Đọc truyện Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần – Chương 32: Thể Dục
Ngày hôm sau nơi ghi hình chính là sân thể dục, nội dung chính cũng chỉ xoay quanh tiết thể dục.
Vừa vặn vào đúng cuối tuần, học sinh được nghỉ, chiếm dụng cả sân thể dục cũng sẽ không bị nhiều người vây xem.
Tổ chương trình chuẩn bị ba phần hoạt động thi đấu thú vị, cụ thể là hai người ba chân, nhảy dây đôi và thi chạy chịu tải, hai tổ cùng so đấu.
Mỗi trò chơi đều phải được hai người cùng nhau hợp tác hoàn thành, và hai người tham gia so đấu là ai thì nhóm nhỏ phải tự đưa ra.
Ngay khi quy tắc chơi được phổ biến, tổ âm nhạc và tổ diễn xuất tách ra bàn bạc riêng.
Hai người ba chân và nhảy dây đôi thì dễ bàn.
Thi chạy chịu tải không phải là kéo bao cát rồi chạy bộ mà là một khách mời cõng một khách mời khác, thể lực của người cõng phụ thuộc vào trọng lượng của người được cõng, đây mới là vấn đề quan trọng.
Cuối cùng danh sách cũng được công bố ——
Hai người ba chân: tổ âm nhạc – Dư Âm, Lưu Khải Thanh, tổ diễn xuất – Giang Nghiên, Thôi Hạo.
Nhảy dây đôi: tổ âm nhạc – Dư Âm, Tần Dĩ Nhu, tổ diễn xuất – Giang Nghiên, Phương Nhã Nhi.
Thi chạy chịu tải: tổ âm nhạc – Lưu Khải Thanh, Tần Dĩ Nhu, tổ diễn xuất – Thôi Hạo, Phương Nhã Nhi.
Phân chia thế này là hợp lý nhất.
Mỗi khách mời đều có hai lượt tham gia các mục hoạt động dự thi, có thể đảm bảo cân bằng ống kính, không chọc cho fan nhà nào lên tiếng bất mãn.
Cân nặng của hai khách mời nữ là nhẹ nhất, thích hợp trở thành “vật tải” trong thi chạy chịu tải.
Lưu Khải Thanh và Thôi Hạo cũng phù hợp để trở thành “vật chịu” trong thi chạy chịu tải —— thoạt nhìn thì bọn họ có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều so với Giang Nghiên và Dư Âm da trắng mặt đẹp, chân tay nhỏ nhắn thon gọn.
Hơn nữa Thôi Hạo và Phương Nhã Nhi từng diễn qua cảnh tình nhân, mỹ nữ trên lưng tuấn nam, còn có thể tăng thêm độ hot của CP.
Phó Minh Dã lạc đàn đưa ra nghi vấn: “Vậy tôi cùng tổ với ai?”
Hắn không thuộc về bất kì tổ nào, nên loại trò chơi cần người tham gia này hắn không tham gia được.
Tổ chương trình im lặng.
Đây là một vấn đề.
Ban đầu không nghĩ tới Phó tổng sẽ đến tham dự, vì vậy khi thiết kế trò chơi dự thi không cân nhắc đến vấn đề này.
Đạo diễn đề nghị: “Ngài có thể tùy tiện tìm một nhân viên ở hiện trường để phối hợp một chút.”
Phó Minh Dã: “Không muốn.”
Đạo diễn lúng túng: “…….!Vậy thì, tôi gia nhập cho đủ số lượng?”
Phó Minh Dã: “Không muốn.”
“Vậy ngài vừa mắt người nào? Họ đều đang ở hiện trường, ngài chọn đi.”
Phó Minh Dã đưa mắt quét một vòng trên hiện trường, mấy người bị quét đến đều âm thầm kích động, khát vọng người được chọn là mình.
Đây chính là người đứng đầu bảng xếp hạng đại gia của Trung Quốc nha! Mặc dù không trong giới giải trí nhưng cũng là thần tượng của vô số người, nếu tiến lại gần còn có thể phảng phất dính chút hơi thở tiền tài.
Bọn họ không thờ Thần Tài, chỉ tôn thờ Phó Minh Dã.
Trên internet từng đăng một bộ ảnh, đó là ảnh chụp Phó Minh Dã xuất hiện trên tạp chí kinh tế, kèm theo dòng chữ “Người đăng tin về Phó baba năm nay nhất định thăng chức nhanh vun vút.”
Phó Minh Dã giả bộ quét xong một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thích Bạch Trà đang ngồi trong góc: “Thầy Thích, thầy có phiền nếu hợp tác với tôi không?”
Thích Bạch Trà đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ hóng gió: “……”
Cảm ơn, rất phiền.
Mặt trời bên ngoài to như vậy, nóng như vậy.
Tuyết sợ nhất là mặt trời, không cẩn thận sẽ tan chảy không chút dấu vết.
Tuy rằng Thích Bạch Trà không yếu đuối đến mức có ngày phơi nắng rồi hóa hơi, nhưng vẫn thích ẩn dưới bóng râm hóng gió hơn.
Nếu Phó Minh Dã coi cậu là ánh sáng chói lọi thì điều đó quả thật vô cùng sai lầm.
So với ánh nắng nóng rực, Tuyết Thần vẫn yêu thích bóng tối lạnh lẽo hơn.
Nhưng là Phó tiên sinh lên tiếng, Thích Bạch Trà sẽ không ném hết mặt mũi của chồng cậu trước mặt quần chúng.
“Không phiền.” Cậu khẽ mỉm cười, bước ra khỏi bóng râm, đứng dưới ánh nắng mặt trời.
_
Mục thi đấu đầu tiên là hai người ba chân, mỗi người buộc một chân của mình lại với nhau, đi tới vạch đích rồi vòng lại về điểm xuất phát, một vòng tổng cộng là năm mươi mét, nhóm nào quay về vạch xuất phát trước thì thắng.
Đương nhiên đội của Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã hoàn toàn là đội chạy kèm, quan trọng là có tham gia, thắng thua không tính.
Đùi phải Thích Bạch Trà và chân trái Phó Minh Dã được buộc chặt lại với nhau bằng một đoạn dây đỏ, giữa ban ngày ban mặt dưới con mắt của bao người, mười ngón tay đan lấy nhau, cũng không có ai cảm thấy không đúng.
Xét cho cùng đã chơi trò chơi thì kề vai sát cánh là chuyện bình thường, chỉ là cái nắm tay thì không nhằm nhò gì cả.
Đội của bọn họ rất vui vẻ chuẩn bị kỹ càng, ngược lại hai đội bên kia có chút khó khăn.
Dư Âm cực kỳ bài xích hơi thở con người, bị buộc lại một chỗ cùng với Lưu Khải Thanh suýt chút nữa khiến cậu ngất xỉu, huống chi Lưu Khải Thanh còn khoác tay lên vai cậu.
Cậu bé tưởng chừng suýt bị hiện nguyên hình trong giây lát, dùng hàm răng sắc bén mạnh mẽ cắn chặt cái tay đang đặt trên vai mình kia.
Thiên tính của hải yêu vốn hung lệ, sức chiến đấu cao, khác biệt hoàn toàn so với giao nhân nhu nhược yếu đuối.
Tuổi thơ của hải yêu so với lúc trưởng thành cũng rất khác biệt, hoàn toàn chính là từ một đứa nhỏ ngây thơ dễ thương tiến hóa thành một cỗ sát khí khổng lồ.
Cũng may là cậu không thật sự bị váng đầu, trên mặt Dư Âm không tỏ vẻ gì, chỉ mím mím môi, cố gắng kiềm chế lại răng nanh đang rục rịch.
Lưu Khải Thanh không hề ý thức được khoảng cách của hắn tới bờ vực chết chóc lại ngắn tới vậy, chỉ cảm thấy ban ngày mặt trời đang như thiêu như đốt, mà không biết vì sao hắn thấy hơi lành lạnh.
Tình huống bên đội của Giang Nghiên và Thôi Hạo còn nát hơn.
Hai người bọn họ đều vô cùng ghét nhau, ai cũng nhìn không nổi ai kia, đều chỉ dựa vào đoạn dây đỏ cột chặt hai chân, những nơi khác hoàn toàn không có ý tứ muốn tiếp xúc.
Thôi Hạo còn nhớ được rằng bọn họ vẫn đang ở dưới ống kính, chuẩn bị thể hiện ra tư thế của người có địa vị cao nhân nhượng cho người có địa vị thấp hơn, hơi kéo tay của con khổng tước lòe loẹt chỉ biết tự luyến này, nhưng ngược lại bị Giang Nghiên nhanh tay nhanh mắt tránh né.
“Xin lỗi nha, có chút không tiện, cánh tay vừa thoa kem chống nắng, sợ bị trôi hết.” Giang Nghiên xin lỗi nói.
Thôi Hạo: “???” Có loại kem chống nắng nào mà mỏng manh đến mức này không?
Giang Nghiên rõ ràng là đang ghét bỏ hắn.
Thôi Hạo cũng bực mình, không thèm để ý đến người bên cạnh nữa.
Ba đội dừng lại trước vạch xuất phát, trọng tài thổi còi, Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã liền sải bước bước đi.
Bọn họ chẳng cần nói gì thêm mà tự hiểu ngầm lẫn nhau, lấy đoạn dây đỏ buộc lại cũng như không.
Cả hai người đều là đại soái ca da trắng chân dài, mỗi bước đi đều mang theo khí tràng hấp dẫn, không khác gì siêu mẫu trong show thời trang, vô cùng xứng đôi.
So sánh với hình ảnh này, hai đội khác đều là biểu hiện của sự tương phản với tài liệu giảng dạy.
Tổ âm nhạc vừa bước được bước đầu tiên đã ngã dúi.
Dư Âm chỉ là hải yêu, dựa vào đuôi để bơi lội trong biển cả, hóa thành hình người lên bờ chưa được vài bữa, đi đường bình thường còn có thể ngã sấp mặt, khỏi phải bàn đến hiện tại đang phải buộc một chân lại với người bên cạnh, chỉ toàn ngửi thấy hơi thở cơ thể mình bài xích.
Bọn họ mà không ngã thì chắc trời cũng chả chứa nổi.
Lưu Khải Thanh cũng không ngờ tới vừa xuất phát đã bất lợi thế này, vội vàng đỡ Dư Âm đứng dậy.
Trên chóp mũi Dư Âm tràn ngập hơi thở của con người, đầu càng thêm choáng váng, phí hết nửa ngày mới gượng dậy được.
Đi chưa được mấy bước, lại té ngã lần thứ hai.
Lưu Khải Thanh: “……” Hắn cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Trong lòng hắn sốt ruột, theo bản năng xem tiến độ của hai đội khác, vừa nhìn lên liền cảm thấy mình không phải vội.
—— Giang Nghiên và Thôi Hạo cũng không đi được bao xa.
Không biết do cố ý làm trái lại hay là thật sự không ngầm hiểu lẫn nhau, Giang Nghiên giơ chân trái Thôi Hạo cũng giơ chân trái ra, nhưng mà chân trái của Thôi Hạo buộc vào chân phải của Giang Nghiên, như này mà bước đi được mới là lạ.
Song song ngã thành một đống.
Càng tuyệt vời hơn chính là, hai người này ngay cả nâng nhau đứng dậy cũng không muốn, người này cứ cản trở người kia, có thể nói là vô cùng lạnh nhạt vô tình.
Một phút sau khi trò chơi bắt đầu, hai đội đều cách vạch xuất phát không quá xa, không hề có tí tiến triển gì, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Khiến cho tổ chương trình ngồi xem mà choáng váng.
Trò chơi này khó đến vậy á…? Nhìn bên đội Phó tổng chơi rất dễ dàng mà.
Lưu Khải Thanh trước tiên không chú ý tới những cái khác, nhìn thấy tổ diễn xuất không đi được bao xa thì tâm lý nhận được một chút an ủi, sau đó quay đầu nhìn sang bên kia, phát hiện ra Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà cũng đang đứng ở vạch xuất phát, còn chậm hơn cả đội mình.
Hắn vui mừng hỏi: “Hai người vẫn chưa xuất phát à?” Tốt quá rồi, đội mình không phải ở hạng chót.
Phó Minh Dã nhấc mí mắt trả lời: “Chúng tôi đi xong rồi.”
Lưu Khải Thanh: “……”
Cái này gọi là gì nhể, một đội vương giả mang theo hai đội sắt vụn?
Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh rồi cởi dây buộc, ngồi dưới bóng râm quan sát mấy con gà trống mổ nhau.
Biểu hiện của tổ âm nhạc không khó lý giải, trò chơi này quả thực đã làm khó Dư Âm.
Nếu như có mục tranh tài bơi lội, Dư Âm tuyệt đối sẽ giữ chắc giải nhất.
Còn tổ diễn xuất thì hoàn toàn là do ân oán cá nhân giữa Giang Nghiên và Thôi Hạo, bọn họ không hề có chút tinh thần đồng đội nào.
Đoạn này được phát sóng cũng sẽ không có vấn đề gì.
Giang Nghiên và Thôi Hạo trong phim vốn là tình địch giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt như vậy vẫn được coi là dễ thương.
Tần Dĩ Nhu và Phương Nhã Nhi lại như cổ động viên, ngồi ở một bên hò hét châm dầu cho đồng đội của mình.
Có điều nhìn thoáng qua sẽ thấy Phương Nhã Nhi rõ ràng đang mất tập trung, so với Tần Dĩ Nhu vung tay hò rất to, cô ta chỉ ngẫu nhiên cổ vũ hai tiếng.
Cô ta không phải không có động đến điện thoại, tin tức ngày hôm qua đương nhiên cũng nhìn thấy.
Buổi tối hôm ấy bị hai tên paparazzi chặn lại chụp ảnh quả thật không phải chuyện tốt.
Việc này nói lớn thì không lớn, mà nhỏ cũng chẳng nhỏ.
Chỉ tới một căn biệt thự mà thôi, căn bản không có động chạm đến cái gọi là kim chủ nam gì đó, đội ngũ phụ trách quan hệ công chúng hoàn toàn có thể nói biệt thự này là bất động sản cô ta mua trên danh nghĩa.
Mỗi ngày trong vòng giải trí có tới vô số yêu sách, chuyện đó không tạo nổi sóng gió gì quá lớn.
Chỉ là cô ta chột dạ mà thôi.
Sự tồn tại của vị đại nhân kia, không thể bị đưa ra ngoài ánh sáng…..
Không thể cho bất kỳ ai biết đến.
Phương Nhã Nhi thất thần bị Thích Bạch Trà thu hết vào đáy mắt, cậu lẳng lặng nhìn một lát, sau đó lặng lẽ quay đầu lại.
Hai người ba chân cuối cùng cũng có kết quả, tổ diễn xuất chỉ cách biệt có hai giây, nhỉnh hơn một chút.
Thứ hạng hai và thứ hạng ba chỉ cách nhau có hai giây, thứ hạng hai và thứ hạng một thời gian chênh lệch…!bốn phút đồng hồ.
Tổ chương trình cảm thấy không còn lý do gì để bào chữa cho bốn khách mời ngồi ăn cũng kiếm cớ này.
Vòng thứ hai là nhảy dây đôi, lịch sử kinh hoàng lại tái diễn.
Nội dung là thực hiện nhảy đôi trong một phút, đội nào nhảy được nhiều hơn thì thắng.
Thích Bạch Trà nói nhỏ: “Lát nữa nhường cho bọn họ nhá.”
Không thể giống như vừa nãy, khiến người ta rước nhục quá.
Phó Minh Dã cụp mắt nhìn cậu: “Biết rồi.”
Khi Phương Nhã Nhi đứng đối diện với Giang Nghiên, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng.
Được đứng cùng thần tượng ở khoảng cách gần thế này, nhịp tim của cô ta đều rối tung hết cả, bắp chân khẽ run, nhảy cũng chả nhảy nổi.
Ngoại hình của Giang Nghiên càng ở khoảng cách gần càng thấy tinh xảo đẹp đẽ, khiến cho người ta phải thất thần.
Vì vậy khi tiếng còi của trọng tài vang lên, Giang Nghiên vung lượt dây đầu tiên, cô ta căn bản không có phản ứng gì.
“…..!Cô nhảy đi chứ.” Giang Nghiên nhắc nhở.
“Hả? Được, xin lỗi, ban nãy không kịp phản ứng.” Phương Nhã Nhi vội đáp.
Giang Nghiên mỉm cười lễ phép: “Không sao, nhảy lại.”
Phương Nhã Nhi đỏ mặt đáp một tiếng: “…Ừ.”
Tổ âm nhạc thì vẫn như cũ.
Lực phản ứng và lực bật nhảy của hải yêu rất mạnh, nhưng đó là ở trong nước.
Dùng hai chân để nhảy dây thế này là đang làm khó cậu rồi.
Ví dụ như người có thể bơi lội trong biển, nhưng mà có thể nhảy dây trên biển lại là vấn đề khác, độ khó này căn bản không cùng một cấp bậc.
Cậu không nhảy được như vậy.
Tần Dĩ Nhu nhanh chóng tuyệt vọng với Dư Âm.
Cô đang có một đồng đội bị thiểu năng trí tuệ.
Sau một phút, trận đấu kết thúc.
Giang Nghiên và Phương Nhã Nhi nhảy được 45 cái, thuộc về phạm trù của người bình thường.
Dư Âm và Tần Dĩ Nhu được 0 cái, không thuộc về phạm trù của người bình thường.
Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã nhảy được 168 cái, thuộc về…..
Cái này thuộc về phạm trù của người bình thường ấy hả?
Đạo diễn kinh ngạc tháo kính xuống, hoang mang nghi ngờ nhân sinh của mình.
Bọn họ hình như đã phá vỡ kỷ lục nhảy dây đôi của thế giới…..
Thích Bạch Trà nhìn thấy kết quả thi đấu cũng cả kinh, nhỏ giọng thì thầm với Phó Minh Dã: “Chẳng phải em đã bảo anh phải khiêm tốn chút à?”
Phó Minh Dã cũng vô cùng mờ mịt: “Nhưng không phải em cũng theo kịp đấy sao?” Sức lực của thần và người khác biệt quá nhiều, trên lý thuyết thì bọn họ thậm chí có thể nhảy được mười nghìn cái một phút, bởi vì thần có thể lơ lửng giữa không trung mà vĩnh viễn không bị rơi xuống đất, tốc độ tay có thể một phát quét sạch hiện trường…..
Chẳng qua đã cân nhắc tới con người nhỏ nhoi yếu đuối, hắn phải nén xuống thành 168 cái trên một phút.
Với tiền đề ở thực lực chân chính hơn mười nghìn cái, trong con mắt của thần, 168 và 8 có khác gì nhau sao? Không có.
Trà Trà cũng đâu phải không theo kịp, Phó Minh Dã cảm thấy điều này là vô cùng bình thường.
Rõ ràng rất bình thường.
Là hai đội kia quá yếu mà thôi.
Phó Minh Dã tự thuyết phục chính mình..