Đọc truyện Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần – Chương 82: Họa Thủy 13
“Tiểu Liên Hoa, cô về rồi —” Giọng Sở Trác hơi ngừng.
Thanh niên xõa mái tóc dài, ngồi dưới đất đưa lưng về phía y, những quyển trục nằm ngổn ngang khắp nơi.
Lòng Sở Trác giật mình, bức tranh trong ngăn kéo bị phát hiện rồi?
Nếu chỉ là trong ngăn kéo thì vẫn ổn, chỉ sợ ngăn kín kia — đó mới là quá đáng.
“Về rất đúng lúc.” Dung Dữ sâu xa nói, “Em vừa tìm thấy một chút đồ hay trong ngăn kéo, anh tới xem thử đi.”
Giọng điệu này…!lòng Sở Trác dần trầm xuống.
Y giả vờ như chưa có gì xảy ra đi tới: “Ồ? Phát hiện cái —“
…Vậy mà là một bức tranh.
Trên ngự điện, trong thiên hạ chỗ đó vốn chỉ có Sở Trác được ngồi, nhưng trong tranh lại là một người khác.
Người nọ không đội mũ miện mặc long bào, mà tóc tai rối tung, quần áo xốc xếch, y phục mỏng manh không che được cảnh xuân kiều diễm, bị Đế vương huyền y cao quý giam cầm trên ghế rồng, trêu chọc đến mức gò má ửng hồng đôi mắt ngậm nước.
Dung Dữ nghiêm túc hỏi: “Bệ hạ, em ngẫm hồi lâu, hình như chúng ta chưa từng làm ở chỗ này, ngài tưởng tượng đúng không?”
Đáp án đã quá rõ ràng.
Trong khoảng thời gian Sở Trác không có ở đây, Dung Dữ đã xem hết tất cả các bức tranh.
Ban đầu, Dung Dữ cho rằng Sở Trác chỉ vẽ tường thuật thôi, mặc dù có chút cảnh không phù hợp với trẻ nhỏ, nhưng cũng đều là chuyện từng xảy ra.
Chỉ là khi nhìn đến bức trên ghế rồng, dưới mái hiên, giữa những đám mây đang trôi lững lờ, Dung Dữ chắc chắn tranh này chính là ảo tưởng.
Sở Trác hốt hoảng nói: “Cô có thể giải thích!”
Dung Dữ: “Ồ, anh giải thích đi.”
Không có em không nghe em không nghe anh nói gì em đều không tin, Dung Dữ rất bình tĩnh hiểu ý cho y cơ hội giải thích.
Giải thích…!Ừ, giải thích cái gì đây?
Sở Trác nói: “Cô yêu em, vậy nên muốn vẽ em.”
Bởi vì yêu hắn, muốn bên hắn thật lâu thật lâu, mãi không chia lìa.
Nhưng thời gian của y không còn nhiều nữa.
Gần đây tim y thường xuyên đau, may là không đau quá, còn nhịn được, nên Tiểu Liên Hoa không biết.
Chính y lại biết thân thể này ngày càng yếu đi.
Cho nên muốn vẽ lại từng khoảnh khắc bọn họ bên nhau, những bức tranh này trở thành báu vật mà y cất giấu, sau khi chết sẽ mang vào mộ, làm vật bồi táng.
Như thế an nghỉ dưới lòng đất sẽ không cô đơn nữa.
“Anh nhắc đến…là những bức tranh này?”
Dung Dữ thuận tay mở một bức biển mây cuồn cuộn ra, giữa mây mù lượn quanh dường như thấy được hai bóng người quấn quýt: “Tưởng tượng của anh phong phú thật đấy, ngay cả trên mây cũng có? Còn muốn lên trời nữa cơ?”
Sở Trác quẹt mũi: “Này chẳng phải là, mỹ nhân tựa hoa sau sắc mây* sao…”
Khát vọng hắn, ao ước hắn, ức hiếp hắn, bảo vệ hắn.
Tổng kết lại, đều là yêu hắn.
“Được nhỉ, đúng là nhìn người không thể nhìn mặt.” Dung Dữ thả tranh xuống đất, đứng lên nói, “Anh nói vẽ thay em, chính là vẽ những thứ này.”
“Em giận à?” Sở Trác lặng lẽ ngồi xuống nhặt những bức tranh, “Vậy cô sẽ mang những bức tranh quá giới hạn đi đốt, giữ lại những bức bình thường…” Không thể đốt hết, y muốn đem vào mộ.
Dung Dữ: “Anh dám đốt một bức nào thử xem!”
Dám hỏa thiêu hoa sen, đây mà là chuyện người làm à?
Sở Trác bị dọa giật mình vì Dung Dữ đột nhiên kích động.
“Ai nói em tức giận?” Dung Dữ nhận ra vừa nãy mình mất khống chế, bình tĩnh lại, ung dung nói, “Cũng không phải là không được.”
Sở Trác: “…Sao?”
“Anh không nên gạt em.
Muốn gì cứ nói thẳng với em không được à, biết đâu em còn phối hợp với anh đây? Cứ một hai lén vẽ những thứ này, còn giấu.” Dung Dữ không vui nói, “Trừ trên đám mây sợ là kiếp này tạm thời không làm được, những bức khác em có thể giúp anh biến nó thành hiện thực mà.”
Sở Trác: “…”
“Từ lâu em đã muốn thử làm trên ghế rồng.” Dung Dữ hời hợt nói ra lời đại nghịch bất đạo, “Tối nay để em ngồi thử?”
Tinh thần Sở Trác hoảng hốt.
“Em không giận thật à?”
Dung Dữ nhìn y: “Muốn nghe nói thật không?”
Sở Trác: “Dĩ nhiên.”
Dung Dữ nói: “Không giận, chỉ là có chút tiếc nuối và đau lòng.”
Sở Trác nghe vậy lập tức căng thẳng: “Sao thế?”
“Anh hầu như không vẽ chính anh.” Dù là bức tranh có hai người, cũng chỉ là bóng lưng của Sở Trác.
Sở Trác đáp: “Vậy cô vẽ thêm mình vào, không còn nuối tiếc nữa.”
“Không được, vẫn đau lòng.”
“Đây lại là vì sao?”
“Đau lòng em không thể vẽ.” Dung Dữ nhìn vào mắt y, “Nếu không, em sẽ vẽ anh rất đẹp.”
Sở Trác ngây người.
Tiểu Liên Hoa vẽ y…
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi, ngay cả linh hồn Sở Trác cũng rung động.
Y nhất định phải làm tay Tiểu Liên Hoa hồi phục như ban đầu.
– –
Hạ tới ve kêu, nắng nóng như đổ lửa.
“Bệ hạ! Có tin tức của Chử thần y!” Thị vệ vội chạy vào bẩm báo.
Trong thư phòng, Sở Trác lập tức đứng dậy: “Ở đâu?”
“Ngoại ô, rừng trúc tía.”
“Biết rồi.” Sở Trác trầm giọng, “Chuẩn bị ngựa, cô bí mật xuất cung một chuyến.”
Hơn nửa năm nay y chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm phương pháp chữa trị cho tay của Dung Dữ, toàn bộ Thái Y Viện đều bó tay.
Thậm chí Sở Trác còn dán hoàng bảng, chiêu cáo thiên hạ, ai có thể trị khỏi tay cho Cơ công tử thì thưởng nghìn vàng.
Người tìm đến rất đông, nhưng không ai có biện pháp.
Lúc Sở Trác tức giận đám phế vật này đồng thời cũng phái thêm người đi tìm tung tích của Chử thần y.
Chử thần y chính là người nghiên cứu ra thuốc Cốt Sinh.
Y thuật của ông cao minh, diệu thủ hồi xuân (bàn tay thần diệu), là thần y vang danh khắp thiên hạ, làm người có một nguyên tắc — không chẩn bệnh cho quan lớn quý nhân, chỉ tạo phúc cho bách tính nghèo khổ.
Những năm loạn lạc khói súng trước đây, vợ con Chử thần y bị binh lính nước Ngô bắt đi, đúng lúc ấy Sở vương dẫn binh đi ngang qua diệt quân Ngô, tiện tay cứu vợ con Chử thần y.
Sở vương có ân với cả nhà ông, Chử thần y liền phá nguyên tắc, cho Sở vương bình Cốt Sinh có giá trị liên thành.
Còn bệnh tim của Sở vương, đã mắc từ khi trong bụng mẹ, lúc bấy giờ đó là bệnh nan y, Chử thần y cũng hết cách, cùng lắm là phối chút thuốc giảm đau trị ngọn không trị được gốc.
Nếu nói thiên hạ còn có ai trị được hết hai tay Dung Dữ, tất nhiên chỉ có Chử thần y.
Chỉ là Chử thần y dạo chơi tứ hải, hành nghề y cứu giúp người đời, không xác định rõ hành tung, Sở Trác cũng vừa mới biết tin tức của ông đã lập tức ngựa không ngừng vó chạy đến.
– –
Ngoại ô, rừng trúc tía.
“Bệ hạ ghé thăm hàn xá, lòng thảo dân kinh sợ…” Một ông già tóc bạc khom người nói.
“Không cần nhiều lời, cô có một chuyện muốn xin nhờ.” Sở Trác đỡ ông lên.
Có thể làm Đế vương tôn quý nói ra chữ xin này, Sở Trác đã hạ mình rất nhiều.
Có thể thấy y đã lo lắng quan tâm cho người nọ đến mức nào.
“Thảo dân biết bệ hạ đến vì ai.” Chử thần y vuốt râu, “Thảo dân đã thấy hoàng bảng bệ hạ dán, nhanh chóng chạy đến đây cũng mất mấy tháng, vốn muốn chọn ngày đến yết kiến bệ hạ, không nghĩ tới hôm nay bệ hạ ghé thăm…”
“Cô không đợi được nữa.” Sở Trác nói, “Cô muốn hắn nhanh chóng tốt lên.”
“Xin bệ hạ yên tâm, Cơ công tử nhất định sẽ bình an vô sự.” Chử thần y nhìn sắc mặt Sở Trác, trong mắt lộ chút chần chừ, “Còn bệ hạ…!có phải gần đây liên tục đau tim?”
Sở Trác hơi ngừng: “Ừ.”
Chử thần y cau mày.
“Rất nghiêm trọng à?” Sở Trác hỏi, “Cô biết mình không sống qua ba mươi, nhưng hiện tại còn hai năm rưỡi…”
“Năm ba mươi là kết quả tốt nhất.” Chử thần y lắc đầu.
Sở Trác im lặng.
Không sống được tới ba mươi tuổi, không có nghĩa y có thể rời đi vào ngày cuối cùng trong tuổi hai mươi chín.
Hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi, hai mươi bảy tuổi, mỗi một ngày mỗi một phút, lúc nào cũng có nguy cơ.
Giống như Sơ vương ban đầu, chết tại năm hai mươi sáu tuổi.
Tim của y đã rất suy yếu, vào sáng sớm lúc hai mươi sáu tuổi đã ngừng đập một lần, sau này mỗi giây mỗi phút, đều đập vì Dung Dữ.
Nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu.
Hai năm rưỡi là kỳ hạn dài nhất, thực tế thì, mỗi ngày của y đều có thể là ngày cuối cùng.
Ngày cái chết ập đến, có thể xảy ta bất thình lình, không từ mà biệt.
Sở Trác không dám nói Dung Dữ biết.
Không dám khiến Tiểu Liên Hoa chịu đau khổ cùng y, không nỡ để Tiểu Liên Hoa mất đi nụ cười.
Có lẽ ngay từ lúc đầu y không nên trêu chọc Tiểu Liên Hoa, nhưng lại không muốn chùn bước trong sinh mệnh ngắn ngủi này, đến chết cũng là tiếc nuối.
Suy cho cùng, là y ích kỷ.
“Bệ hạ có vướng bận.” Chử thần y thở dài.
“Ba năm trước bệ hạ hai mươi bốn tuổi, thảo dân đã từng nói với ngài, thân thể của ngài phải được tĩnh dưỡng, không thích hợp với chiến trường tàn sát khốc liệt, liều mạng như vậy, sợ khó qua khỏi ba mươi.
Lúc ấy ngài không chút sợ hãi, không chút do dự, ngài nói Còn có sáu năm, cô thống nhất được sáu nước, chết cũng không hối.
Mà nay tâm nguyện ngài đã hoàn thành, lại có sợ hãi do dự…”
“Đó là vì năm đó cô còn chưa gặp được hắn.” Sở Trác đặt tay lên tim mình, nhàn nhạt nói, “Từ trước đến nay cô không tin vừa gặp đã yêu, mà nay đã tin.
Cô chinh chiến sa trường, giết người vô số, trái tim này chưa từng rung động dù một lần, nhưng khi gặp hắn lại đập rộn ràng.
Hắn nhíu mày một chút, tim cô còn đau hơn bệnh phát tác.
Nghĩ nếu cô rời đi, đương lúc hắn không có chỗ dựa trên đời này, cô sẽ sợ hãi cái chết.”
“Hắn không biết cô mắc bệnh.” Sở Trác cảnh cáo nhìn ông, “Không được nói với hắn.”
“Thảo dân tất nhiên không dám nhiều lời.” Chử thần y nói, “Nhưng gạt được nhất thời, không gạt được cả đời, ngài một mực không nói, sợ rằng Cơ công tử sẽ càng khó chấp nhận hơn, đến lúc đó hắn nên đi đâu?”
“Cô sẽ cho người bảo vệ hắn đi khỏi vương cung, đảm bảo nửa đời sau của hắn không lo cơm áo.”
“Chưa tới một năm, tình cảm có bao sâu? Hắn cởi mở như thế, nên quên cô nhanh thôi.
Hắn không thích vương cung nhàm chán, được thỏa thích ngao du sơn hải, không biết có bao phần tự do tự tại.
Hắn sẽ nhìn thấy đất trời rộng lớn của thế gian này, vạn vật đều là mây khói, cô chỉ là…” Sở Trác nhỏ giọng tự thuyết phục mình, “Một khách qua đường trong đời hắn mà thôi.”
Dù chưa tới một năm, không phải tình cảm của ngài cũng sâu đậm rồi ư? Chử thần y than nhẹ.
Bệ hạ đang lừa mình dối người.
Chử thần y muốn mở miệng khuyên mấy câu: “Bệ hạ…”
“Chuyện của cô không cần nhắc lại.” Sở Trác trầm giọng, “Chỉ việc chữa khỏi cho hắn là được.”
– –
Cung Ngọc Thanh.
“Anh đi đâu vậy? Không phải đã sớm bãi triều rồi sao?” Dung Dữ thuận miệng hỏi.
“Tìm được một vị thần y.” Sở Trác cười nói, “Tay của em có thể trị khỏi rồi.”
“Không phải lại là đám lang băm như trước chứ?” Dung Dữ mặt đầy hờ hững, “Em uống nhiều thuốc đắng rồi, mà đôi tay này không tốt lên được chút nào.”
Sở Trác đảm bảo: “Một lần cuối cùng.”
Dung Dữ nghi ngờ nhìn y chằm chằm.
Nếu không phải biết tay không trị hết thì đèn hồn của Cơ Ngọc sẽ không sáng, Dung Dữ tuyệt đối không hành hạ mình như vậy.
Tất nhiên, một Cơ Ngọc thôi không đáng khiến hắn nhịn đến mức này.
Nửa năm nay đại phu thề hứa chữa khỏi tay cho hắn nhiều vô số kể, người này bốc thuốc còn đắng hơn người kia, nhưng tất cả đều không hiệu quả, Dung Dữ nhịn mấy tháng cũng nhịn hết nổi, nóng giận hất bể chén thuốc bảo mọi người cút hết đi, từ đó không phối hợp chữa trị nữa.
Sở Trác tận tình khuyên bảo, khuyên mấy ngày cũng vô dụng, có lần khuyên một hồi lại không khuyên nữa, làm mặt lạnh bỏ đến thư phòng.
Dung Dữ nghĩ, cuối cùng cũng không nhịn được rồi à? Hắn âm thầm đến nhìn thử, thấy mặt Sở Trác trắng bệch như giấy, bụm ngực đau đớn dữ đội, phải uống thuốc giảm đau mới đỡ.
Dung Dữ chờ y đi rồi mới đến trước bàn y, nhíu mày uống trộm một hớp, đắng đến mức suýt qua đời tại chỗ, còn khó uống hơn những thứ thuốc của hắn.
Ngày ngày Sở Trác đều giấu hắn uống cái này.
Sau ngày đó, Dung Dữ vẫn ghét đắng, nhưng cũng không để Sở Trác nhọc lòng dỗ dành nữa.
Hết chương 78.
Chú thích:
*Trích từ bài thơ: Trường Tương Tư Kỳ 1 (Lý Bạch)
Hán Việt:
Trường tương tư,
Tại Trường An.
Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan,
Vi sương thê thê điệm sắc hàn.
Cô đăng bất minh tứ dục tuyệt,
Quyển duy vọng nguyệt không trường thán.
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan,
Thượng hữu thanh minh chi cao thiên,
Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan.
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,
Mộng hồn bất đáo quan san nan.
Trường tương tư,
Tồi tâm can.
Dịch nghĩa:
Nhớ nhau hoài,
Ở Trường An.
Sẹt sành kêu thu bên giếng vàng,
Sương mỏng lạnh lẽo sắc chiếu lạnh.
Đèn lẻ loi không sáng nỗi nhớ càng nung nấu,
Cuốn rèm ngắm trăng ngửa mặt lên trời than dài.
Người đẹp như hoa hiện lên sau sắc mây,
Trên có giải xanh trời cao thăm thẳm,
Dước có nước xanh sóng nhẹ đưa.
Trời cao đất rộng hồn thêm khổ,
Mộng hồn bay đến nơi quan san kia cũng khó.
Nhớ nhau hoài,
Đứt ruột gan..