Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 45: Xin Giúp Đỡ


Đọc truyện Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu – Chương 45: Xin Giúp Đỡ


“Nàng là cố ý?” Diệp Mạch cất bức họa trên tay trước khi Tần Hảo vào phòng.

“Mới vừa rồi chàng giấu cái gì? Ta thấy hình như là bức họa.” Tần Hảo đi đến bên giường, hướng tới Diệp Mạch vươn tay.

Nếu không phải thú nàng có thể xem thì Trúc Hoài sẽ không đưa đến đây, mà sẽ trực tiếp đưa đến thư phòng.

Diệp Mạch cầm chặt bức họa, tự nhiên nói: “Là tin tức Trúc Cẩm gửi về, chờ hôm nay châm cứu xong, ta lại nói cặn kẽ với nàng.”

Nhắc tới châm cứu, Tần Hảo lập tức nhớ đến chuyện quan trọng nhất hôm nay.

“Vậy chàng nằm đi, ta đi kêu lão Cố.”

“Không cần, lão phu đã đến đây.” Lão Cố cầm một bộ ngân châm rất đầy đủ bước vào, sau khi trải ra, chỉ thấy một loạt ngân châm có kích thước khác nhau ở trên đó.

Ngân châm nhỏ còn tốt, cái to kia..

Tần Hảo âm thầm xoa xoa cánh tay, nuốt nước miếng: “Lão Cố, phu quân lần này châm cứu dùng ngân châm nào?”

Lão Cố cười thần bí, cầm một đám ngân châm to nhất kia đặt lên bàn: “Hàn độc ở trong cơ thể tiểu tử này nhiều như vậy năm, đương nhiên là phải dùng ngân châm to nhất.”

Tần Hảo che môi kinh hô, ngân châm to như vậy châm vào người thì đau cỡ nào? Phu quân da mịn thịt mềm, lần này phải lưu lại bao nhiêu vết máu đây?

Diệp Mạch bất đắc dĩ đỡ trán, khẽ thở dài: “Lão Cố, người cũng đừng dọa nàng.”

Lão Cố hừ lạnh, bộ râu chải gọn gàng run lên: “Ai nói lão phu hù dọa nàng? Tuy rằng không dùng hết tất cả, nhưng nên dùng vẫn phải dùng.
Nha đầu, ngươi đi lấy mấy bồn nước ấm vào đi.
Quá trình khư độc như thế này sẽ rất thống khổ, nếu ngươi đau lòng tiểu tử này thì ra bên ngoài chờ.”

Tần Hảo nắm chặt tay Diệp Mạch lắc đầu: “Ta ở đây cùng phu quân.”

Chuẩn bị xong hết thảy, lão Cố bắt tay vào việc, trên ngân châm thấm nước thuốc được đặc biệt bào chế, đem Diệp Mạch châm thành một con nhím.

Trên tay, trên đùi, trên đầu, tất cả đều là ngân châm.

Một lát sau, sắc mặt Diệp Mạch càng lúc càng ửng hồng, máu đỏ tươi trên đầu ngón tay chảy ra.

“Lão Cố?” Tần Hảo đè lại tay Diệp Mạch đang run rẩy, nhìn vẻ mặt không chút thay đổi và căng thẳng của lão Cố, cầu cứu: “Cơ thể trúng độc, máu chảy ra không phải nên là màu đen sao?”


“Máu đen mà ngươi nói, cũng không phải tất cả độc đều như vậy.
Nha đầu, đè lại, ngàn vạn lần đừng để cho hắn lộn xộn.”

Mắt thấy Diệp Mạch giãy dụa càng lúc càng lợi hại, Tần Hảo cao giọng kêu Trúc Hoài tiến vào: “Trúc Hoài, ngươi tới giúp ta.”

Diệp Mạch cắn răng chống lại khí tức nóng lạnh trong cơ thể, khi nóng khi lạnh, xung đột khiến cả người hắn đau đớn.

Thuốc trên ngân châm và thuốc uống mấy ngày trước sinh ra tác dụng, đẩy nhanh lưu lượng máu trong cơ thể Diệp Mạch.

Sau đó, lão Cố ngửi ngửi máu trong bát, xác định mùi hương quỷ dị kia không còn nữa mới buông người ra: “Buông hắn ra, không sao rồi.
Kế tiếp nghỉ ngơi thật tốt một tháng là có thể không khác người bình thường.”

Cơ thể được buông ra còn đang run nhè nhẹ, Tần Hảo không xác định hỏi: “Thật sự không sao chứ? Phu quân chàng như vậy..”

“Quá trình khư độc nhìn như đơn giản, nhưng bản thân người được khư độc khẳng định khó chịu.
Dược tính bên trong bá đạo, xung đột các kiểu, bây giờ hắn còn đau đớn là chuyện bình thường.
Nha đầu, lão phu nhớ là ngươi có một nha hoàn hầm canh rất giỏi, bảo nàng mỗi ngày nấu chút canh bổ máu dưỡng khí cho tiểu tử này ăn vào.”

Tần Hảo ghi nhớ: “Vậy có cần uống dược gì khác hay không?”

“Là dược ba phần độc, có thể uống ít thì uống ít thôi.
Hơn nữa, tiểu tử này giấu diếm rất giỏi, lão phu suýt chút nữa đã làm theo ý hắn.”

Tần Hảo không rõ nguyên do, không hiểu lời lão Cố có ý gì.

Cho đến khi lão Cố chỉ vào chân Diệp Mạch, Tần Hảo lập tức hiểu được, thẹn thùng nói: “Lão Cố đừng để bụng, phu quân cũng là không còn cách nào.
Ta tại đây thay chàng nhận lỗi với người.”

“Được rồi được rồi, hắn nhịn nhiều như vậy năm coi như là nhịn đủ rồi, người hãy chăm sóc hắn thật tốt.
Lão phu đây, cũng có thể trở về cho lão tiểu tử Kì Dương Bá kia một lời giải thích.
Nha đầu, đây là chỗ ở của lão phu ở ngoài thành, về sau nếu các ngươi có chuyện gì, có thể tới nơi này tìm lão phu.”

Tần Hảo mất mác nhìn ông: “Bây giờ người phải đi sao? Thời gian trước người vì tìm dược cho phu quân mà ngàn dậm bôn ba, không bằng ở lại Hầu phủ thêm một thời gian nữa, chờ nghỉ ngơi tốt lại trở về đi.”

“Không cần, trong nhà lão phu còn có tiểu tôn tử phải chăm sóc.
Đi ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.

Để ngừa vạn nhất, lão phu để lại phương thuốc này.
Nếu đồ bổ vô dụng với tiểu tử này thì hãy chiếu theo phương thuốc này bốc thuốc cho hắn.”

Lão Cố khăng khăng phải đi, Tần Hảo ngăn cản cũng không được: “Ta đây tiễn người.”

Chờ nàng trở lại trong phòng, Diệp Mạch đã ngừng run rẩy.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ngủ.”

Chẳng ai có thể đồng cảm trong quá trình khư độc.
Từ việc Diệp Mạch run rẩy ngấm ngầm chịu đựng, cùng với trên trán không ngừng toát ra mồ hôi, Tần Hảo vẫn có thể biết hắn hẳn là rất khổ sở.

“Trúc Hoài, nơi này để ta trông.
Ngươi bảo Tử La đổi nước ấm mới mang vào, sau đó đi giúp Lục La nấu canh đi.”

Diệp Mạch ra nhiều mồ hôi như vậy, trên người nhầy nhụa chắc chắn không thoải mái.

Tử La bưng nước vào xong liền đi ra, trong phòng chỉ còn lại Diệp Mạch và Tần Hảo.

Ngón tay Tần Hảo run rẩy, cắn răng cởi áo Diệp Mạch.
Nước ấm rơi lên da thịt gầy yếu của hắn, cùng lúc đó, bàn tay Tần Hảo cũng chạm vào thân mình mát lạnh.

“Ưm..” Diệp Mạch rên rỉ, nhíu mày, Tần Hảo sợ tới mức động tác trên tay dừng lại.

May mà người trên giường chỉ phát ra chút âm thanh này, người cũng không có tỉnh.

Nhưng Tần Hảo vẫn lúng túng, bởi vì nàng lau xong thân trên thì phải lau ở những chỗ khác, mà những chỗ khác, nếu bảo nàng động thủ cởi quần Diệp Mạch..

Tần Hảo đấu tranh tư tưởng rất lâu, tự nhủ là đang ở trong phòng, hơn nữa chỉ có hai người, mà người kia còn đang hôn mê.
Cho dù nàng cởi quần của Diệp Mạch thì cũng không ai biết! Chỉ cần nhớ sau đó mặc lại quần cho hắn là được.

Nhưng nàng lại đã quên, Diệp Mạch là người có lòng cảnh giác rất cao.
Khi tay nàng bắt đầu di chuyển đến bên hông, người đang ngủ say cũng đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng cảm giác được một đôi tay mềm mại đang cởi quần mình ra..

Diệp Mạch: “…”


Thừa dịp hắn đang ngủ giở trò?

Sau đó, toàn bộ khí huyết dồn về chỗ đó, tay Tần Hảo đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì, quần bị vướng, còn vướng rất không đúng chỗ, sự xấu hổ từ mặt lan đến cổ, Tần Hảo co mình lại thành một con chim cút, hận không thể lập tức ra ngoài đi vài vòng để tỉnh táo lại.

Diệp Mạch bất đắc dĩ, loại tình huống này nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Tần Hảo ngẩng đầu từ trong tiếng hít thở dần trầm trọng, chỉ thấy Diệp Mạch ý vị thâm trường nhìn nàng chằm chằm.

Nàng cơ hồ là từ trên mặt đất bật lên, nhanh chóng rời xa giường: “Phu quân, ta không phải..
Ta chỉ là..
muốn giúp chàng lau người, ta không có..
không có ý gì khác.”

Nói xong lời này, chưa cho Diệp Mạch cơ hội nói chuyện, nàng liền chạy ra khỏi phòng.

Trúc Hoài đúng lúc có việc lại đây, kỳ lạ nhìn Tần Hảo mặt đỏ bừng: “Thiếu phu nhân? Người bị sốt à? Hay là tiểu nhân đi gọi phủ y đến xem cho người nhé?”

Phủ y ban đầu bởi vì cái chết của Trầm Quân Như đã bị Diệp Mạch thay đổi, phủ y hiện tại không phải Diệp Mạch tìm đến, nhưng ít nhất sẽ không tùy ý hại người.

Cho nên, nếu Tùng Cảnh viện có một số bệnh nhẹ, cũng sẽ chọn gọi phủ y đến xem bệnh.

“Không cần.” Tần Hảo lập tức lắc đầu: “Sao ngươi lại qua đây?”

Trúc Hoài gõ gõ đầu mình: “Xem tiểu nhân đều quên mất chính sự.
Trần cô nương của phủ Trần thái phó đến đây, muốn gặp mặt người.”

“Hoàng Thượng muốn đem nàng ban cho Hầu gia làm tục huyền, vì sao lúc này nàng lại đến đây? Nàng đến một mình sao?”

“Ngoài hai nha hoàn bên người, cũng không có ai khác.
Hơn nữa, Trần cô nương đội mũ trùm đầu, vẫn không lộ mặt.
Tiểu nhân là gặp người ở cửa sau, các nàng không đi cửa chính.”

Người đã đến cửa, Tần Hảo không từ chối người ngoài cửa, nàng cũng muốn nhìn xem Trần Tư Vũ có thể nói gì.

“Ta đã biết những trò kia không phải Diệp Mạch làm.” Đây là câu đầu tiên sau khi Trần Tư Vũ vào Tùng Cảnh viện nói: “Việc này là ta hiểu lầm các ngươi, thực xin lỗi.”

Tần Hảo chỉ vào ghế đá trước mặt bảo nàng ngồi xuống: “Ngươi cho là phu quân làm cũng không sao.”

“Nhưng lần này việc hôn nhân của ta, khẳng định là chủ ý của Diệp Mạch.” Ngữ khí Trần Tư Vũ kiên định, nàng tin trong chuyện này nhất định là Diệp Mạch phá rối.


“Ta nếu thành tục huyền của Lư Dương Hầu, thì chính là trưởng bối của các ngươi.
Bất luận như thế nào, trên danh nghĩa, ta cũng là mẫu thân của các ngươi.
Hơn nữa, cho dù là ta chết, bài vị của ta cũng sẽ ở lại từ đường Lư Dương Hầu phủ.
Chuyện này, khiến các ngươi chán ghét, cũng khiến ta chán ghét.
Ta muốn biết Diệp Mạch rốt cuộc muốn làm cái gì, hoặc là hắn muốn cái gì.”

“Trần cô nương nói đúng, nếu ngươi thành trưởng bối của ta và phu quân, đúng thật là chán ghét.
Ngươi và ta vốn không có gì, nếu không phải ngươi ở hoa mai yến khinh thường ta còn đối với ta hạ sáo[1], phu quân cũng mặc kệ ngươi.
Ngươi tâm tư rất nặng, lại nhiều tâm kế.
Cùng người như ngươi sống dưới một mái hiên, ta còn phải lo lắng đề phòng, đề phòng ngươi chừng nào thì xuống tay với chúng ta đấy.”

[1] 下套 = Hạ sáo, đây là từ viết tắt của下圈 = Hạ chuồng/vòng = có nguồn gốc từ việc đi săn, người ta thường sử dụng dây thừng hoặc những thứ tương tự để tạo ra một cái “bẫy” rồi chờ con mồi sa lưới, ngày này từ này được dùng để chỉ chiến thuật sắp đặt bẫy để đánh lừa người khác, để người đó đưa ra những quyết định sai lầm.

Lúc Tần Hảo nói lời này, ánh mắt dừng trên cái cổ còn bầm tím của Trần Tư Vũ: “Ngươi gấp đến vậy sao? Trước khi dấu vết trên cổ còn chưa biến mất đã đến Hầu phủ tìm ta, ta còn không biết ở trong lòng ngươi ta quan trong đến vậy.”

Đôi môi đỏ thắm của Trần Tư Vũ mím chặt: “Chuyện này đối với tất cả chúng ta đều không có lợi ích gì, ta muốn chấm dứt sớm.
Ta không nghĩ rằng Diệp Mạch sẽ làm chuyện khiến bản thân hắn ngột ngạt, cho nên muốn ta gả cho Lư Dương Hầu, hẳn là có mục đích khác.”

“Phu quân làm việc tự có đạo lý của chàng, ta thân là nội tử của chàng, chuyện không thể hỏi đến thì tuyệt đối sẽ không hỏi đến.
Trần cô nương muốn biết phu quân có mục đích gì, hay là ngươi chờ ở đây, ta đi vào gọi phu quân ra?”

Người mà Trần Tư Vũ không muốn gặp nhất chính là Diệp Mạch.

Cho dù đến Lư Dương Hầu phủ, người mà nàng ta muốn gặp cũng chỉ là Tần Hảo.

“Không cần, vậy phiền ngươi chuyển lời cho Diệp Mạch.” Nói xong, liền đội mũ trùm đầu chuẩn bị rời đi.

Tần Hảo cười khẽ, tiếng cười trong trẻo dễ nghe ngăn cản bước chân Trần Tư Vũ: “Gả cho Hầu gia trở thành tục huyền cũng không phải rất tốt sao? Sau khi bị Thái Tử cự tuyệt trước mặt mọi người, việc hôn nhân của ngươi hẳn là chuyện trong lòng Thái phó và Trần phu nhân lo lắng nhất.
Hầu phu nhân, chính là một bước có thể được phong cáo mệnh.”

Cơn giận trong lòng Trần Tư Vũ càng lúc càng lớn, nếu không phải không có cửa xin giúp đỡ, nàng tuyệt đối sẽ không đến Lư Dương Hầu phủ.

Lời nói của Tần Hảo không khác gì nhục nhã nàng.
Nhưng việc này ngay cả cha nàng cũng không có cách, cho nên nàng cũng chỉ có thể tìm đến Tần Hảo và Diệp Mạch!

“Còn có, ta rất rõ tâm tư của phu quân.
Trần cô nương, trong lòng ngươi hẳn là cảm thấy việc này là phu quân làm, vậy nếu là chàng làm, sao chàng sẽ có thể giúp ngươi? Ta có thể hiểu được tâm trạng bất lực của ngươi, nhưng ta lại không ngờ ngươi lại tự bước vào địa ngục tính kế ngươi!”

Tần Hảo không phản bác chuyện này là do Diệp Mạch làm, nàng thừa nhận.
Nhưng thừa nhận thì sao? Trần Tư Vũ dám làm gì đối với Diệp Mạch không? Không chỉ có nàng ta không dám, mà cả Lư Dương Hầu và tất cả mọi người Trần gia cũng phải cân nhắc!
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.