Đọc truyện Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần – Chương 30: Sạch Sẽ
Rùa đen nhỏ nhà tôi
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Sau khi xác định Phương Nhã Nhi bị người khác chiếm giữ thân xác, bước tiếp theo chính là tiến hành rút linh hồn đó ra.
Tất cả thời gian ban ngày đều bị hạn chế dưới máy quay, vào ban tối ký túc xá nam nữ lại cách biệt, cơ hội hành động duy nhất trong ngày chính là vào lúc chạng vạng.
Nhưng mà vừa mới kết thúc thời gian ghi hình buổi chiều, mặt trời còn chưa lặn, Phó Minh Dã đã túm lấy Thích Bạch Trà kéo đi: “Đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Thích Bạch Trà nói: “Em còn có việc ——”
“Còn quan trọng hơn cả anh à?” Phó Minh Dã quay đầu nhìn cậu.
Thần sắc của hắn vô cùng bình tĩnh, nếu Thích Bạch Trà nói có việc quan trọng, hắn cũng sẽ thông cảm mà đồng ý.
Chẳng qua chỉ rất không vui, rất rất không vui mà thôi.
“……” Thích Bạch Trà nói, “Không có việc gì cả.”
Giữa gia đình và công việc, cậu lựa chọn nửa trước.
Đình công một ngày cũng không sao cả, hôm nay cậu đã có phúc phận hưởng qua một lần hờn dỗi ăn giấm của Phó tiên sinh, để gia hỏa này tức giận thì có lẽ phải mất ngủ cả đêm.
Phó Minh Dã ngay lập tức mỉm cười vui vẻ: “Đi.”
……!
Bọn họ đến phố ăn vặt sầm uất nhất ở phía tây thành phố S.
Thời điểm khi bước xuống xe trời đã nhá nhem tối, một ngày bận rộn vừa kết thúc, cuộc sống về đêm của mọi người cũng cùng lúc bắt đầu.
Trên đường phố tấp nập người qua lại, người bán hàng rong hai bên đường hô to rao hàng, các loại đồ ăn tỏa ra hương vị nồng đậm, tràn ngập trong không khí với những làn khói dày đặc.
Trước kia bọn họ đã tới nơi này.
Vào đoạn thời gian hai người vừa mới yêu nhau, Phó Minh Dã đưa cậu xông vào mọi ngóc ngách của thành phố S, toàn bộ phố ăn vặt nơi đây đương nhiên cũng không thể bỏ qua.
Có điều địa điểm này hơi xa nhà, trong thành phố cũng có không ít đồ ăn ngon, nên cũng không thường tới.
Trên người Phó Minh Dã vẫn còn mặc đồng phục học sinh, đầu đội mũ lưỡi trai đen, trẻ trung phơi phới, không kìm được vẻ phóng khoáng tràn đầy, thoạt nhìn có vẻ rất giống như một học sinh cao trung thực thụ.
Ngược lại, Thích Bạch Trà thân cao tựa ngọc, khí chất lắng đọng theo năm tháng tạo thành sự ôn nhu mềm mại, nhìn lại rất có vẻ là người từng trải.
Trông như hai anh em vậy.
Thích Bạch Trà là anh, Phó Minh Dã là em.
“Muốn ăn gì nào?” Phó Minh Dã hỏi.
Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ: “Que xiên như đợt trước.”
Lần trước tới ăn cậu còn ngại nó không vệ sinh.
Phó Minh Dã mua một bó que xiên to đùng muốn chia cho cậu, Thích Bạch Trà yêu sạch sẽ, không chịu nổi cảnh cầm một đống que đầy dầu mỡ, ăn đến mức miệng toàn dầu là dầu, liền lịch sự từ chối.
Phó Minh Dã không nói hai lời đem một đống que xiên nhét vào tay cậu: “Em ăn thử xem.”
Thích Bạch Trà nhìn bàn tay mình trong phút chốc đã dính đầy dầu mỡ: “……” Có loại xúc động muốn giết người.
Bẩn cũng bẩn rồi, dù sao thì cũng phải rửa, cậu liền cau mày ăn một miếng.
Sau đó —— thơm thật.
Tư vị này đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ.
“Được rồi, vậy anh mua năm xiên thịt bò, hai xiên mực.
Muốn ăn bánh mật không? Thêm một bó bánh mật nữa…” Phó Minh Dã suy xét đến tình trạng thân thể của Thích Bạch Trà, “Không được ăn nhiều đồ dầu mỡ.
Đến lúc đó lại ăn chút gì lót bụng sau.”
“Bớt nói nhảm đi, mua nhanh lên.” Thích Bạch Trà khẽ đẩy người hắn.
Cậu ngồi chờ một mình trên chiếc ghế đẩu nhựa dưới tán ô che nắng lớn, nhìn Phó Minh Dã chen vào đám người mua thịt xiên.
Phó tiên sinh nhà cậu nhất định là phú hào bình dân nhất Trung Quốc này, không ai bì nổi.
Vừa có thể ăn vận tây trang giày da ngồi trong nhà hàng cao cấp thưởng thức những bữa tiệc rượu vang xa xỉ, không cần xếp hàng mà chỉ cần bao trọn trước một tầng lầu, mời đến một ban nhạc nổi tiếng nhất kéo đàn violon trợ hứng, đàm phán cả hàng trăm triệu sinh ý trên mỗi bàn cơm.
Vừa có thể mặc áo vest đi dép lê như những người dân khác, chen chúc trong đám người tranh nhau vài đơn hàng, cùng cậu chạy nhảy ngoài trời ăn vài que xiên trị giá vài chục đồng này, vẫn tiêu sái mà tùy ý.
Đương nhiên vấn đề trên chỉ là để so sánh, Phó Minh Dã hiện tại đâu có mặc vest xỏ dép lê.
Thích Bạch Trà lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp vài tấm góc nghiêng thần thánh của Phó Minh Dã.
Cậu nhìn lô ảnh mới ra lò, khóe môi hơi câu lên, ngón tay lướt xem album hồi trước.
Trong album của Thích Bạch Trà có vô số ảnh chụp, chiếm vài GB bộ nhớ, đại bộ phận đều là Phó Minh Dã.
Cậu không có sở thích nào khác.
Khi cuộc sống kéo tới một độ dài nhất định, sự hứng thú với bất kỳ thứ gì đó cũng sẽ phai nhạt dần, hiện giờ chỉ còn yêu một người.
Cậu đem những điều quý giá nho nhỏ của bản thân cùng với Phó tiên sinh lưu lại thành một album ảnh, và đó đã trở thành thứ quý giá và quan trọng nhất trong điện thoại cậu, thậm chí chính là sinh mệnh của cậu.
Bọn họ co mình dưới bầu trời sao để ngắm mưa sao băng, chơi nhảy bungee song song hai người, xây lâu đài cát trên bãi biển, hôn môi trên đỉnh Tuyết Sơn, ôm nhau dưới đáy biển…!Bọn họ đã du ngoạn qua rất nhiều địa phương, mỗi nơi mỗi chỗ đều vô cùng mỹ lệ, lưu lại thành hồi ức khó quên của cậu.
Nhưng nhiều hơn thế, chính là sự ấm áp bình phàm mỗi ngày.
Vẻ mặt khó tin của Phó tiên sinh khi lần đầu tiên bước chân vào bếp, Phó tiên sinh đầu xù xù nằm lì trên sofa vừa xem TV vừa ăn vặt, Phó tiên sinh ngồi làm việc nghiêm túc trước máy tính, nhan sắc Phó tiên sinh được bao phủ trong ánh mặt trời ngoài cửa sổ khi còn chưa tỉnh ngủ…!(Chúng ta có thể gọi đó là ảnh dìm =)))))
Tất cả đều được cậu lưu lại.
Thích Bạch Trà cũng không lướt xem điện thoại của Phó Minh Dã.
Nhưng nếu cậu mở ra, liền sẽ biết, album của Phó tiên sinh, cũng tràn ngập những khoảnh khắc của cậu.
Mỗi tấm ảnh đều có mặt Thích Bạch Trà, toàn bộ, toàn bộ đều là cậu.
Thích Bạch Trà lướt lướt vài tấm ảnh, trên điện thoại liền xuất hiện một đoạn tin tức giải trí.
Tiêu đề viết hoa in đậm, bắt mắt –– trấn kinh! Nữ thần quốc dân Phương Nhã Nhi xuất hiện tại một biệt thự cao cấp vào đêm khuya…!
Cậu không hay quan tâm đến những làn sóng tin tức kiểu này, có điều khi nhìn tới cái tên Phương Nhã Nhi, Thích Bạch Trà vẫn thuận tay nhấn vào.
Nội dung tin tức đại khái là ảnh chụp được Phương Nhã Nhi đêm hôm lại xuất hiện ở biệt thự cao cấp nào đó, bị nghi ngờ dính tới quy tắc ngầm, kèm theo là hai tấm ảnh.
Một tấm là bóng dáng người phụ nữ váy đỏ vội vội vàng vàng, chỉ có thể nhìn ra thời gian là vào ban đêm, sắc trời đen như mực, cô ta không phát hiện phía sau có người chụp lén, hướng tới một căn biệt thự xa hoa đèn đuốc sáng trưng.
Tấm ảnh còn lại chụp được rõ chính diện, xác nhận là Phương Nhã Nhi không sai, cũng bộ váy đấy, cũng đôi giày cao gót ấy, đeo trang sức cũng y như đúc —— Mà người nổi tiếng thì thường sẽ hiếm khi xuất hiện hai lần với cùng một bộ đồ, mỗi ngày đều phải bảo trì vẻ đẹp ngăn nắp không bao giờ lặp lại.
Điều Thích Bạch Trà chú ý tới chính là bối cảnh phía sau của tấm ảnh thứ hai thuộc phụ cận nhà cậu.
Căn cứ theo thời gian được ghi trong tin tức, vừa vặn với khoảng thời gian đêm hôm đó Phó tiên sinh ra ngoài mua bữa tối cho cậu.
Thế nhưng Phó tiên sinh không nhắc tới chuyện này với cậu, nghĩa là không chạm mặt Phương Nhã Nhi.
Cậu lưu hai tấm ảnh lại.
Linh hồn trong cơ thể Phương Nhã Nhi không phải bất kỳ yêu ma quỷ quái nào, bằng không cậu đã không thể không nhìn ra được.
Linh hồn bình thường không thể dễ dàng đoạt xá thân thể của người khác, sau lưng người này nhất định còn thứ gì đó hỗ trợ.
Điều tra để biết được hành tung của “Phương Nhã Nhi” mấy ngày gần đây quả thực là một sự kiện rất cần thiết.
Album ảnh của cậu trân quý biết nhường nào, đều là thế giới riêng hai người của cậu cùng Phó tiên sinh, đột nhiên một người ngoài chen chân vào chiếm một phần bộ nhớ máy, Thích Bạch Trà có chút không vừa lòng.
Chờ cho tới khi việc này kết thúc liền xóa sạch.
Phó Minh Dã cầm một bó xiên thơm ngào ngạt đi tới, còn mang theo hai lon nước ngọt có ga.
Thích Bạch Trà lập tức cất điện thoại.
Phó Minh Dã một tay mở hai lon nước ngọt, đặt một lon tới trước mặt Thích Bạch Trà, còn tự mình cầm lon còn lại tu một hơi lớn.
Hắn ngẩng cổ uống nước, động tác không hề câu nệ, hầu kết chuyển động phá lệ gợi cảm.
“Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Phó Minh Dã chia cho cậu mấy xiên thịt.
Thích Bạch Trà dùng tay cầm lấy phần que dưới, tao nhã nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Em ăn như vậy không ngon nha.” Phó Minh Dã nói, “Thịt bò này để nhỏ quá, nên cắn một phát hết luôn.
Đây, giống như anh này.” Một nhát cắn của hắn chính là tròn hai xiên thịt bò, xiên tre lập tức sạch bong.
Khóe môi cũng bị dính dầu.
Thói sạch sẽ của Thích Bạch Trà phát tác ngay tức thì, rút khăn giấy đưa cho hắn: “Anh lau ngay cái miệng của anh đi.”.
Truyện mới cập nhật
“Anh chưa ăn xong mà, chờ lát nữa lại…” Phó Minh Dã còn chưa dứt lời, Thích Bạch Trà trực tiếp duỗi tay lau sạch miệng hắn.
“Lát nữa phải đi súc miệng, không lau sạch thì không được hôn em.” Thích Bạch Trà ném khăn giấy vào thùng rác.
Phó Minh Dã: “…..Ò.” Lão bà đại nhân nhà ta quá yêu sạch sẽ mà ta lại là một tên đàn ông thô kệch, làm sao bây giờ?
Hai người ngồi ở chỗ này từ từ ăn xong —— hoặc nói chính xác là Phó Minh Dã chờ Thích Bạch Trà từ từ ăn xong.
Thích Bạch Trà ăn thật sự rất chậm.
Phó Minh Dã giải quyết hết đống xiên của hắn, nước ngọt cũng uống cạn rồi, thế mà Thích Bạch Trà mới thong thả ung dung ăn xong que xiên thứ nhất…..!
Phó Minh Dã nói: “Thích tiên sinh, để anh kể em nghe một câu chuyện xưa.”
“Kể đi.”
“Ngày xửa ngày xưa có một con rùa đen nhỏ và một con ốc sên nhỏ, rùa đen gọi là Bạch Trà, còn ốc sên gọi là Hồng Trà.
Em cảm thấy giữa rùa đen và ốc sên, đứa nào ăn cơm chậm hơn?”
Thích Bạch Trà nhìn hắn: “Anh đang ám chỉ em, em có thể nghe ra được.”
Không cần biết cái nào với cái nào, dù sao tất cả đều gọi là Trà Trà, họ Phó này đang bêu xấu cậu.
“Rõ ràng là do anh ăn quá nhanh.” Thích Bạch Trà nói, “Còn định không chờ em à?”
Phó Minh Dã nâng má chăm chú nhìn cậu, dung túng mà bất đắc dĩ: “Anh chờ mà.”
Thích Bạch Trà lúc này mới tiếp tục ăn, có điều tác phong nhanh hơn một chút.
Phó Minh Dã lôi điện thoại ra chụp ảnh cậu, đăng lên vòng bạn bè, kèm dòng trạng thái “Rùa đen nhỏ nhà tôi”, sau đó cài đặt thành “chỉ Trà Trà có thể xem”, sau đó nhấn đăng.
Chàng trai trong ảnh chụp tỏa ra một loại khí chất nhu hòa được ánh đèn đường ấm áp bao phủ.
Cậu trời sinh đã lạnh lùng ưu nhã, lại ngồi ăn que xiên ở quán ven đường cực kỳ bình dân, hình ảnh tương phản đó trong mắt Phó Minh Dã tạo thành một từ viết hoa “Đáng Yêu”.
Thích Bạch Trà liếc mắt nhìn hành động của hắn, lập tức lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè, nhìn trạng thái Phó Minh Dã vừa mới đăng.
Rùa đen nhỏ nhà tôi.
Rùa đen nhỏ…!
Anh mới là rùa đen nhỏ, cả nhà anh đều là rùa đen nhỏ!
Không đúng, này cứ như lôi cả bản thân cậu vào mắng ấy…!
Đúng là hành vi nhàm chán, ấu trĩ như đám học sinh tiểu học.
Tốc độ ăn cơm của Thích Bạch Trà cực chậm, nhưng tốc độ đánh chữ lại rất nhanh, nhấn nhấn vài cái đã đăng lên vòng bạn bè, cài đặt “chỉ tiên sinh có thể xem”, quyết đoán ấn đăng.
Phó Minh Dã cũng nhìn cậu, nhướn mày.
Ảnh cũng là Thích Bạch Trà vừa chụp.
Hắn mặc đồng phục cao trung, chen chúc ở quầy hàng phía trước, góc nghiêng trẻ trung đẹp đẽ được bao phủ dưới ánh sáng, tựa như một học sinh tan học về nhà đang mua đồ ăn vặt.
Tương xứng cũng bằng đấy từ.
—— Bé học sinh nhà tôi.
Phó Minh Dã đáp lại: Bé học sinh nhà em đẹp troai quá nha.
……!Không biết xấu hổ.
Thích Bạch Trà trừng mắt lườm người đàn ông ngồi đối diện, cúi đầu tiếp tục nhắn.
Thích Bạch Trà: Đáng tiếc rằng cái mỏ quá dài.
Cao khiết như cậu cũng sẽ có lúc nói lời cợt nhả.
Phó Minh Dã trả lời: Mỏ không dài thì làm sao thân thân được với rùa đen nhỏ? Rùa đen nhỏ nhà anh rất hay thẹn thùng, vừa nói muốn thân thân với nó, nó liền lùi về xác.
“…!Phó tiên sinh.” Thích Bạch Trà tắt màn hình điện thoại, mặt không cảm xúc, “Chúng ta ngồi mặt đối mặt thì không cần giao tiếp bằng di động đâu.”
Phó Minh Dã cũng buông điện thoại xuống, cười suýt thì ngất.
Trong giây lát Thích Bạch Trà có xúc động muốn lôi điện thoại ra, dùng gạch đập nát.
“Thế mới nói rùa đen nhỏ hay thẹn thùng.” Phó Minh Dã cười một hồi lâu mới dừng lại được, thế nhưng miệng vẫn mang theo ý cười, “Đây là lùi về xác đi? Thích tiên sinh biết phối hợp với anh ghê.”
Thích Bạch Trà lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Thẹn thùng ở trong mộng anh ấy.”
“Cơ mà em cũng không dám hôn anh.”
“Anh không súc miệng.”
“Đấy là em lấy cớ thôi.”
Thích Bạch Trà đột nhiên đứng dậy, túm lấy cánh tay Phó Minh Dã, một mạch kéo đến góc tường hẻo lánh không bóng người.
Nhìn tư thế này, Phó Minh Dã cảm thấy hắn có nguy cơ bị đánh.
Hắn nói: “Em đánh nhẹ thôi nhá…!Ô.”
Thích Bạch Trà đè hắn trên tường, hôn hắn.
Mùi vị dầu mỡ trong miệng vẫn chưa tan, thoang thoảng thêm hương thơm của thịt nướng, còn có vị nước chanh có ga.
Hô hấp trở nên an tĩnh.
Mọi âm thanh đều im lặng, chỉ có trái tim đập thình thịch như trống dồn.
Một hồi lâu, Phó Minh Dã nói.
“Trà Trà, chẳng phải em có thói sạch sẽ sao?”
“……”
“Em không chê à?”
“……”
“Thế mới nói, thói sạch sẽ đều là để gạt người thôi sao?” Phó Minh Dã cười hỏi.
“Không có.” Thích Bạch Trà nhanh chóng quay đầu đi trở về chỗ ngồi, hơi nóng xông thẳng vào mặt, một lần nữa bước vào không khí bên ngoài ồn ào náo nhiệt, thoát khỏi sự tĩnh lặng ban nãy.
Trái tim đập cuồng loạn dần dần bình tĩnh lại.
Cậu khẽ nhắm hai mắt.
Yêu sạch sẽ không phải giả, yêu anh lại càng là thật.
++++++++
Mụ editor đang bật mode run sợ:
Tui được nghỉ 3 ngày mới có thời gian ngồi gõ QAQ
Mà tui còn run sợ chưa dám điền hồ sơ đăng ký thi ĐH TvT
Ôiiiiiii~~~~~~~~~
01/05/2021
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09).