Sau Khi Giả A Bị Ảnh Vệ Đánh Dấu

Chương 14Hôn Môi


Đọc truyện Sau Khi Giả A Bị Ảnh Vệ Đánh Dấu – Chương 14: Hôn Môi


Chương 14 có PASS, vui lòng truy cập baychimcuadang.wordpress.com để tìm gợi ý và giải để đọc.

Gợi ý nằm cuối chương 7.

Bạn Number1006 ơi, nếu bạn không giải ra pass thì ib trực tiếp cho Page nhé, bọn mình sẽ hướng dẫn giải pass chương 14 cho bạn. 
Chương 15: Hôn môi
Edit: Dẹt
Beta: Yuyu + Dii
Tên chương có làm mấy má “nắng” không :)))))))))
_____________
Chưa tới một tháng, chân tướng vụ Tứ hoàng tử bị giết hại đã được tra ra.
Là do bọn phản nghịch trong triều thông đồng với địch, tiết lộ hành tung của Tứ hoàng tử cho Tây Hạ, để chúng phục kích hắn ta trên đường về nhà.


Vụ án này dính líu đến rất nhiều quần thần, có khoảng gần ngàn người phải vào tù, tịch thu tài sản của mấy chục phủ đệ.
Thi thể của Tứ hoàng tử đã mất, ngày chôn cất quần áo và di vật, mười mấy đại thần thông đồng với giặc bị lăng trì* ngay cửa thành.
(*Lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.)
Còn những người có liên quan khác, một là chém đầu trước dân chúng, hai là sung quân, hoặc giáng xuống làm nô lệ.
Đến đây vụ này coi như đã chấm dứt.


Mà từ đầu đến cuối, không hề có một chứng cứ nào dính tới Ngũ hoàng tử Úc Hồng.
“Đúng là cao tay mà.

.

.

” Úc Diễn buông phong mật hàm trong tay xuống, thở dài.


Mục Vân Quy đang đứng bên cạnh bưng trà cho y, nghe thế thì khựng lại: “Chủ nhân nói Ngũ điện hạ sao?”
“Đúng vậy.” Úc Diễn từ tốn gấp thư lại, thong thả nói: “Nếu là ta, chắc chắn sẽ để lại sơ hở, mấy năm qua thật sự đã coi thường đệ ấy rồi.”
Y chợt nhớ đến chuyện kia: “Lúc trước bảo ngươi đi thăm dò thử, có kết quả chưa?”
Mục Vân Quy lắc đầu: “Vào năm Ngũ điện hạ ra đời, trong cung không hề có phi tần nào mang thai hoặc tự dưng chết cả.”
Úc Diễn im lặng.
Mục Vân Quy hỏi: “Chủ nhân đang nghi ngờ thân phận của Ngũ điện hạ sao?”
Úc Diễn buông mắt, nhỏ giọng nói: “Chỉ là ta có cảm giác.

.

.”
Úc Hồng không được sinh ra trong cung.
Cậu là trẻ sinh non.

Khi Hoàng hậu mang thai tới tháng thứ chín, đúng lúc tới ngày tế lễ mỗi năm một lần của Yến quốc.
Hoàng hậu theo Yến vương đến tổ miếu để cúng tế, ngay đêm đó bà ta bị đau bụng dữ dội, đến hôm sau thì sinh ra Ngũ hoàng tử Úc Hồng.
Lúc ấy, Úc Diễn cũng có mặt, nhưng y còn quá nhỏ, cộng thêm việc những năm qua Hoàng hậu vô cùng thương yêu Úc Hồng, nên y chưa từng nghi ngờ về thân phận của cậu.
Nghĩ kỹ lại, chuyện năm đó thật sự có khá nhiều điểm trùng hợp và khả nghi.
Trước đó thái y đã chẩn đoán Hoàng hậu không có khả năng sinh con, nhưng sao sau đó lại có thai?

Cơ thể hoàng hậu vẫn khỏe mạnh trong suốt thời gian mang thai, vậy sao lại sinh non, còn trở dạ ngay tổ miếu.
Hơn nữa, vừa mới sinh Úc Hồng chưa được bao lâu, tẩm cung của Hoàng hậu đổi hết nội thị, không chừa một mống.
“Tra tiếp đi.” Úc Diễn nói: “Những người phục vụ trong cung của Hoàng hậu ngày xưa, còn có cả nhà Trấn Bắc công của Tần thị, ta nhớ ông ta đã dẫn theo vợ con đến đất phong chỉ mấy năm sau khi Úc Hồng ra đời.”
Mục Vân Quy: “Vâng.”
Úc Diễn bóp trán, đứng dậy ném phong mật hàm vào chậu than.
Giấy viết thư nhanh chóng bị đốt thành tro, Úc Diễn nói: “Nhưng chuyện này cũng không vô ích với chúng ta, những ngày qua số người trên triều hối thúc việc lập Thái tử ngày càng nhiều hơn, chẳng bao lâu nữa phụ hoàng sẽ hạ chỉ thôi.”
Mục Vân Quy rót thêm trà cho y: “Bây giờ trong triều đang chia thành hai phe, đa số đều ủng hộ chủ nhân.”
“Đó là do lần này có khá nhiều đại thần theo phe hoàng huynh dính líu tới vụ án kia.” Úc Diễn mỉm cười: “Nói thế thì đúng là Úc Hồng đã giúp ta rồi.”
Úc Diễn cúi đầu nhâm nhi trà, Mục Vân Quy nói tiếp: “Còn chuyện này nữa, nghe nói ngày hôm qua Đại điện hạ đã ghé qua phủ Tể tướng.”
“Đúng như dự đoán.” Úc Diễn không hề ngạc nhiên: “Tể tướng thống lĩnh bá quan văn võ, nhưng trong cuộc chiến giành ngôi Thái tử này lại không đứng về phía ai hết, tất nhiên hoàng huynh muốn lôi kéo ông ấy rồi.”
“Vậy chúng ta.

.

.”
“Mặc kệ nó đi.” Úc Diễn ngắt lời: “Chẳng phải đã bảo hôm nay là ngày nghỉ nên không bàn chuyện chính sự sao?”
Mục Vân Quy: “.

.

.


Úc Diễn bừng tỉnh: “Ấy, hình như là do ta nhắc tới trước.”
Mục Vân Quy im lặng, y lặng lẽ ngẩng đầu quan sát hắn.
Sau đầu xuân, Úc Diễn vẫn bề bộn công việc, bận bịu lôi kéo thế lực khắp nơi, bận bịu đối phó cuộc chiến giành ngôi vị Thái tử và điều tra Úc Hồng.

Lâu rồi y không có thời gian rảnh tán dóc với Mục Vân Quy.


Nhưng nên nói chuyện gì đây?
Úc Diễn quen biết Mục Vân Quy rất nhiều năm, tự nhận đã biết hết mọi thứ về hắn.
Nhưng gần đây y phát hiện, mình thật sự không hiểu người này.
Ở trên giường Mục Vân Quy đối xử vô cùng dịu dàng và chu đáo với y, cực kỳ săn sóc, xứng danh một người yêu xuất sắc.

Vậy mà xuống giường một cái, hắn lại tiếp tục đóng vai thị vệ, luôn kiềm chế cử chỉ hành vi, lúc nào cũng lễ độ, như thể chứng minh cho y thấy bọn họ chỉ là quan hệ chủ tớ, không có gì khác.
.

.

.

Chuyện này khiến y rất khó chịu.
Úc Diễn càng nghĩ càng giận, đặt mạnh chén trà xuống, “cạch” một tiếng phá vỡ sự yên lặng trong phòng.
Mục Vân Quy: “Chủ nhân?”
Úc Diễn tức giận xoay người đi vào phòng, ra lệnh: “Thay đồ đi rồi cùng ta xuất cung.”
.
Xe ngựa dừng ở khu nhộn nhịp nhất kinh thành, Mục Vân Quy xuống xe trước, quay người lại muốn đỡ Úc Diễn.
Nhưng y không cần mà tự xuống xe ngựa.
Cũng không thèm chờ hắn, cứ bước phăm phăm về phía trước.
Mục Vân Quy: “?”

.

.

.

Hắn lại làm gì khiến tiểu chủ nhân không vui hả?
Mục Vân Quy bất lực lắc đầu, sau khi bảo người đánh xe hồi cung thì đuổi theo Úc Diễn.
Hôm nay trong thành Dương Châu có họp chợ nên vô cùng tấp nập.

Sắc trời tối dần, đèn lồng đỏ tươi ở phía xa thắp sáng cả tòa thành.

Trên đường, người dân tụ tập thành nhóm, hai bên đường mọc chi chít gian hàng, lọt vào tai đều là tiếng cười đùa xen lẫn tiếng rao hàng.
Tiếc rằng trong lòng Úc Diễn đang có tâm sự, không hứng thú mà đi dạo phố.
Y có thiện cảm với Mục Vân Quy.
Úc Diễn cảm thấy mình thật sự hơi chậm hiểu trong chuyện tình cảm, thậm chí y còn không biết mình thích hắn từ khi nào.

Nhưng dù ngốc tới đâu, sau sự việc lần đó y cũng đã thông suốt.
Mà chỉ mình y có cảm tình thì có ích gì chứ?
.

.

.

Mục Vân Quy là một tên đầu gỗ.
Trên đường, người đến người đi, tấp nập ồn ào, Úc Diễn bóp trán, thấy hơi đau đầu.
Đây không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện này.
Ngày Yến vương lập Thái tử sắp tới rồi.

Thế lực hai phe trong triều hiện đang cân bằng, vẫn chưa biết Úc Hồng là bạn hay địch.

.

.

.Y còn nhiều chuyện để lo như vậy, nhưng tối ngày chỉ biết nghĩ tới yêu đương!
Hừ, chờ bản điện hạ đăng cơ, muốn nạp bao nhiêu mỹ nhân vào hậu cung mà chẳng được, người đẹp hơn hắn còn đầy rẫy ngoài kia, cần gì một miếng gỗ chứ.
Úc Diễn nghĩ vậy, đầu óc khoan khoái hẳn ra, xoay người định kêu Mục Vân Quy tìm một nơi yên tĩnh đi dạo.
Vừa quay đầu lại, đã thấy hắn giơ một cây kẹo hồ lô đến trước mặt y.
Từng viên hồ lô to tròn, được bọc trong một lớp đường trong suốt óng ánh, trông vừa thơm ngon vừa ngọt ngào.
Mục Vân Quy cúi đầu nhìn y chăm chú, dịu dàng nói: “Thuộc hạ không nên chọc chủ nhân không vui, thuộc hạ sai rồi, chủ nhân đừng giận nữa.”
Mắt hắn chứa chan vẻ dịu dàng, khóe miệng khẽ cong lên, đẹp đến quá đáng.


Úc Diễn ngơ ngác nhìn gương mặt của Mục Vân Quy, đầu óc quay cuồng.
Mới vừa rồi y.


.

.

y muốn nói cái gì nhỉ?

Một lát sau, Úc Diễn ngồi trong một căn phòng riêng ở quán ăn, hai tai ửng đỏ.
Gỗ mà cũng quyến rũ như thế, phiền thật đó.
Y tức giận cắn kẹo hồ lô.
Bọn họ thường xuyên tới quán ăn này, nên Mục Vân Quy chỉ vào mấy món Úc Diễn thích ăn theo thói quen, rồi ngẩng đầu hỏi ý kiến y.
Úc Diễn nuốt viên kẹo hồ lô cuối cùng, vô cảm nói: “Cho một bình rượu, loại mạnh nhất ấy.”
Mục Vân Quy nhíu mày: “Chủ.

.

.

Công tử, ra khỏi nhà tốt nhất đừng nên uống rượu.”
Y thong thả ngước mắt lên, nhìn hắn chăm chú.
Mục Vân Quy: “.

.

.


Hắn quay sang bên nói với chủ quán: “Một bình rượu mạnh.”
Tất nhiên Úc Diễn không gọi bình rượu này cho mình.


Muốn đối phó với khúc gỗ thì cứ thẳng tay chuốc say hắn, rượu vào lời ra, đến lúc đó hỏi gì cũng khai hết.
Trong thoại bản đều nói vậy.
Thức ăn nhanh chóng được bưng đến, Úc Diễn nhẩm tính tửu lượng của mình, vừa uống vừa ăn.

Trong lúc ăn, y bắt lấy cơ hội, thản nhiên rót cho Mục Vân Quy một ly rượu đầy.
Hắn ngẩn ra: “Chủ nhân, thuộc hạ…”
Mục Vân Quy là thị vệ thân cận của Úc Diễn, phải luôn giữ tỉnh táo, vì thế những năm gần đây chưa từng uống rượu.
Cũng bởi vậy, nên y chắc chắn tửu lượng của hắn không cao.
Úc Diễn nói: “Uống một chén với ta thôi được không?”
“Nhưng.

.

.”
Úc Diễn hơi nhíu mày: “Ngươi không muốn uống với ta sao?”
“Tất nhiên không phải.” Thấy Úc Diễn kiên quyết như vậy, Mục Vân Quy không dám từ chối nữa.

Hắn ngoan ngoãn nhận chén rượu, ngửa đầu uống hết trong một hơi.
Úc Diễn cũng nhấp một ngụm, ánh mắt luôn dõi theo động tác của Mục Vân Quy.
Chỉ thấy hắn đặt ly rượu xuống, vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
Rượu này rất mạnh, dù Úc Diễn đã cố ý khống chế nhưng vẫn thấy hơi choáng váng.

Không ngờ Mục Vân Quy uống cạn một ly rượu đầy mà ngay cả mày cũng không nhíu.
Úc Diễn thầm than “sai lầm ghê”, y định cầm bình rượu rót thêm một ly nữa, chợt thấy cả người Mục Vân Quy lắc lư, rồi ngã thẳng xuống bàn.
Úc Diễn: “.

.


.


Một ly là gục luôn.
“.

.

.Vân Quy?” Úc Diễn thử gọi, nhưng hắn không đáp lại.
Rắc rối quá.
Ngủ say thế thì hỏi được gì chứ?
Trong thoại bản không có tình huống này, Úc Diễn tới cạnh Mục Vân Quy, giơ tay chọt mặt hắn: “Mục Vân Quy?”
Vẫn không có phản ứng.
“Chậc.

.

.” Úc Diễn thở dài, đỡ người dậy.
Quán rượu này có thể ở qua đêm, trong phòng riêng để sẵn một cái giường nhỏ mềm mại, cung cấp chỗ nghỉ cho khách.
Mục Vân Quy cao hơn Úc Diễn rất nhiều, hơn nữa còn say quắc cần câu, dìu hắn đi thật sự rất tốn sức.
Y vất vả đỡ hắn nằm xuống giường, không ngờ bị hắn kéo mạnh một cái, ngã sấp xuống luôn.
Úc Diễn va vào ngực Mục Vân Quy.
Hắn yên lặng nằm ngủ, một tay vòng qua lưng y.

Úc Diễn chống người, muốn thoát ra ngoài, nhưng không giãy ra được.
Ngay cả khi say, người này vẫn nhớ phải che chở cho y.
Tuy Mục Vân Quy say nhưng sức lực rất lớn, Úc Diễn cố gắng được một lát thì thở hồng hộc ngã xuống ngực hắn, không nhúc nhích nữa.


Chuyện này khác xa thoại bản.
Úc Diễn nghĩ mà tức.
Biết vậy không nên chuốc say hắn, ai biết tên này một ly đã gục đâu.
Nhịp tim mạnh mẽ và ổn định của Mục Vân Quy truyền qua lớp quần áo mỏng manh đến Úc Diễn.

Y ngẩng đầu lên, từ góc độ này vừa vặn nhìn thấy đường nét rõ ràng dưới cằm hắn.
Úc Diễn lặng lẽ nhìn, chợt cảm thấy suy nghĩ vừa nãy của mình không đúng lắm.
“Không ai đẹp hơn ngươi.”
Tối nay vốn dĩ y uống nhiều hơn Mục Vân Quy, đến giờ mới ngấm rượu.

Úc Diễn ngơ ngác nhìn hắn, vịn cánh tay của hắn nhấc người lên.
“Cũng không bao giờ tìm được người nào đẹp hơn ngươi.”
Úc Diễn giơ tay lướt qua gò má, đuôi mắt, dọc theo sống mũi, rồi xẹt qua đôi môi mỏng sắc bén của hắn.
Y chưa từng sờ Mục Vân Quy như vậy.

Bọn họ đã lên giường rất nhiều lần, bình thường đều do hắn chủ động, nhưng toàn bộ động tác đều dùng để thỏa mãn dục vọng, dường như chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ y giao.
Bọn họ chưa từng làm cử chỉ thân mật nào, cũng chưa từng hôn nhau.
Úc Diễn rụt tay lại, bỗng nhiên ngẩng đầu hôn hắn.
Không ngờ môi Mục Vân Quy lại mềm như vậy, chỉ mới đơn thuần môi đụng môi thôi, mà đã mang đến cho y cảm giác lạ lùng.
Chỗ chạm nhau tựa như bị điện giật, rung động đến nỗi đầu ngón tay run rẩy.
Nhưng lại khiến người ta phát nghiện.
Bỗng nhiên, Úc Diễn cảm thấy trời đất quay cuồng, y bị đối phương đè mạnh xuống giường nhỏ.
Úc Diễn ngước lên, không biết Mục Vân Quy mở mắt từ khi nào, ánh mắt sâu lắng.
baychimcuadang.wordpress.com
____________________
Yu có lời muốn nói: Giữa chương mình tính mắng em Diễn khờ, nhưng cuối chương ẻm tiến hóa thần tốc luôn, sao thông suốt cái là em thành thần luôn vậyyyyyyy.
Dii có lời muốn nói: Tôi rất mịt mỏi, khum muốn bình luận gì về cặp này nựa, CƯỚI MẸ ĐI HAI ANH ƠIIIIIII :)))))))))))))
Hết chương 15.  .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.