Đọc truyện Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần – Chương 55: Chiến Đấu
Một trận chiến này đánh đến kinh thiên động địa.
Nghe tin Pudala đã bị giết chết, nhóm nhân ngư và hải yêu vừa mừng vừa sợ, họ bơi ra khỏi rãnh biển, quyết tâm đoạt lại lãnh địa của nhân ngư.
Bọn họ và Bạch Tuộc tộc còn chưa kịp đại chiến, liền phát hiện tại hiện trường đã trở thành một mảng hỗn độn.
Thần quang màu trắng và sương mù màu đen đan xen lẫn nhau, toàn bộ kiến trúc nơi bị lướt qua đều đã trở thành đống đổ nát, nước biển bị đảo lộn điên cuồng, Bạch Tuộc tộc đã sợ hãi cuống cuồng chạy trốn từ lâu.
Trận chiến này không thua kém gì đại chiến của bốn vị thần năm đó.
Các nhân ngư khiếp sợ nói: “Sao lại thế này? Chẳng phải Pudala đã chết rồi sao?” Dưới thần minh, bọn họ thực sự không thể nghĩ rằng còn có ai có thể cường đại hơn Pudala.
Dư Âm: “Pudala quả thực đã chết…..” Nhưng tên quỷ hút máu đang đánh nhau với thần minh đại nhân là ai?
Quỷ hút máu ở thế giới này không mạnh đến mức có thể đánh ngang tay với thần minh đi?
Trong lúc bàng hoàng, một đòn công kích bất ngờ ập xuống trước mặt bọn họ, khiến mặt đất bị đào thành một cái hố sâu.
Giang Nghiên vội vàng kéo Dư Âm lùi về sau: “Tất cả tránh xa ra một chút, đừng để bị ảnh hưởng bởi trận chiến!”
Thần tiên đánh nhau, đám cá nhà ngậm ngùi gặm quả đắng.
Bọn họ không có khả năng đỡ nổi một đòn thần lực công kích này.
Không cần hắn nói, các sinh vật khác đã sớm thức thời lủi ra thật xa.
Băng tuyết trong lòng bàn tay Thích Bạch Trà hóa thành hàn kiếm va chạm với loan đao được ngưng tụ từ tà khí của Phó Minh Dã, từng đòn đánh giáp lá cà tạo nên những âm vang thanh thúy, gần như có thể phát ra tia lửa văng khắp đáy biển.
Hai vị thần giằng co, Thích Bạch Trà lạnh giọng: “Ngươi không phải quỷ hút máu.”
Phó Minh Dã nhếch môi: “Ngươi cũng không phải tuyết tinh linh.”
Mới đầu Thích Bạch Trà sử dụng băng tuyết để công kích, Phó Minh Dã còn cho rằng đó là năng lực của tuyết tinh linh.
Nhưng ngay sau đó hắn mới phát hiện ra hắn đã lầm, làm gì có tinh linh nào có sức chiến đấu cường hãn đến thế.
Tương tự vậy, Thích Bạch Trà cũng sẽ không ngu ngốc mà cho rằng sinh vật trước mắt cậu là một con quỷ hút máu bình thường có khả năng đối chiến cùng cậu.
Thần là chúa tể thế gian, quả thực cũng có những sinh vật không phải là thần nhưng lại có thể cường đại tương đương với thần, ví dụ như Ma Vương Pascal đến từ thế giới 108, giết mấy thần minh mới dễ như trở bàn tay, tuy nhiên quỷ hút máu của thế giới 493 không được liệt vào danh sách này.
Thế giới 493 còn non trẻ hơn cả thế giới 999, thời gian ra đời mới chỉ có mấy vạn năm.
Chưa nói tới quỷ hút máu bình thường, dù có là Huyết Thần chạy tới đây cũng sẽ bị cậu đánh gục.
“Sức mạnh của chúng ta cùng căn nguyên.” Thích Bạch Trà đã không còn sử dụng tiếng Đan Mạch, thay bằng thần ngữ để giao tiếp, “Ngươi là Tà Thần thế giới 999.”
Cậu khẳng định với ngữ khí chắc chắn.
Mỗi thế giới sẽ có một nguồn sức mạnh căn nguyên khác nhau.
Thế giới 108 là ánh sáng và bóng tối, thế giới 493 là nguyên tố tự nhiên, còn thế giới 999 là khí Hỗn Độn, trong hoặc đục.
Tà Thần và Tuyết Thần đều là hóa thân của khí Hỗn Độn, khi giao chiến đương nhiên có thể cảm nhận được sức mạnh của mình và đối phương đều chung một nguồn gốc.
Cũng bài xích lẫn nhau.
Trong và đục vốn là thiên địch của nhau, ví như nước với lửa vĩnh viễn không thể chung đụng, ánh sáng và bóng tối khó có thể cùng tồn tại.
Lại chạm mặt nhau dưới một tình huống như thế, cho nhau cái nhìn không thiện ý là chuyện bình thường.
“Xem ra các hạ chính là Tuyết Thần.” Phó Minh Dã cũng không hề thủ hạ lưu tình chỉ vì phát hiện ra đối phương là đồng hương, dù là nửa điểm cũng không nhường.
Trước đây hắn vốn cô độc một mình, không thích tiếp chuyện với người khác, cũng không thích giao lưu cùng những thần minh khác.
Tuyết Thần thì tính là gì, không đáng một đồng so với Trà Trà, thậm chí còn không đủ tư cách khuấy động cảm xúc của hắn.
Trà Trà mới là bảo vật vô giá trong lòng hắn, là người duy nhất đáng được yêu thương và trân trọng.
“Nếu Tà Thần các hạ cũng tới đây để tu bổ lỗ hổng thời không, ngược lại ta rất muốn cảm tạ ngài đã nhớ để tới phân ưu thay ta.” Lời này của Thích Bạch Trà có phần trào phúng, dù sao thì từ trước tới giờ Tà Thần cũng không hề đả động tới một chuyện gì, hại cậu bôn ba khắp nơi mệt muốn chết.
Khi tuyết đã lở, không có một sợi tà khí nào là vô tội.
“Ta đã thay ngài gánh trách nhiệm lâu như vậy, ngài cần gì phải tranh đoạt một lọ nước với ta chứ?” Thích Bạch Trà nhìn thẳng hắn, cổ tay xoay kiếm đánh sang một hướng.
“Thay ta gánh trách nhiệm? Gánh trách nhiệm gì cơ?” Phó Minh Dã tựa như nghe một câu nói đùa, lần nữa nâng loan đao lên đỡ đòn, giọng điệu mỉa mai, “Trách nhiệm của Tà Thần chẳng phải là lắng nghe tà niệm sao, trách nhiệm của Tuyết Thần chẳng phải là rải xuống vài mảnh tuyết sao, lời nào trong pháp tắc quy định rằng phải giữ gìn hòa bình, hay tu bổ lỗ hổng gì đó? Tuyết Thần các hạ chẳng qua chỉ là tự nóng lòng ôm đồm trách nhiệm về mình, nhưng đừng có làm chủ hộ ta.”
“Thế giới sụp đổ, thần minh cũng sẽ ngã xuống, ngươi cho rằng ngươi có thể chỉ lo cho mình bản thân ngươi?” Tuyết Thần và Tà Thần, một chính một tà, tư tưởng đã định sẵn sẽ không hợp nhau.
Thích Bạch Trà không thèm vô nghĩa với hắn, trên tay điều động thần lực, hất văng loan đao.
“Ta lại không cho là vậy, ngã thì ngã chứ sao, có sống hay không sống cũng chả quan trọng.” Trước kia Phó Minh Dã quả thực đã nghĩ như vậy, bằng không thì sao có thể được xưng danh là chán đời.
Hắn nhanh chóng áp chế đối phương xuống mặt đất, loan đao kề bên cần cổ thon dài yếu ớt của Tuyết Thần, sâu thêm một chút nữa là có thể thấy máu chảy ra: “Hiện tại đã có người ta muốn bảo hộ, thực sự không muốn chết lắm.
Nếu như Tuyết Thần ngài có tấm lòng trải khắp thiên hạ đến vậy, ngài không thể nhường ta một lọ nước sao?”
Đôi mắt của Thích Bạch Trà tỏa ra lửa giận, nhìn chằm chằm vị thần minh trên người: “Tà Thần các hạ đã từng nghe một cụm từ gọi là đạo đức bắt cóc chưa?”
“Ngoài pháp tắc đều là đạo đức.
Pháp tắc không hề quy định thần minh cần phải bảo vệ thế giới, vừa rồi chẳng phải ngươi cũng dùng đạo đức để bắt cóc ta sao?” Phó Minh Dã trả lời một cách mỉa mai, vừa nói liền muốn giật lấy cái lọ bên hông cậu.
Thích Bạch Trà: “……” Cậu phát hiện rằng cậu không thể nói chuyện được với Tà Thần, chỉ có thể đánh nhau.
Vì thế cậu lại vung ra một nhát kiếm, buộc Phó Minh Dã phải thối lui.
Phó Minh Dã vừa tiếp chiêu vừa nói: “Tuyết Thần các hạ miệng toàn là nhân nghĩa với đạo đức, lại lấy kỷ luật của bản thân để nghiêm khắc với người khác, bị ta nói trúng liền thẹn quá hóa giận, rút kiếm chỉ mặt, thoạt nhìn có chút ra vẻ đạo mạo.”
Bản lĩnh lật ngược trái phải của Tà Thần vẫn rất mạnh.
Rõ ràng là hắn muốn cướp đồ của người khác trước, nhưng nghe hắn nói vậy, ngược lại thành ra Thích Bạch Trà mới là người sai.
Thích Bạch Trà tức giận tới mức gương mặt trắng nõn đều ửng hồng, cậu lạnh lùng nói: “Được, ta thừa nhận, ta có tư tâm, ta cũng có người mà ta muốn bảo hộ, lọ nước này ta sẽ không cho ngươi.
Ngươi muốn lấy nước suối sinh mệnh thì tự mình đến rừng Tinh Linh mà lấy không được sao? Cớ gì phải trì hoãn thời gian của ta?”
Lý do của Phó Minh Dã vô cùng chính đáng: “Ta đang rất vội.”
“…..! Ngươi không cảm thấy chúng ta càng đánh càng tốn thời gian à?!” Lâu lắm rồi Thích Bạch Trà chưa tức giận đến mức này.
Thời gian chính là sinh mệnh, trời mới biết nếu như cậu chậm mất một giây, thời gian ở thế giới bên kia đã qua bao lâu rồi.
Phó Minh Dã cũng rất không kiên nhẫn: “Ai biết ngươi mạnh vậy đâu?” Cứ nghĩ rằng chỉ cần một chiêu là đắc thủ, ai ngờ đánh nửa ngày cũng không có kết quả, làm hắn phải trì hoãn thời gian tìm người.
Chẳng phải hắn chỉ ngăn một con tinh linh ngớ ngẩn đang muốn nhảy vào dị thế rồi thuận tay thó lấy một lọ nước suối thôi sao? Cũng đâu phải chuyện hại trời hại đất gì, trời mới biết mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.
Thích Bạch Trà càng không thể tin nổi: “Cái này chẳng lẽ còn trách ta?”
Ấn tượng đầu tiên của hai vị thần về nhau đã rơi xuống tận đáy vực.
Phó Minh Dã đang lo lắng việc Thích Bạch Trà mất tích nên vốn đã rất bực bội, Thích Bạch Trà cũng vướng bận về Phó tiên sinh đang một thế giới khác.
Cả hai đều không quá bình tĩnh, phát tiết hơn phân nửa vào trận đánh vừa rồi.
Thích Bạch Trà không có ý định dây dưa thêm nữa, chỉ muốn mau chóng về nhà.
Không biết có phải Chủ Thần nghe được nguyện vọng của Thích Bạch Trà hay không, ngay khi hai người đang giằng co, một đôi cánh tinh linh bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, đập nát vũ khí của Phó Minh Dã, cản đường hắn.
Thích Bạch Trà phản ứng cực nhanh, cũng không quan tâm cái người đột nhiên rơi xuống kia là ai, liền nhanh chóng nhảy vào khe hở.
Phó Minh Dã muốn đuổi theo, lại nghĩ tới Trà Trà còn ở thế giới này, không thể lẫn lộn đầu đuôi.
Hắn không cảm xúc nhìn chằm chằm tinh linh vừa rơi xuống, trong mắt nổi lên sát ý lạnh thấu xương: “Ngươi con mẹ nó từ đâu tới vậy?”
“……” Tinh linh rụt rụt cánh.
“Ta là Tinh Linh Thần của thế giới này.” Y ôn hòa mỉm cười, “Ta cũng muốn hỏi, các hạ từ đâu tới vậy?”
_
Quan hệ giữa các thần minh ở thế giới 493 vô cùng phức tạp.
Nói ngắn gọn, chính là một tình yêu tứ giác.
Tinh Linh Thần là đứa con cưng của pháp tắc thế giới, đến nỗi cả ba thần minh khác đều cùng thích y.
Huyết Thần vì y mà ngăn cấm Huyết tộc không được uống máu tinh linh, cũng không có ý kiến gì về kết giới bảo hộ mà Tinh Linh Thần lập ra.
Người Lùn Thần lệnh cho mọi thế hệ tộc Người Lùn phải bảo hộ Tinh Linh tộc, cũng là xuất phát từ tình yêu say đắm đối với Tinh Linh Thần.
Tương tự, Hải Thần cũng vô cùng yêu thích Tinh Linh Thần xinh đẹp.
Tinh Linh Thần không yêu bất cứ ai, y nhiệt tình yêu thương thiên nhiên.
Y chính là thuần khiết hoàn mỹ như vậy, tựa như một tờ giấy trắng, căn bản không hiểu thứ tình yêu phức tạp đó.
Ba vị thần lập ước định, không ai thổ lộ, lặng lẽ cùng nhau bảo hộ Tinh Linh Thần đơn thuần ngây thơ không rành thế sự.
Nhưng sự ăn ý đó không kéo dài được bao lâu, Hải Thần vẫn ra tay.
Hắn nhịn không được nghĩ rằng nơi này là hải dương, là sân nhà của hắn, hắn là vị thần cường đại nhất thế giới này, vì cái gì phải nghe theo Huyết Thần và Người Lùn Thần? Cơ hội là phải giành lấy.
EQ của Hải Thần tương đối thấp, thân là bá chủ thế giới, chỉ biết cách cướp bóc.
Hắn quyết định cướp Tinh Linh Thần về nhà, ra tay theo kiểu cường thủ hào đoạt (*), bước đầu tiên chính là nhấn chìm lục địa.
(*) cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.
Điều này đã khiến cho nhiều người tức giận, ba vị thần khác nhất trí hợp tác đối ngoại, nổ ra trận chiến tứ đại thần minh.
Bốn vị thần dùng hết sức mình để đánh, khu vực vốn đã mỏng manh yếu ớt dưới đáy biển bị ảnh hưởng bởi thần lực, đột nhiên bị vỡ tạo thành một vực sâu, bốn vị thần đang trong hỗn chiến cùng nhau rơi vào dị thế…..!
Bọn họ gian nan trải qua trăm đắng nghìn cay, vừa nãy mới tìm được đường về nhà.
Cũng chính trong quá trình tìm đường về nhà, Tinh Linh Thần mới biết được cả ba thần minh khác đều thích y.
Cuối cùng, Tinh Linh Thần và Huyết Thần tu thành chính quả, Người Lùn Thần thân là nam thứ phim tình cảm, buồn bã xuống sân khấu, Hải Thần bởi vì đã phạm phải sai lầm quá lớn nên bị loại trừ.
Sau khi bốn vị tìm được lỗ hổng thời không tại thế giới 999, bọn họ bị phân tán trong xoáy nước, chỉ có Tinh Linh Thần rơi vào đúng vùng phụ cận lỗ hổng.
Phó Minh Dã hờ hững nhìn chằm chằm Tinh Linh Thần dung mạo tuyệt đẹp trước mắt, nghĩ thầm đây là cái kịch bản JackSue vạn thần mê gì vậy không biết…..!
Các thần minh ở thế giới khác đều là ngươi yêu ta ta yêu ngươi, ở thế giới của hắn, hắn và cái vị Tuyết Thần kia vừa nhìn đã ghét nhau.
Tuy rằng chỉ qua một lần chạm mặt, phỏng chừng giữa bọn họ đã trở thành nỗi hận không đội trời chung.
“Thì ra các hạ là Tà Thần thế giới 999, rất vui khi được gặp ngài.
Bọn ta bị rơi vào thế giới của ngài, cũng đã gửi tin tức cho ngài và một vị Tuyết Thần khác, có điều chắc vì vấn đề tín hiệu nên các ngài không nhận được.
Chúng ta lại thỉnh cầu Chủ Thần đại nhân trợ giúp, nhưng Chủ Thần đại nhân bận trăm công nghìn việc, cũng không hồi âm…..!Cũng may hiện tại bọn ta đã tự mình tìm được lỗ hổng thời không để trở về.” Tinh Linh Thần nghiêm túc nói, “Các hạ yên tâm, lỗ hổng lần này chủ yếu là cho bọn ta gây chiến nên mới tạo thành, bọn ta sẽ chịu trách nhiệm.
Sau khi ngài trở về bọn ta nhất định sẽ đem những sinh vật đi lạc vào thế giới đổi về đúng vị trí, cố gắng tu bổ vết nứt, rất xin lỗi vì đã gây phiền toái cho ngài.”
“Không cần xin lỗi.” Phó Minh Dã không chút khách khí, “Ta thích thực tế, giúp ta hai việc gấp.”
“Việc gì gấp?” Tinh Linh Thần hỏi.
“Giúp ta tìm một người.” Phó Minh Dã rũ mắt, “Người yêu ta không may bị cuốn vào lỗ hổng.
Ta vẫn đang tìm cậu ấy.”
“Không thành vấn đề.
Ngài có đồ vật tùy thân của người yêu ngài không? Tốt nhất là lông tóc gì đó, ta có thể dùng để cảm giác.” Tinh Linh Thần vô cùng ôn hòa, cũng rất am hiểu lòng người, không nhiều lời về khoảng cách chênh lệch giữa thần và người khi kết hợp là bao xa, chẳng trách y có thể sở hữu sự thiên vị của thế giới này.
Có điều trong mắt Phó Minh Dã, y cũng chỉ là công cụ hình thần mà thôi, thế giới của Phó Minh Dã đã bị Thích Bạch Trà chiếm giữ từ lâu.
“Có.” Phó Minh Dã lấy ra một cọng tóc.
Thời xa xưa, lúc con người cưới hỏi sẽ có tập tục kết tóc, nên hắn cũng trao đổi tóc với Trà Trà, giữ ở bên người.
Chờ cho tới khi bạch đầu giai lão sẽ lấy ra ngắm nhìn tóc đen năm đó đã từng trao đổi, quả thực là một sự kiện vô cùng có ý nghĩa.
Tinh Linh Thần nắm lấy sợi tóc, nhắm mắt cẩn thận cảm giác, sau một lúc lâu mới mở mắt ra: “Có phải ngài đã nhầm lẫn gì không? Người yêu của ngài không ở thế giới này, ta không cảm nhận được hơi thở của người ấy.”
Trái tim Phó Minh Dã suýt chút nữa ngừng đập, cổ họng khà khàn: “Cậu ấy không ở thế giới này là có ý gì…..!Có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện?”
“Không.” Tinh Linh Thần lắc đầu, “Cho dù đã chết, ta cũng có thể cảm giác được hồn phách, người yêu của ngài thực sự không ở thế giới này.”
Phó Minh Dã lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng lẽ từ đầu tới cuối đều là hắn hiểu lầm…..!Đúng rồi, vốn chỉ là một suy đoán, hắn đoán quái vật bạch tuộc đã mang Trà Trà đi, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn không có chứng cứ xác thực.
Khi còn ở đáy biển hắn cảm giác được chính là quái vật bạch tuộc, nhưng không cảm giác được Trà Trà.
Có lẽ thời điểm khi hắn xuống nước tìm Trà Trà, Trà Trà đã lặn xong rồi lên bờ, việc này chỉ là sai lầm trời xui đất khiến mà thôi.
“Ngài còn việc gấp gì cần ta giúp đỡ sao?” Tinh Linh Thần hỏi.
Phó Minh Dã lấy lại tinh thần từ đống suy nghĩ hỗn loạn.
“Ta cần một lọ nước suối sinh mệnh.”.