Sau Khi Giả A Bị Ảnh Vệ Đánh Dấu

Chương 21Bé Con Đến Rồi Đến Thật Rồi!


Đọc truyện Sau Khi Giả A Bị Ảnh Vệ Đánh Dấu – Chương 21: Bé Con Đến Rồi Đến Thật Rồi!


Chương 22: Bé con đến rồi, đến thật rồi!
Edit: Yuki
Beta: Dii
baychimcuadang.wordpress.com
________________________
Mười ba trọng thần triều đình bị ám sát tại phủ chỉ trong một đêm.

Chẳng mấy chốc Giang Đô lại dấy lên một phen phong ba bão táp.
Quần thần cũng biết được đại khái những chuyện mười ba người nọ từng làm trước kia.

Bên phe đối địch thì chẳng biểu lộ gì, nhưng trong lòng đều thầm hả lòng hả dạ.

Còn phe đồng bọn đã bị dọa đến mất ăn mất ngủ, nơm nớp lo sợ như gươm treo trên đầu, không biết khi nào đến lượt mình.
Lúc này Yến vương hạ lệnh, sai người tra rõ chân tướng.
Mục Vân Quy làm việc rất gọn ghẽ, không để lại bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng dù có để lộ sơ hở thì cũng không ảnh hưởng đến Úc Diễn.
Trong Đại Lý Tự lẫn bộ Hình đều có người của y, muốn động tay động chân một chút cũng dễ như trở bàn tay.
Vụ án điều tra được gần nửa năm, không những không tra ra ai đã giết mười ba người kia, trái lại còn thuận nước đẩy thuyền, nhổ cỏ tận gốc dây mơ rễ má của đám tham quan.
Đến nước này, phe cánh của Tể tướng đã thiệt hại nghiêm trọng, gần như chỉ còn một thân một mình.
Mùa xuân năm sau, Yến vương chính thức khởi binh áp cảnh, thể hiện đối địch với Trường Lộc ở biên giới phía bắc.
Tất nhiên, Mục Vân Quy đổ đầu Tam nguyên trong kỳ đấu võ cũng bị bắt ra tiền tuyến.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ rằng, Mục Vân Quy ở tiền tuyến lại mạnh như vũ bão, liên tục đánh hạ mấy tòa thành ở Trường Lộc, chẳng mấy chốc được thăng từ tham tướng lên làm Phó tướng.
Cũng không kém gì việc Trường Lộc tiêu diệt Tây Hạ trong ba tháng như lời đồn.

Mọi người đều đang vui mừng hớn hở, riêng có Úc Diễn là không cười nổi.
Y nhớ tiểu ảnh vệ nhà mình rồi.
Trước kia không có nhiều chiến sự như thế này, mỗi tháng Mục Vân Quy còn có thể lẻn về một lần.

Lãnh thổ Đại Yến không quá rộng lớn, từ biên giới đến Giang Đô, với tốc độ của Mục Vân Quy thì chưa đến hai ngày đã tới nơi, nghỉ ngơi cùng chủ nhân của hắn một đêm rồi hôm sau lại lén về.
Nhưng gần đây hai bên giao chiến ngày càng nhiều hơn, Mục Vân Quy chẳng còn chút thời gian đó nữa.
Đã nửa tháng y chưa nhìn mặt Mục Vân Quy rồi.
Úc Diễn không chịu nổi cảm giác giác uất ức cô đơn này.
“Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.” Một người hầu bước vào bẩm báo.
Từ sau khi xác định quan hệ, Úc Diễn đã xin rời cung mở phủ.

Trong cung quá nhiều người, y sợ mấy kẻ kia dòm ngó, không tiện “thân thiết” với ảnh vệ nhà mình.

“Ta biết rồi.” Úc Diễn đang dùng bữa sáng, nghe thấy bèn đáp một tiếng.
Đương nhiên là chuẩn bị xe để đến biên cảnh rồi.

Mục Vân Quy không quay về gặp y thì y tự đi vậy.
Người hầu liếc nhìn mớ đồ ăn chẳng vơi đi bao nhiêu trên bàn, ân cần nói: “Mấy ngày nay tinh thần điện hạ không tốt lắm, thật sự không cần mời thái y đến khám sao?”
“Không cần.” Gần đây Úc Diễn ăn không ngon, chỉ muốn mau mau đến gặp Mục Vân Quy nên chẳng còn tâm trạng dùng bữa.
Y đẩy chén cháo sang, nói: “Đi thôi, xuất phát sớm một chút, đi đường còn phải mất mấy ngày.”
Người hầu: “Vâng.”
Nhưng chưa đợi Úc Diễn ra ngoài, trong cung lại có người đến.
Yến vương triệu y vào cung.
Hơn nửa năm qua, bệnh của Yến vương vẫn chẳng khá hơn, thậm chí còn không thể đứng dậy được.

Lúc văn võ trong triều đều tung tăng vui vẻ chúc mừng chiến thắng thì tẩm cung của thiên tử vẫn âm u trầm lặng.
Tất cả mọi người đều đang tính xem, Yến vương còn bao nhiêu thời gian nữa.
Lúc Úc Diễn được dẫn vào tẩm cung, liếc cái đã trông thấy người ngồi tựa trên giường.
Khi còn trẻ, Yến vương là người có sức sống căng tràn.

Tuy nhiên, mấy năm nay bị bệnh, người ông tiều tụy đi rất nhiều, không còn nhìn ra dáng vẻ phong độ khi xưa nữa rồi.
Ông cho người lui xuống, gọi Úc Diễn đến.
Úc Diễn quỳ gối trước giường, nắm chặt cánh tay đang với tới của Yến vương: “Phụ hoàng.”
“Không cần lo lắng, trẫm gọi con đến chỉ để tâm sự chút chuyện gia đình thôi.” Yến vương cười cười, ánh mắt thầm đánh giá Úc Diễn: “Dung mạo con thật giống với mẹ con.”
Úc Diễn buông mắt không đáp.
Yến vương chầm chậm nói: “Trước đây trẫm luôn xem nhẹ con, thật ra không phải trẫm cố ý.

Chỉ là mỗi khi thấy con thì sẽ nhớ đến mẹ con, cứ nhớ đến thì sẽ đau lòng.

Hồng nhan bạc phận, thật không công bằng.”
“Mọi chuyện đã qua rồi, Phụ hoàng nén bi thương.”
“Phải…!đã qua lâu lắm rồi.” Yến vương lại nói: “Thế chúng ta nói đến hiện tại vậy.”
Yến vương chậm rãi: “Mấy hôm trước, Đại Lý Tự đã dâng chứng cứ chứng minh Tể tướng nhận hối lộ, cấu kết dị đảng cho trẫm, chuyện này con có biết không?”
Úc Diễn tỏ vẻ kinh ngạc: “Còn có chuyện này nữa sao?”
“Đại Lý Tự yêu cầu tra rõ việc này, nhưng với cơ thể này của trẫm…” Ông cười tự giễu một tiếng, rồi nói: “Trẫm muốn giao việc này cho con.”
Úc Diễn chăm chú nhìn ông một hồi, cúi người quỳ lạy: “Nhi thần tuân chỉ.”
Yến vương hạ giọng: “Trẫm bị bệnh nhiều năm như vậy, Tể tướng nắm giữ triều chính trong tay, một khi trẫm xảy ra chuyện gì, thế cuộc sẽ ngã về phía hắn.

Đây cũng là nguyên nhân bấy lâu nay trẫm vẫn chưa muốn lập Thái tử, con đã hiểu chưa?”
Chỉ cần chưa định ngôi vị thái tử, thế cục vẫn sẽ trong tình trạng hỗn loạn.


Giao tranh tứ phương, nhưng lại khiến mọi chuyện ở thế cân bằng, đây chính là đạo làm vua.
Úc Diễn đáp: “Nhi thần đã rõ.”
Trong mắt Yến vương lộ ra vẻ mừng rỡ: “Con rất thông minh.

Thật ra trẫm luôn biết, con thích hợp với ngôi vị Thái tử nhất, trẫm chưa bao giờ nhìn lầm người.”
Đôi mắt Úc Diễn khẽ lay động.
Đã lâu rồi Yến vương không nói nhiều như vậy, ông tỉ mỉ nhìn đứa con trai này của mình, ánh mắt lại mang chút dịu dàng: “Ngoan ngoãn ở lại Giang Đô, xử lý tốt chuyện này.

Ngày Tể tướng vào tù sẽ là ngày con làm Thái tử.”
Chất giọng ông ôn hòa nhưng Úc Diễn lại nghe ra gì đó, sống lưng đột nhiên lạnh đi.
Y ngẩng đầu nhìn sang Yến vương, như thể đang nhìn một kẻ xa lạ: “Phụ hoàng nói…!ở lại Giang Đô?”
Yến vương bình tĩnh nhìn lại y.
Bỗng nhiên y hiểu ra tất cả.
Giọng Úc Diễn khô khốc, nhẹ nhàng nói: “Phụ hoàng biết hôm nay con muốn đến biên cảnh, nên gọi con đến đây chỉ vì muốn kéo dài thời gian ư?”
Yến vương vẫn không trả lời.
Úc Diễn bật dậy: “Người muốn làm gì Vân Quy?”
Yến vương đột nhiên ho khan, ông ho rất lâu, nhưng Úc Diễn chỉ lẳng lặng đứng bên giường, thản nhiên không thèm để ý.
“Mục Vân Quy…!là người bên cạnh con.” Yến vương nói: “Con trai à, con ngây thơ quá.

Con tự tay xóa bỏ thân phận nô lệ của hắn, để hắn đến thi võ.

Bây giờ lại từng bước để hắn lập chiến công, có được quân hàm.”
“Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, đạo lí này có từ xưa đến nay.

Con đã không hiểu thì để trẫm giúp con một tay.”
Úc Diễn lạnh lùng nhìn ông.
“Trẫm không quan tâm mấy năm nay con ở Giang Đô ăn chơi sa đọa.

Trẫm cũng từng là hoàng tử, hiểu rất rõ con đang nghĩ gì.

Mặc kệ con có chơi bời thế nào, ngai vàng vẫn là của con, nhưng con không nên đụng tay vào binh quyền.”
“Tiền tuyến liên tục báo tin chiến thắng đã đe dọa đến Trường Lộc, vậy là đủ rồi.

Thiếu một Mục Vân Quy cũng không ảnh hưởng đến thế cục biên cảnh.”

“Nhưng nếu cứ để mặc hắn phát triển thì sẽ gây bất lợi cho con.”
“…Con trai à, con đã hiểu chưa?”
Úc Diễn cười khẽ.
“Người chưa hiểu là phụ hoàng mới đúng.” Úc Diễn nói: “Con đã dám đưa binh quyền cho Mục Vân Quy thì sẽ không hối hận.

Còn thế cục biên cảnh, thiếu một Mục Vân Quy thì người nhất định sẽ hối hận.”
“Phụ hoàng nghỉ ngơi cho tốt, nhi thần cáo lui trước.”
Y xoay người định chạy đi, Yến vương đã phẫn nộ quát: “Đứng lại! Nếu hôm nay con dám cả gan rời khỏi Giang Đô, trên chiếu thư sẽ không còn tên con nữa.”
Úc Diễn dừng lại.
Yến vương nói tiếp: “Hà cớ gì phải vì một tên tiện nô mà từ bỏ ngai vàng.

Diễn nhi à, cha chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Úc Diễn cười giễu một tiếng, không quay đầu lại mà khoát tay: “Vậy phụ hoàng cứ tự nhiên.”
Ra khỏi tẩm cung, nụ cười trên mặt Úc Diễn biến mất, sắc mặt chợt tái nhợt.
Y bước nhanh khỏi cung điện, vừa vịn vào tường cung đã nôn thẳng ra.
Sáng nay Úc Diễn chỉ húp vài ngụm cháo, giờ lại nôn sạch, dạ dày co rút từng cơn quằn quại.
“Điện hạ, ngài không sao chứ!” Người hầu đi theo vội vã đến dìu y.
Úc Diễn nhận nước uống một ngụm, đè xuống cơn quặn thắt trong bụng: “Không sao, bị chọc tức thôi.”
Y quay đầu căn dặn: “Chuẩn bị giấy bút, ta sẽ viết một phong mật thư, phái người đưa đến biên cảnh.”
Phong thư của Úc Diễn được đưa đi cấp tốc, còn y thì ngồi xe rời Giang Đô.
Tình thế đã đến nước này rồi.

Úc Diễn muốn đi đâu, khắp cả Giang Đô này không ai ngăn được.
Nhưng y không dám lơ là.
Yến vương đã có sắp xếp hết thảy, y không chắc rằng mật thư của mình có an toàn chuyển đến tay Mục Vân Quy hay không.

Suốt đoạn đường Úc Diễn không dám ngừng lại, đi cả ngày lẫn đêm, cố rút ngắn lộ trình dài năm sáu ngày lại còn một nửa.
Lúc Úc Diễn đến quân doanh là trời vừa tối.
Quân đội canh gác biên cảnh rất nghiêm ngặt, Úc Diễn xác minh thân phận xong thì được người đưa vào đại doanh của Thống soái.
Lúc này là giờ cơm, tướng lĩnh các cấp đang ngồi ăn thì thấy Úc Diễn đi đến, nhao nhao cúi người quỳ lạy.

Úc Diễn không quan tâm đến việc chào hỏi, đảo mắt qua từng người.
Không có Mục Vân Quy.
Tâm trạng Úc Diễn trầm xuống.
Đến trễ sao? Có phải Mục Vân Quy đã bị…
Thống soái tam quân đang nói gì đó bên cạnh y, đại khái là hỏi xem tại sao y lại đột nhiên đến tiền tuyến mà bệ hạ lại không dặn dò gì.

Trước mắt Úc Diễn trở nên đen kịt, rõ ràng là không nghe rõ Thống soái đang nói gì.

Y cố gắng lấy lại tỉnh táo, kéo Thống soái tới nói: “Đến chỗ khác rồi nói.”
Y đang định kéo Thống soái ra khỏi doanh trướng, quay đầu đã thấy một người đang bước nhanh tới.
Áo giáp trên người Mục Vân Quy vẫn chưa kịp gỡ, trong tay còn bưng…!một mâm đùi cừu nướng.
Úc Diễn suýt nữa không thở nổi.

“Ngươi đi đâu vậy hả?!” Úc Diễn bực bội hỏi.
Mục Vân Quy còn chưa hiểu chuyện gì đã bị một câu mắng chặn miệng, dù hoang mang nhưng cũng nghiêm túc giải thích: “Bẩm chủ…!Điện hạ, thuộc hạ đang…!nướng thịt cừu bên ngoài doanh trướng.”
Úc Diễn: “…”
Mọi người xúm vào giải thích, y mới miễn cưỡng hiểu được.
Thức ăn trong quân doanh không ngon, mà tài nấu ăn của Mục Phó tướng trong quân đội lại khá được ca tụng.

Cho nên lúc không chiến đấu thì sẽ đi làm đầu bếp, giúp các chiến hữu cải thiện bữa ăn.
Bởi thế vừa rồi lúc Úc Diễn đến quân doanh, hắn vẫn chưa kịp nhận được tin.
Suốt quãng đường đi, tâm trạng của Úc Diễn đều nóng như lửa đốt, đến cơm cũng không buồn ăn, ngủ cũng chẳng thèm ngủ, kết quả tên này lại sống ở quân doanh thoải mái như vậy?
Úc Diễn tức cũng đành chịu, y không quan tâm có hợp quy củ hay không mà lôi kéo Mục Vân Quy ra khỏi doanh trướng chủ soái.
Mục Vân Quy dẫn y về doanh trướng của mình, chưa kịp nói gì thì Úc Diễn đã nhào đến ôm chầm lấy hắn.
Hơn một tháng không gặp, thanh niên đã gầy hơn so với trước kia, sắc mặt cũng xanh xao hơn nhiều.

Mục Vân Quy khẽ vuốt ve tấm lưng Úc Diễn, thấp giọng hỏi: “Chủ nhân bị sao vậy?”
“Suỵt…!đừng nói gì cả.” Úc Diễn nhỏ giọng: “Để ta ôm một lát.”
Cuỗi cùng nỗi lo cũng biến mất.

Úc Diễn chỉ cảm thấy mệt chết đi được, uể oải cả người.
Mục Vân Quy ôm y lên giường xếp, rót một chén nước cho y.
Úc Diễn uống nước xong, lại không nói lời nào mà ôm lấy Mục Vân Quy.
Mục Vân Quy cũng nhìn ra rằng chủ nhân nhà mình có gì đó không đúng lắm.

Đối phương không mở miệng, hắn cũng không vội hỏi, chỉ thấp giọng nói: “Chắc chủ nhân vẫn chưa dùng bữa tối, để thuộc hạ sai người lấy chút thức ăn đến cho chủ nhân nhé?”
“Ừm.” Úc Diễn gật đầu: “Không ăn đùi cừu nướng đâu, dầu mỡ quá.”
Mục Vân Quy: “Được.”
Úc Diễn nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Đừng cay hay mặn quá, cũng đừng bỏ hành gừng.”
Mục Vân Quy: “…”
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Mục Vân Quy nói: “Chỉ là cảm thấy hình như khẩu vị của chủ nhân thay đổi rất nhiều.”
“Bởi vì…”
Úc Diễn chớp mắt, chột dạ liếc sang chỗ khác, bàn tay vô thức đặt lên bụng.
…Hiện giờ không giống như trước nữa đâu.
Hết chương 22.
Dii có lời muốn nói: Chương 23 dài khiếp vía nha bà con, nên tui chia nó ra 2 phần, có pass hết nha.

Gợi ý pass sẽ được cập nhật trong cuối chương 14.

Pass này siêu dễ á.
### Đối với Wattpad, mình vẫn không đăng chương 23 lên nhé, các bạn truy cập baychimcuadang.wordpress.com để giải pass và đọc. 
Bản edit truyện này chỉ được đăng tại baychimcuadang.wordpress.com và Wattpad baychimcuadang
Mọi nơi khác đều là ăn cắp!
Repost chuyển ver là ăn đầu puồi ăn cớt! Anti truyenfull!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.