi nợ em nên tôi chấp nhận để em đánh, lần sau nếu vẫn chưa tìm hiểu kỹ mà tìm tôi tính sổ thì tôi sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Nói xong, Phó Thần đẩy Lâm Ngọc Yên ngã xuống đất.
Hắn thừa biết bộ dạng của mình rất tồi tệ, nhưng hắn có thể làm gì khác sao? Cùng vợ cũ diễn tuồng thâm tình à? Cô chưa bị hắn dọa sợ, thì hắn đã bị bản thân mình dọa sợ.
Mấy lời này của hắn rất có tác dụng, Lâm Ngọc Yên trước sau cũng sẽ đến biệt thự tìm hắn cầu xin, lúc đó hắn thiếu gì cơ hội tiếp xúc với cô, vừa để cô hiểu hắn, cùng vừa để hắn nhìn rõ, cô là người thế nào mà mẹ hắn luôn ca ngợi.
Lâm Ngọc Yên ngồi bất động nhìn Phó Thần rời khỏi, viên cảnh sát nãy giờ nghe qua câu chuyện cũng kinh hồn bạt vía, quan hệ hào môn thật phức tạp, chả trách Phó đại lão bị tát không hề cảm thấy tức giận, vì là vợ tát nên xem như nựng yêu có phải không? Nhưng không phải đã ly hôn rồi à? Lấy tính khí của hắn ta ra xem xét, hắn phải càng tàn nhẫn với vợ cũ và anh vợ cũ mới đúng.
Vì sao trong lời nói giống như đang mời gọi vợ cũ đến tìm rồi nối lại tình xưa vậy.
Hay là hắn đang hiểu nhầm ý của hắn ta?
Viên cảnh sát vò đầu bứt tóc.
Hắn đi lại chỗ của Lâm Ngọc Yên tốt bụng đỡ cô lên: “Vị tiểu thư này nếu đã quen Phó tổng thì phải hiểu tính cách của cậu ta, mấy lời vừa rồi cô hãy nghĩ kĩ xem ý muốn thật sự của Phó tổng là gì.
Chỉ cần Phó tổng hủy đơn kiện, Lâm tổng sẽ được cứu.
Nói xong viên cảnh sát cũng đi mất để lại Lâm Ngọc Yên lạc lõng giữa đống suy nghĩ hỗn độn.
Ở góc khuất cách đó không xa lắm, hành động vừa rồi của viên cảnh sát kia Phó Thần đã thấy hết.
Hắn rít một hơi thuốc dài phả ra làn khói trắng.
Đột nhiên tên cảnh sát họ Diệp kia làm hắn thật chướng mắt..