Đọc truyện Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần – Chương 28: Cá Chép Vượt Cửa Rồng 24
Chuyển ngữ: June.
Mười hai giờ khuya, đèn trong phòng đã tắt, Dung Dữ gối đầu lên khuỷu tay Cố Minh Hoài, nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Vòng Huyết Ngọc đột nhiên nói: Trương Văn Phàm chết.
Dung Dữ mơ màng buồn ngủ, nghe vậy giọng điệu tùy ý: Mấy chuyện nhỏ thế này đừng làm phiền tao.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi nói là Trương Văn Phàm chết rồi.
Dung Dữ mất kiên nhẫn: Nghe rồi, cái này chẳng lẽ không phải chuyện nhỏ à!
Vòng Huyết Ngọc:…
Hình như cũng hợp lý.
Nửa năm nay Trương Văn Phàm trốn chui trốn nhủi, bị cảnh sát truy nã, tài sản bị đóng băng, cuộc sống vô cùng thê thảm.
Cố Minh Hoài cũng từng muốn trút giận cho Dung Dữ, sau đó phát hiện Dung Dữ đã sớm tính toán hết tất cả, không cần anh ra tay nhà họ Đinh và Kỳ Hoá cũng đủ chơi chết Trương Văn Phàm.
Trương Văn Phàm trốn đông trốn tây, thẻ căn cước cũng không thể dùng, chỉ có thể đi bưng bê rửa chén để kiếm sống, nào còn dáng vẻ ông chủ lớn tươm tất như trước kia.
Lúc gã gặp Trì Ngư là dạng gì thì bây giờ trở về dạng đó, thậm chí còn thảm hơn.
Gã căm ghét Trì Ngư.
Đều là do con cá yêu đó xuất hiện phá hủy hết những gì mà gã có.
Trương Văn Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng nếu không có Trì Ngư gã sẽ chẳng có tất cả những thứ đó.
Gã chỉ muốn phá hủy Trì Ngư, vì vậy gã quyết định đi tìm tên đạo sĩ kia, xin hắn ta giết chết cá yêu.
Chỉ là chưa tìm được đạo sĩ, trên đường lại thấy cảnh sát chạy về phía gã.
Thật ra cảnh sát chỉ đang bắt ăn trộm, Trương Văn Phàm có tật giật mình tưởng rằng cảnh sát muốn bắt mình, vắt chân lên cổ mà chạy, trong lúc hoảng hốt trượt chân ngã xuống sông chết chìm.
Cái chết của gã như một trò hề.
Ban đầu gã được Trì Ngư cứu từ sông lên, nhặt được một cái mạng, nhưng lại lấy oán báo ân.
Cuối cùng vẫn trốn không thoát cái số vong mạng dưới sông, quả báo không chừa một ai.
Những chuyện lông gà vỏ tỏi thế này Dung Dữ không quan tâm.
Chẳng qua có một việc, hắn không thể không đối mặt.
Vòng Huyết Ngọc: Đèn hồn của Trì Ngư chỉ còn một tháng, anh nên đi lấy lại nội đan.
Trong đèn hồn của đứa con số mệnh, nến Trường Minh vẫn luôn cháy, thời gian mà thân nến dư đó có thể cháy chính là vận may và tuổi thọ còn sót lại.
Nếu như trong quá trình làm nhiệm vụ xảy ra vấn đề, ngọn nến sẽ tắt hẳn, thậm chí không cần thân nến cháy hết.
Đèn hồn đã tắt thì chứng tỏ đứa con số mệnh sẽ thật sự chết.
Lúc đầu vòng Huyết Ngọc cho thời hạn một năm là thời hạn an toàn nhất.
Trước khi hết một năm, chỉ cần Dung Dữ không chủ động làm kết BE thì đèn hồn của Trì Ngư an toàn, vậy có nghĩa viên nội đan vẫn còn lành lặn đặt ở chỗ nào đó, trong vòng một năm không lo bị hủy.
Đây cũng là lý do Dung Dữ có thể bình tĩnh đến vậy.
Nếu như lấy được nội đan, đèn hồn của Trì Ngư gần như được thắp sáng.
Đèn hồn sáng lên tức là nhiệm vụ hoàn thành, nguyên chủ trở về, thế giới này lại vận chuyển theo nề nếp cũ.
Dung Dữ sẽ không còn lý do ở thế giới này nữa, phải lập tức rời đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ổn định của thế giới, khi đó hắn từ nhân vật giúp sửa chữa thế giới trở thành nhân tố nguy hiểm làm thế giới sụp đổ.
Cho nên Dung Dữ mới mượn Trì Ngư nửa năm, cũng trì hoãn đến những ngày cuối cùng.
Hắn muốn ở bên ngài Cố yêu thương hắn lâu thêm một chút.
Chỉ là bây giờ chẳng thể kéo dài được nữa.
Dung Dữ: Nội đan ở đâu?
Vòng Huyết Ngọc: Tự anh tìm, tôi đã nói sẽ không cung cấp trợ giúp gì cho anh, mà tôi đã cho anh đi cửa sau nhiều lần lắm rồi…
Dung Dữ: Bớt nói xàm.
Vòng Huyết Ngọc:…
Hình như Đại ma vương đang không vui.
Là vì không muốn rời xa Chủ thần đại nhân ư?
Vòng Huyết Ngọc lại bắt đầu xoắn xuýt.
Nó là một thần khí biết ứng phó linh hoạt.
Mặc dù Chủ thần đại nhân ra lệnh nó không được giúp Đại ma vương, nhưng Chủ thần đại nhân lại chạy đi hẹn hò với Đại ma vương…!Trên làm thì dưới theo, nó không sai!
Vòng Huyết Ngọc tự tẩy não xong, quả quyết báo địa chỉ cho Dung Dữ.
Dung Dữ: Ngoan lắm, mày vào phòng tối chờ chút đi, tao với ngài Cố chịch chia tay trước đã.
Sau đó nó bị ném vào thế giới toàn là mosac.
– –
Cố Minh Hoài nửa đêm bị đánh thức, hơi hé mắt: “Sao thế em? Thiếu nước à?”
Dung Dữ nhìn thẳng anh: “Em muốn.”
Cố Minh Hoài sửng sốt: “Bây giờ?”
Dung Dữ lý do đầy đủ: “Đêm không chịch chẳng lẽ đợi ban ngày tuyên dâm à?”
Mặc dù bọn họ cũng không phải chưa từng làm ban ngày.
“Anh có lên không?” Dung Dữ vừa nói đã hành động, “Không lên thì em lên.”
“Chờ chút đã, em đừng nghịch —” Cố Minh Hoài chưa kịp phản ứng, Dung Dữ đã ngồi lên người anh, cúi người trao cho anh một nụ hôn sâu.
“..”
Cuối cùng hai người chơi xếp hình cả buổi.
Cố Minh Hoài cảm thấy đêm nay cá nhỏ vô cùng nhiệt tình, khiến anh có chút đỡ không nổi.
Ở trên giường quần nhau mấy hiệp còn chưa đủ, sau đó anh bế cậu thanh niên vào phòng tắm rửa ráy, lại bị kéo làm tiếp trong bồn tắm, cho đến khi nước nóng chuyển ấm, rồi từ ấm chuyển lạnh.
Dung Dữ ôm lấy cổ anh, làn da ửng đỏ cả lên, mi mắt ướt át quyến rũ quá đỗi.
Cố Minh Hoài thấy có gì đó không đúng, muốn dừng lại hỏi hắn sao thế, lại bị Dung Dữ sáp đến hôn, chẳng còn nhớ gì được nữa.
Đồng hồ báo thức tích tích vang lên, phòng tắm nước chảy đầy sàn, phòng tắm kính* cũng in lên dấu bàn tay dần trượt xuống, đủ để dùng bốn chữ liều chết triền miên để hình dung.
Cuối cùng Cố Minh Hoài cũng cảm thấy mệt, hầu như sắp bị yêu tinh cá này ép khô, anh nằm trên giường ngủ say sưa.
Lúc đó trời mới tờ mờ sáng, Dung Dữ đứng cạnh mép giường mặc lại quần áo, lạnh nhạt cụp mắt cài nút áo che kín vết yêu trên cổ.
“Giá trị linh khí đầy chưa?”
Mới vừa được cứu ra khỏi đống mosac – Vòng Huyết Ngọc:…Đầy từ lâu rồi.
Nếu không có giới hạn tối đa, sợ là đã nổ tung rồi biết không?
“Được.” Dung Dữ không chút lưu luyến xoay người, “Vậy đi thôi.”
Vòng Huyết Ngọc: Anh cứ đi như thế, không nói với hắn một tiếng à?
Đại ma vương anh đây là bạc tình bội nghĩa với Chủ thần đại nhân của chúng tôi!
Hơn nữa rõ ràng là Đại ma vương cũng rất không nỡ…!Lại có thể tàn nhẫn như thế.
Dung Dữ ra khỏi nhà Cố Minh Hoài, đứng bất động trước căn nhà đã ở chung nửa năm với Cố Minh Hoài.
Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh ban mai dần rõ rệt, ánh sáng vàng chợt hiện, mặt trời đã ló dạng.
Hắn không quay đầu lại, trong mắt đầy lạnh lẽo.
“Vòng Nhỏ, có câu gọi là lấy thù trả thù.”
Cuộc đời của người bình thường nào có vĩnh hằng giống hắn.
Đại ma vương có thù tất báo, yêu hận rõ ràng, yêu thì muốn cho sống, hận thì muốn cho chết*, chưa từng có thứ gì cầu không được bỏ không đành, cắt không đứt gỡ thêm rối.*
Chỉ có một thứ ngoại lệ, là yêu hận đan xen, không rõ muốn sống hay chết, đâm một đao thì không đành lòng, mà bỏ qua lại không cam tâm.
Hôm nay chỉ là mới thu chút lãi.
Dù sao cũng phải để đối phương nếm thử mùi khi thức dậy, người bên gối đã chẳng từ mà biệt.
Nếu không hắn thật sự khó mà trút được mối hận trong lòng.
– –
“Vòng Nhỏ, mày có chắc tên đạo sĩ kia ở đây không?”
Trước mặt là một cái miếu (của đạo sĩ) tồi tàn, trước thềm mọc đầy rêu ranh, ngay cả mái nhà cũng thủng một lỗ to, trời mưa chắc chắn bị dột.
Không giống như nơi có người ở.
Xung quanh mười dặm (5km) không một bóng người, nếu không phải vòng Huyết Ngọc cho địa chỉ chỗ này, Dung Dữ cũng tuyệt đối không tin ở đây còn có người ở.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi tra không sai, tên đạo sĩ đó sống ở đây mà.
Dung Dữ ngạc nhiên nói: “Đây là chỗ cho người ở hả? Trại nuôi gà trong cung Ma vương của tao trông còn xịn hơn.”
Ý là còn không bằng ổ gà.
Vòng Huyết Ngọc: Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nội đan ở bên trong.
Dung Dữ bất đắc dĩ bước qua thềm cửa, hắn cảm thấy bùn đất ở đây làm bẩn giày hắn.
Bên trong được chia làm ba điện, chính giữa thờ ba bức tượng.
Tượng thần cũ kĩ còn tróc cả sơn, mạng nhện bám đầy không người tu sửa, vừa hiu quạnh lại thảm hại.
Bên trong không có đạo sĩ, mà nơi xó xỉnh lại nhốt một đám phi nhân loại.
Một đám củ cải tinh* lưng đối lưng bị trói thành một cục, nhét vải rách chặn miệng, mặt mũi kỳ quái.
Có đứa da xanh biếc, có đứa lỗ tai đỏ, có đứa vác một con cua, có đứa thì cuộn người như con tép luộc, đều là những hình thù quái lạ mà người thường chẳng tưởn tượng ra được.
Chỉ có một đứa giống người nhất, là một bé trai da thịt mềm mại trắng nõn, nhưng trên đầu có sừng rồng.
Thần thức Dung Dữ mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết được bản thể của đám tiểu yêu này — rong xanh, san hô đỏ, binh tôm tướng cá, còn có một nhóc rồng.
Hắn nhìn thoáng qua rồi làm như không thấy tiếp tục kiếm nội đan.
Mấy nhóc củ cải vừa thấy người vào đã kích động “Ưm ưm”, hy vọng Dung Dữ có thể giúp chúng nó.
Dung Dữ nhìn một vòng xung quanh, không thấy nội đan, cuối cùng bước tới lấy miếng vải rách trong miệng nhóc rồng ra: “Này bạn nhỏ, mấy đứa bị đạo sĩ bắt đến à? Gã ta đâu?”
Nhóc rồng vừa mở miệng đã nhấn mạnh: “Tui không phải bạn nhỏ, năm nay tui đã một trăm tuổi rồi!”
“Một trăm tuổi cũng là bạn nhỏ, ta đã sắp một ngàn tuổi rồi.” Dung Dữ lấy tuổi tác của Trì Ngư ra nói chuyện.
Nếu dùng tuổi của hắn thì lại không ai tin, vì hắn sống còn lâu hơn thế giới này.
Nhóc rồng hơi sửng sốt, ngờ vực nói: “Anh không phải nhân loại? Nhưng trên người anh đâu có yêu khí hay tiên khí…”
Có điều cũng đúng, có nhân lọai nào nhìn chúng nó mà vẫn bình tĩnh như thế đâu.
Dung Dữ thầm nghĩ đó là vì hắn hóa hình là nhờ linh khí của ngài Cố, lại là lực lượng không thuộc thế giới này, nhóc con nhìn ra mới lạ.
“Nói trọng điểm được không?” Dung Dữ mất kiên nhẫn, “Không ta đi.”
“Đừng đừng đừng đi! Mau cứu chúng tui với!” Nhóc rồng sợ sệt nói, “Người bắt tụi tui đúng thật là một đạo sĩ, nhưng, nhưng cũng không hẳn là đạo sĩ! Gã là con giao đen giả làm đạo sĩ, đã có đạo hạnh 3000 năm rồi, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, nhất là moi nội đan yêu tinh để hút lực lượng tu luyện.
Tui đang chơi với đồng bạn bên bờ biển, gã đã bắt tụi tui! Hu hu hu tui sẽ không bao giờ ham chơi nữa, chắc chắn anh trai đang lo lắng muốn chết rồi…”
“Im miệng.” Dung Dữ lạnh mặt móc dao gọt trái cây ra cắt đứt dây trói cho tụi nó, “Ồn chết được.”
Dung Dữ: Này Vòng Nhỏ, mày chưa từng nói với tao gã đạo sĩ đó là con giao đen đạo hạnh 3000 năm.
Hắn tới đây chỉ mang theo một cây dao gọt trái cây.
Vốn thân thể hắn là linh khí biến thành, hồn phách là hồn Ma vương, thủ đoạn đối phó yêu quái của tên đạo sĩ kia chẳng có chút hề hấn gì với hắn.
Pháp lực của Dung Dữ tuy bị phong ấn, nhưng chiêu thức vẫn còn, dư sức đối phó một người phàm.
Nhưng nếu là yêu quái thì lại là chuyện khác.
Bây giờ hắn không có pháp lực, cứng đối cứng không phải chịu chết à?.
Vòng Huyết Ngọc giải thích: Đây là tình tiết ẩn, trước đó tôi cũng không biết.
Dung Dữ: Vậy mày nói xem giờ làm sao?
Vòng Huyết Ngọc: Giờ về trước, nghĩ cách hôm khác lại tới?
Dung Dữ: Không về được.
Vòng Huyết Ngọc: Hả?
Dung Dữ: Gã tới.
“Cẩn thận! Gã quay lại rồi!” Nhóc rồng hoảng sợ kêu to.
“Ồ? Nhà ta sao lại có một vị khách không mời mà đến thế kia?” Một người đàn ông da đen thui xuất hiện trước cửa miếu, mặt đầy hưng phấn, “Bữa tối hôm nay cuối cùng cũng giải quyết xong.”
Dung Dữ xoay người lại, bắt bẻ: “Đây là nhà ngươi? Ta đã nói chỗ này sao mà có người ở được.”
“…Sao ta thấy ngươi có hơi quen quen?” Hắc giao híp mắt, bỗng nhớ ra, “Là ngươi! Cái con cá chép tinh có nội đan quá mức tinh khiết làm ta ăn không tiêu chỉ có thể ói ra còn bị đau bụng ba ngày!”
Dung Dữ: Xem ra đây là may mắn duy nhất có thể khen ngợi của Trì Ngư.
Đứa con số mệnh dù sao cũng phải có chút đặc biệt.
Vòng Huyết Ngọc:…
Đại ma vương, anh có ý thức được tình cảnh bây giờ của anh không? Sao anh vẫn còn rảnh rỗi mà suy nghĩ chuyện này vậy.
Dung Dữ chẳng chút biến sắc: “Nếu nội đan đã không có tác dụng với ngươi, vậy ta tới lấy cũng không quá đáng chứ hả?”
Hắc giao cười gằn: “Mơ đẹp quá, đồ vào tay ta lý nào ta trả lại.
Mà ta rất tò mò nha, không có nội đan, sao ngươi có thể biến thành người được?”
Dung Dữ vẫn cuồng vọng như thường: “Đây không phải chuyện ngươi nên tò mò.”
Hắc giao cười to: “Một con cá chép nho nhỏ mà còn dám phách lối trước mặt ta, bây giờ ta sẽ nuốt chửng mày!” Vừa dứt lời hắc giao đã hóa thành bản thể, quấn quanh trên đầu ngôi miếu, khiến bóng người bên dưới trông càng thêm nhỏ bé.
Nó giương cái miệng to như chậu máu, lao tới sắp nuốt Dung Dữ vào bụng.
Trong chớp nhoáng*, trên đầu ngón tay Dung Dữ bỗng hiện lên một ngọn lửa yếu ớt, nhìn qua chẳng có chút lực công kích gì.
Hắc giao khịt mũi khinh thường, không coi đóm lửa bé tẹo đó ra gì.
Da giao của nó là một áo giáp cứng rắn nhất, đao thương bất nhập nước lửa bất xâm, ngay cả lửa tam muội* cũng không làm gì được, thế nên đóm lửa đó là đang sỉ nhục nó.
(Gốc là 电光石火: điện quang thạch hỏa, là tia lửa xẹt qua lúc mài đá.
Ban đầu là ngôn ngữ trong Phật giáo, ẩn dụ những thứ phù du, bây giờ thường dùng để mô tả những việc xảy ra nhanh có thể biến mất ngay lập tức.)
Nhưng mà một màn không thể tưởng tượng được đã xảy ra — Đóm lửa bé tí kia bay ra ngoài, vừa chạm vào thân con giao, hắc giao còn chưa kịp thét lên thì cả cơ thể đã cháy thành tro đen, thoáng chốc tan thành mây khói.
Ngay cả linh hồn cũng bị thiêu sạch không còn sót lại thứ gì, mà túi đựng trăm món bảo bối lại không chút hư hại rơi xuống đất.
Vật hy sinh offline trong vòng một nốt nhạc.
Dung Dữ nhẹ nhàng thổi khói trên đầu ngón tay, nở nụ cười nhàn nhạt: “Một con trùng tí tẹo còn dám ra oai trước mặt ta.”
Nhóc rồng: “…”
Tui với đồng bọn sợ đứng hình.
Đây là tuyệt thế cao thủ zì zậy!
Dung Dữ: Yo, cảm ơn Vòng Nhỏ đã giải một giây phong ấn cho tao nhé, không để tao từ trần ngay tại chỗ.
Mặc dù phong ấn chỉ được giải khoảng một phần tỉ tỉ, còn chỉ kéo dài được một giây, nhưng trong nháy mắt vẫn có thể đốt con hắc giao có lực chiến đấu đỉnh của chóp ở thế giới này thành tro bụi.
Nếu như giải hai phần tỉ tỉ thì có khả năng thành phố này sẽ bị thiêu rụi.
Tại sao lại nói có khả năng, vì xác suất lớn hơn là cả thế giới này cũng biến mất luôn…
Thế giới cổ xưa như 6666 còn bị hắn làm thịt thì cái thế giới không còn tồn tại pháp lực như thế giới này căn bản không chịu nổi chút dày vò của Dung Dữ.
Vòng Huyết Ngọc:…!Không có chi.
Chủ yếu là không dám để Đại ma vương toi mạng trong miệng hắc giao, Chủ thần đại nhân mà biết sẽ gọt nó liền.
Đại ma vương thật sự quá điên, hắn thế mà thờ ơ cược rằng nó sẽ mở phong ấn.
Hắn cược thắng rồi.
Vòng Huyết Ngọc không thể dùng thái độ đối với tù nhân để đối xử người yêu của Chủ thần đại nhân.
Dung Dữ nhặt túi bảo bối của hắc giao lên, lục lọi tìm được nội đan của Trì Ngư.
Vòng Huyết Ngọc cosplay hệ thống lạnh lùng thông báo: Hoàn thành nhiệm vụ lấy lại nội đan của Trì Ngư.
Độ dài nến Trường Minh của Trì Ngư đã đạt tiêu chuẩn, độ sáng ánh nến thiếu 5%, cậu ta còn có điều tiếc nuối.
Dung Dữ lấy được nội đan liền đi, không để ý đến đám nhóc phía sau.
“Oa, anh trai ơi anh siêu thật đó!” Nhóc rồng nhắm mắt theo đuôi Dung Dữ, hết sức sùng bái: “Anh còn siêu hơn anh trai em nữa! Em nghe nói ngàn năm trước anh trai cũng từng lên bờ đánh nhau với con giao đen đáng ghét này, mà hai bên đều thiệt cơ, phải bế quan ngàn năm mới khỏe lại.
Anh chỉ ra một đóm lửa đã diệt gã luôn rồi.”
“Đừng đi theo ta.” Dung Dữ rất không ưa đám nít ranh này, hắn cũng không phải bảo mẫu.
“Chúng ta là người chung đường mà, chúng em phải về biển, mà biển nằm ở hướng này.”
Nhóc rồng tung ta tung tăng, “Cuối cùng cũng được về nhà rồi!”
Nhóc vui vẻ ngâm nga một ca khúc.
Tai Dung Dữ động động: “Bài này ai dạy ngươi?”
Ngàn năm trước, người đánh cá kia cứu Trì Ngư rồi tiễn cậu về nhà, bài hát mà hắn dùng lá cây thổi cho cậu nghe chính là bài này.
Sau đó Trì Ngư tìm đến nhân gian, nhận ra ở nhân gian không có làn điệu này, mới cho rằng nhạc phổ đã thất truyền, hoặc là người đánh cá năm đó chỉ ngẫu hứng thổi mà thôi.
Nhưng bây giờ lại nghe được từ nhóc rồng.
“Anh nói bài hát này hả?” Nhóc rồng ngẩng đầu nói, “Là anh em sáng tác đó, anh ấy tinh thông âm luật, đã sáng tác rất nhiều ca khúc hay.
Mỗi lần trủy triều dâng lên rất nhiều tôm cá nhỏ bị dạt vào bờ, không tìm được đường về, anh thấy vậy bèn làm ca khúc này, mỗi ngày sau khi thủy triều hạ dùng ốc biển dưới đáy biển thổi, những tộc nhân không tìm được đường về nhà có thể men theo làm điệu này mà bình an trở về.
Đây là khúc Về Nhà của biển lớn chúng em.”
“Anh ngươi là ai?”
Nhóc rồng ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Anh của em giỏi lắm đó, anh ấy là Long Vương đại nhân.”
Ánh nến Trường Minh chợt lay động trong thoáng chốc.
Đèn hồn của Trì Ngư rực sáng.
Hết chương 24.
Chú thích:
*小萝卜头:Thể hiện nhiều ý nghĩa, trong đó có ý nghĩa chỉ những đứa trẻ.
*Ái chi dục kỳ sinh, ố chi dục kỳ tử (Một câu của Khổng Tử)
*Trích trong Tương Kiến Hoan kỳ 2 của Lý Dục:
Vô ngôn độc hướng tây lâu,
Nguyệt như câu.
Tịch mịch ngô đồng thăm viện,
Tỏa thanh thâu.
Tiễn bất đoạn,
Lý hoàn loạn,
Thị ly sầu.
Biệt thị nhất ban tư vị,
Tại tâm đầu.
Mình tạm dịch:
Lặng im một mình bước đến lầu tây,
Trăng như câu.
Cây ngô đồng trơ trọi sau viện
Khóa thu xanh
Cắt chẳng được,
Gỡ thêm rối,
Là ly sầu
Hẳn là có chút tư vị
Quanh quẩn đầu tim.
*Lửa tam muội: là lửa mà Hồng Hài Nhi trong Tây Du Ký thổi ra á, mọi người có thể gõ lửa tam muội để tìm hiểu thêm nó có từ đâu nha..