Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 35: Nhà Tù Tai Ương 6


Đọc truyện Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần – Chương 35: Nhà Tù Tai Ương 6


Dung Dữ tựa vào đầu giường ăn táo.

Quả táo vỏ mỏng ngọt thịt, lớp vỏ được gọt hết, thịt táo mượt mà bóng loáng, có thể thấy kĩ thuật dao của trưởng giám ngục siêu đỉnh.
Vòng Huyết Ngọc bội phục sự gan dạ của Đại ma vương: Anh lại dám kêu hắn gọt táo, không sợ hắn gọt anh luôn à.
Dung Dữ nuốt táo: “Hắn dám à?”
Vòng Huyết Ngọc: Anh thế này là ỷ được cưng mà kiêu.
Dung Dữ xem như chuyện đương nhiên: “Phục vụ bổn vương là vinh hạnh của hắn.”
Vòng Huyết Ngọc theo phản xạ muốn bảo vệ chủ nhân mình, nhưng nghĩ lại vẫn nhịn xuống.

Nó càng nhiều chuyện, Đại ma vương càng giày vò Chủ thần đại nhân, cuối cùng người xui xẻo lại là nó.
Chuyện của hai người nó không nhúng tay nữa!
Vòng Huyết Ngọc: Sao anh nhận ra Chủ thần đại nhân? Chẳng lẽ đúng như người phàm thường nói, yêu là sự hấp dẫn từ trong linh hồn, dù biến thành gì cũng có thể vừa nhìn đã nhận ra…
Lúc trông thấy Dung Dữ ngồi lên đùi ôm hôn Phó Thiển Tri, vòng Huyết Ngọc đã biết acc clone của Chủ thần đại nhân trong thế giới này cũng bị bóc rồi.

Nó tò mò lắm luôn, không biết chỗ nào có vấn đề…
Dung Dữ mặt kiểu Mày hỏi câu gì mà ngu thế: “Chiếc nhẫn trên tay hắn giống y chang Cố Minh Hoài, khinh tao mù à? Hay mày nghĩ chiếc nhẫn đó thịnh hành khắp muôn vàn thế giới, mỗi nhân viên có một chiếc?”
Mà kiểu dáng cũng chẳng phải kiểu thường thấy, sao không nghi cho được.
Vòng Huyết Ngọc:…Ồ.
Cái giải thích này chả lãng mạn gì sất!
Dung Dữ gặm hết trái táo, lõi táo một đường parabol bay chính xác vào thùng rác.
Dung Dữ nhắm mắt: “Vòng Nhỏ, mở mấy bộ phim coi.”
Vòng Huyết Ngọc: Kiểm tra không có chức năng này.
Dung Dữ: “Hệ thống người ta nhiều chức năng thế, sao mày kém quá vậy?”
Vòng Huyết Ngọc tức: Bởi vì tôi là thần khí, không phải hệ thống! Tôi còn cao cấp hơn mấy cái hệ thống đó gấp ngàn lần, không, gấp mười ngàn!
Chẳng qua là nó bị chộp tới làm vòng phong ấn kiêm truyền tống của Dại ma vương, tất nhiên không có nhiều chức năng giải trí rồi.
Dung Dữ mất cả hứng kéo chăn đắp, tắt đèn ngủ: “Rồi biết rồi, đồ vô dụng.”
Ai quan tâm nó cao cấp như thế nào làm gì, không cung cấp giải trí chính là phế thải.
Ngày tháng trong tù hết sức nhạt nhẽo, không có xíu hoạt động vui chơi giải trí, hắn muốn sớm tới thế giới tiếp theo.

Dung Dữ ngủ một đêm, sáng hôm sau bị người đánh thức.
“Số 52!” Cai ngục gõ song sắt, “Dậy đi đến giờ rồi!”

Thanh niên trên giường không nhúc nhích, vùi đầu vào chăn ngủ rất say, cai ngục gõ lớn thế cũng không nghe thấy.
“…”
Cai ngục A nhìn cai ngục B —- Sao giờ ông?
Nếu là những tội phạm khác bọn họ có thể đi thẳng vào dùng gậy chích điện giật cho tỉnh, nhưng vị này…!Đầu tiên không bàn đến lực sát thương, chỉ bằng hắn là người làm ngài trưởng giám ngục tự tay gọt vỏ trái cây thôi cũng đủ khiến bọn họ không ai dám động đến hắn.
Nhưng mỗi sáng tội phạm phải dậy đúng giờ làm lao động cải tạo, đây là quy định.

Dựa theo quy định nhà tù, mỗi ngày tội phạm phải thức dậy đúng 6 giờ, đến phòng ăn ăn sáng xong đi lao động, làm miết đến 12 giờ, chiều mới là thời gian nghỉ ngơi.
Ngài trưởng giám ngục cũng không miễn lao động cho số 52, bọn họ phải tuân theo quy định.

Làm gì có tội phạm nào được ngủ nướng.
Cai ngục B do dự nói: “Hay là…!hai mình đi hỏi ngài trưởng giám ngục?”
Cai ngục A lập tức đáp: “Muốn đi thì ông đi đi, tôi không dám quấy rầy ngài ấy trước 9 giờ.”
Vừa nghe vậy cai ngục B cũng rút lui: “Tôi cũng chả dám.”
Trưởng giám ngục mắc chứng mất ngủ trầm trọng, mỗi sáng trước 9 giờ sẽ không ra khỏi phòng vì phải ngủ bù.
Hậu quả của việc kêu y dậy rất đáng sợ.
“Vậy thôi mặc kệ vị này?”
“Tôi cũng không dám tự ý quyết định, lỡ đâu sau này ngài trưởng giám ngục truy cứu thì sao?”
Đúng là tình thế khó xử.
Thấy giờ quy định thức dậy đã qua 10 phút, bọn họ cuối cùng cũng không xoắn xuýt nữa.
Hai người mở xửa phòng, xách côn điện hung dữ đi vào, tiếng bước chân thình thịch, như muốn tiếp thêm can đảm cho bản thân.
Cai ngục A chuẩn bị giơ côn lên dù họa, Dung Dữ đã bị tiếng bước chân đánh thức, vén chân lên nóng nảy quát: “Cút!”
Cai ngục A sợ đến mức giấu cây côn ra sau lưng.
Dung Dữ liếc hắn, mang theo sát khí rét lạnh: “Chuyện gì?”
Hễ mà trả lời sai, hai tên ngu ngốc dám quấy rầy giấc ngủ của hắn tuyệt đối sẽ bị vặn đầu tại chỗ.
Hậu quả đánh thức Đại ma vương còn đáng sợ hơn.
Cai ngục A nơm nớp lo sợ: “Chúng tôi tới để…” Kêu cậu dậy lao động.
Trời ơi cứu sao ánh mắt số 52 này còn đáng sợ hơn dáng vẻ bị quấy rầy giấc ngủ của ngài trưởng giám ngục zãy!
Cai ngục B vội vàng cắt lời đồng bọn, ân cần nói: “Chúng tôi tới để hỏi ngài có cần phục vụ bữa sáng không?”
Hắn điên cuồng nháy mắt với cai ngục A, tỏ vẻ đừng bao giờ nói sai, nếu không không thể đảm bảo hôm nay bọn họ sống sót ra khỏi phòng giam số 3 này.
Cũng hên cai ngục A không ngu, ý chí sinh tồn rất mãnh liệt, hắn gật đầu liên tục: “Đúng đúng, chúng tôi là muốn hỏi ngài sáng nay ăn gì?”
“Chuyện bé tí cũng tới làm phiền, để phòng bếp tự xem mà làm.” Sát ý ghê người của Dung Dữ biến mất trong chớp mắt, hắn lại vùi mình vào chăn, lười quan tâm bọn họ.

Hai tên cai ngục trố mắt ngó nhau, rón rén đi ra khỏi phòng, lần này cũng không dám tạo ra chút tiếng động nào nữa.
“Nếu còn dám cho ta ăn mấy thứ heo cũng không thèm.” Giọng nói lạnh nhạt của Dung Dữ truyền ra từ trong chăn, “Ta lấy thịt các ngươi trộn cơm.”
Hai tên cai ngục nhe vậy bước nhanh hơn, tức tốc thoát khỏi hiện trường.
– –
Những tội phạm khác 7 giờ đã ra lao động, còn Dung Dữ 7 giờ mới dậy.
Cũng là vì hắn không quen hoàn cảnh trong tù nên mới dậy sớm như thế.

Thế giới trước nằm trong ngực Cố Minh Hoài hắn có thể ngủ một lèo đến khi mặt trời chiếu tới mông.
Hai tên cai ngục thấy hắn dậy rồi mới dám bê đồ ăn sáng vào: “Cậu Kỷ đồ ăn sáng của ngài.”
Bây giờ đổi cả xưng hô.
Bữa sáng rất phong phú.

Những tội phạm khác đều ăn bánh bao dưa muối, còn trên bàn Dung Dữ lại bày bánh ngọt, bánh mì, trái cây, sữa bò, cháo yến mạch…!Cái gì cần có đều có cả.
Ngài trưởng giám ngục ngủ bù nên phòng bếp sẽ không chuẩn bị bữa sáng cho y.

Phần này là do đầu bếp riêng của ngài trưởng giám ngục đặc biệt nấu cho Dung Dữ, bởi vì trước đó đã được Phó Thiển Tri dặn dò.
Hai tên cai ngục lần nữa đoán được địa vị của Dung Dữ, cuối cùng nhất trí xem Dung Dữ là người ngài trưởng giám ngục coi trọng, không đắc tội nổi.
Không chỉ không thể đắc tội, mà còn phải hầu hạ thật tốt.
Dung Dữ chậm rãi hưởng thụ bữa sáng.

Hắn uống xong ly sữa bò, thấy hai tên cai ngục còn chưa đi, hỏi: “Có việc gì mau nói?”
Hai tên cai ngục đùn đẩy nhau, cuối cùng cai ngục A dè dặt lên tiếng: “Cậu Kỷ, nhà tù quy định, từ 7 giờ đến 12 giờ mỗi ngày là thời gian lao động của tù nhân…” Ngài có thể nương tay, đi lao động một tẹo được không?
Dung Dữ cười, bóp nát ly thủy tinh: “Ta còn cần phải lao động?”
“…”
“Không không, ngài không cần!” Cai ngục B vội nói, “Ngài cứ đến công trường, quẹt thẻ điểm danh sau đó nhìn bọn họ lao động là được.

Cả ngày ngồi trong phòng cũng rất bức bối đúng không?”
Dung Dữ ngẫm nghĩ, thấy hắn nói có lý, cứ ngồi mãi trong này quả thật rất nhàm chán.
“Được.” Dung Dữ nói, “Ra ngoài dạo một chút.”

– –
Hành tinh lưu đày phế thải không có chút giá trị khai phá nào, đập vào mắt là một vùng phế tích hoang tàn.

Mọi người lao động chính là dọn rác, trồng cây.

Mặc dù không biết làm thế có ý nghĩa gì, nhưng cũng không thể để đám tội phạm tinh lực tràn đầy ở trong tù rảnh rỗi sinh bệnh tâm thần.
Nếu không nhà tù Vô tận sẽ phải đổi thành Trại tâm thần Vô Tận.
Đây cũng được xem như đi hóng gió.
Lúc Dung Dữ đến, những tù nhân khác đã làm được một lúc.

Mỗi người cầm cuốc xúc rác rải hạt giống dưới ánh nắng chói chang, đổ đầy mồ hôi cần cù làm việc.
Vẻ mặt mọi người không có chút vui vẻ nào.
Cứ cách mấy bước lại có cai ngục cầm côn trông chừng, thấy ai lười biếng thì quất một gậy, tình huống thế này có là ai cũng chẳng vui vẻ nổi.
Nhà tù Vô Tận vốn là một nhà tù có hoàn cảnh vô cùng đè nén.
Nhưng trong từ điển của Dung Dữ làm gì có hai chữ đè nén.
Các tù nhân khác thấy Dung Dữ thong thả đến trễ, đều ngừng lại nhìn qua, phần lớn là kinh ngạc tò mò, ác ý ít hơn nhiều so với hôm qua.
Dù sao ngay ngày đầu Dung Dữ đã giết Khoa Đạt trước mặt mọi người, thành công chuyển ác ý của đám tù nhân thành kính sợ.

Dù người nào thèm thuồng khuôn mặt hay thân thể hắn thì cũng chỉ được nghĩ trong đầu chứ không dám thể hiện ra.
Một số khác thì tò mò sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Hôm qua Dung Dữ giết Khoa Đạt trước mặt ngài trưởng giám ngục là chuyện quá rõ ràng, theo lý thuyết thì hắn sẽ rất thảm.

Những tội phạm trước kia vào phòng trừng phạt chưa đến mười ngày nửa tháng là không được ra, tại sao mới ngày thứ hai mà hắn đã được thả, trông còn có vẻ bình an vô sự?
Còn có người nghĩ sâu hơn, chính là hôm nay không thấy bảy gã tội phạm trong phòng số 17, không biết chuyện này có liên quan gì đến số 52…
Có điều ghê gớm cỡ nào còn không phải ngoan ngoan bị áp giải đi lao động giống bọn họ à?
Nghĩ như vậy tâm lý của đám tội phạm lại cân bằng hơn xíu, thậm chí còn có ý hóng trò hay.
Không phải chưa từng có tội phạm tự xem mình có bản lĩnh, thừa dịp thời gian lao động đánh ngất cai ngục chạy trốn, nhưng cuối cùng đều bị trưởng giám ngục bắt lại nhốt vào phòng trừng phạt, lúc đi ra sống dở chết dở.
Dần dần không còn ai có ý định chạy trốn.
Số 52 này có ngu xuẩn chạy trốn không? Kha khá tù nhân đang âm thầm mong đợi.
…! Sau đó bọn họ phát hiện, hai tên cai ngục dẫn số 52 đến, một người thì xếp ghế nằm che dù cung kính mời thanh niên ngồi nghỉ ngơi.
Tên còn lại dọn một bàn trái cây tới mời hắn dùng.

Sau đó hai người đứng phía sau thanh niên, giống hai hộ vệ đã làm tròn bổn phận.
Dung Dữ tựa vào ghế, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn bọn họ làm việc.
Các tù nhân: “…”

Sao đãi ngộ khác quá vậy hả?!
Đối xử khác biệt như thế dĩ nhiên làm người khác bất mãn, nhưng thấy cai ngục cầm côn điện cảnh cáo, không ai dám biểu lộ ra mặt, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị hận len lén nhìn Dung Dữ.
Dung Dữ cắn hạt dưa, nhìn đám tội phạm đang lao động trong đống phế tích, một hồi cũng thấy chán.

Hắn cầm trái táo xanh trong giỏ trái cây đưa cho cai ngục đứng sau.
Cai ngục được cưng mà sợ: “Ngài cho tôi á?”
Phải biết rằng ở hành tinh lưu đày này trái cây là một trong những thứ thiếu thốn nhất.

Những trái cây tươi này đều được vận chuyển từ các hành tinh khác đến cho ngài trưởng giám ngục, cai ngục như bọn họ không ăn được thứ quý giá này.
Dung Dữ: “Gọt vỏ.”
Cai ngục: “…Ồ.”
Cai ngục lặng im gọt vỏ táo cho hắn: “Cậu Kỷ, gọt xong rồi.”
Dung Dữ cầm lấy nhìn, trái táo gọt sứt sẹo tùm lum, có chỗ còn sót lại vỏ, không mướt mát mượt mà như trưởng giám ngục gọt chút nào.
Hắn chợt thấy hết thèm ăn, đưa trái táo lại cho cai ngục: “Thưởng cho ngươi.”
Cai ngục lại ngớ người: “…Hả?”
Hắn bỗng thấy cảm động: “Thật, thật không?”
Lâu lắm rồi hắn chưa được ăn trái cây!
“Cậu lại còn biết mượn hoa hiến Phật.” Một giọng nam trầm lạnh truyền tới.
Đám tù nhân ở công trường thấy lạnh sống lưng, vội vàng cúi đầu ra sức làm việc.
Hai tên cai ngục lập tức cúi người: “Ngài trưởng giám ngục.”
Phó Thiển Tri mặt không cảm xúc: “Ai cho cậu ta không lao động?”
Tâm trạng của y rất tệ, nhất là khi trông thấy Dung Dữ đưa trái táo cho cai ngục, đáy mắt u ám đến đáng sợ.
Hai tên cai ngục run lẩy bẩy.

Mặc dù ngài trưởng giám ngục cho số 52 rất nhiều chăm sóc đặc biệt, nhưng quả thật chưa nói không cần hắn lao động…
“Chúng tôi xin lỗi ngài trưởng giám ngục…”
Cai ngục lật đật đưa quả táo đã gọt xong cho Phó Thiển Tri.
Phó Thiển Tri không nhận, rõ ràng không muốn thứ người khác đã chạm vào.
“Chào buổi sáng nha ngài trưởng giám ngục, ngài tới thật đúng lúc.” Dung Dữ lập tức lấy thêm một trái táo trên bàn nhét vào tay Phó Thiển Tri.
Phó Thiển Tri giễu cợt: “Lấy đồ của tôi tặng cho tôi, cậu đúng là biết kinh doanh chẳng cần vốn.” Nhưng sắc mặt đã đỡ lạnh hơn khi nãy.
Dung Dữ nghiêm túc nói: “Không phải tặng cho ngài, là nhờ ngài gọt vỏ giúp tôi, không phải ngài gọt tôi không thích ăn.”
Vẻ mặt Phó Thiển Tri âm trầm trong chốc lát rồi bỗng nhiên như trời quang mây tạnh.
Y cầm dao gọt trái cây, gọt ra một trái táo hình dáng đẹp đẽ như tác phẩm nghệ thuật, đưa cho Dung Dữ như ban thưởng: “Coi như cậu thức thời.”
Dung Dữ nhận trái táo: “?”
Hắn thức thời cái gì?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.