Đọc truyện Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần – Chương 40: Thế Thân
Trần Thi Diệu
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Tần Dĩ Nhu dính phải bê bối, lúc này cơ bản mọi người đều đòi công kích mãnh liệt, cũng không còn khả năng tiếp tục ở lại quay chương trình, những cảnh quay từ trước tới giờ đều phải bỏ đi.
Đội ngũ tổ chương trình rất mệt mỏi vì điều này.
Bên tổ diễn xuất cũng không còn cách nào ghi hình được nữa.
Kịch bản ban đầu chính là sắp xếp cho ba người Giang Nghiên, Thôi Hạo, Phương Nhã Nhi phối hợp diễn một đoạn kịch bản, sau đó tiến hành nhận xét chấm điểm cho màn trình diễn của từng người và hiệu ứng sân khấu tổng thể.
Bọn họ đã từng đóng phim truyền hình cùng nhau, hiện tại cùng trở lại sân khấu một lần nữa chính là một điểm hấp dẫn người xem.
Tuy nhiên bây giờ, nữ chính nhập viện, thương gân động cốt phải dưỡng trăm ngày, nếu chỉ dưỡng trong một đoạn thời gian ngắn e rằng không ổn, kế hoạch này liền chết ngay từ trong trứng.
Vận mệnh của chương trình này thật sự đầy rẫy chông gai.
Tổ chương trình thảo luận đưa ra quyết định hoãn ghi hình, chờ vết thương của Phương Nhã Nhi khỏi rồi mới tiếp tục, đồng thời tiện thời gian này chỉnh sửa những đoạn đã quay trước đó, xóa mọi hình ảnh có liên quan tới Tần Dĩ Nhu.
Hệ thống tính điểm cũng phải sửa lại, hai đấu ba không công bằng.
Những vấn đề này đều không có quan hệ gì tới Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà.
Đã giải quyết xong một chuyện, Thích Bạch Trà phải vội vã đi giải quyết tiếp chuyện thứ hai.
_
Bệnh viện trung tâm thành phố S.
Trong phòng bệnh cao cấp, Phương Nhã Nhi kinh ngạc từ trên giường bệnh ngồi dậy: “Tần Dĩ Nhu bị phong sát?!”
Người đại diện Lưu Nhạn Hân lấy một cốc nước ấm từ bình lọc nước: “Đúng vậy.
Chẳng phải cô ta đã bị vạch trần đạo nhạc của một sinh viên tài năng để debut đó sao? Hành động này quá vô đạo đức.
Công ty cô ta cũng không có ý định bảo vệ, mấy ngày nay tùy tiện để các loại đồn đại lên men cũng không có bất cứ hành động quan hệ thanh minh công khai gì, sáng nay vừa trực tiếp công khai hủy bỏ hợp đồng, hoàn toàn xé rách mặt.
Với tình hình của cô ta bây giờ, muốn trở mình một lần nữa, khó lắm.”
Phương Nhã Nhi cười lạnh: “Đáng đời cô ta!” Dám lên mặt với cô ở tổ chương trình.
Hai người bị chương trình xếp chung trong một ký túc xá, dưới máy quay không thể không hòa thuận vui vẻ, trong lòng lại buồn nôn muốn chết.
Ả tiện nhân Tần Dĩ Nhu kia luôn luôn cố ý khoe khoang, ngoài mặt thì giả bộ khiêm tốn nói “Em nổi tiếng là do tình cờ, thành tích so ra vẫn kém hơn chị Nhã Nhi đã nhiều năm lăn lộn trong nghề”, trên thực tế chẳng phải đang nói bóng nói gió rằng “Trong thời gian ngắn tôi đã có thể cùng ngồi cùng ăn ngang hàng với cô, cô chạy vật vã bao nhiêu năm trời mới có được áo rồng ngày hôm nay thế nhưng vẫn bị tôi đuổi kịp, thật đáng thương”.
Mỗi câu mỗi từ này đều như nhát dao cứa vào lòng cô.
Còn có, mỗi ngày cô đều dạy sớm chăm sóc da, trên bàn bày la liệt một đống đồ mỹ phẩm và sản phẩm dưỡng, Tần Dĩ Nhu thế nào cũng phải làm ra vẻ kinh ngạc nói một câu: “Sao chị phải mang nhiều đồ thế? Em chỉ mang theo mỗi một lọ kem chống nắng thôi chứ đâu.” Sau đó khoe khoang da tươi thịt tốt của cô ta.
Phương Nhã Nhi đã muốn lột da cô ta từ lâu.
Hiện tại nghe được tin đối phương thất thế, trên mặt Phương Nhã Nhi hiện rõ sự cao hứng không cách nào che giấu nổi.
Lưu Nhạn Hân nhíu mày: “Nhã Nhi, gần đây có phải em bị áp lực quá hoặc tâm trạng không tốt hay không?”
Lưu Nhạn Hân đã làm người đại diện của Phương Nhã Nhi sáu năm nay, hiểu biết về Phương Nhã Nhi rõ như lòng bàn tay.
Tính cách của Nhã Nhi rất hiền lành, nếu như nghe được kết cục của Tần Dĩ Nhu cũng sẽ chỉ lắc đầu nhíu mày, than nhẹ một câu “Gieo gió gặt bão”.
Mà không phải nói câu “Đáng đời cô ta” một cách chanh chua như vậy, tràn ngập lệ khí nồng đậm.
Mấy ngày gần đây, Nhã Nhi không giống trước kia ở mọi mặt.
Trợ lý mới tới không nhìn ra, nhưng cô là người đại diện lại nhìn thấy tất cả.
Người thân chân chính của Nhã Nhi cũng không đề cập đến, cô từ lâu đã coi Nhã Nhi trờ thành em gái mình.
Lưu Nhạn Hân thật sự cảm thấy lo lắng đối với trạng thái hiện tại của Phương Nhã Nhi.
“Hả?” Phương Nhã Nhi lấy lại tinh thần, cuống quít nói, “Không có gì.”
Lưu Nhạn Hân nhìn cô: “Cảm giác như gần đây em có tâm sự, tính tình trở nên cáu kỉnh.” Cô và Phương Nhã Nhi dù không phải người thân nhưng lại rất giống người thân, khi nói chuyện cũng đều thẳng thừng không kiêng dè.
“…..! Làm gì có?” Phương Nhã Nhi né tránh tầm mắt đang dò xét của Lưu Nhạn Hân, hàm hồ nói, “Tần Dĩ Nhu hành động quá phận, em cũng tức giận.
Không thể tưởng tượng được cô ta là loại người này, nghĩ đến việc lúc trước còn muốn đối đãi thân thiện với cô ta, em liền ——”
Cô dừng lại.
Cô liền thế nào?
Những việc cô làm còn quá đáng hơn cả Tần Dĩ Nhu, vì vậy không có tự tin để chửi rủa người ta.
Tần Dĩ Nhu đạo bài hát của người khác.
Còn cô là trực tiếp thay đổi cuộc đời của người khác…!
Lưu Nhạn Hân hỏi: “Sao vậy? Đột nhiên không nói gì nữa.”
Phương Nhã Nhi không dám ngẩng đầu.
Từ trước đến nay cô rất sợ Lưu Nhạn Hân, sợ đối phương nhìn ra sơ hở.
Trong ấn tượng ban đầu của cô, Lưu Nhạn Hân là một người rất hung dữ, cô hận chết người này.
Nhưng hiện tại cô cần phải tạo mối quan hệ tốt với người đại diện.
“Được rồi, uống chén nước đi.” Lưu Nhạn Hân đưa cốc nước cho cô.
“Đừng nghĩ nhiều làm gì, nghỉ ngơi cho tốt, những việc đó không liên quan gì tới chúng ta cả.”
Phương Nhã Nhi lơ đễnh nhận lấy cốc nước, vừa nhấp môi uống một ngụm liền phun ra: “Sao nước này nóng thế!”
Lưu Nhạn Hân kỳ quái nói: “Chẳng phải em vẫn luôn uống nước ở độ ấm này hay sao? Trước kia chị còn thấy nóng, nhưng em bảo độ ấm này vừa phải.”
“……” Phương Nhã Nhi đặt lại cốc nước trên tủ đầu giường, “Chờ nó nguội rồi em uống.”
Cô sợ lộ thêm sơ hở, nằm lại vào trong chăn: “Em hơi mệt, muốn ngủ trưa, chị Lưu, chị đi làm trước đi.”
Lưu Nhạn Hân nhìn cốc nước ấm trên tủ đầu giường, vài giây sau mới gật gật đầu: “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt.”
Lưu Nhạn Hân đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống.
Có một việc cô vẫn luôn chưa nói ra.
Nhã Nhi luôn gọi cô là “chị Hân”.
Nhưng vào ngày nọ từ một tháng trước Nhã Nhi bị ngã cầu thang ở nhà rồi bị đụng đầu, mọi chuyện bắt đầu trở nên không thích hợp.
Ngã không nặng, đầu đụng phải cái túi xách, không cần đi bệnh viện, chỉ xử lý bằng hộp cứu thương ở nhà, đỡ phải đánh động đến truyền thông.
Từ đó về sau, Phương Nhã Nhi bắt đầu đổi thái độ khác gọi cô là “chị Lưu”, các loại hành vi và thói quen cũng dần dà trở nên không giống với ngày trước.
Lưu Nhạn Hân nổi lên lòng nghi ngờ, thử hỏi một số chuyện trước kia, đều bị Phương Nhã Nhi lấy cớ “đụng đầu không nhớ rõ lắm” gạt qua.
Cô còn phát hiện ra một thùng rác toàn giấy vụn trong phòng Phương Nhã Nhi, trên đó đều ba chữ ký tên “Phương Nhã Nhi”.
Ban đầu không giống một chút nào, về sau càng ngày càng giống.
Nhã Nhi rảnh rỗi ở nhà luyện ký tên làm cái gì?
Lưu Nhạn Hân là một người tài trong giới, biết được trong giới giải trí có một vài minh tinh vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, thậm chí trò dơ bẩn như nuôi tiểu quỷ cũng dùng đến.
Chưa cần để ý rằng có phải mê tín hay không, chỉ riêng tâm tư như thế đã thực sự khiến người ta khiếp sợ.
Danh tiếng của Nhã Nhi rất tốt, danh khí cũng rất lớn, luôn làm việc tốt giúp nhiều người, nhưng cũng từng cản đường một đám người, dẫn tới người khác ghen ghét đố kỵ.
Cô lo lắng Nhã Nhi bị mắc bẫy, bị người khác rải bùa chú, vì vậy mới trở nên bất thường.
Thậm chí còn có thể bị người khác chiếm thân thể, thật ra chưa từng nghĩ tới việc này, không dám nghĩ tới, khó mà tin tưởng được.
Lưu Nhạn Hân đè tâm sự trong lòng xuống, vừa đi vừa trầm tư, vừa bước qua khỏi chỗ rẽ liền gặp được một người.
Người nọ giữ chặt cánh tay cô, sau đó kéo khẩu trang trên mặt xuống: “Là em, chị Hân.”
Đó là một gương mặt có bảy phần tương tự với Phương Nhã Nhi, có điều không dịu dàng ấm áp như vậy.
Tuy nhiên khí chất của người đối diện rất tốt, dịu dàng hiền lành, vừa nhìn đã gọi người khác như thể rất thân cận.
Lưu Nhạn Hân rút tay ra, nhíu mày nói: “Trần Thi Diệu? Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Từ vẻ mặt có thể nhìn ra, cô không thích người trước mắt này.
_
Trần Thi Diệu là thế thân của Phương Nhã Nhi.
Phương Nhã Nhi phát hiện ra cô ta trong một lần quay phim điện ảnh.
Lúc ấy Trần Thi Diệu diễn vai quần chúng, diễn một nữ tù bị treo lên hành hình, bị mặt trời chói chang thiêu đốt mấy tiếng đồng hồ liền mà vẫn chưa diễn đạt, vẫn bị treo như vậy còn bị đạo diễn lớn tiếng mắng mỏ.
Phương Nhã Nhi nhìn thấy, nhớ tới vai diễn quần chúng của mình khi xưa mà đồng cảnh ngộ, trong lòng sinh ra chút đồng tình.
Chính bản thân cô đã quá khổ, biết trong thời gian ấy khó khăn khổ cực đến nhường nào, rất nhiều diễn viên quần chúng đã không thể có được một cơ hội.
Cho nên khi phát hiện diện mạo Trần Thi Diệu có bảy phần tương tự cô, cô cho Trần Thi Diệu làm thế thân của mình.
Từ trước tới giờ Phương Nhã Nhi đều vô cùng chuyên nghiệp, không hề dùng thế thân, để Trần Thi Diệu làm thế thân đơn giản là vì muốn cho cô ta một cơ hội, có thể thể hiện bản thân trước đạo diễn, không chừng một ngày nào đó còn có thể trở thành nữ diễn viên chính, tốt hơn nhiều so với việc luôn luôn diễn vai quần chúng trong các đoàn làm phim.
Ngoài ra, còn có thể quan sát kỹ thuật của các diễn viên khác để trau dồi cho bản thân.
Phương Nhã Nhi đưa ra một cơ hội dìu dắt, Trần Thi Diệu lại dường như coi đó là một loại sỉ nhục.
Lòng người không đủ rắn nuốt voi, mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm đều nhăm nhe ý đồ muốn thay thế.
Lưu Nhạn Hân nhìn ra dã tâm của Trần Thi Diệu, từng nhắc nhở Phương Nhã Nhi, nói rằng thế này chỉ nuôi ra được một con sói mắt trắng, lúc nào cũng có thể bị cắn ngược trở lại.
Phương Nhã Nhi cười nói: “Làm gì có chuyện đó, chị Hân à, cô bé kia mới bao lớn, đâu có nhiều tâm tư đến vậy.”
Lưu Nhạn Hân quả thực hận sắt không thành thép.
Nhã Nhi đâu phải chưa từng trải qua mưa gió bão bùng, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm vậy rồi, tại sao vẫn còn hiền hiền ngốc ngốc như thế chứ.
Thực ra cũng không phải là hiền hiền ngốc ngốc, mà chẳng qua đó chỉ là một chút ngây thơ lương thiện cô ấy còn giữ lại, không muốn bị vấy bẩn.
Đáng tiếc với tính cách này, vốn được định sẵn là người dễ dàng bị người khác tính kế.
Thời điểm khi quay «Tiên Duyên», tròng mắt của Trần Thi Diệu gần như lúc nào cũng bám chặt lấy Giang Nghiên, ai sáng suốt đều biết cô gái nhỏ này bị nhan sắc của Giang Nghiên bắt mất.
Nhưng Phương Nhã Nhi là nữ chính đứng đắn, phần lớn thời gian, Trần Thi Diệu chỉ có thể đứng nhìn trong góc, chứng kiến Giang Nghiên và Phương Nhã Nhi diễn đoạn tình thâm không hối, ghen ghét trong mắt sắp phun ra lửa.
Sau đó lại có một lần cô ta trộm mặc lễ phục của Phương Nhã Nhi bị Lưu Nhạn Hân bắt tại trận, còn dùng đồ trang điểm của Phương Nhã Nhi, bị Lưu Nhạn Hân hung hăng tặng cho một cái tát.
Cuối cùng vẫn là Phương Nhã Nhi đứng ra khuyên can, nói rằng cô bé chỉ nhất thời hư vinh, đừng tức giận, cho Trần Thi Diệu thêm một cơ hội nữa.
Trần Thi Diệu chỉ cảm thấy cô đang làm bộ làm tịch.
Lại có một đoạn thời gian sau đó, trên mạng xuất hiện bài đăng bôi đen Phương Nhã Nhi, nói rằng cô đang cậy quyền cậy thế làm nhân vật lớn trong đoàn làm phim, chuyện gì cũng đùn đẩy cho thế thân làm, kiêu căng ngạo mạn với thế thân, đạo đức không xứng với danh vị.
Lưu Nhạn Hân không phải người ăn chay, tra ra IP, người ẩn danh bôi nhọ đăng bài tự lăng xê mình là Trần Thi Diệu.
Việc này vừa xảy ra lập tức khiến Phương Nhã Nhi mất hết hy vọng ở cô ta, hủy hợp đồng của cô ta, không bao giờ muốn quan tâm tới cô ta nữa.
Trần Thi Diệu cứ thế biến mất khỏi tầm mắt cô, cho tới tận hôm nay lại xuất hiện ở bệnh viện.
Lưu Nhạn Hân đương nhiên không thể trưng ra sắc mặt tốt đẹp gì cho cam.
_
“Chị Hân.” Trần Thi Diệu kinh ngạc, “Em là Nhã Nhi!”
“……” Lưu Nhạn Hân lướt qua cô ta tiếp tục bước về phía trước, “Tôi nghĩ cô đang điên rồi.”
“Chị Hân, em thực sự là Nhã Nhi.” Trần Thi Diệu vội vàng giữ chặt lấy cô, “Em không biết tại sao lại biến thành như vậy.
Nhưng em có thể chứng minh, từ nhỏ em đã tiến vào giới giải trí chính là để trả nợ cho bố em, lên trung học em thoát khỏi ông ta đi du học nước ngoài, những việc này chỉ có em với chị biết.”
Lưu Nhạn Hân đột nhiên ngừng bước.
Từ nhỏ Phương Nhã Nhi đã phải bước vào giới giải trí, chính bởi vì cha cô là một con ma cờ bạc, sau bức chết mẹ cô, trong nhà mỗi ngày đều có người tới cửa đòi nợ, cuộc sống sinh hoạt không được bình yên.
Cô là một cô bé có ngoại hình xinh đẹp, nghe nói giới giải trí là một nơi hái ra tiền, liền dứt khoát bước chân vào vũng lầy này.
Đáng tiếc rằng không thân phận không bối cảnh, ánh sáng còn chưa hứng đủ, nhiều năm áo rồng chạy đôn chạy đáo vất vả lắm mới tích góp được một ít tiền, liền đoạn tuyệt quan hệ với ông bố quỷ hút máu kia rồi chạy ra nước ngoài.
Những việc này Nhã Nhi quả thực chỉ nói cho một mình cô, ngay cả truyền thông cũng không moi ra được.
Lưu Nhạn Hân liếc nhìn cô ta một cái, một lần nữa giữ chặt tay cô ta: “Ra chỗ khác nói chuyện.”
_
Trong phòng bệnh cao cấp.
“Phương Nhã Nhi” cuộn tròn người trên giường bệnh, cau mày, bất an nắm lấy điện thoại.
Hồn nhiên không phát hiện cửa phòng bệnh lặng lẽ không một tiếng động bị đẩy ra, sau đó lại nhẹ nhàng khép lại.
Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn người phụ nữ trên giường đang nằm đưa lưng về phía cậu.
Đầu ngón tay nổi lên một luồng ánh sáng màu lam.
+++++++
Tôi lại bị lười:(((((((((
24/07/2021
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09).