Đọc truyện Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần – Chương 13: Cá Chép Vượt Cửa Rồng 11
Lông mi Cố Minh Hoài run lên, vừa lấy lại tinh thần lập tức đẩy Dung Dữ ra.
Gương mặt ửng đỏ, anh nghĩ có thể là do nhiệt độ phòng tắm quá cao, nên toàn thân anh nóng đến phát sợ.
Sao cậu ấy lại hôn mình?
Sao cậu ấy lại có chân?
Cậu ấy hôn mình với chuyện cậu ấy có chân có liên quan với nhau không?
Trong đầu chủ tịch Cố lướt qua rất nhiều câu hỏi, nhưng một câu cũng không thể nói ra.
Não anh chết máy.
Kẻ gây họa Dung Dữ lại rất bình tĩnh, hắn miễn cưỡng dựa vào thành bồn, mở mắt: “Không phải muốn gội đầu à?”
Cố Minh Hoài nhìn chằm chằm chân hắn, muốn nói lại thôi.
Dung Dữ nhìn theo tầm mắt anh, lại thả hai chân vào trong nước, vờ như chưa có gì xảy ra: “Chắc là đến lúc nên mới hóa thành chân, tôi cũng không biết tại sao lại hoàn toàn biến thành người.”
Cố Minh Hoài không cho hắn cơ hội rũ bỏ mọi chuyện: “Vừa nãy cậu có ý gì?”
Dung Dữ khó hiểu hỏi: “Vừa nãy tôi làm gì?”
Cố Minh Hoài nhìn hắn chằm chằm: “Đừng giả ngu với tôi.”
Dung Dữ tỏ vẻ hoang mang.
Cố Minh Hoài chỉ đành phải nhắc thêm: “Cậu, hôn tôi.”
Dung Dữ nghiêng đầu: “Hôn là gì?”
“Đúng vậy,” Cố Minh Hoài không biết tại sao anh lại phải giải thích cái này, và bây giờ trông anh như một đứa thiểu năng, “Môi cậu, chạm vào môi tôi.”
“À thì ra vậy gọi là hôn.” Dung Dữ ra vẻ bừng tỉnh, diễn đến là nhuần nhuyễn vai chú cá ngây thơ vô tội, “Tôi chỉ đùa với anh thôi mà, thì ra chỗ đó của loài người không thể chạm vào hả?”
“Cũng không phải là không thể chạm.” Cố Minh Hoài theo phản xạ đáp, sau đó mới kịp phản ứng, “…!Không phải, không thể tự tiện chạm được, phải hai người có tình cảm với nhau mới có thể, chúng ta không thể.”
“Ồ.” Dung Dữ cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại hỏi: “Có tình cảm với nhau là như thế nào?”
“Cái này không quan trọng, quan trọng là,” Cố Minh Hoài nói ra chuyện mình để ý nhất, “Cậu có biết trao đổi nước bọt bẩn như thế nào
không?”
Dung Dữ: “…”
Dung Dữ: “Hơ?”
Cố Minh Hoài xoay người nặn kem đánh răng: “Tự cậu tắm đi, tôi phải đánh răng, không giúp cậu được.”
Dung Dữ: “???”
Dung Dữ: Trời ơi tại sao lại có loại người như này!
Vòng Huyết Ngọc: Bỏ cuộc đi, đừng mong có thể chữa khỏi bệnh sợ dơ, hắn không có cảm giác với anh.
Thần Mặt Trời là vị thần như thế nào chứ, ngài là ánh sáng của nhân loại, soi chiếu khắp vạn vật, nhân ái nhất mà cũng vô tình nhất, tuyệt đối sẽ không rung động vì ai.
Dung Dữ: Tự tắm thì tự tắm, xì.
Hắn tắm rửa sạch sẽ hẳn hoi, xả nước trong bồn ra sau đó cầm khăn lông lau người.
Cố Minh Hoài súc miệng cũng phải mười lần mới bỏ ly xuống, vừa xoay lại đã thấy một màn, người anh run một cái, lui về sau dựa vào bồn rửa mặt mới miễn cưỡng đứng vững được.
Dung Dữ ngồi trong bồn tắm đã xả hết nước, mặt như hoa đào, da như bạch ngọc, có thể thấy rõ hai chân thon dài trắng nõn, đường cong bắp đùi vô cùng mượt mà xinh đẹp.
Cả người không một mảnh vải.
Cố Minh Hoài quay sang chỗ khác như bị phỏng, vội vàng đi ra ngoài lấy một cái quần lót trong tủ ném vào: “Tự cậu mặc vào.”
Sau đó anh đợi trong phòng ngủ.
Nóng bỏng trên mặt vẫn còn đó.
Dung Dữ thử mặc, quần lót lớn hơn một size, lỏng lẻo vắt ngang thắt lưng, giống như đang chơi trò gợi cảm.
Vòng Huyết Ngọc: Anh thua.
Dung Dữ lơ đễnh: Đây là số liệu thân thể của Trì Ngư, liên quan gì đến tao.
Hắn cao giọng gọi: “Ngài Cố ơi!”
Giọng Cố Minh Hoài truyền từ phòng ngủ vào, trầm thấp căng thẳng: “Có chuyện gì?”
“Anh có thể vào đây chút không?” Dung Dữ giọng rầu rầu, “Tôi đứng không nổi.”
Vòng Huyết Ngọc: Anh có chân rồi còn không tự đi à?
Dung Dữ: Không, trước kia tao toàn bay.
Vòng Huyết Ngọc: Anh nhìn tôi có giống đang tin anh không?
Dung Dữ: Tao là cá chép tinh mới hóa được chân, sao đi liền được.
Không thể phá thiết lập nhân vật được.
Vòng Huyết Ngọc: Được, rất chuyên nghiệp.
Dung Dữ: Hơn nữa như thế này hắn có thể nắm tay dắt tao đi, không phải sẽ hút được linh khí à?
Vòng Huyết Ngọc: Suy nghĩ chu đáo cẩn thận ghê.
Sau nụ hôn lúc nãy, giá trị linh khí tăng đến mức có thể duy trì hình người một tuần, phần trăm giảm cũng rất chậm.
Sau khi Dung Dữ hút đầy giá trị linh khí, giống như nạp đầy pin thì hắn mới có cảm giác an toàn.
Bóng dáng cao lớn của Cố Minh Hoài xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh, anh cũng hỏi một câu như Vòng Huyết Ngọc: “Cậu có chân mà?”
Dung Dữ nghiêm túc đáp: “Con người mới sinh đã có chân, nhưng cũng không đi liền được.”
Cố Minh Hoài: “Coi như tôi chưa nói gì.”
Anh cúi người bế Dung Dữ từ trong bồn tắm ra, đôi chân mềm mại nhẵn nhụi, tốt hơn nhiều so với đuôi cá.
“Để tôi gọi người đem quần áo size nhỏ hơn cho cậu.” Cố Minh Hoài nói, “Mấy ngày nay cậu tập đi đi.”
Anh không muốn ôm tới ôm lui như vậy nữa, nhưng cũng không thể mặc kệ Dung Dữ.
Dung Dữ được anh thả xuống giường, ngồi xổm ngửa đầu nhìn: “Vậy anh dạy tôi đi.”
Cố Minh Hoài khó tin hỏi: “Này còn cần phải dạy à?”
Dung Dữ cây ngay không sợ chết đứng: “Dù sao anh cũng phải đỡ tôi, bị té rất đau.”
Cố Minh Hoài lạnh lùng rót canh gà* cho Dung Dữ: “Té ở đâu thì tự bò dậy ở đó.”
(Chicken Soup: Súp gà cho tâm hồn)
Dung Dữ mất hứng: “Vậy thôi anh ôm tôi đi.”
Cố Minh Hoài giống như vị phụ huynh nghiêm khắc, đang dạy dỗ đứa trẻ ngây thơ chưa trải sự đời nhà mình rằng, xã hội rất hiểm ác: “Tôi sẽ không chiều cậu nữa.
Thế giới loài người rất phức tạp, cậu cũng không thể cứ ở nhà đợi tôi.
Đừng mù quáng tin tưởng bất kỳ ai, đừng lệ thuộc vô điều kiện vào bất kỳ người nào, đừng mang tương lai của cậu gửi gắm cho bất kỳ kẻ nào, nếu có một ngày người khác không lo cho cậu—ưm…”
Lại một nụ hôn bất ngờ ập tới.
Dung Dữ lười nghe anh giảng đạo, vậy nên dứt khoát chồm tới chặn miệng anh.
Con ngươi Cố Minh Hoài co rút, tất cả lời muốn nói đều nghẹn lại.
Dung Dữ giương mắt nhìn anh: “Nếu tôi nói, tôi muốn thì sao?”
“Anh sẽ lo cho tôi, đúng không?”
Cố Minh Hoài không đáp, anh im lặng ba giây, sau đó chạy vào phòng vệ sinh súc miệng.
Dung Dữ nằm xuống, môi nở nụ cười, có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
Vòng Huyết Ngọc:…!Chuyện này rất buồn cười à?
Dung Dữ: Sao mày hiểu được niềm vui của tao.
Vòng Huyết Ngọc: Ừ không hiểu, hay chúng ta quan tâm nhiệm vụ chút đi.
Lúc biến được hai chân, Dung Dữ cũng nhận được kịch bản của thế giới này.
– –
Thế giới này đánh số 4082, đứa con số mệnh là Trì Ngư, là một cá chép tinh ngàn năm.
Ngàn năm trước, Trì Ngư chỉ là một con cá chép đỏ mới có linh trí chưa thể hóa thành người, bị một thôn dân vớt từ sông lên, muốn mang về nướng ăn.
Một người đánh cá cùng thôn thấy con cá chép này vừa lớn vừa đẹp, cảm thấy có linh trí, ăn thì không ổn nên dùng tiền bán cá một ngày mua cá chép.
“Này cá, mau bơi đi đi, đừng để bị bắt nữa nhé.” Người đánh cá trẻ tuổi nói với nó.
Cá chép đỏ cứ bơi quanh quẩn trong sông không đi, muốn ghi nhớ gương mặt của ân nhân.
Người đánh cá cười tủm tỉm nhìn nó: “Không tìm được đường về à? Vậy tao thổi cho mi nghe bài hát nhé, mấy nhóc con trong thôn nghe được bài này đều có thể về nhà.”
Nói xong người đánh cá mới hái một lá cây, đặt trước miệng thổi một điệu dân gian dễ nghe.
Cá chép đỏ nghe giai điệu này, quyến luyến bơi tại chỗ mấy vòng, vẫy đuôi một cái sau đó bơi đi mất.
Đến khi cá chép đỏ cố gắng tu thành người, nhân gian thoắt cái đã qua mấy trăm năm, thôn đánh cá nhỏ ban đầu đã trở thành phế tích, mà mộ người đánh cá cũng không có chút tung tích nào.
Trì Ngư tự đặt tên cho mình là Ngư ( 渔), chính là muốn ghi nhớ thân phận của ân nhân, cậu phải tìm ân nhân đã đầu thai để trả ơn.
Trì Ngư tìm rất nhiều năm, từ cổ đại đến thế kỷ mới, thôn đánh cá nhỏ lại trở thành bãi biển của thành phố sầm uất giàu có.
Cuối cùng trong một lần tình cờ cậu cứu được một người đàn ông đuối nước, mà người đàn ông đó có gương mặt giống y đúc ân nhân.
Tìm được ân nhân Trì Ngư vui mừng quá đỗi.
Cậu biết kiếp này ân nhân tên Trương Văn Phàm, cuộc sống rất khó khăn, vì làm ăn đầu tư thất bại nên mới nhảy sông tự tử.
Người phàm nói, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp.
Trì Ngư lại không hiểu chuyện khác giới tính, ngây thơ nói với Trương Văn phàm rằng bằng lòng đi theo gã.
(* Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.)
Trương Văn Phàm sợ đồng tính, nghe cậu nói vậy thấy tởm muốn chết, cũng không quan tâm chuyện người ta mới cứu gã, chỉ muốn thằng gay này cút xa ra.
Nhưng khi Trì Ngư cầm đến một đống tiền vàng, Trương Văn Phàm lúc này mới sáng mắt.
Gã cần một khoản tiền để lập nghiệp lại, nếu người này vừa ý thân thể gã, gã tạm thời đồng ý cũng không sao.
Vậy nên Trương Văn Phàm đồng ý làm bạn trai Trì Ngư, vờ vịt nói, nhà gã khá truyền thống, trước khi có sự nghiệp ổn định thì không được kết hôn, trước kết hôn không được lên giường.
Nhưng thật ra gã thấy tởm khi nhìn chỗ đó của đàn ông.
Trì Ngư nào hiểu được mấy chuyện của con người, nên đều nghe lời Trương Văn Phàm.
Cá chép là một chậu châu báu, số tài sản đó là do Trì Ngư tích góp mấy trăm năm, cậu nói dối là tài sản cha mẹ để lại, khoản tiền đó cũng đưa cho Trương Văn Phàm gây vốn làm ăn.
Trương Văn Phàm thoải mái nhận lấy dâng hiến của Trì Ngư.
Gã cảm thấy mình sống với một người đàn ông đã quá thiệt cho gã, là Trì Ngư muốn sống chung với gã, trả giá như thế là xứng đáng.
Cá chép tinh ngàn năm có thể đem đến may mắn.
Có Trì Ngư trấn nhà, sự nghiệp của Trương Văn Phàm ngày càng phất lên, tài nguyên dồi dào, rất nhanh đã trở thành ông chủ lớn có danh tiếng.
Lúc này, tài sản ban đầu Trì Ngư mang đến đã hết, công ty của Trương Văn Phàm mỗi ngày đều có thể làm ra khá nhiều tiền.
Gã đá Trì Ngư, đuổi Trì Ngư đang không còn một đồng ra khỏi nhà.
Trương Văn Phàm tự coi mình đã là người có tiếng, không muốn có scandal với gay.
Nhưng Trì Ngư cũng không quá khó chịu.
Cậu sống chung với Trương Văn Phàm không phải vì yêu, mà là vì trả ơn.
Yêu là gì, đến nay cậu còn chưa hiểu.
Nếu ơn đã trả rồi, cậu lại tìm một chỗ thích hợp để tu luyện.
Trương Văn Phàm có sự nghiệp thành công, thời tới cản không kịp.
Cho đến một ngày gã gặp một tên đạo sĩ, đạo sĩ nói trên người gã có yêu khí, có lẽ đã tiếp xúc với yêu quái trong thời gian dài.
Trương Văn Phàm vốn chả tin, nhưng đạo sĩ kia cũng ghê gớm, thuận miệng nói trúng rất nhiều bí mật của gã.
Trương Văn Phàm mới dần để ý, chợt biến sắc, nhớ tới Trì Ngư.
Chuyện trước kia dần hiện lên trong đầu gã.
Mỗi ngày Trì Ngư đều phải ngâm nước rất lâu, gã còn từng cười nhạo cậu trai tráng gì mà thích ở sạch thế.
Trì Ngư luôn không ăn cá chép, trên bàn ăn vừa nhìn thấy đã nôn mửa…
Gã còn phát hiện trên giường có một miếng vảy cá.
Tất cả đều có câu trả lời.
Trương Văn Phàm cực kỳ hoảng sợ, vừa nghĩ đến chuyện đã sống cùng một con yêu quái lâu như thế lại run cầm cập, cũng sợ Trì Ngư quay về trả thù vì gã đã đuổi cậu đi, vội vàng báo địa chỉ và tin tức của Trì Ngư cho đạo sĩ.
Hai người chọn ngày đến chỗ ở của Trì Ngư, Trương Văn Phàm vờ tới tìm Trì Ngư nói chuyện.
Trì Ngư không chút phòng bị Trương Văn Phàm, sơ suất nên bị trúng kế, mất hết pháp lực.
Đạo sĩ thừa cơ nhảy ra thu phục, moi nội đan cậu, Trì Ngư bị biến về nguyên hình.
Đạo sĩ cầm nội đan đi.
Trương Văn Phàm muốn diệt cỏ tận gốc lại không dám tự ra tay, nên bắt cá bán cho ông chủ hàng cá ngoài chợ, sau đó Trì Ngư bị khách mua đi, tối đó đã trở thành món ăn trên bàn.
Mượn dao giết cá, vô cùng ác độc.
Yêu thì lấy ơn báo đáp, người lại lấy oán trả ơn.
Khi cá chép được một nghìn tuổi, sẽ có cơ hội vượt cửa rồng, hóa thành rồng, ngao du bốn bể.
Trì Ngư lại chết vào năm 999 tuổi, chết trên dao thớt, bỏ mạng vì lòng người..