Đọc truyện Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần – Chương 85: Họa Thủy 16
Dung Dữ vẽ bức tranh đó, gần như đã thay cho lời chấp nhận cầu hôn của Sở Trác.
Sở Trác mừng như điên, lập tức phân phó người đi chuẩn bị những việc của hôn lễ.
Nước Sở có một truyền thuyết rằng, nếu kiếp này thành thân, giữa vợ chồng sẽ kết một sợi tơ hồng, kiếp sau có tơ hồng dẫn lối, hai người vẫn sẽ gặp lại nhau.
Vì chuyện này, Sở Trác nhất định phải hoàn thành hôn lễ.
Bằng không khi vào luân hồi, không tìm được Tiểu Liên Hoa y biết phải làm sao?
Y rất ít khi thích một thứ mà thích đến mức không thể bỏ được, duy chỉ đối với Dung Dữ y mới có lòng tham không đáy như thế.
Kiếp này chẳng muốn buông tay, kiếp sau cũng không muốn xa rời.
Nhưng việc thành thân của y và Tiểu Liên Hoa, tất nhiên không thể sơ sài, thời gian chuẩn bị phải mất mấy tháng.
Trong mấy tháng này xảy ra rất nhiều chuyện bất ngờ.
Tỷ như bệnh tim tái phát, đã không thể giấu diếm được nữa.
– –
Sau khi tay Dung Dữ khỏi hẳn, Chử thần y vẫn không rời khỏi vương cung.
Ông và Lưu thái y là hai người duy nhất biết tình trạng sức khỏe của Sở Trác, lúc này khó mà bỏ đi.
Bệnh tim của Sở Trác tái phát ngày càng thường xuyên, lần sau còn đau hơn lần trước, đến ngay cả thuốc giảm đau cũng không giúp được bao nhiêu, mấy lần như đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về.
Sau khi Lưu thái y chẩn đoán lại lắc đầu thở dài, nói nhỏ với Chử thần y: “Thân thể bệ hạ đã dần trở nên nguy kịch, sợ rằng…!Không qua nổi mùa đông này.”
Thính lực Sở Trác tốt nên y đã nghe thấy.
Bây giờ đã là mùa thu.
Tình trạng sức khỏe của y y rõ nhất, Sở Trác biết bọn họ nói đúng.
Cơ thể này đã là nỏ mạnh hết đà.
Y và Dung Dữ mỗi ngày đều như hình với bóng, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị phát hiện khác thường.
Sở Trác dọn tấu chương về lại Ngự Thư phòng, lấy cớ ở cung Ngọc Thanh làm việc sẽ khiến y phân tâm, hiệu suất giảm rất nhiều, phải dành ra nửa ngày không gặp Dung Dữ.
Thực tế thì y không có tinh thần và thể lực để giải quyết công vụ, hầu hết đều giao cho đại thần tâm phúc làm.
Đau, uống thuốc, lại đau…!Như một vòng lặp.
Trái tim dường như đã đập rất mỏi mệt rồi, liên tiếp phát ra kháng nghị kịch liệt.
Thỉnh thoảng cũng sẽ tái phát vào buổi tối.
Đêm đến Sở Trác ôm Dung Dữ, một cơn đau như kim châm xẻo thịt thình lình ập đến.
Y cố gắng kiềm nén, không dám đánh thức người bên gối, mỗi lần đều lặng lẽ xuống giường, chịu đựng một mình, chờ cơn đau qua rồi, lại như không có chuyện gì quay lại ôm Dung Dữ ngủ tiếp.
Sở Trác không biết rằng, lúc y rời đi, Dung Dữ sẽ mở mắt nhìn khoảng trống bên cạnh, chờ y quay về lại im lặng nhắm mắt.
Dung Dữ: Chỗ mày không có thuốc giảm đau à?
Vòng Huyết Ngọc: Tôi xót Chủ Thần đại nhân quá hu hu hu hu nếu có tôi đã đưa từ lâu rồi! Nhưng…!dù sao tôi cũng không phải hệ thống chủ thần chuyên dụng, mới đầu được phân cho anh cũng không có ý bật tool hack cho anh đâu, nên là không gắn hệ thống cửa hàng, muốn đổi thuốc cũng chả đổi được…
Dung Dữ: Vậy nên chủ nhân nhà mày thế này có được xem như tự làm tư chịu không?
Vòng Huyết Ngọc:…
Hôm sau, người của Cẩm Tú Phường và Châu Ngọc Lầu đến, mỗi người trình lên một bộ y phục đỏ và một đôi nhẫn — Đồ cưới của Sở Trác đã hoàn thành, mà đôi Chân Kim Liệt Hỏa này cũng được chế tạo xong.
Đám tú nương (người may) của Cẩm Tú Phường cũng không biết đây là đồ cưới, trong suy nghĩ của các nàng, đồ cưới của bệ hạ phải là màu đen.
Còn bộ y phục đỏ này…!Cơ công tử nhiều đồ đỏ như thế, bệ hạ muốn mặc đồ đôi với người ta, ai quản được chứ?
Xiêm y được may giống hệt tranh của Dung Dữ.
Màu sắc, kiểu dáng, đường vân, cũng giống như đúc, vừa nhìn đã biết tốn biết bao công sức.
Dung Dữ xem, cảm thấy rất thú vị.
Hắn vẽ ra bộ y phục này, là bởi vì thế giới trước Yến Chiêu đã mặc nó.
Nhưng mà bộ người kia mặc, hóa ra lại may theo bản thiết kế của hắn.
Thời không kỳ diệu như vậy đấy, tất cả đều có thể xảy ra.
Dung Dữ không vẽ một bộ áo cưới khác, hắn vẽ cho mình chính là Kim Lũ Y đó.
Sở Trác ngẫm mãi, cảm thấy dù có may ra bất kỳ bộ nào, chất liệu đều không trân quý như Kim Lũ Y, nên ngầm chấp nhận lấy Lim Lũ Y làm đồ cưới.
Còn có đôi nhẫn.
Hoàn toàn giống như đúc đôi nhẫn Dung Dữ thấy trong tiệm trang sức.
“Em thích chứ?” Sở Trác thấy hắn ngắm đến thẫn thờ, không nhịn được hỏi.
Dung Dữ thôi không nhìn nữa: “Em vẽ ra tất nhiên thích.
Anh thay y phục đi.”
Sở Trác cười nói: “Sao thế? Muốn thành thân trong hôm nay? Vậy thì không được, vẫn còn hai thứ chưa chuẩn bị xong…”
“Thay.” Giọng điệu Dung Dữ lại nặng thêm.
“…” Sở Trác nói, “Cô đi thay liền.”
– –
Trong rừng cây phong lá đã thay màu, màu lá đỏ rực rợp cả bầu trời, mà hai người đứng dưới những tán cây ấy khoác y phục đỏ, lại vô cùng hợp với khung cảnh nơi đây.
Sở Trác tựa vào một cây phong: “Tiểu Liên Hoa, em vẽ xong chưa?”
“Đứng yên đừng nhúc nhích.” Dung Dữ ngồi trên ghế, phía trước bày một cái giá vẽ bằng gỗ, đang cẩn thận từng đường từng nét vẽ người trước mặt.
Bộ đồ cưới này, Quỷ Vương kiếp trước đã mặc cả đời, giờ phút này lại là lần đầu tiên y được chân chính mặc thử.
Thời khắc kỷ niệm ý nghĩa như vậy, tất nhiên phải vẽ lại.
Sở Trác nhẫn nhịn đứng bất động trong gió thu xào xạc làm người mẫu cho Dung Dữ, Đến khi Dung Dữ cuối cùng cũng nói Được rồi, y lập tức bước đến nhìn, vừa nhìn đã cười ngay.
Trong tranh chỉ có một mình y khoác áo đỏ, còn cảnh rừng phong sau lưng lại không hề vẽ.
“Tiểu Liên Hoa, em nói em muốn lấy cảnh thật, cô mới cùng em đến rừng phong này hóng gió lạnh nửa ngày.
Còn em thì hay rồi, một cây phong cũng không vẽ, vậy ở thẳng trong phòng không được sao?” Sở Trác dở khóc dở cười.
“Không phải vẫn còn có anh à?” Dung Dữ đưa bút cho y, “Bây giờ anh nên vẽ em, khung cảnh rừng cây này cũng giao cho anh đấy.”
Sở Trác cầm lấy bút, vẻ mặt bỗng có chút miễn cưỡng, lặng lẽ đưa tay lên che ngực: “Tiểu Liên hoa, cô có việc phải về thư phòng…”
Dung Dữ hỏi: “Có việc gì còn quan trọng hơn em?”
“Thật sự rất quan trọng…” Sở Trác xoay người, mặt mày lộ ra chút đau đớn.
“Anh không vẽ, vậy cũng không cần thành thân.” Dung Dữ phát huy hết sức cái gọi là ngang ngược vô lý.
Sở Trác dừng chân.
Vòng Huyết Ngọc: Anh làm gì vậy Đại ma vương.
Gió thu cũng rất lạnh, bây giờ thân thể Chủ Thần đại nhân còn yếu hơn cả anh.
Cứ tiếp tục như thế ngài sẽ bị bệnh!
Dung Dữ: Tao muốn hắn phát bệnh trước mặt tao.
Vòng Huyết Ngọc: Anh…
Dung Dữ: Tao không giữ hắn lại hắn sẽ hết đau à? Vẫn là đau như nhau thôi.
Chủ nhân mày không mở miệng được thì tao cạy giùm hắn, thế là bớt chuyện rồi đúng chứ?
Nếu Chủ Thần bị động như vậy, thì Ma Vương sẽ chủ động xuất kích.
Gạt tới gạt lui chẳng có ý nghĩa gì, tiết mục Anh cho là em không biết nhưng thật ra em biết nhưng vờ như không biết này Dung Dữ chơi chán rồi.
…
Có lời uy hiếp thoái hôn của Dung Dữ, Sở Trác cố nhịn cảm giác khó chịu mà ngồi xuống vẽ tranh.
Vẽ một hồi, hình ảnh trước mặt lại như chồng lên nhau, bút vẽ trong tay đột ngột rơi xuống…
– –
Khi Sở Trác tỉnh lại, đã ở trong cung Ngọc Thanh.
Dung Dữ ngồi trước giường, trong phòng không có người ngoài.
Sở Trác lên tiếng: “Tiểu Liên Hoa…”
“Thái y nói anh nhiễm cảm lạnh nên mới ngất.” Dung Dữ nói.
Sở Trác thở phào nhẹ nhõm, nghĩ Lưu thái y và Chử thần y sẽ không bán đứng y.
“Em muốn nghe sự thật.” Dung Dữ nói, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cả người Sở Trác cứng đờ: “Không có gì đâu em, thái y nói hết rồi…”
“Anh khinh em ngu đúng không? Là ai đã nói, người tập võ thân thể khỏe mạnh, không thể nào bị cảm lạnh?”
Sở Trác lại cố gắng chống đỡ: “Người tập võ, cũng là ngươi phàm…”
“Sở Trác.” Dung Dữ gọi tên y.
Hắn bình tĩnh nói: “Dù ngày mai anh chết, chỉ cần anh nói với em, em không hối hận vì thích anh, em sẽ cùng anh.”
Sở Trác ngừng một lát: “Gì mà chết hay không, thật sự chỉ là cảm lạnh…”
“Nếu anh còn gạt em một lần nữa, em sẽ hận anh đến chết mới thôi.” Dung Dữ nhìn y chằm chằm, “Sẽ không bao giờ tha thứ nữa.”
Sở Trác nhìn hắn trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi: “Có phải em đã biết gì rồi không?”
“Em thì biết được gì?” Dung Dữ cười, “Chuyện gì anh cũng không chịu nói với em.”
Sở Trác trông thấy mi mắt hắn đầy lạnh nhạt dứt khoát, bỗng thấy hoảng loạn luống cuống: “Tiểu Liên Hoa…!cô…!cô không biết nói thế nào.”
Dung Dữ lặng im nhìn y.
Lòng Sở Trác đã quyết, dứt khoát nói thẳng: “Cô có bệnh tim.”
“Thái y nói…!không sống qua mùa đông năm nay.”
Sau khi nói ra những lời này, Sở Trác cúi đầu, gần như không dám nhìn vẻ mặt của Dung Dữ.
Trong phòng im ắng đến đáng sợ.
Hồi lâu, Dung Dữ nhẹ giọng hỏi: “Không sống qua mùa đông?”
“Ta xin lỗi, Tiểu Liên hoa…” Sở Trác khẽ nói, “Là cô tham lam bỉ ổi, là người sắp chết, lại còn muốn liên lụy đến em…!Em muốn thoái hôn cũng được, cô…!sẽ để em rời đi.”
“Ai muốn đi?” Dung Dữ hỏi.
Sở Trác ngẩn ra.
“Em đã nói rằng dù mai này anh phải chết, em cũng sẽ theo anh.”
Dung Dữ nói tiếp: “Không sống qua mùa đông, vậy chúng ta sẽ thành thân vào mùa thu.”
Lòng Sở Trác chấn động.
Phản ứng của Tiểu Liên Hoa cũng bình tĩnh quá rồi.
“Thật ra em đã biết từ lâu.” Dung Dữ lại ném thêm một quả bom nặng ký.
Sở Trác: “!!!”
“Ai nói cho em?”
“Không ai cả.” Dung Dữ nói, “Hai ta ngày ngày bên nhau, trước đó anh đột nhiên muốn về Ngự Thư Phòng làm việc, ban đêm thường xuyên ngồi dậy bỏ đi, anh thật sự nghĩ em không biết? Em chỉ là đang nghĩ, anh muốn gạt em đến bao giờ.
Em đợi rất lâu, anh cũng không chịu nói.
Hầy, người làm cha như em rất thất vọng.”
Sở Trác: “…”
“Tiểu Liên Hoa, lúc này em đừng nói đùa.”
“Ai đùa với anh.” Dung Dữ lạnh lùng nói, “Nhận anh làm con trai đã hời cho anh, dáng vẻ anh tốn sức gạt em như thế cực kỳ giống cháu trai.”
Sở Trác cười khổ: “Tiểu Liên Hoa bớt giận, cô gọi em là ông nội có được không?”
“Anh nghĩ thế nào vậy? Chuyện lớn như thế không nói với em, một hai muốn xuống lỗ rồi mới cho em niềm vui bất ngờ đúng không?”
Dung Dữ hỏi, “Đám đại thần của anh ngày nào cũng muốn xin anh ban chết cho em, anh chết rồi, bọn họ là đám đầu tiên kéo em chôn cùng.”
“Sẽ không.” Sở Trác lắc đầu, “Cô đã sắp xếp hết người bảo vệ em, em sẽ không có chuyện gì.”
“Sao anh dám đảm bảo người của anh sẽ một mực trung thành?”
Sở Trác như có hơi không muốn nói: “Với cô thì chưa chắc, nhưng hắn nhất định sẽ trung thành với em.”
Dung Dữ: “Ai?”
“…Nhàn Vân.” Sở Trác nói, “Ảnh vệ của em.”
Trong đầu Dung Dữ nhanh chóng lục tìm nhân vật này.
Cơ Ngọc là quý tộc nước Trịnh, con cháu quý tộc từ nhỏ sẽ có ảnh vệ thiếp thân bảo vệ an nguy chủ nhân.
Cơ gia nuôi mười mấy ảnh vệ, bọn họ không có tên, chỉ gọi Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Ảnh Tam, cứ thế đến Ảnh Thập Thất.
Phụ trách bảo vệ Cơ Ngọc chính là Ảnh Thập Tứ, trạc tuổi Cơ Ngọc.
Hắn đã đi theo bảo vệ Cơ Ngọc từ lúc mười hai tuổi, hai người cũng được xem như lớn lên cùng nhau.
Chẳng qua ngày thường ảnh vệ thường ẩn mình trong bóng tối âm thầm bảo vệ, chỉ có khi gặp nguy hiểm mới xuất hiện bảo vệ chủ nhân, còn phải che mặt.
Cơ Ngọc không có quá nhiều ấn tượng với hắn, chỉ nhớ một lần gặp lưu manh, Ảnh Thập Tứ xuất hiện giải quyết người xấu, thiếu niên Cơ Ngọc hỏi hắn tên gì.
Đối phương trả lời Ảnh Thập Tứ, Cơ Ngọc cười nói: “Nào có ai tên như vậy, ta thích nhàn vân dã hạc, ngươi cứu ta, ta cũng thích ngươi, vậy ngươi lấy tên Nhàn Vân đi.”
Sau đó, chính là lúc Cơ Ngọc chuẩn bị hành thích Tề vương, nghĩ lần này dù thành hay bại, người bên cạnh mình cũng không sống được.
Ảnh vệ bảo vệ mình gần mười năm, cần gì khiến hắn cũng chết vô nghĩa, trước ngày hành thích đã gọi Nhàn Vân ra, nói muốn một đóa hoa, cần người hái về cho mình.
Đóa hoa đó mọc cách đây trăm dặm, thật ra là muốn tách người khỏi mình, để người nọ đừng quay lại nữa.
Ảnh vệ sẽ không làm trái lệnh của chủ nhân, rời khỏi vương cung hái hoa.
Nếu Sở Trác không nhắc, Dung Dữ cũng chẳng nhớ nổi có một người như thế.
Ảnh vệ như cái bóng của chủ nhân, không ai sẽ nhớ một cái bóng, mà Nhàn Vân có tên, là vì một lúc nổi hứng của Cơ Ngọc.
Sau lại tách Nhàn Vân ra, cũng bởi Cở Ngọc mềm lòng.
Ngay cả Cơ Ngọc còn ít chú ý tên ảnh vệ này, thì Dung Dữ tất nhiên cũng không thể thấy được hắn trong biển ký ức mênh mông của nguyên chủ.
Nhưng bây giờ tìm một chút lại lòi ra một nhân vật như thế, Dung Dữ lập tức đối chiếu đôi mắt này với thích khách che mặt xuất hiện ở pháp trường khi Cơ Ngọc bị lăng trì, dùng một đao đâm vào tim Cơ Ngọc sau đó tự sát.
Trong ngực nhuốm máu của thích khách đó, đang che chở một đóa hoa thật sạch sẽ..