Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen – Chương 113: Linh Cảm Xấu
“Ngọc Yên, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
Lôi Kiêu tiến lại gần nơi Lâm Ngọc Yên đang đứng, hắn lịch sự mời cô một ly rượu, bây giờ Phó Thần đang bận rộn xã giao nên đây là cơ hội tốt để hắn có thể nói chuyện với cô đàng hoàng.
Thật ra từ khi cả hai người họ đi vào sảnh tiệc, ánh mắt của Phó Thần đã khóa chặt trên người hắn khiến hắn không có cơ hội nào để đến gần với Lâm Ngọc Yên.
Theo như tình hình hiện tại, Phó Thần và cô ấy có quan hệ mập mờ trên mức tình bạn, chỉ chờ cả hai công khai xác nhận thì hắn sẽ chính thức bỏ cuộc.
Nói đúng hơn là ngay từ đầu không có cơ hội nào dành cho hắn rồi.
Lâm Ngọc Yên lúc nào cũng giữ khoảng cách rất rõ với hắn.
“Lôi Kiêu, đã lâu không gặp, tôi vẫn khỏe, cảm ơn anh đã quan tâm.” Lâm Ngọc Yên mỉm cười xã giao: “Nghe nói anh sắp đính hôn có phải không? Hoắc Viên là cô gái tốt, là bạn của tôi, anh nhớ chăm sóc cho ấy thật tốt đó.”
Lâm Ngọc Yên nói thêm.
Tin tức này Lâm Ngọc Yên mới biết mấy hôm trước, là Hoắc Viên gọi điện thông báo cho cô, cả hai còn trò chuyện với nhau rất lâu mới cúp máy.
“Cô…!biết rồi à? Hy vọng lúc đó cô cũng sẽ đến chúc phúc cho tôi”
Lôi Kiêu cười buồn miễn cưỡng đáp.
Còn chưa nói gì thì Lâm Ngọc Yên đã đề cập đến chuyện hắn không muốn nghe nhất, hôn nhân của hắn và Hoắc Viên vốn đã định sẽ không thể nào hạnh phúc rồi, làm sao hắn nhận lời ủy thác của Lâm Ngọc Yên về hạnh phúc cùa Hoắc Viên đây? Hắn và Hoắc Viên chỉ gặp nhau vài lần, nói được vài ba câu…!thậm chí thời gian ở riêng cũng chỉ được hơn mười lăm phút…!Bấy nhiêu thời gian eo hẹp đó làm sao có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý với người hắn không hiểu rõ?
Đột nhiên Lôi Kiêu rất đồng cảm với Phó Thần lúc vừa kết hôn với Lâm Ngọc Yên.
So với hắn, Phó Thần và Lâm Ngọc Yên còn chưa từng gặp nhau hay có tiếp xúc gì, hai người họ là hôn nhân điển hình của thời cổ đại và hôn nhân thương mại, lợi ích.
“Tôi chắc chắn sẽ đến, Hoắc Viên là bạn của tôi mà, cả anh nữa, anh cũng là bạn tôi.”
“Cảm ơn cô đã luôn xem tôi là bạn!” Lôi Kiêu cười buồn: “Cảm ơn cô đã không vì chị tôi mà đề phòng tôi.”
“Anh từng nói chị anh là chị anh, anh là anh, hành vi của chị anh không liên quan gì đến anh.
Đúng rồi, nhắc đến chị anh, gần đây cô ta thế nào rồi?”
Lâm Ngọc Yên tò mò hỏi.
Nhắc đến Lôi Vân thì đúng là rất lâu cô ta không xuất hiện trước mặt cô nữa, lúc đầu còn nghĩ vì chuyện thác loạn nên bị cấm túc, nhưng bây giờ cô ta được tự do, cũng có mặt ở bữa tiệc nhưng không hề đến tìm cô gây chuyện chút nào, điều này hoàn toàn không giống với Lôi Vân mà cô quen biết chút nào, cô ta lẫn Trương Thể Loan càng áng binh bất động thì Lâm Ngọc Yên càng lo lắng không yên.
Chưa kể đến còn có sự xuất hiện của Đường Liên Hoa, ba người này xem cô như cái gai trong mắt, làm sao dễ dàng để yên cho cô như vậy được?
Từ khi đi vào sảnh tiệc, Lâm Ngọc Yên luôn có cảm giác bất an khó nói, cô luôn cảm thấy bữa tiệc này sẽ không diễn ra suông sẻ, chắc chắn sẽ có điều gì đó không hay xảy ra và cô là nhân vật chính của chuyện đó.
Bản thân Lâm Ngọc Yên không hiểu nổi tại sao lại có suy nghĩ này, đây là nhà cũ của Phó gia, người khác có muốn làm gì bất chính cũng nên kiêng dè một chút, ba người kia sẽ không có lá gan quậy phá ở nơi đây…!Suy nghĩ này vô cùng mâu thuẫn với cảm giác của cô.
Từ đầu đến cuối vấn đề này đang làm Lâm Ngọc Yên rối loạn.
“Chị tôi vẫn ổn, cảm ơn cô đã quan tâm.
Cô yên tâm đi, tôi nhận nhiệm vụ giám sát chị ấy, tôi sẽ không để chị ấy có cơ hội giở trò gì với cô nữa đâu.”
“Tôi cũng không sợ chị anh lại ra tay với tôi.
Dù sao cũng cảm ơn anh đã luôn đứng về phía của tôi.”
“Tôi là người biết phân biệt phải trái mà, chúng ta cũng đừng ở đây cảm ơn qua lại lẫn nhau nữa, khách sáo như vậy không hợp với cô và tôi chút nào.”
“Vậy tôi mời anh ly rượu thay lời cảm ơn nhé? À, sau khi kết hôn có rãnh thì đưa Hoắc Viên đến quán cà phê của tôi trò chuyện, đừng để cô ấy cảm thây cô đơn.”
“Tôi biết rồi, khi nào rãnh rỗi tôi sẽ đưa cô ấy đến.”
Đại sảnh vang lại lên tiếng nhạc, phần chính của buổi tiệc thọ bắt đầu từ lâu, những cặp đôi đang cùng nhau khiêu vũ, Lâm Ngọc Yên và Phó Thần là những người mở đầu, bây giờ Lôi Kiêu rất muốn mời cô nhảy một bản nhưng lại sợ bản thân vì vậy không nỡ buông tay.
Từ đầu cuộc trò chuyện đến giờ Lâm Ngọc Yên rất để ý đến hôn nhân chính trị của hắn và Hoắc Viên, có lẽ vì Lâm Ngọc Yên không muốn Hoắc Viên giống như mình nên dặn dò hắn đủ chuyện.
Lôi Kiêu cũng không nỡ phụ lòng thành của cô, tình cảm và ước mộng của hắn đành chôn vùi nơi đáy lòng sâu thẵm, không đào lên thì vĩnh viễn không ai biết được..