Đọc truyện Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm – Chương 4: Quán Bar
Edit: Ling_
Lộ Kiều không ngờ Khương Dịch Duy sẽ dùng thân phận đối tượng xem mắt xuất hiện trước mặt cậu, câu nói “Tôi là đối tượng xem mắt của em” giống như cảm giác mơ về hắn mỗi đêm.
Không thật.
Lộ Kiều véo thật mạnh đùi dưới gầm bàn, ai ngờ đau đến mức chảy nước mắt.
Lúc này cậu mới dám chắc đây không phải mơ.
Khương Dịch Duy là công tử giàu sang quyền thế, tiểu yêu tinh theo đuổi hắn thành đàn.
Sao phải lưu lạc đến mức đi xem mắt?
Hoặc là nói, người đứng bên Khương Dịch Duy ít nhất cũng phải cùng hắn môn đăng hộ đối, làm sao có thể đến lượt cậu?
Nghĩ tới đây, Lộ Kiều lúng túng cười, uống một ngụm nước mới mở miệng nói: “Nếu như cậu nói, độ tin cậy cao nhất cũng chỉ được một điểm.”
Khương Dịch Duy nghe ra ý tứ của Lộ Kiều, suy nghĩ một lúc, nói: “Cha tôi cũng giục tôi kết hôn.”
Lộ Kiều nghĩ có lẽ sức khỏe cha hắn không ổn, cho nên mới bắt đầu giục kết hôn.
Dù sao làm cha làm mẹ đều giống nhau, bận tâm cũng chỉ có chuyện này.
Lộ Kiều thu hồi tâm tư, thăm hỏi: “Sức khỏe ba cậu…”
“Rất khỏe.” Khương Dịch Duy biết Lộ Kiều đang nghĩ gì, nhìn Lộ Kiều chăm chú: “Ông ấy muốn tôi mau chóng kết hôn.”
Lộ Kiều “a” một tiếng, nói: “Vậy cậu cũng không cần đi xem mắt mà.”
Khương Dịch Duy: “Không phải em cũng vậy à?”
Lộ Kiều bị Khương Dịch Duy hỏi đến nghẹn, mím môi, đáp: “Hoàn cảnh không giống, tôi là vì trước khi mẹ đi muốn nhìn tôi kết hôn.
Ba cậu không sao cả, cậu có thể đợi đến khi gặp mình thích thì kết hôn, lập gia đình.”
Cậu nói xong mới nhận ra trái tim mình thật mạnh mẽ, vậy mà có thể khuyên người mình thích theo đuổi true love.
Khương Dịch Duy không lên tiếng, tầm mắt khóa chặt Lộ Kiều.
Im lặng chốc lát mới nói: “Tôi muốn làm quen với em, Đoạn Diễn Lâm nói đúng, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.”
Bất ngờ và hết hồn đan xen, Lộ Kiều cảm thấy lời Khương Dịch Duy nói sắp chọc thủng màng nhĩ cậu.
Cậu lại bắt đầu loạn nhịp, cúi đầu không biết nên nói gì.
Tiểu Trần ở đằng sau đã lo sốt vó, dùng cùi chỏ chọc lưng Lộ Kiều liên tục.
Kết quả chọc người ta cáu, Lộ Kiều quay đầu lại trừng cậu ta, nhỏ giọng giận dữ hỏi: “Chọc gì mà chọc!”
Tiểu Trần vuốt mặt, dùng khẩu hình đáp Lộ Kiều: “Anh đồng ý cậu ta đi!!!”
Lộ Kiều muốn lắm, nhưng sau đó thì sao? Hai người tiếp xúc vài ngày rồi kết hôn, bồi dưỡng tình cảm.
Không phải quá kỳ cục sao, nếu là người xa lạ có khi còn tốt hơn.
Thế nhưng người này là Khương Dịch Duy, cậu không biết làm thế nào cho phải.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện cậu vừa giấu chuyện thầm yêu Khương Dịch Duy vừa cùng hắn bồi dưỡng tình cảm đã thấy sợ hãi.
Nói thì dễ, nhưng nếu dưỡng không ra tình thì sao bây giờ? Lẽ nào sẽ ly hôn?
Nghĩ vậy thôi cũng đủ làm tim cậu tan nát.
“Để tôi suy nghĩ thêm.” Lộ Kiều nghĩ linh tinh hồi lâu cũng chỉ đành trả lời thế.
Cậu không dám từ chối, bởi trong đầu luôn có giọng nói lặp đi lặp lại: “Thử xem, biết đâu có cảm tình thật, khiến Khương Dịch Duy yêu mày thì sao? Cứ như vậy mà bỏ lỡ thì mới thực sự đáng tiếc.”
Khương Dịch Duy không giục cậu, gật đầu nói: “Em cứ việc nghĩ.”
Lúc Lộ Kiều còn đang rầu rĩ, Khương Dịch Duy gọi phục vụ, đưa thực đơn tới trước mặt Lộ Kiều, nói: “Nhìn xem muốn ăn gì.”
Lộ Kiều cầm thực đơn, chọn tạm vài món đặc sắc.
Khương Dịch Duy chọn thêm vài món khác, sau đó chỉ người đằng sau Lộ Kiều: “Để bạn em qua đây ngồi đi.”
Không đợi Lộ Kiều trả lời, tiểu Trần đã đứng dậy qua ngồi ké, cười hì hì: “Em chỉ tới góp vui thôi, không ngờ lại được ăn chực một bữa!”
Lộ Kiều muốn giơ ngón giữa với cậu ta nhưng vì giữ hình tượng nên đành nhịn xuống.
Tiểu Trần biết mình là kỳ đà nên không nói nhiều.
Cậu ta lấy điện thoại bắt đầu lướt Wechat, nhân tiện inbox Lộ Kiều: [Mặt anh là sao vậy? Trai đẹp đến xem mắt, anh có dám đi theo người ta, ôm trai về nhà hay không?]
Lộ Kiều chỉ rep: [Rảnh thì tự chơi mình đi.]
Tiểu Trần cảm thấy hơi lạnh bên người Lộ Kiều, nhưng dù thế nào cậu ta cũng phải ăn xong bữa này đã.
Khương Dịch Duy nhìn thấy Lộ Kiều để di động xuống, hầu kết khẽ lên xuống, nói ra lời muốn hỏi: “Tôi viết số tôi đưa cho mẹ em, em đã thấy chưa?”
“Thấy rồi.” Lộ Kiều nói thật, nhớ đến chuyện tối qua còn add friend hắn, cậu không nhịn được hỏi: “Tối qua tôi có add cậu, sao cậu…!không đồng ý vậy?”
“Sao cơ?” Khương Dịch Duy nghi hoặc, cầm điện thoại mở Wechat xem phần kết bạn: “Tối qua là em add tôi?”
Nhìn thấy Lộ Kiều gật đầu nói ừm, Khương Dịch Duy như bị búa đập vào tim.
Dạo này công ty hợp tác cùng hắn cứ năm lần bảy lượt giới thiệu số Wechat của minh tinh nhà bọn họ, hơn nữa thấy nickname của Lộ Kiều chỉ có một mặt trời nhỏ, hắn liền tắt máy.
Ai ngờ người bị từ chối lại là Lộ Kiều.
Khương Dịch Duy ảo não, lập tức đồng ý lời mời kết bạn.
Được accept, Lộ Kiều muốn dạo vòng bạn bè của Khương Dịch Duy, nhưng chợt nhớ tới dòng chữ cậu đăng vài ngày trước.
Khương Dịch Duy mà thấy thì sao giờ?
Lộ Kiều cuống cuồng xóa dòng chữ đó đi, còn muốn xóa cả những bức ảnh đi bar uống rượu.
Đáng tiếc chưa kịp hành động thì Khương Dịch Duy đã like tất cả các bài viết của cậu trong nửa năm này.
Nhanh tay thật đấy…
Lộ Kiều có qua có lại, cũng like toàn bộ bài viết của Khương Dịch Duy.
Cậu phát hiện cuộc sống giữa mình và hắn đối lập rõ ràng.
Một người muôn màu muôn vẻ, một người đơn điệu vô vị.
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ thấy tấm ảnh chụp chó Khương Dịch Duy nuôi.
Là chủng chó săn Afghanistan, lông màu vàng nhạt vừa mượt vừa dài.
Mặt nó tuy dài, nhưng trông rất sang.
“Không phải trong nước cấm nuôi giống này sao?” Lộ Kiều ngẩng đầu hỏi.
Khương Dịch Duy: “Nuôi ở nước ngoài.”
Lộ Kiều “ừm”, like xong thì thấy tin nhắn Đoạn Diễn Lâm gửi.
Đoạn Diễn Lâm hỏi cậu: [Sao lại xóa bài cậu muốn yêu đương với Khương Dịch Duy rồi? Hết mơ ngủ rồi? Thông suốt rồi? Đã thế anh Đoàn sẽ đợi cưng, anh Đoàn có thể làm người yêu cưng này.]
Lộ Kiều không muốn đánh Đoạn Diễn Lâm, nhưng mà tin y gửi thật sự quá bỉ ổi.
Cậu không muốn giấu, lựa chọn nói thật: [Không gạt cậu, tớ đi xem mắt gặp Khương Dịch Duy.
Nếu mà thành công, không chừng sẽ bỏ qua giai đoạn yêu đương mà bước vào cung điện hôn nhân.]
Gửi tin xong, Đoạn Diễn Lâm không rep.
Đến tận lúc ăn xong mới thấy Đoạn Diễn Lâm gửi qua icon ngón giữa.
Đối với việc Khương Dịch Duy đứng dậy thanh toán, Lộ Kiều cũng muốn trả cùng.
Một bữa ăn đắt như thế cậu không trả chút nào thì quá vô duyên rồi, thế nhưng Khương Dịch Duy lại ấn vai Lộ Kiều xuống, ghé tai cậu khẽ nói: “Ngồi đây đợi tôi.”
Vành tai Lộ Kiều nóng bừng, nhũn cả chân.
Đến khi Khương Dịch Duy thanh toán xong cậu vẫn chưa bình tâm được.
Cậu giống như bị chột dạ mà lên xe Khương Dịch Duy, nhìn Khương Dịch Duy đưa tiểu Trần về nhà trước, sau đó đến nhà cậu.
Lúc Lộ Kiều xuống xe, Khương Dịch Duy nói: “Để tôi đưa em lên tầng.”
Bộ dạng nghiêm chỉnh làm người bạn trai tốt của Khương Dịch Duy khiến Lộ Kiều hơi ngẩn người, không kịp chuyển mạch suy nghĩ.
Cậu không từ chối, để Khương Dịch Duy đi cùng.
Sau khi lên tầng, Khương Dịch Duy muốn điện thoại Lộ Kiều, trước khi đi không quên dặn: “Chuyện ngày hôm này mong em nghĩ kĩ.
Tôi hi vọng đối tượng kết hôn của tôi là em.”
Tim Lộ Kiều như nổ tung, hồi tưởng đi hồi tưởng lại tư vị câu nói này của hắn.
Sau khi Khương Dịch Duy về, cậu vẫn luôn ngồi trên sofa ngẩn người, tâm tư rối bời, chỉ thiếu việc chuẩn bị một đóa hoa rồi rứt từng cánh một để quyết định.
Lúc gần bảy giờ Trần Diệp gọi điện rủ cậu đi bar uống rượu, Lộ Kiều không muốn đi lắm, nhưng Trần Diệp giục hoài.
Nói cậu mà không đi sẽ chọc cậu cả tối.
Trần Diệp nói được làm được, Lộ Kiều nghĩ đi thì đi, biết đâu phiền muộn mượn rượu giải sầu sẽ hết.
Tên quán bar là “Tùy ý”, Lộ Kiều đến rất nhiều lần, còn thân cả ông chủ Hứa Thăng Vinh.
Cậu đi đến quầy bar đã thấy ông chủ Hứa đang tán gái.
Thấy cậu tới thì qua ghẹo: “Trần Diệp nói em sẽ đến anh còn không tin, để anh dẫn em đi tìm nó.”
Lộ Kiều đi theo Hứa Thăng Vinh, đến bàn Trần Diệp thì phát hiện Trần Diệp đã mở rượu.
“Nào!” Trần Diệp uống hơi say, thấy Lộ Kiều lập tức rót đầy chén cho cậu, muốn chuốc rượu.
Lộ Kiều nhận ly rượu, cậu và Trần Diệp tuy không cùng ngành nhưng vẫn luôn thân thiết.
Cậu không dám chắc mình hiểu rõ Trần Diệp, nhưng ít nhất vẫn nhìn ra được đêm nay Trần Diệp có tâm sự.
“Cậu ấy uống bao nhiêu rồi vậy?” Lộ Kiều đoạt lấy rượu trong tay Trần Diệp, hỏi Hứa Thăng Vinh.
Hứa Thăng Vinh: “Lúc em chưa đến đã uống hơn tiếng, có lẽ là thất tình.”
Trần Diệp nghe được hai chữ “Thất tình”, hơi bực bội, kêu la: “Thất tình là cái gì cơ? Em chưa từng yêu ai cả.”
Lộ Kiều: “Vậy cậu uống nhiều rượu thế là sao?”
Trần Diệp lại bắt đầu tự rót rượu, vừa rót vừa lẩm bẩm: “Nữ thần của tớ yêu rồi, nữ thần tớ yêu thầm ba tháng yêu rồi…”
“Mới có ba tháng mà uống đến thế?” Hứa Thăng Vinh lười nhiều lời với Trần Diệp, xoay người hỏi Lộ Kiều: “Em xem mắt thế nào rồi? Mấy ngày nay rủ em uống rượu thật tốn sức.”
Lộ Kiều không muốn nói rõ, thuận miệng đáp: “Xong rồi.”
“Cậu đi xem mắt?” Trần Diệp nâng cốc uống cạn, chếnh choáng đứng dậy: “Sao cậu đi xem mắt mà không nói cho tớ? Có hợp nhau không?”
Hợp thì cũng có thật, chỉ tiếc nắm không chắc.
Lộ Kiều cúi đầu thở dài, phát hiện màn hình di động trong tay sáng lên.
Mở ra xem, là Khương Dịch Duy gửi tin tới: [Đang làm gì vậy?]
Lộ Kiều nghĩ thầm, muốn nhắn với Khương Dịch Duy là: tôi đang nhớ cậu đấy.
Nhưng nghĩ thì vậy, lúc gửi đi lại khác: [Bị bạn gọi uống rượu.]
Cậu vừa gửi đi, Trần Diệp sáp lại gần quấy rầy, chất vấn: “Cùng ai nói chuyện thế? Có phải đối tượng hẹn hò không?”
Lộ Kiều thật sự không chịu được con sâu rượu Trần Diệp, nhíu mày: “Đưa điện thoại đây.”
“Không trả đâu!” Trần Diệp giơ cao di động trong tay.
Lộ Kiều trâm cảm với trí thông minh của Trần Diệp, cậu cao m84, cao hơn Trần Diệp 1m78 không ít, không biết cậu ta giơ điện thoại là đang làm nhục ai!
Ngay cả chân cũng không kiễng, Lộ Kiều đưa tay muốn đoạt lại máy.
Thế nhưng Trần Diệp nắm quá chặt, Lộ Kiều tranh mãi mà không được.
Trái lại, tận mắt nhìn ngón tay của Trần Diệp không cẩn thận ấn vào phím call video.
Ngay sau đó, mặt Khương Dịch Duy chiếu vào mắt Lộ Kiều.
Qua video mà vẫn đẹp trai như vậy, sau đó chủ nhân khuôn mặt này lên tiếng: “Quán bar ở đâu?”
“Đờ mờ, giọng ai đấy?” Trần Diệp không biết mình ấn gọi video, nhìn thấy khuôn mặt một người đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại, giật hết cả mình: “Đây không phải là Khương…!Khương gì đó học đại học kiến trúc à?”
Lộ Kiều nhắc: “Khương Dịch Duy.”
“Đúng đúng đúng! Là cậu ta!” Trần Diệp nhìn Khương Dịch Duy rồi lại nhìn Lộ Kiều: “Đối tượng hẹn hò của cậu là Khương Dịch Duy?”
“Là tôi.” Khương Dịch Duy chủ động trả lời thay, sau đó ánh mắt đảo sang Lộ Kiều.
Chỉ thấy môi mỏng hắn hé mở, dùng giọng nói trầm thấp nhưng không mất đi sự dịu dàng hỏi Lộ Kiều lần nữa: “Tên quán là gì? Tôi đi tìm em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sổ tay theo đuổi vợ của Khương Dịch Duy điều thứ nhất: Muốn theo đuổi vợ, phải chuẩn bị mọi lúc mọi nơi.
23.08.2020.