Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen – Chương 53: Phó Thần Có Phải Anh Thích Tôi Không
“A, no quá!”
Lâm Ngọc Yên vươn vai vui vẻ rời khỏi quán ăn cuối cùng, sáng nay gần như cô đã ăn ở các quán trong làng chài, mỗi bơi đều có hương vị đặc trưng riêng khiến Lâm Ngọc Yên ăn không biết chán.
“Có muốn ăn nữa không?”
Phó Thần dịu dàng cười hỏi.
“Không ăn nổi nữa.
Nhưng có lẽ buổi chiều tôi sẽ đi ăn tiếp.
Đi biển ngoại trừ nhìn ngắm đại dương ra thì thưởng thức hải sản là điều tôi thích nhất.”
“Vậy sao.
Vậy buổi chiều chúng ta đi tiếp!”
“Anh không bận việc sao? Tổng giám đốc bây giờ đều rảnh rỗi vậy à?”
“Bận rộn cũng có lúc nghỉ ngơi chứ? Đúng rồi, cô có thích lướt ván không?”
“Tôi thích xem nhưng không biết lướt ván.”
“Vậy trước khi đi ăn buổi chiều, cùng tôi ra biển, tôi lướt ván cho cô xem.”
“Anh biết lướt ván à? Tôi tưởng người bận rộn như anh sẽ không chơi thể thao.”
“Lúc còn học đại học tôi từng học qua lướt ván, thi thoảng vẫn chơi lại.” Phó Thần cười: “Tôi mới nói rồi, bận rộn cũng phải dành thời gian nghỉ ngơi, thư giãn mà, bằng không đầu tóc sẽ rụng hết vì áp lực công việc.”
“Thời gian hai năm chúng ta kết hôn, tôi có thấy anh rãnh rỗi đâu.” Lâm Ngọc Yên bĩu môi: “Mà cũng đúng thôi, anh vốn không thích cuộc hôn nhân đó mà, nên luôn tìm chuyện cho mình bận rộn cũng đúng.”
“Bây giờ tôi rất hối hận mỗi khi nhớ đến quãng thời gian đó!”
Phó Thần không che giấu nói.
Lâm Ngọc Yên dừng lại nhìn hắn, cô mở miệng trêu đùa: “Bây giờ anh có hối hận cũng muộn rồi, không thể quay lại như cũ được đâu.”
“Ai biết được.” Phó Thần cười ẩn ý: “Em tìm được chỗ nghỉ ngơi chưa? Nếu chưa thì để tôi đặt phòng ở khi nghỉ mát cho em.”
“Tôi đặt phòng rồi, cũng là ở trong khu nghỉ mát đó.” Lâm Ngọc Yên lấy điện thoại trong giỏ xách ra nhìn thời gian hiển thị trên đó: “Tôi muốn về ngủ một chút, buổi chiều gặp anh sau.”
“Tôi đưa em về.”
Phó Thần không nói hai lời, hắn đưa Lâm Ngọc Yên trở lại khu nghỉ mát, vốn dĩ hắn muốn đến đây thị sát rồi sẽ về, không có ý định ở lại nhưng lúc này lại gặp được Lâm Ngọc Yên, hắn muốn ở bên cô nhiều một chút.
Đoạn đường trở về khu nghỉ mát không dài cũng không ngắn, đủ thời gian để hai người trò chuyện cùng nhau thêm một lúc nữa, mặt trời đã lên cao kèm theo ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất, gió thổi mát lộng, những hạt cát trắng tinh nhè nhẹ lướt qua bàn chân của Lâm Ngọc Yên.
Khi nghỉ mát nằm sát bờ biển, đây là biểu tượng hợp tác của Lâm Thị và Phó Thị, tấy cả nhân viên ở đây đều biết mặt Phó Thần và Lâm Đình Vũ, nhưng họ quen Phó Thần nhiều hơn vì hắn thường thị sát tình hình, Lâm Đình Vũ lại rất ít khi xuất hiện.
Thật ra không phải Lâm Đình Vũ bỏ bê nơi này, hắn và Phó Thần đã thỏa thuận với nhau sẽ chia nhau thị sát theo quý, nhưng do Lâm Thị thường xảy ra chuyện nên gần như chỉ có Phó Thần đến đây.
Lâm Thị là công ty gia đình, cũng vì vậy mà mấy người trong họ thường hay âm thầm làm loạn.
Nội bộ Lâm Thị thật ra rất phức tạp, không phải ai cũng chính trực như Lâm Khánh Xuyên và Lâm Hà Hoa, mỗi ngày Lâm Đình Vũ đều đối mặt với những hỗn loạn đám người thân thích kia gây ra, hắn đang âm thầm làm một cuộc cải tổ, đuổi hết những sâu mọt trong Lâm Thị để công ty có thể khỏe mạnh phát triển hơn.
Những chuyện này Lâm Ngọc Yên không biết nhưng Phó Thần lại rất rõ ràng.
“Đến phòng của tôi rồi, tạm biệt anh, buổi chiều gặp lại.”
Lâm Ngọc Yên vẫy tay tạm biệt Phó Thần, sau đó cô vào phòng để nghỉ ngơi.
Phó Thần đứng ở bên ngoài, hắn không chần chừ lấy điện thoại gọi cho Lương Tuấn: “Chuẩn bị cho tôi đồ bơi và ván lướt sóng, còn nữa, chuẩn bị thêm vài bộ đồ thể thao, nói quản lý mang chìa khóa đến phòng 504 cho tôi.”
(…………………….)
Bờ biển buổi chiều khá đông người, Lâm Ngọc Yên mặc đồ bơi khá kín đáo và mặc thêm một chiếc áo thun rộng lớn bên ngoài, mái tóc dài được cô tết gọn lại, gương mặt xinh đẹp lúc này được trang điểm thêm chiếc kín râm, nón rộng vành cũng là phụ kiện không thể thiếu.
Phó Thần cũng mặc quần bơi, áo sơ mi tay ngắn đi bên cạnh, dáng người cao lớn của hắn vô cùng nổi bật, lại còn cầm thêm ván trượt lướt sóng khiến cho không ít các cô gái trầm trồ nhìn ngắm.
“Em ngồi ở đây đi, chờ một chút có sóng lớn tôi sẽ biểu diễn cho em xem.
Đảm bảo làm cho em mở rộng tầm mắt.”
Phó Thần để Lâm Ngọc Yên ngồi xuống một chiếc ghế dài bêm dưới bóng râm của một cây dừa, nơi này vô cùng mát mẻ, là hắn đã kêu Lương Tuấn chuẩn bị.
“Anh làm tôi muốn xem quá đấy!”
Lâm Ngọc Yên cười nói vui vẻ.
Cô ngồi xuống ghế dài, liền sau đó có nhân viên trong khu nghỉ mát mang trái cây và nước cam ra cho cô.
Lâm Ngọc Yên nói cảm ơn rồi nhìn đến Phó Thần ngồi lau ván trượt bên cạnh.
“Là anh sắp xếp à?”
“Tôi đâu để em ngồi ngoài nắng được, dĩ nhiên mời em xem tôi biểu diễn thì tôi phải chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho em.”
Phó Thần mỉm cười trả lời, thái độ của hắn đối với Lâm Ngọc Yên hết sức dịu dàng, khác hẳn lúc kết hôn hay là đoanh thời gian cô ở cạnh hắn vì chuyện của Lâm Đình Vũ.
“Anh làm cho tôi có cảm giác như đang được bạo quân sủng ái.”
Lâm Ngọc Yên đùa cợt.
“Trong mắt em tôi là bạo quân à?” Phó Thần nhướn mày: “Bạo quân cũng tốt, ít nhất sẽ làm người khác sợ tôi mà không dám xem thường cô gái bên cạnh tôi.”
“Cô gái bên cạnh anh gì chứ? Anh đừng nói lung tung.”
“Không phải bây giờ em là cô gái ở cạnh tôi à?” Phó Thần nổi lên hứng thú trêu chọc: “Sủng phi của trẫm, nàng không đồng ý làm người phụ của trẫm à? Ở cạnh trẫm, nàng có thể yên tâm, trẫm sẽ sủng ái nàng hết mực, không để ai bắt nạt nàng đâu.”
“Bệ hạ đang làm thần thiếp thấy được sủng sinh ra sợ hãi đó.” Lâm Ngọc Yên cười lớn: “Phó Thần, anh cũng thích chơi mấy trò cải trang người xưa thế này à? Nếu anh cosplay thành bạo quân cũng rất hợp đó.”
“Chỉ cần em vui vẻ thì tôi tình nguyện làm bạo quân diễn kịch mua vui cho em.”
Phó Thần đột nhiên nghiêm túc làm Lâm Ngọc Yên sững người, thái độ của hắn khiến cô bất giác nhớ lại những gì Lạc Lạc và Lâm Đình Vũ cũng Lâm Khánh Xuyên đã nói.
“Hắn thích cậu đó!”
“Tên đó rõ ràng là thích em”
Nụ cười trên mặt của Lâm Ngọc Yên cứng lại, cô nhìn Phó Thần, nghiêm chỉnh hỏi:
“Phó Thần, có phải anh thích tôi không?”.