Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen

Chương 44: Phó Thần Thích Cậu Đó!


Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen – Chương 44: Phó Thần Thích Cậu Đó!


“Thì ra trong hơn nửa tháng nay cậu gặp nhiều chuyện vậy à? Tên Phó Thần chết tiệt đó đúng là cặn bã!”
Lạc Lạc phẫn nộ uống hết một ly nước cam nhìn Lâm Ngọc Yên nói.

Dạo gần đây cônh ty của cô nhiều việc, liên tục phải đi công tác nên không có thời gian để ý đến chuyện của bạn thân.

Hôm nay vừa kết thúc chuyến công tác đó, đồng thời còn được nghỉ hai ngày nên mới rãnh rỗi cùng Lâm Ngọc Yên nói chuyện.
“Dù sao chuyện cũng qua rồi, mình với anh ta bây giờ là bạn.”
Lâm Ngọc Yên mỉm cười gọi phục vụ mang thêm cho Lạc Lạc một ly nước đá để cô hạ hỏa.

Ngoại trừ người nhà, Lạc Lạc lúc nào cũng là người quan tâm đến cô nhiều nhất.
“Bạn cái gì chứ? Anh ta căn bản không xứng làm bạn với cậu đâu.” Lạc Lạc đưa tay ôm mặt của Lâm Ngọc Yên: “Yên Yên, cậu đừng có tốt bụng như vậy, cậu phải hận anh ta, phải ghét anh ta, phải lạnh nhạt với anh ta mỗi khi ở chung mới đúng.”
“Mình không làm được đâu, đối với người có thiện ý làm bạn mình luôn sẵn sàng kết giao bất kể có là chồng cũ hay kẻ thù.”

Lâm Ngọc Yên gỡ tay Lạc Lạc ra cười nói.
“Cậu như vậy sẽ dễ bị gạt đó!”
“Cậu yên tâm, mình không dễ bị gạt đâu, có thiện ý hay cố tình giả tạo mình vẫn phân biệt được, cậu cũng đừng nghĩ mình là thánh mẫu, mình đôi lúc vẫn nhỏ nhen ích kỷ, có lòng riêng đó!”
“Chơi với cậu đã lâu mình còn không biết cậu như thế nào sao? Tuy nhiên mình không ủng hộ cậu và tên khốn đó làm bạn đâu.

Huống chi hắn còn đang có ý xấu với cậu.”
Lạc Lạc giận dỗi nói.
“Anh ta có ý xấu gì với mình chứ?”
Lâm Ngọc Yên không hiểu lời nói của Lạc Lạc.

Giữa cô và Phó Thần đích thực chỉ là bạn, cô cũng không có gì để anh ta nảy sinh ý xấu.
“Anh ta theo đuổi lại cậu chính là có ý xấu!”
Lạc Lạc khẳng định chắc nịt, nghe những gì Lâm Ngọc Yên đã kể, cô tin tưởng khả năng phán đoán của mình.

Phó Thần không có ý gì với bạn thân cô, cô nhất định chặt đầu xuống làm ghế cho hắn ngồi.
“Cậu nói linh tinh gì vậy? Sao có chuyện đó được.”
Lâm Ngọc Yên phì cười, cô còn tưởng Lạc Lạc có ý gì nhưng thì ra cô ấy đang nghĩ Phó Thần muốn theo đuổi cô.

Đây chắc chắn là chuyện buồn cười nhất trong năm mà cô đã nghe, người khác thì cô không dám chắc, nhưng với Phó Thần, người như hắn sẽ không có tình cảm với bất kỳ ai đâu.

Nói gì đến người vợ hắn vốn không thèm nhìn mặt và chỉ để ý đến sự tồn tại của cô khi cô cứu hắn chứ?

“Sao lại không thể có chuyện đó? Lạc Lạc hỏi lại, xong lại phân tích: “Ban đầu, hắn ép cậu đến gặp vì chuyện của anh Đình Vũ, kế tiếp là muốn cậu sống chung, nấu ăn phục vụ hắn, sau đó là thường cùng cậu đến công ty, để ý đến sở thích của cậu, khi đi ăn giúp cậu bóc hải sản…!bao nhiêu đó còn chưa đủ chứng tỏ hắn đang muốn tán tỉnh cậu à? Có ai lại để tâm đến sở thích của người khác, muốn công khai chủ quyền với người khác nếu bản thân chỉ xem người đó là bạn không?”
Lạc Lạc nhoài người đưa tay mở to con mắt của Lâm Ngọc Yên ra nói tiếp: “Cậu mở to mắt nhìn cho thật kỹ, dùng tâm của cậu cảm nhận mọi chuyện lại từ đầu xem có đúng như mình nói hay không!”
“Sẽ không có chuyện đó đâu.” Lâm Ngọc Yên phản bác: “Cậu xem nhiều tiểu thuyết nên mới nghĩ vậy thôi, anh trai mình và anh Khánh Xuyên đều ghi nhớ sở thích của mình, cũng hay bóc hải sản cho mình, lẽ nào hai người họ cũng có ý với mình sao?”
“Thế Phó Thần là anh trai cậu à?”
“Không phải!”
“Vậy thì đúng rồi, không phải anh trai, lại đối với cậu tốt như vậy, không có ý với cậu sẽ rảnh rổi làm những chuyện như vậy sao?
“Mình…!không biết!”
“Cậu đó, tỉnh táo lên, nếu còn gặp anh ta thì hãy để ý xem hành động cử chỉ của anh ta cho thật rõ.” Lạc Lạc đột ngột thở dài: “Bao nhiêu tuổi rồi đến chuyện mình có được người ta thích hay không cũng không biết, cậu đúng là đồ ngốc.”
“Mình không có ngốc, cậu nói hay như vậy cậu có bạn trai rồi à?”
Lâm Ngọc Yên giận dỗi hỏi.
Nghe câu hỏi này của Lâm Ngọc Yên, vẻ mặt cáu kỉnh của Lạc Lạc bỗng chuyển biến, Lạc Lạc nhìn Lâm Ngọc Yên, cười tủm tỉm sau đó tự hào nói: “Tất nhiên là mình chưa có bạn trai rồi.

Nhưng với kinh nghiệm yêu đương nhiều lần, mình có thể đảm bảo Phó Thần thích cậu.”
“Nếu cậu lấy kinh nghiệm từ mấy lần yêu đương như thay quần áo đó để nói thì mình từ chối hiểu nhé.”
“Nè nè, cậu đừng coi thường mấy lần yêu đương đó của mình chứ!”

“Uống nước của cậu đi, mình vẫn không tin chuyện cậu nói đâu.

Bây giờ mình đi tính tiền trước, sau đó sẽ dẫn cậu đi chơi, nếu cậu còn nói Phó Thần thích mình, mình sẽ đem cậu ném xuống biển cho cá ăn đó!”
Lâm Ngọc Yên cười đùa nói.
“Mình vẫn nói: Phó Thần thích cậu, Phó Thần thích cậu…”
Lạc Lạc cố tình chọc ghẹo.
Cách đó hai bàn, Trương Thể Loan im lặng quan sát Lâm Ngọc Yên và Lạc Lạc, từng câu từng chữ đều lọt vào tai của cô ta.

Vốn định đi uống nước với bạn, không ngờ lại bắt gặp Lâm Ngọc Yên ở nơi này, còn nghe thấy Phó Thần thích cô ấy.

Tâm trạng của Trương Thể Loan không quá tốt, cô ta muốn nhanh chóng rời khỏi đây nhưng đúng lúc này, người cô ta hẹn – Lôi Kiêu lại đến..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.