Đọc truyện Sau Khi Giả A Bị Ảnh Vệ Đánh Dấu – Chương 11: Ngươi Có Thể Ở Lại Cùng Ta Không
Chương 11: Ngươi có thể ở lại cùng ta không?
Edit: Dii
Beta: Yuyu
_________________________
Lúc hai người trở về tẩm cung thì đã gần nửa đêm.
Tuyết dần rơi dày hơn, Mục Vân Quy cởi áo ngoài rồi bọc Úc Diễn kín mít, sau đó ôm vào lòng, dùng khinh công vượt nóc băng tường.
Chân trời không trăng cũng không sao, tuyết lớn bay lả tả, nhưng tất cả gió sương đều bị hắn chặn lại hết.
Dù đứng trong tuyết lâu như vậy, cơ thể Mục Vân Quy vẫn rất ấm áp, hơi ấm kia xuyên qua lớp quần áo, sưởi ấm tay chân đông cứng của y.
Úc Diễn nghiêng đầu nhìn, từ góc độ này chỉ có thể thấy sườn mặt của đối phương.
Độ cong của cằm vừa hoàn hảo vừa nhẵn nhụi, đường viền rõ ràng, tinh tế đến mức dù vẽ giỏi thế nào cũng không phác họa ra được.
Dáng người đẹp một cách quá đáng!
Thật ra Mục Vân Quy không hợp làm ảnh vệ, người này quá đặc biệt lại vô cùng cuốn hút, dù lẫn vào đám đông, cũng khiến người ta chú ý đến hắn.
Nhưng hắn lại vì Úc Diễn, quanh năm hoạt động trong bóng tối, che giấu toàn bộ tài năng của mình.
Úc Diễn say sưa nhìn, chẳng hề nhận ra Mục Vân Quy đã ôm y vững vàng dừng ở ngoài cung.
Úc Diễn không cử động, Mục Vân Quy cũng không buông tay.
Đèn cung đình treo hai bên đường tối tăm mờ mịt, hai người lặng lẽ ôm nhau giữa đêm tuyết yên tĩnh, cực kỳ giống một đôi tình nhân thân mật khắng khít.
“Chủ nhân?” Sau một lát, Mục Vân Quy nhỏ giọng gọi.
Úc Diễn chợt nhận ra hành động nãy giờ của mình, mang tai nhanh chóng đỏ bừng lên, vội vàng giãy khỏi ngực hắn: “Chúng, chúng ta mau vào thôi!”
Mục Vân Quy cong khóe môi, gật đầu.
Hai người sóng vai nhau bước vào cung, Mục Vân Quy bỗng dừng chân, kéo Úc Diễn vào ngực mình che chở.
Hắn nhìn về một nơi tối om, lạnh lùng hỏi: “Ai?”
Úc Diễn giật mình, nhìn theo hắn.
Có một người rời khỏi góc tường khuất.
Là Úc Hồng.
Có lẽ do đứng trong tuyết hơi lâu, nên trông vẻ mặt của Úc Hồng không ổn cho lắm, ánh mắt của cậu lướt qua cánh tay đang ôm Úc Diễn của Mục Vân Quy một lát, rồi mới nhìn y.
“Hoàng…!Hoàng huynh…”
Trong điện được đốt địa long ấm áp, Mục Vân Quy bưng hai chén canh gừng tới, Úc Hồng tủi thân ngồi co ro trên ghế, nhấp từng ngụm một.
Khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến trắng bệch, cơ thể còn khẽ run rẩy.
Canh gừng có bỏ thêm dược liệu khử lạnh, Úc Diễn húp hết chén canh, cả người nhanh chóng ấm lên.
Y hỏi: “Sao đệ lại ở đây, cãi nhau với mẫu hậu à?”
Khi còn nhỏ, mỗi lần Úc Hồng quậy với Hoàng hậu xong là sẽ chạy đến ngồi xổm trước cửa phòng Úc Diễn.
Cậu gật đầu, vành mắt ửng đỏ.
Úc Diễn bóp trán: “Bởi vì ta?”
Úc Hồng không trả lời, y lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, sau một lúc lâu, cậu mới nhỏ giọng nói: “…Vâng.”
Úc Diễn hơi bất lực, thở dài: “A Hồng, đừng vì ta mà chống đối mẫu hậu, những việc này không liên quan đến đệ.”
“Sao lại không liên quan đến đệ chứ!” Úc Hồng nói, “Đệ biết hết, mẫu hậu lo huynh sẽ tranh đoạt vị trí Thái tử với đệ, nhưng rõ ràng là đệ không muốn làm hoàng đế, đệ chỉ…”
Cậu dừng một lúc rồi nói tiếp: “Đệ cảm thấy chỉ có hoàng huynh mới có thể gánh vác vị trí Thái tử này, mấy người bọn đệ…”
“Úc Hồng.” Úc Diễn hờ hững ngắt lời, “Có những lời đệ không nên nói.”
Úc Hồng ủ rũ mà ngậm miệng.
Y nói: “Được rồi, uống canh xong rồi thì ta sai người đưa đệ về.”
“Hoàng huynh…”
“Trời đã tối, về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai đi xin lỗi mẫu hậu, bà ấy sẽ không trách đệ đâu.”
“Đệ không muốn trở về.” Úc Hồng duỗi tay kéo ống tay áo của Úc Diễn, “Hoàng huynh, đừng đuổi đệ đi được không, lâu rồi chúng ta không…!Không ngủ chung.”
“Đừng quậy nữa.” Úc Diễn nói, “Đệ mới chống đối với mẫu hậu xong, vừa quay lưng lại đã qua đêm trong cung của huynh, đệ sợ bà ấy chưa đủ tức hay sao?”
Úc Hồng: “…!Ồ.”
Úc Hồng uống canh xong, Úc Diễn liền sai người chuẩn bị kiệu cho cậu, tự mình tiễn ra ngoài tẩm cung.
Vừa đến trước cửa, Úc Hồng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn y, khẽ nói: “Đệ sẽ không tranh giành vị trí Thái tử.
Nếu cần, đệ sẽ trợ giúp hoàng huynh.”
Úc Diễn hỏi: “Vì sao?”
Cậu bật cười: “Bởi vì đệ thích hoàng huynh nhất.”
Y không trả lời.
Úc Hồng nói tiếp: “Xin huynh cho đệ thêm ít thời gian, đệ sẽ chứng minh cho hoàng huynh thấy.”
Nói xong, cậu lên kiệu rời đi.
Úc Diễn dõi theo hướng kiệu liễn đi xa, hơi nhíu mày.
Mục Vân Quy đã chuẩn bị nước trong bể tắm, còn chu đáo thả hương liệu, Úc Diễn ngâm mình vào trong nước, dựa vào thành bể bằng sứ trắng, dần thả lỏng cơ thể.
“…!Cho nên, tối hôm qua thích khách đã ra tay?” Úc Diễn hỏi.
Bóng người thon dài của Mục Vân Quy chiếu lên bình phong, dáng đứng trang nghiêm: “Đúng thế, thuộc hạ muốn chặn thích khách trước khi chúng ra tay, nhưng đám thích khách kia được huấn luyện rất bài bản, thuộc hạ truy đuổi suốt đêm, mãi đến sáng nay mới bắt sống được.
Hơn nữa……”
“Cái gì?”
“Chắc là có cá lọt lưới rồi.”
Có cá lọt lưới, nghĩa là Mạnh Trường Châu vẫn còn khả năng gặp nguy hiểm, cũng có nghĩa là, bọn họ đã kinh động đến người sau màn rồi.
Đương nhiên Úc Diễn không lo lắng vế trước.
Mạnh Trường Châu muốn giết y, y cứu đối phương một lần là đã hết lòng hết dạ rồi, sau này chuyện sống chết của ông ta không liên quan đến y.
Lần này y sai Mục Vân Quy đi, chỉ vì muốn tra ra thân phận của người sau màn thôi.
Úc Diễn lại càng không lo lắng vế sau.
Y cũng muốn người sau màn nhanh chóng ra tay, đỡ phải đoán tới đoán lui.
Úc Diễn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi mới vừa nói, đám thích khách kia là một đội kỵ binh?”
Mục Vân Quy: “Vâng.”
“Đường núi xa xôi, người nọ vừa muốn tránh tai mắt, vừa muốn diệt khẩu Mạnh Trường Châu trước khi hắn về quê, phái kỵ binh cũng không gây bất ngờ lắm.
Nhưng theo ta được biết, trong hoàng thất này, trừ phụ hoàng ra, chỉ còn duy nhất một người có thể tự do điều động kỵ binh.”
“Đại hoàng tử Úc Thù.”
Úc Diễn dụi mắt, đại não bị hơi nước nghi ngút đầy ấm áp hun cho mỏi mệt.
Y nằm sấp lên thềm đá, giọng ngái ngủ: “Ngươi nhốt người ở đâu?”
Mục Vân Quy nói: “Trong trang viên riêng ở ngoại ô.”
“Ừ…” Thôn trang kia là nơi Úc Diễn dùng để tránh nóng, cũng lâu rồi không đến đó.
Y ngáp một cái, ráng nâng mí mắt sắp díu lại: “Ngày mai thẩm vấn là biết thôi, giờ không muốn nghĩ nữa.”
Mục Vân Quy: “Vâng.”
Sau đó Úc Diễn không nói gì nữa.
Mục Vân Quy im lặng đứng đợi ngoài bình phong một lát, mãi mà không nghe thấy tiếng động gì, khẽ gọi: “Chủ nhân?”
Không đáp lại.
Mục Vân Quy bất lực lắc đầu, vòng qua bình phong, quả nhiên thấy thanh niên nằm sấp trên thềm đá đã ngủ say.
Úc Diễn vẫn ngâm mình trong nước, chỉ lộ ra bả vai trần trụi mảnh khảnh.
Đầu của y nghiêng qua một bên, đường cong dọc từ cổ xuống vai thon dài mà tinh xảo, tóc dài ướt đẫm trải ra trên mặt nước, che hờ phần lớn cảnh xuân.
Nhịp thở của Mục Vân Quy trở nên rối loạn.
Hắn lúng túng dời mắt đi, nhỏ giọng nói một câu “Đắc tội” rồi khom lưng bế người từ dưới nước lên.
Lòng bàn tay chạm vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi, Úc Diễn quay đầu đi, không hề phòng bị mà dựa vào lòng Mục Vân Quy.
Hai má bị hơi nước hun cho ửng đỏ, cơ thể mới rời nước nên hơi lạnh, vô thức nhích sát lại gần nguồn nhiệt bên cạnh.
Mang tai Mục Vân Quy nhanh chóng đỏ lên, gần như là không dám nhìn y, bối rối thả người xuống giường mềm, lấy áo tắm bọc kĩ đối phương lại.
Úc Diễn ngủ không sâu, bị động tác của hắn đánh thức.
Nhưng y chỉ nâng mí mắt nhìn thoáng qua, rồi thong thả nhắm lại, tựa trên giường nhỏ, thoải mái để Mục Vân Quy lau tóc giúp.
Trên người thanh niên chỉ khoác một cái áo choàng bằng lụa trắng, vạt áo hơi mở, lộ ra một đoạn cẳng chân thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng đong đưa giữa không trung, gây chú ý vô cùng.
Thỉnh thoảng Mục Vân Quy cũng không rõ, thật ra là Úc Diễn bẩm sinh không thèm để ý, hay vốn dĩ không hề coi hắn là càn quân.
Sao có thể…!Tin tưởng hắn như thế?
Mục Vân Quy dùng nội lực hong khô tóc cho Úc Diễn, sau đó bế người về tẩm điện.
Hắn đứng dậy định rời đi, thì bị đối phương kéo ống tay áo lại.
“Ngươi đi đâu vậy?” Giọng Úc Diễn còn ngái ngủ, nghe mềm muốn chết.
Mục Vân Quy nói: “Thuộc hạ ra ngoài canh gác.”
Vì là ảnh vệ, nên trước giờ, cứ đến đêm, hắn sẽ tìm một góc tối nào đó trong tẩm cung chợp mắt, để bất cứ lúc nào cũng có thể trông chừng an nguy của Úc Diễn.
Y nắm lấy ống tay áo của Mục Vân Quy, lông mi khẽ run, nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay ngươi có thể ở lại không?”
Hắn ngẩn ra.
Ngón tay Úc Diễn cuộn tròn, khẽ nói: “Ngươi có thể ở lại cùng ta không?”
Mục Vân Quy nhìn thanh niên trên giường, cổ họng bỗng hơi khô khốc.
Sau một lúc lâu, hắn nhỏ giọng nói: “Được.”
Đêm đã khuya, Mục Vân Quy thổi tắt nến trong phòng, chỉ để lại một cây nến ở đầu giường.
Úc Diễn cuộn người nằm bên trong, chừa ra không gian cho hắn.
Thanh niên gầy ốm quay lưng về phía hắn, hình như ngủ rồi.
Mục Vân Quy nằm xuống.
Gần đây hắn cũng hay ngủ cùng Úc Diễn cả đêm, nhưng đó là do sau khi đánh dấu tạm thời, y cứ bám dính lấy hắn không chịu buông.
Chứ chưa từng yên tĩnh nằm cùng một giường thế này, không làm gì cả.
Chẳng biết qua bao lâu, Úc Diễn trở mình, nhìn Mục Vân Quy: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”
Hắn không thấy buồn ngủ, nghiêm túc nói: “Thuộc hạ gác đêm cho chủ nhân.”
“…” Úc Diễn nhịn không được hỏi, “Ngươi không mệt sao?”
Mục Vân Quy im lặng.
“Từ lúc đuổi theo Mạnh Trường Châu vào ba ngày trước, đến tối qua truy bắt thích khách cả đêm, sáng nay tóm được người rồi thì lại vội vàng quay về, đi hết lộ trình của hai ngày trong vòng nửa ngày, ngươi là sắt đá sao?”
Úc Diễn dừng một lát rồi nói tiếp: “Ngươi không cần làm vậy vì ta.”
Mục Vân Quy: “Nhưng thuộc hạ tự nguyện.”
Con ngươi Úc Diễn khẽ nhúc nhích.
Mục Vân Quy nói: “Trong ba ngày rời khỏi chủ nhân, mỗi một ngày thuộc hạ đều nhớ, đều lo lắng.
Lo ban đêm ngài tỉnh lại, không có ánh sáng sẽ sợ hãi, lo ngài ăn không quen đồ ăn Ngự thiện phòng, lo ngài sẽ gặp nguy hiểm.”
Hắn nằm nghiêng bên cạnh Úc Diễn, hơi dè dặt, nhưng ánh mắt nhìn Úc Diễn vẫn dịu dàng: “Nhưng thuộc hạ vội vội vàng vàng như thế, mà vẫn về trễ, để chủ nhân bị bắt nạt.”
Giọng Úc Diễn hơi khô khốc: “Ta nào có yếu đuối mong manh như ngươi nghĩ.”
“Ừ, không có.” Mục Vân Quy nói, “Chủ nhân rất giỏi, cũng rất kiên cường.
Chỉ là thuộc hạ không yên tâm, thuộc hạ không muốn để chủ nhân chịu bất cứ uất ức nào.”
Vành mắt Úc Diễn nóng lên, quay đầu đi: “Rõ ràng đang nói ngươi, sao lại nói đến ta rồi.”
“Nhắm mắt, ngủ, nếu không ta sẽ tức giận.”
Úc Diễn xoay người quay lưng về phía Mục Vân Quy, dịu giọng: “Ngủ ngon.”
Mục Vân Quy lẳng lặng nhìn bóng lưng y chăm chú, sau một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Đây là câu chuyện tình yêu giữa một đầu gỗ và một ngạo kiều.
Yu có lời muốn nói: Đáng lẽ chương này Yu edit, nhưng vì lười nên Dii edit cho, yêuuuu Dii, chương nào cũng quắn khúc cuối hết á.
Dii có lời muốn nói: Có ai thích sự xàm xí của nhà mình không, follow page Vọng Thư Các Ent.
để coi tụi tui xàm xí nè :)))))))
Hết chương 11.
.