Đọc truyện Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu – Chương 48: Diệp Cung
“Nàng ta tên Phương Vi, là thân tỷ tỷ của Đường Lạc.
Phương gia ở phủ Hàng Châu, nàng có từng nghe qua chưa?” Diệp Mạch đè lại thân hình kích động của Tần Hảo, để nàng bình tĩnh lại: “Tần Cẩn rất giống mẹ đẻ của hắn là Thu Di Nương, cho nên bộ dạng giống với Phương Vi có thể chỉ là trùng hợp.”
“Không phải, giữa hai người bọn họ khẳng định có quan hệ.
Phu quân, chàng chưa thấy qua người thật của Tần Cẩn nên không biết hắn đến cùng trông như thế nào.
Trên bức họa, hắn đã giống nữ tử này năm sáu phần, nếu là người thật, tuyệt đối có thể giống bảy phần.
Tần Cẩn không giống phụ thân, my vũ (trán; vùng trên hai lông mày ) của hắn không hề giống phụ thân chút nào..”
“Ta đã bảo Trúc Cẩm xếp người vào Tần gia, nàng yên tâm, bọn họ không có việc gì.
Sự việc cụ thể còn phải chờ sau khi Trúc Cẩm trở về, chúng ta lại hỏi kỹ càng.”
Chuyện này, vẫn đè nén ở trong lòng Tần Hảo.
Kỳ thật có người của Diệp Mạch trông chừng, Tần gia sẽ không gặp chuyện không may, nhưng nàng vẫn lo lắng, chuyện này cũng thúc đẩy nàng nghĩ đến việc nhất định phải lại mặt.
Thời tiết bước vào mùa đông, thân mình Diệp Mạch đã khỏe hẳn.
Bởi vì nguyên nhân hai chân Diệp Mạch, người hầu hạ trong viện càng ngày càng ít.
Còn lại đều là tâm phúc, cho dù biết được hai chân Diệp Mạch đã phục hồi như cũ, cũng sẽ không truyền ra bên ngoài.
Tần Hảo đứng ở cửa phòng, bầu trời phía xa mù mịt, vào chiều tối thường có gió lớn.
“Cô nương? Người đang lo lắng cho Cô gia sao?” Lục La cầm một kiện áo choàng lông bạch hồ choàng lên người Tần Hảo: “Cơm tối đã chuẩn bị xong, người có muốn đi thư phòng nhìn xem cô gia hay không?”
Tần Hảo lẳng lặng lắc đầu: “Trúc Cẩm vừa trở về, sẽ có rất nhiều chuyện cần nói cho phu quân.
Cơm tối trước chờ một chút, chờ phu quân đã trở lại hãy dùng cơm đi.
Đúng rồi, Diệp Cung khi nào thì có thể quay về kinh?”
Diệp Cung hộ tống đội ngũ hòa thân đi Tấn quốc, đã đi mấy tháng.
Dựa theo đường xá tính ra hắn cũng nên trở lại rồi.
“Nhị thiếu gia trở về hẳn là phải tiến cung diện kiến Hoàng Thượng trước, khi hắn tiến cung, Hầu phủ phải nhận được tin tức.
Cô nương, Cô gia đã trở lại.” Lục La nhắc nhở Tần Hảo.
Tần Hảo ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt Diệp Mạch trông không tốt lắm.
“Thay quần áo, ta phải vào cung.” Diệp Mạch không nhanh không chậm nói, thần sắc ánh mắt cũng không sốt ruột, nhưng lời hắn nói ra là không thể nghi ngờ.
Tần Hảo giúp hắn thay quần áo, trong lúc thay quần áo hỏi đã xảy ra chuyện gì.
“Diệp Cung đã chết.”
“Đã chết?” Tần Hảo không thể tin che miệng, phòng ngừa mình thét chói tai: “Hắn không phải đưa đội ngũ hòa thân đi Tấn quốc sao? Lẽ nào Tấn quốc sẽ xuống tay đối với hắn? Làm sao đang yên lành hắn lại chết..”
Sắc mặt Diệp Mạch khó coi, đối với chuyện của Diệp Cung chỉ còn lại chán ghét: “Bởi vì bản thân hắn muốn chết! Sau khi đội ngũ hòa thân đến Tấn quốc, hắn ở đó tham gia hôn lễ của Tam hoàng tử cùng Diệp Châu xong sẽ quay trở về.
Diệp Cung bản tính khó sửa, đến Tấn quốc liền coi trọng thiếp thất ban đầu của Tam hoàng tử.
Vào ngày thành thân, liền cùng thiếp thất kia vụng trộm tằng tịu.”
Việc làm này của Diệp Cung..
thật sự là rất dọa người!
“Nhưng vì sao Diệp Cung lại chết? Hai nước trong lúc này, không phải là không giết sứ giả sao? Diệp Cung đã làm sai, lẽ ra Tấn quốc nên đuổi người trở về để Hoàng Thượng định đoạt sinh tử của hắn.”
“…”
Diệp Mạch lạnh lùng cười cười: “Hắn là tự mình ngã chết.”
Ngã chết..
kinh ngạc mới vừa rồi của Tần Hảo còn chưa hết, lại nghe được một tin tức bất ngờ như vậy.
“Ngay vào hôm sự việc phát sinh, hắn vì để không bị người của Tấn quốc Tam hoàng tử bắt được, nên đã lựa chọn tháo chạy.
Không quen chỗ ở, lại không quen đường đi trong phủ đệ Tam hoàng tử, từ trên núi giả ngã xuống, đập đầu xuống đất trực tiếp ngã chết.”
Diệp Mạch thật khinh thường, khinh thường Diệp Cung gây chuyện khắp nơi, càng thêm ghét bỏ.
Ở kinh thành gây chuyện thị phi cũng thôi đi, còn làm xấu mặt đến tận Tấn quốc!
Bởi vì hắn làm ra chuyện ngu xuẩn, hiện giờ hoàng thất và triều thần Tấn quốc đều khinh thường bọn họ.
Vai trò của hòa thân công chúa cũng sớm mất hiệu lực.
Quan tài của Diệp Cung theo chặng đường của đội ngũ hòa thân mà vận chuyển trở về.
Đội ngũ hòa thân phải trước tiên về hoàng cung phục mệnh, nhưng quan tài điềm xấu thì không thể tới gần hoàng cung, cho nên lúc đó đoàn người hộ tống quan tài trở về Lư Dương Hầu phủ trước.
Diệp Mạch ngẫm nghĩ, vẫn quyết định mang theo Tần Hảo cùng đi, để nàng chờ trong xe ngựa là được.
Hiện giờ trong phủ không có người làm chủ, Diệp Huy sẽ bảo Tần Hảo lo liệu tang lễ của Diệp Cung.
Nhưng Diệp Mạch cũng không muốn Tần Hảo nhúng tay.
Sắc mặt Hoàng Thượng rất khó nhìn, Diệp Cung gặp chuyện không may thì người mất mặt vẫn là ông.
“Vốn là chiếm thế thượng phong trong việc hòa thân, cuối cùng lại bởi vì đồ vô liêm sỉ đó mà bị vây vào thế hạ phong!” Trong ngự thư phòng một mảnh hỗn độn, đồ đạc trên bàn toàn bộ rơi trên mặt đất, không ít đồ sứ tứ phân ngũ liệt.
Diệp Huy tới ngự thư phòng trước Diệp Mạch một bước, hiện giờ chỉ có một mình hắn chịu đựng lửa giận của Hoàng Thượng.
Thái tử và Diệp Mạch chạm mặt nhau ở cửa ngự thư phòng, hai người đều dừng lại, vẫn chưa đi vào.
Tiểu thái giám canh cửa trong lòng sốt ruột, thái tử và Diệp đại thiếu gia đến cũng đã đến, lại cùng lựa chọn không đi vào.
Bên trong Hoàng Thượng đang rất tức giận, một mình Lư Dương Hầu tiếp nhận cơn giận kia, hắn nghe cũng cảm thấy đáng thương.
“Ngươi không đi vào?” Diệp Mạch nhướng mày.
Thái tử cười khẽ: “Ta có ngốc như vậy không? Nhất là ngươi còn ở đây, sao ta có thể bỏ lại ngươi một mình đi vào?”
Diệp Mạch ghét bỏ liếc thái tử liếc một cái, tự mình điều khiển xe lăn cách xa thái tử một bước.
Thái tử: “…”
Có ý gì, đây là đang ghét bỏ hắn?
Bất quá, xe lăn có nhanh, sao có thể theo kịp đôi chân người?
Thái tử bước một bước dài liền đứng vững bên cạnh Diệp Mạch: “Chuyện Diệp Cung, ngươi thấy thế nào? Hắn thật sự là tự mình ngã chết? Hơn nữa, làm sao có thể khéo như vậy, lại cố tình coi trọng ái thiếp của Tam hoàng tử?”
“Chúng ta nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là..
Hoàng Thượng muốn cho người khác nghĩ như thế nào.”
Nghe vậy, thái tử tùy ý cười nói: “Quả nhiên cùng ta không mưu mà hợp nha! Tấn quốc làm càn đã đủ lâu, đúng lúc nhân cơ hội này thu thập.”
Diệp Mạch mặt không chút thay đổi giội gáo nước lạnh vào mặt hắn: “Trong triều cũng không có võ tướng có thể đảm đương nhiệm vụ lớn lao.
Ngươi muốn thu thập Tấn quốc, cũng phải tìm ra một người có thể nắm giữ ấn soái xuất chinh.”
Tiếng cười của thái tử bỗng im bặt, ghét bỏ trừng Diệp Mạch.
Quả nhiên là người ngại chó ghét, khó trách ngay cả Lư Dương Hầu là cha ruột cũng không muốn thấy hắn!
Chỉ có điều Diệp Mạch nói chính là sự thật, hiện giờ trong triều đích thực không có tướng quân có thể nắm giữ ấn soái xuất chinh.
Người dũng mãnh thiện chiến cùng đã lớn tuổi, những người còn lại làm tiểu binh tiểu tốt còn được, nhưng muốn làm một tướng quân có thể thống lĩnh tam quân lại không đủ lão luyện.
Tiểu thái giám gác cửa hận không thể khép lại ngũ quan, thái tử gia đang nói đều là quốc gia đại sự, hơn nữa hiện tại hai người còn đang tính toán như thế nào tính kế Tấn quốc..
Hắn hẳn là nên tránh một chút, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình không phải sao?
“Thái Tử, Diệp thiếu gia, Hoàng Thượng thỉnh nhị vị đi vào.”
Thái tử bắn một ánh mắt hướng tới Diệp Mạch, Diệp Mạch vẫn mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước, không cho thái tử tí xíu dư quang nào.
Hoàng thượng mới vừa phát tiết tức giận, hiện giờ cảm xúc vững vàng không ít.
Khi đối mặt thái tử và Diệp Mạch, miễn cưỡng có thể tâm bình khí hòa nói chuyện: “Chuyện của Diệp Cung, hai người các ngươi thấy thế nào?”
Diệp Mạch trầm mặc, thái tử chỉ có thể nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng việc này không sai ở chúng ta.
Hiện giờ đều là lời nói của phía Tấn quốc truyền ra, không có người của chúng ta làm chứng, nguyên nhân cái chết của Diệp Cung vẫn không thể xác định.
Nhưng bất luận như thế nào, Diệp Cung là chết ở Tấn quốc.
Hai nước không chém sứ giả là chuyện ước định tục thành[1], tuy rằng Diệp Cung không tính là sứ thần, nhưng lại bỏ mình ở trên đường đưa công chúa hòa thân.
Theo lý, Tấn quốc cần cho chúng ta một lời giải thích.”
[1] (约定俗成) ƯỚC ĐỊNH TỤC THÀNH: Ước định mà thành (tồn tại lâu dài nên thành phong tục, luật lệ)
Hoàng Thượng không lập tức quyết định, mà hướng tới Diệp Mạch nói: “Ngươi và Thái Tử có cùng suy nghĩ?”
Diệp Mạch gật đầu: “Diệp Cung đã chết, chi bằng chúng ta dùng cái chết của Diệp Cung làm đề tài.
Cho dù chúng ta bất động, Tấn quốc khẳng định sẽ hành động.”
Hoàng Thượng lẳng lặng suy xét, ánh mắt nhìn Diệp Huy càng thêm lạnh: “Diệp Mạch là đích tử của ngươi, Trẫm đã sớm nói qua hắn thích hợp với vị trí Thế tử Lư Dương Hầu nhất.
Ngươi nhìn xem, hắn so với ngươi còn thấy rõ ràng hơn! Vừa rồi Trẫm hỏi ngươi việc này làm sao bây giờ, ngươi chỉ lo nói Diệp Cung là vô tội, chuyện của triều đình lại không đưa ra được đề nghị gì! Ngươi thật sự tưởng rằng Trẫm mắt mù tâm manh? Trẫm có thể không biết Diệp Cung là kẻ bại hoại đức hạnh?”
Nỗi phiền muộn trong lòng Diệp Huy ngày càng trầm trọng, bị Hoàng Thượng răn dạy trước mặt Diệp Mạch, khuôn mặt già nua của hắn cũng không biết để đâu.
Trên đường quay về Hầu phủ, Diệp Huy đi phía trước, Trúc Cẩm đẩy Diệp Mạch đi ở phía sau.
Bên cạnh xe ngựa, Diệp Huy do dự một hồi, xoay người nhìn về phía Diệp Mạch, ngữ khí bố thí: “Ngươi cùng Thái Tử quan hệ như thế nào? Rất tốt hay chỉ là qua lại bình thường? Ngươi là đích tử, vị trí thế tử này nếu ngươi thật sự muốn, ta có thể thỉnh phong cho ngươi.”
“Ta không có hứng thú với vị trí thế tử Lư Dương Hầu phủ.” Diệp Mạch nhẹ nhàng nói một câu, khiến cho Diệp Huy gần như đứng tim.
“Ngươi đừng giả vờ.
Mấy năm nay nếu không phải vì thế tử vị, vì sao ngươi lại xa lạ với ta như vậy? Hơn nữa, vì sao phải nhằm vào mấy đệ muội của ngươi?” Hắn không tin Diệp Mạch thật sự không có hứng thú với vị trí thế tử.
Dù sao, tước vị hầu tước đã không thấp.
Trở thành thế tử, tương lai chính là Lư Dương Hầu.
Hắn vẫn cho rằng, Diệp Mạch đây là vịt chết mạnh miệng, chính là đang cố ý khích hắn.
Diệp Mạch thở dài, đồng tình nhìn Diệp Huy: “Ta nói ta không có hứng thú, ông nghe không hiểu sao? Chẳng qua là cái Hầu tước, ta còn không có hứng thú đi tranh.
Diệp Cung đã chết, ông có thể lưu lại thế tử vị cho Diệp Lục.”
Diệp Mạch lên xe ngựa rời đi, Diệp Huy nhìn chằm chằm xe ngựa kia, hận không thể chọc ra hai cái lỗ.
Lư Dương Hầu phủ đã bố trí xong linh đường, Hoàng Thượng không để người Hầu phủ xử lý tang lễ, mà chọn một quan viên của lễ bộ đến xử lý.
Cùng lúc đó, tam quân tu chỉnh, biên thành chỗ giáp với Tấn quốc đã gia tăng rất nhiều quân phòng thủ trong mấy ngày này.
Tang lễ của Diệp Cung được làm long trọng náo nhiệt, mọi người trong kinh thành đều biết!
Theo chỉ thị cố ý vô tình của Hoàng Thượng, chi tiết cụ thể của tang lễ đã truyền đến Tấn quốc, mà nguyên nhân cái chết của Diệp Cung được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành.
Tấn quốc hậu tri hậu giác, mới phát hiện đã bị người sắp đặt.
Rõ ràng là chuyện chiếm thế thượng phong, lại bởi vì xuống tay chậm, mà bị người lật ngược lại một quân!
Lư Dương Hầu phủ người đến người đi, người đến phúng viếng nhiều hơn so với khi Trầm Quân Như mất.
Tùng Cảnh viện là nơi yên tĩnh duy nhất trong phủ, Diệp Mạch đã mấy ngày không lộ mặt.
“Phu quân còn đang lo lắng chuyện ai nắm giữ ấn soái xuất chinh sao?”
“Trong triều văn thần chiếm đa số, tính đi tính lại, hiện giờ chỉ có một mình Bình Dương Hầu có năng lực.” Diệp Mạch xoa nhẹ mi tâm: “Ý của Thái Tử cũng là Bình Dương Hầu.
Nhưng Bình Dương Hầu có thể xuất chinh, cũng không thể để một mình ông ấy gánh vác trọng trách này.
Ngẫm nghĩ lại, còn có một Cố Sầm.”
“Biểu ca? Nhưng không phải biểu ca say mê buôn bán sao?” Tần Hảo kinh ngạc khi nghe nói là Cố Sầm.
Cố Sầm người này, mấy năm nay ở trước mặt mọi người đều biểu hiện là không làm gì cả.
Lần trước giúp đỡ thái tử tiếp đãi sứ thần xem như là việc tử tế đầu tiên mà hắn làm.
Diệp Mạch cười khẽ, nắm ngón tay nàng thưởng thức, người Tần Hảo gầy, nhưng mười ngón tay lại nhiều thịt: “Hắn là thích hợp nhất.
Hôn sự cùng công chúa còn chưa được giải trừ, hắn với tư cách là Phò mã, thích hợp nhất để đi theo Bình Dương Hầu xuất chinh.
Thứ nhất, hắn sau này cũng coi như là hoàng thân quốc thích.
Thứ hai, ta tin vào năng lực của biểu ca.
Mấy năm nay chẳng qua là che giấu, hắn vốn có năng lực.”
.