Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần

Chương 10: Trợ Lý


Đọc truyện Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần – Chương 10: Trợ Lý


Uống ngon không?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thích Bạch Trà thu hồi lại hai luồng tia sáng, định đưa điện thoại cho Phó Minh Dã trước rồi mới giải quyết chuyện dị thế và hệ thống sau.

Dù sao việc này cũng chẳng có gì to tát, không quan trọng bằng công việc của Phó Minh Dã.

Thích Bạch Trà tiến vào đại sảnh công ty, quầy lễ tân vừa nhìn thấy cậu, lập tức đứng dậy nghênh đón: “Thích tiên sinh!”
Mọi người trong công ty đều biết Thích Bạch Trà.

Bởi vì suốt từ trước tới nay, Thích Bạch Trà rất ít lưu lại hình ảnh của bản thân ở thế gian, tránh để bị người phát hiện hậu sinh rồi gây rắc rối.

Phó Minh Dã là đại gia số một Trung Quốc, cũng coi như nửa bộ mặt nhân vật công chúng, vợ hắn đương nhiên cũng là đối tượng luôn được truyền thông chú ý.

Thích Bạch Trà nói với Phó Minh Dã rằng cậu không thích bị nhiều người quan tâm, Phó Minh Dã liền dùng quan hệ, không cho phép ảnh chụp của Thích Bạch Trà công khai trong tầm mắt công chúng, bảo hộ cậu kín kẽ.

Tuy nhiên, trên thực tế, không phải Thích Bạch Trà hoàn toàn không muốn giao tiếp với người khác, có thể đôi khi cậu tới công ty đưa cơm cho Phó Minh Dã, đều đã gặp gỡ qua nhân viên trong công ty.

Toàn bộ mọi người trong công ty đều biết vị này là vợ yêu của tổng tài.

Đợt trước Phó tổng mở một cuộc họp triệu tập tất cả mọi người, ngay cả bảo vệ dưới cổng và dì dọn dẹp vệ sinh tầng dưới cũng gọi tới.

Bọn họ còn tưởng có sự kiện gì khẩn cấp, vô cùng lo lắng chạy tới phòng họp, liền nhìn thấy tấm ảnh cưới khổng lồ chiếu trên màn hình lớn ngày trước thường được dùng để phác thảo các loại kế hoạch dự án.

Phó tổng ân cần chỉ bảo luôn nhấn mạnh rằng đây là vợ mới cưới của hắn, bắt mọi người nhận rõ khuôn mặt Thích Bạch Trà, không được phép quên, khi người nọ tới không được đưa người ra ngăn cản, lại càng không cho phép chụp ảnh đối phương phát lên mạng, bằng không tất cả cùng nhau cuốn gói rời đi ngay lập tức.

Vẻ mặt kia còn nghiêm túc hẳn hoi hơn so với thời điểm bàn luận công tác chính sự.

Toàn bộ nhân viên lặng lẽ chăm chú ngắm nhìn chàng thanh niên đẹp đến tinh tế hết mức trong tấm ảnh chụp, muốn quên cũng chẳng quên được…..!
Giá trị nhan sắc trưởng thành thần tiên như này, sợ rằng vừa nhìn thấy đã nhận nhầm thành bạn đời.


Cả quần thể đứng dậy vỗ tay, chúc mừng Phó tổng tân hôn vui vẻ, hai người đều là tinh hoa được tạo hóa dưỡng thành.

Phó tổng vô cùng phấn khởi, thưởng cho mỗi người một bao lì xì đỏ chót.

…….!
Có trước bản tóm tắt tình cảm này, dọc một đường Thích Bạch Trà tới công ty đương nhiên không bị trở ngại, còn được nhiệt liệt chào mừng.

Chàng thanh niên ăn mặc một thân quần áo giản dị trang nhã, rất không ăn khớp với kiểu dáng tây trang của mọi người trong công ty, nhưng không mất tự nhiên và rụt rè, ngược lại càng giống quý công tử lịch lãm đang ung dung đi dạo trong tòa cao ốc tự tra xét sản nghiệp nhà mình.

Khuôn mặt ôn hòa cùng khí chất quyết định tất cả, lời này nói ra là sự thật.

Nữ nhân viên trong văn phòng thoáng nhìn qua thanh niên lướt nhanh qua ngoài cửa sổ, hô hấp ngưng trệ trong chốc lát, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với đồng nghiệp ngồi đối diện.

Đồng nghiệp nhìn lại, cũng bị ấn tượng bởi thân ảnh mảnh khảnh cao ngất kia.

Toàn bộ văn phòng có được một khoảnh khắc yên tĩnh bình ổn, mãi cho đến khi Thích Bạch Trà đi xa, mới nổi lên một hồi nghị luận bàn tán ngắn ngủi.

“Thích tiên sinh tới đây, lại đưa cơm cho Phó tổng hử?”
“Dám chắc rồi, Thích tiên sinh quả thực quá tuyệt vời luôn, vừa đẹp trai vừa dịu dàng, còn quan tâm chăm sóc người ta như vậy.

Trước kia tôi cảm thấy Phó tổng nhà chúng ta tuổi trẻ tài cao, anh tuấn lại nhiều tiền, không ai xứng đôi, hiện tại…!tôi nhất thời không biết giữa Phó tổng và Thích tiên sinh nên hâm mộ ai nữa.”
“Tình cảm hai chồng chồng nhà Phó tổng thật tốt quá đi, tình yêu thần tiên, tôi muốn cắn cắn cắn!”
Chỉ có một nữ nhân viên mới tới như lọt vào sương mù, trong toàn bộ quá trình tán gẫu đều ngoài tình huống câu chuyện.

Cô lặng lẽ hỏi người khác: “Người vừa đi qua ban nãy là ai vậy?”.

Ngôn Tình Tổng Tài
“Là Thích tiên sinh, vợ Phó tổng nhà chúng ta, đã đăng ký kết hôn rồi.” Đồng nghiệp lập tức bát quái nháy nháy mắt, “Thế nào, đẹp không?”
“Đó chính là vợ Phó tổng hả.” Nữ nhân viên nhớ tới nét đẹp kinh động lòng người thoáng qua kh nãy, hiện tại vẫn chưa hoàn hồn, “Mỗi ngày Phó tổng đều trưng cái bản mặt không hiểu phong tình đó ra, tôi chỉ liếc mắt một chút đã bị dọa cho cứng người, sao bọn họ sống chung được với nhau thế?”
“Phó tổng mặt than với chúng ta, nhưng ôn nhu dịu dàng với Thích tiên sinh.

Lần trước Phó tổng ở công ty đã ăn cơm xong rồi, Thích tiên sinh vừa đến, Phó tổng lại ăn sạch sành sanh đồ ăn Thích tiên sinh mang đến chẳng chừa hạt nào.


Ôi, vừa nghĩ đã hâm mộ, đây chẳng lẽ là tình yêu lãng mạn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết sao?”
Nữ nhân viên sâu sắc gật đầu tán thành, từ nay trở đi lại có thêm một đôi CP phải truy đuổi.

_
“Thích tiên sinh, ngài tới rồi, tôi đi thông báo với Phó tổng một chút.” Lâm Đạt hơi hơi cúi đầu chào.

“Không cần đâu.” Thích Bạch Trà nói, “Tôi tới đưa di động cho anh ấy.”
Lâm Đạt ngẫm lại cũng phải.

Người ta là quan hệ chồng chồng, cần gì phải thông báo hẹn trước.

“Vậy không quấy rầy ngài nữa.”
Thích Bạch Trà gật đầu đã hiểu, quen cửa quen nẻo đi tới phòng làm việc của tổng tài.

Phó Minh Dã nghe được tiếng bước chân trong hành lang, vung tay cuốn gọn toàn bộ hồ sơ màu đen tràn ngập kỳ nguyện của vạn vật biến mất, một lần nữa thay bằng đống văn kiện của công ty.

Hắn cúi đầu, làm bộ như đang rất chăm chú xử lý công vụ.

—— Cũng không thể dùng từ giả bộ để diễn tả.

Hắn vẫn luôn luôn chăm chỉ làm việc mà.

Đối với Tà Thần mà nói, xử lý những kỳ nguyện nọ kia chính là công việc của hắn, xem mấy báo cáo kế hoạch tài chính của người phàm mới là làm việc không đàng hoàng nghiêm túc.

Thực ra Tà Thần có thể được gọi với danh hiệu vị thần lười biếng bậc nhất, ác niệm xuất hiện sớm hơn tín ngưỡng, hắn coi như chính là đệ nhất Kỳ Nguyện Chi Thần trên đời này.

Vào thời điểm trước kia khi những vị Kỳ Nguyện Chi Thần khác chưa sinh ra, hắn làm ổ ngủ trong thần điện; thời điểm các vị Kỳ Nguyện Chi Thần khác đồng tâm hiệp lực, hắn làm ổ ngủ trong thần điện; khi các vị Kỳ Nguyện Chi Thần khác dồn dập ngã xuống tiêu vong, hắn vẫn bất động như núi làm ổ ngủ trong thần điện.


Nhưng gần đây, hắn trở nên nghiện công tác, muốn hoàn thành số lượng kỳ nguyện nhiều nhất có thể, phát triển sức mạnh của mình.

Pháp tắc của thế giới này quy định con người không thể trường sinh, cho nên không tồn tại thuốc tiên khiến con người trường sinh bất lão, càng không có thuốc được chế tạo ra.

Chỉ có sức mạnh tồn tại đến mức vượt ngưỡng thế giới, hắn mới có thể không bị pháp tắc tự nhiên kìm hãm, để Trà Trà có được một cuộc sống bất tử.

Đây là biện pháp duy nhất sau khi các phương pháp khác được chọn đều thất bại, hắn nhất định phải chuẩn bị vẹn cả đôi đường.

Nhưng cho tới tận bây giờ, giữa hàng ngàn hàng vạn thần minh, duy nhất có thể đánh vỡ pháp tắc thế giới, chỉ có vị Chủ Thần vạn thần giới kia.

Thế giới này của bọn họ còn quá non trẻ so với đại thế giới rộng lớn bao la, khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy không đủ để dựng dục ra một vị thần có khả năng đánh vỡ pháp quy.

Càng làm rõ ràng điểm này, Phó Minh Dã càng nôn nóng.

Hắn không biết có thể tìm được phương pháp khiến con người trường sinh bất lão trước khi Trà Trà ngã bệnh rồi già đi không, thời gian để lại cho hắn quá ít ỏi.

Nếu như hắn biết rõ sẽ yêu một người đến vậy, thời gian trăm triệu năm trước đây hắn tuyệt đối không lười biếng hoang phí như thế.

Phó Minh Dã ảo não, nghe được có người mở cửa tiến vào, cũng không có tâm tư để ý tới.

Hắn tưởng là trợ lý mới Lâm Đạt vừa đổi, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Pha cho tôi tách trà.” Hắn phải hạ hỏa mới được.

Thích Bạch Trà khiêu mi, đây là coi cậu như trợ lý để sai bảo sao?
Nhìn bộ dáng người đàn ông cúi đầu đối mặt với văn kiện nhíu mày trầm tư, có lẽ gặp vấn đề nan giải trên phương diện công tác.

Mà thôi, không so đo với hắn nữa.

Thích Bạch Trà trầm mặc không lên tiếng, lặng lẽ lấy lá trà đi pha, không dùng đến nước sôi trong công ty, mà là tuyết thủy Thiên Sơn tinh khiết vô cùng chắt ra từ đầu ngón tay, có thể làm người thanh tâm tĩnh khí.

Con người sử dụng trong thời gian dài, còn có thể kéo dài tuổi thọ.

Cậu pha xong trà, đem tách trà đưa tới trước mặt Phó Minh Dã.

Phó Minh Dã uống một ngụm, nếm được hương vị mát lạnh ngọt ngào thì sửng sốt.

Hương vị này giống y như Trà Trà pha.


Hắn mới chú ý đến bàn tay vị trợ lý mới này tựa hồ có chút đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, rất giống tay Trà Trà.

“Uống ngon không? Phó tổng.” Trợ lý mới hỏi.

Phó Minh Dã ngước mắt, sau khi thấy rõ khuôn mặt thanh niên trước người liền run rẩy, vội vàng đặt tách trà lên bàn, đứng dậy nhường chỗ: “Trà Trà, sao em lại tới đây? Mau ngồi đi.”
“Không quấy rầy anh làm việc nữa.” Thích Bạch Trà rút điện thoại trong túi ra, “Sáng nay cầm nhầm di động, em tới lấy cái của em.”
Phó Minh Dã lấy điện thoại trong túi áo mình nhìn kỹ vỏ ốp: “Đúng là nhầm rồi.”
Hai người đổi lại điện thoại cho nhau, Thích Bạch Trà hỏi: “Công tác gặp vấn đề gì à? Sao lúc tiến vào thấy anh mặt co mày cáu thế.”
Phó Minh Dã: “…!Rõ ràng vậy sao?”
“Ừ.” Thích Bạch Trà liếc hắn.

“Quả thật có gặp chút vấn đề, có điều không lớn lắm.” Phó Minh Dã cười nói.

Vấn đề rất lớn là đằng khác.

Trong lòng hắn âm thầm bổ sung.

“Vậy thì em yên tâm rồi.” Thích Bạch Trà cười cười, “Em đi đây.”
“Sớm vậy sao?” Phó Minh Dã theo bản năng muốn giữ cậu ở lại.

“Chiều nay còn có lớp.” Thích Bạch Trà nói.

Phó Minh Dã không còn lý do giữ cậu ở lại, chỉ lưu luyến nói một câu: “Đi đường cẩn thận.”
Thích Bạch Trà gật gật đầu, xoay người rời đi.

Phó Minh Dã đưa mắt nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, một lần nữa dựa vào lưng ghế, trên bàn làm việc trống không lại nhiều thêm một tập hồ sơ màu đen.

Hắn hít sâu một hơi, bức chính mình vùi đầu vào công việc, đi nghe một đống ác niệm lúc nào cũng khiến hắn thấy phiền toái.

Bên kia, vừa ra khỏi cửa lớn tòa chính công ty, sắc mặt Thích Bạch Trà trở nên lạnh lẽo.

Buổi chiều nay cậu không có lớp, có điều cậu phải giải quyết sạch sẽ hệ thống bị tách rời và người xuyên nhanh kia, đồng thời còn phải đi tu bổ lỗ hổng thời không của bọn họ.

11/08/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.