Đọc truyện Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần – Chương 2: Sinh Nhật
Vậy hôn em lâu một chút
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Người đàn ông vừa bước vào cửa có tướng mạo nổi bật, thân cao gần một mét chín, đôi mắt phượng hơi sắc, khi cười rộ lên đặc biệt ưu nhã mê người.
Chỉ là, người may mắn thường xuyên được nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của vị đại tổng tài này, duy nhất có Thích Bạch Trà.
Phó Minh Dã bước vào nhà, vừa cởi áo vest tây trang, được Thích Bạch Trà tự nhiên nhận lấy, treo trên lưng ghế.
“Trời nắng như vậy còn phải mặc đồ trang trọng như thế làm gì, nóng chết đi được.” Thích Bạch Trà quen đường quen nẻo nâng tay nới lỏng cà vạt cho hắn, “Có nhớ hôm nay là sinh nhật anh không đấy? Em làm cho anh rất nhiều đồ ăn…”
Cả người cậu đột nhiên bị kéo vào trong lòng ai đó.
Phó Minh Dã ôm lấy vòng eo Thích Bạch Trà, cúi đầu dán môi bên tai cậu: “Ôm em một cái sẽ mát mẻ ngay.”
Cơ thể Thích Bạch Trà một năm bốn mùa lúc nào cũng lành lạnh, nhiệt độ bình thường luôn thấp hơn so với con người.
Ban đầu còn khiến Phó Minh Dã lo sốt vó, lại không tìm ra vấn đề gì bất thường, chỉ có thể quy cho thể chất đặc thù.
Hắn nghĩ vậy cũng không sai.
Thích Bạch Trà xác thực trời sinh là tuyết phu hoa mạo (phu: da), băng cơ ngọc cốt.
Ban đêm vào mùa hè ôm ngủ rất thoải mái, khiến Phó Minh Dã không dứt ra được.
Tuổi thọ của thần và trời đất tương đương nhau, Phó Minh Dã đã sớm quên ngày sinh nhật chân chính của mình.
Sinh nhật này thật ra là bịa đặt khi xử lý chứng từ xác nhận thân phận con người, ngày hôm nay đối với hắn mà nói hầu như chả có bất luận ý nghĩa gì.
Nhưng nghĩ đến bà xã ở nhà còn rất nghiêm túc chăm chú tổ chức sinh nhật cho hắn, hết thảy lại ngập tràn ý nghĩa.
Phó Dã Minh lập tức quăng hết công việc sang một bên, mã bất đình đề (liên tục không ngừng) gấp gáp chạy về nhà.
“Ây.” Thích Bạch Trà dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói, “Đừng lộn xộn, cà vạt còn chưa tháo ra đâu.”
Một tay Phó Minh Dã kéo phăng cà vạt, bước đến bàn ăn ngồi xuống: “Làm nhiều vậy? Trà Trà ngày càng đức hạnh hơn rồi.”
Thích Bạch Trà mím môi cười, ngồi xuống đối diện Phó Minh Dã: “Anh thích là được.”
“Em làm, sao anh có thể không thích”, Phó Minh Dã nói xong, vươn tay gắp đũa măng xuân trong đĩa.
Thật ra hắn cũng đâu cần ăn thức ăn của loài người, nhưng chỉ vì đây là Trà Trà làm cho hắn, hắn chắc chắn phải ăn.
Hơn nữa, mọi thứ Trà Trà làm đều rất ngon.
Nhưng chiếc đũa đáng thương vừa duỗi được một nửa, đã bị Thích Bạch Trà đè cổ tay.
Phó Minh Dã dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”
Thích Bạch Trà giơ con dao cắt bánh, điềm đạm nói: “Trước tiên cầu nguyện đã.”
Cậu dày công chuẩn bị buổi sinh nhật tỉ mỉ kỹ càng mất bao nhiêu thời gian như vậy, nào có đạo lý gạt đi nghi thức bánh kem mà trực tiếp vùi đầu vào ăn.
Mặc dù thanh niên này cầm một con dao nhựa, lời nói ra cũng rất nhỏ nhẹ, Phó Minh Dã lại nhìn ra một tư thế khác “Nếu anh không làm theo quy trình tôi sẽ trực tiếp chém chết anh”.
Phó Minh Dã cân nhắc trong chốc lát, dè dặt buông đũa: “…..!Được.”
Người vợ nhỏ hắn cưới về, mọi mặt đều dịu dàng đến cùng cực, chưa từng tức giận, cùng lắm thỉnh thoảng chỉ không vui, mặc dù ngoài miệng cười rất tươi, cũng có thể khiến người khác cảm nhận được một cỗ hàn ý rợn người không biết giải thích ra sao.
Phó Minh Dã nào có thể nỡ làm Thích Bạch Trà không vui.
Dù rằng hắn biết rõ lời ước nguyện này hoàn toàn chẳng có ai nghe được.
Thần có sinh mệnh dài vô tận, nhưng không có nghĩa sẽ không chết.
Thần chết đi gọi là ngã xuống, chính xác là ba hồn bảy vía đều tan rã, thậm chí sẽ chẳng có kiếp sau.
Thần minh trên đời này từng nhiều vô kể, tiên có thể hậu thiên tu luyện được, nhưng thần đều do bẩm sinh tạo thành, đại khái chia làm bốn loại.
Xuất hiện sớm nhất, lực lượng hùng mạnh nhất phải nói đến Tự Nhiên Chi Thần.
Nhật nguyệt tinh thần (tinh thần: sao trời; tui muốn ghi vậy cho nó vần vần chút nha), phong lôi vũ tuyết, đều thuộc về thiên nhiên, Tự Nhiên Chi Thần là thượng cổ thần kỳ, chỉ biết trầm miên, rất khó chết được.
Lấy Tuyết Thần làm ví dụ, trừ khi tất cả các sông băng trên thế gian này đều tan chảy, núi tuyết sụp đổ, xã hội loài người không còn một mảnh tuyết, thời điểm ấy Tuyết Thần mới có thể tiêu vong.
Hiện tại Tự Nhiên Chi Thần trừ bỏ Tuyết Thần, toàn bộ đã ngủ mê mệt.
Bên cạnh Tự Nhiên Chi Thần còn có các động thực vật chết và vật chết hóa thành Vạn Vật Chi Thần, tỷ như Long Thần, Hoa Thần, Thụ Thần, Đăng Thần.
Những vị thần này cũng đã chán ghét sự đổi thay của thế sự, toàn bộ lại chỉ biết chui vào ngủ ngủ ngủ và ngủ.
Tiếp đó còn có những vị thần chuyên về một kỹ năng nào đó gọi là Kỹ Nghệ Chi Thần, như Nhạc Thần thiện âm luật, Vũ Thần thiện về vũ đạo, Thần Thợ Rèn thành thạo việc rèn đúc, Phưởng Chức Thần (à thì nó là dệt may thôi, không có gì to tát cả =))) có khả năng dệt cả bầu trời.
Y…!nói chung là, các loại tài nghệ càng ngày càng bị thất truyền, vô số Kỹ Nghệ Chi Thần đã ngã xuống giữa dòng thời gian, còn lại cũng đều đang ngủ.
Thêm nữa, Kì Nguyện Chi Thần xuất hiện từ những tín ngưỡng và đức tin.
Nếu con người tin tưởng một mảnh đất nào đó có thể ban phước cho họ, mảnh đất này sẽ sinh ra Thổ Thần để bảo vệ họ.
Nếu ai đó tin tưởng ngọn núi lớn có thể khiến các thế hệ từ đời này qua đời khác của họ được bình yên an ổn, núi lớn sẽ dựng dục Sơn Thần xuống núi bảo vệ con dân nơi này.
Con người hướng đến thần linh cầu ước nguyện, thần linh thực hiện nguyện vọng của họ, tích góp từng chút công đức của chính mình.
Thế nhưng vào thời kỳ mạt pháp (*), mọi người không còn tin tưởng thần linh nữa, nguồn sức mạnh tích góp từ các buổi lễ tạ thần của Kì Nguyện Chi Thần dần mất hiệu lực, hầu hết đều ngã xuống, gần như không còn, chỉ còn sót lại duy nhất một vị, chính là Tà Thần.
(*) Mạt pháp: trong tư tưởng Phật Giáo Đại Thừa Đông Á nhất là Tịnh độ tông, là từ chỉ giai đoạn ở đó các giáo lý mà Phật dạy (Pháp) trở nên mai một (Mạt) và chỉ còn hình thức.
Trong giai đoạn Mạt Pháp đa số tu sĩ và tín đồ không hiểu hoặc hiểu sai Phật pháp.
Thời điểm Mạt Pháp bắt đầu được cho là 1500 năm sau khi Thích Ca nhập diệt.
Mạt Pháp là giai đoạn tiếp sau Chính pháp và Tượng pháp.
Tà Thần được sinh từ ác niệm của vạn vật, mà ác niệm bên trong vạn vật, trong con người lại cực kỳ thâm sâu, còn kinh khủng hơn so với lũ yêu ma quỷ quái.
Tín ngưỡng sẽ điêu tàn, lòng người hiểm ác nhưng mãi mãi không thay đổi, tất cả sinh vật đều có dục vọng của bản thân, bởi thế Tà Thần có thể trường tồn vĩnh viễn.
Tất cả những tham lam, ích kỷ, xấu xa, oán hận trên thế gian này hết thảy đều mang theo tiếng lòng bắt nguồn từ cảm xúc tiêu cực và kỳ nguyện, đều sẽ được Tà Thần lắng nghe.
Hắn phải suy xét theo tâm tình để thỏa mãn một chút ít mong muốn của các sinh linh, đồng thời, đối phương cũng phải trả một cái giá khá lớn, khiến sức mạnh của Tà Thần càng thêm cường đại.
Thế nhưng, Tà Thần có khả năng thỏa mãn vô số nguyện vọng của những con người phàm tục kia, nguyện vọng của chính mình lại khó có thể thực hiện được.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Phó Minh Dã hơi ảm đạm.
Hắn chưa bao giờ nghe được tiếng lòng của người yêu, Trà Trà quả thực quá thuần khiết và hoàn hảo.
Hắn được sinh ra tới nay đã trăm triệu năm, lần đầu tiên gặp gỡ một con người sạch sẽ đến vậy.
Khiến hắn yêu thích không rời ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.
_
Phó Minh Dã mở chiếc nơ bướm gắn trên hộp, bên trong đựng một chiếc bánh gato vị trái cây.
Trên lớp bơ kem ngọt lịm điểm xuyết dâu tây và anh đào tươi, phía dưới là lớp xoài mềm mềm ngon miệng, trên tầng socola viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Phó tiên sinh lần thứ 27”.
Phó Minh Dã bất giác câu môi, một tầng ý cười mỏng hiện lên trong ánh mắt.
Thích Bạch Trà cắm nến lên bánh gato, thắp lửa, 27 cây, vừa đủ không thừa không thiếu.
Cậu lấy chiếc mũ dạ sinh nhật hình nón được cửa hàng bánh tặng kèm đưa cho Phó Minh Dã: “Anh đội cái này lên.”
Phó Minh Dã cự tuyệt: “Trông quá ngây thơ, anh không thể đội…” Thứ này quá đi ngược với thân phận Tà Thần tôn quý của hắn, đứa trẻ con nhân loại ngu ngốc mới đội cái thể loại mũ nực cười như vầy!
Thích Bạch Trà “ba” một tiếng tắt đèn, ngoái đầu nhìn sang đây, gương mặt trắng tựa tuyết phản chiếu ánh nến lập lòe, hai hàng mi dài dưới tròng mắt đung đưa ngập trong những tia sáng, rõ ràng diễm lệ rực rỡ.
“……” Phó Minh Dã lặng lẽ đội mũ dạ.
Trong nhà có một bà xã xinh đẹp như này, đương nhiên cái gì cũng phải đồng ý theo cậu.
Thích Bạch Trà vừa cười vừa đứng lên: “Nhắm mắt lại ước nguyện, em hát cho anh nghe.”
Cậu nhẹ vỗ hai bàn tay: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ…” (Thực ra đoạn này tui định để là happy birthday to you… nhưng mỗi tội trong nguyên tác người ta để tiếng Trung, nên thôi vậy:)))
Phó Minh Dã vốn không để tâm mấy nghi thức sinh nhật của phàm nhân kiểu này, nhưng nghe tiếng hát nhẹ nhàng mát lạnh của Thích Bạch Trà, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng cũng chịu nhắm mắt thành kính, yên lặng chấp nhận thốt ra nguyện vọng mà chẳng ai có thể nghe thấy.
Muốn cùng Trà Trà…!sống đến thiên hoang địa lão.
_
Thích Bạch Trà hát xong, Phó Minh Dã mở mắt ra, trong chốc lát đối diện nhau, thấy rõ ở đáy mắt đối phương cũng cất giấu luyến lưu vô tận.
Thích Bạch Trà nhắc nhở: “Phó tiên sinh, anh thổi nến đi.”
Hai người nhìn nhau cười, Phó Minh Dã một hơi thổi bay toàn bộ nến.
Thích Bạch Trà một lần nữa bật đèn, trong căn phòng lại ngập tràn ánh sáng.
Mặt mày cậu khoan khoái dễ chịu, giọng nói nhẹ nhàng: “Có thể cắt bánh rồi.”
Cậu rất muốn biết Phó Minh Dã đã gieo điều ước gì, đáng tiếc trên thế gian có một thuyết pháp rằng, ước nguyện sinh nhật nói ra sẽ không linh nghiệm.
Thích Bạch Trà rất muốn nói, nói ra mới linh nghiệm được, bởi vì cậu có thể giúp đỡ thực hiện…!
Cậu là Tự Nhiên Chi Thần, không phải Kì Nguyện Chi Thần có chuyên môn đi thực hiện nguyện vọng của con người, không thể nghe được tiếng lòng của con người, nhưng đa số mọi sự tình chỉ cần triển ra pháp thuật vẫn đủ khả năng.
Chỉ tiếc, thần cũng không có cách nào khiến một phàm nhân trường sinh bất lão, đây là chuyện vi phạm phép tắc của tự nhiên.
Phó Minh Dã cầm dao nhựa, cắt bánh gato thành tám phần đều nhau, đưa một phần cho Thích Bạch Trà.
Hai người bắt đầu thưởng thức cơm tối, bầu không khí ấm áp ngọt ngào hạnh phúc.
Phó Minh Dã nhấm nháp một ngụm rượu vang đỏ, nhướn mày: “La Romanee-conti trên niên đại, loại rượu này khả ngộ bất khả cầu (ngẫu nhiên mới gặp được, cầu cũng khó thấy), Trà Trà tìm ở đâu vậy?”
Gì mà khả ngộ bất khả cầu chứ…!vạn năm qua mình cậu ủ cũng phải được cả hầm rượu.
“Không có tiền không làm nên chuyện.” Thích Bạch trà nhấp nhấp ngụm rượu vang.
Cậu lấy dĩa xiên một miếng bánh bông lan nhỏ.
Vốn dĩ Thích Bạch Trà trông đã rất ưa nhìn, phong thái ăn cũng đặc biệt ưu nhã có văn hóa, kem trắng dính lên đôi cánh môi đỏ ngọc, hàng mi đen dài khẽ rung rung, tựa như một bức tranh ôn nhu thùy mị.
Phó Minh Dã càng nhìn càng thích, kêu một tiếng: “Trà Trà.”
“Dạ?” Thích bạch Trà ngẩng đầu, mắt mờ mịt, trong miệng vẫn ngậm một miếng anh đào.
Phó Minh Dã đứng lên nghiêng người hôn khóe miệng cậu, liếm liếm ít bơ kem dính trên đầu lưỡi, cướp miếng anh đào trong miệng Thích Bạch Trà.
Đôi mắt Thích Bạch Trà khẽ mở.
“Cảm ơn bánh gato trái cây của Thích tiên sinh nha.” Phó Minh Dã ngồi trở lại, cười cười nhìn cậu, “Thật ngọt.”
“……” Thích Bạch Trà vội vàng rũ mắt xuống, lấy dĩa xiên một miếng dâu tây, che dấu tâm tình nhét vào miệng, “Anh ăn của anh đi, đoạt của em làm gì?”
Phó Minh Dã trêu chọc: “Bởi vì bộ dáng đỏ mặt ngượng ngùng của Trà Trà rất dễ thương.”
Thích Bạch Trà cả kinh lấy hai tay che mặt mình: “Có sao?” Không thể nào, cũng đâu phải ngày đầu tiên kết hôn, làm sao có thể bởi một nụ hôn mà mặt đỏ tim đập…!
Phó Minh Dã híp mắt cười ngả vào lưng ghế: “Không có, nhưng thần sắc hoảng hốt này còn dễ thương hơn ha ha ha ha…..”
Thích Bạch Trà trực tiếp quệt một khối kem trát lên mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Lặp lại lần nữa.”
“……” Phó Minh Dã nhìn bà xã cao quý lãnh diễm, cúi đầu lúng túng thừa nhận, “Anh sai rồi.”
Thích Bạch Trà hất hất quai hàm: “Đi rửa sạch đi.”
Phó Minh Dã mang cái mặt dính bơ kem, ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh rửa sạch.
Nếu để cái đám đổng sự trong công ty chứng kiến được bộ dạng con cừu nhỏ thê nô của tổng tài ngót nghét hai mươi tám, chắc hẳn bị dọa sợ đến mức cằm rơi bình bịch xuống đất.
Tháo mũ dạ sinh nhật vừa nhìn đã thấy vô cùng ấu trĩ, rửa sạch bơ kem dính trên mặt, Phó Minh Dã thỏa mãn nhìn khuôn mặt của bản thân mình trong gương, quá đẹp trai, Tà Thần đại nhân vẫn tuấn mỹ vô trù như cũ.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà đã xếp đồ ăn thừa vào trong tủ lạnh, đang thu dọn bát đũa trên bàn, vội vã tiến tới: “Ngày mai giao cho cô giúp việc dọn dẹp sau.”
Thích Bạch Trà nói: “Dù sao thời gian hẵng còn sớm.”
“Không sớm.” Phó Minh Dã ôm cậu từ phía sau, cười nhẹ một tiếng, “Uống xong rượu đỏ rồi, muốn uống bạch trà.”
“……” Thích Bạch Trà nhẹ giọng, “Sau khi ăn xong không nên vận động kịch liệt.”
Phó Minh Dã hôn hôn hai má cậu, ép cho thanh âm xuống thấp.
“Vậy hôn em lâu một chút.”
08/07/2020
Truyện chỉ đăng trên Wattpad của chính chủ..