Đọc truyện Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu – Chương 38: Lâm Gia
Diệp Trăn không ngờ rằng Diệp Mạch sẽ giúp nàng, cho nên không đợi hoàng thượng và hoàng hậu lên tiếng, nàng liền đứng dậy thẹn thùng nói: “Ta sợ làm cho Đại ca thất vọng.”
“Ngươi cùng Lâm Dương là thân tỷ muội cùng một mẹ, Lâm Dương có tài này, ngươi nhất định cũng có.” Hoàng hậu mỉm cười nhìn Diệp Trăn đứng trong điện, thấy dung mạo nàng xuất sắc hơn, còn có thần sắc si mê của Tấn quốc Tam hoàng tử khi nhìn chằm chằm Diệp Trăn, hoàng hậu càng thêm vững lòng.
“Đại ca ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi cũng tiến lên biểu diễn một chút tài nghệ đi.
Mới vừa rồi Lâm Dương dùng đàn cổ, lần này ngươi có cần chuẩn bị cái gì khác không?”
Diệp Trăn cong thắt lưng chậm rãi hành lễ, nhìn từ phía sau đúng là một nữ nhân gia mềm mại đáng yêu.
Tấn quốc Tam hoàng tử cầm chén rượu lung lay, rơi ra một chút rượu.
Nếu nữ tử có vòng eo mềm mại này có thể trở thành của hồi môn của công chúa, vậy hắn là có thể tận hưởng tề nhân chi phúc[1].
[1] (齐人之福) Tề nhân chi phúc: Ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
“Thần nữ muốn văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên ).
” Giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh làm cho Tam hoàng tử càng thêm si mê.
Diệp Châu đã biểu diễn đàn, tất cả mọi người đều bị tiếng đàn của nàng hấp dẫn.
Nếu nàng ta lại biểu diễn những nhạc khí như đàn tranh hay đàn tỳ bà này, khó tránh khỏi sẽ làm người ta cho rằng bắt chước bừa[2].
[2] (东施效颦)bắt chước bừa; học đòi một cách vụng về; cóc đi guốc, khỉ đeo hoa (Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn.
Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa)
Chẳng thà lựa chọn thi họa, ngược lại có thể tăng thêm khí chất thư hương trên người nàng.
Hoàng hậu sai người dọn bàn ghế đặt ở một bên, thi họa không phải một sớm một chiều mà hoàn thành, phải làm từ từ và cẩn thận.
Yến tiệc vẫn ăn uống linh đình, duy chỉ có nơi Diệp Trăn đang vẽ là rất yên tĩnh.
Tần Hảo rót rượu cho Diệp Châu: “Công chúa dường như không vui lắm?”
“Đại tẩu..” Nghe Tần Hảo gọi nàng một tiếng “Công chúa”, Diệp Châu đột nhiên nở nụ cười trào phúng: “Có phải Đại ca đã sớm tính toán rồi hay không?”
Nghe vậy, Tần Hảo liền hiểu Diệp Châu đã có phản ứng, nàng buông chén rượu, cười khẽ: “Chỉ là một cái danh phận công chúa, muội muốn trở thành hòa thân công chúa, cũng phải được Tấn quốc Tam hoàng tử để ý.
Muội xem, mới vừa rồi lúc muội đánh đàn cổ, Tam hoàng tử kia thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
Nhưng Trăn tỷ nhi vừa bước lên, ánh mắt Tam hoàng tử liền nhìn theo nàng.
Đại ca muội có thể tính toán cái gì? Hắn có thể tính toán được tâm tư của Tấn quốc Tam hoàng tử sao?”
Tần Hảo nói có đạo lý, công chúa đích xuất của hoàng thượng còn chưa đính hôn.
Người Tấn quốc không ngu, hòa thân khẳng định là muốn chọn đích công chúa.
Nàng chỉ mang danh là nghĩa nữ của hoàng hậu thôi, cũng chỉ là một công chúa nửa đường đột nhiên xuất hiện.
Người Tấn quốc tuyệt đối không có khả năng bỏ qua đích công chúa, cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn một công chúa không có tác dụng gì như nàng.
Nhưng Diệp Châu vẫn cảm thấy bất an.
Phong hào công chúa này đến quá mức dễ dàng, nàng cảm thấy phía sau nhất định còn có nguyên nhân khác.
Chỉ là nguyên nhân này, nàng có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra.
Rượu qua ba vòng, bức tranh của Diệp Trăn bên kia đã vẽ xong.
Hoàng hậu tiếp nhận bức tranh, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Bức tranh vẽ không phải phức tạp lắm, chỉ là bức tranh phong cảnh vừa xem là hiểu ngay.
Nhưng phong cảnh lại tràn ngập một tầng sương mù, mông lung lờ mờ.
Mà quan trọng nhất là, ý nghĩa của bức tranh này cực kỳ giống với thủ khúc của Diệp Châu lúc nãy.
“Vẫn là bản cung sai sót, sớm biết rằng hai vị cô nương Lư Dương Hầu phủ tương phụ tương thành[3], vừa rồi nên cùng nhau biểu diễn.
Một người đánh đàn, một người vẽ tranh.
Hoàng Thượng người xem, không khí của bức tranh này có phải là vô cùng hòa hợp với khúc nhạc lúc nãy hay không?”
[3] (相辅相成) Hán Việt: TƯƠNG PHỤ TƯƠNG THÀNH bổ trợ cho nhau; tạo điều kiện cho nhau
Được hoàng hậu khen ngợi, Diệp Trăn thẹn thùng cúi đầu: “Đây là khúc nhạc mới vừa rồi của tỷ tỷ cho thần nữ linh cảm.
Chỉ là tài nghệ vẽ tranh của thần nữ không cao, không dám sánh vai cùng tỷ tỷ.”
Trong mắt Hoàng Thượng tràn đầy ý cười, ý vị thâm trường nhìn về phía nàng: “Ngươi không cần tự coi nhẹ mình.
Ở trong mắt Trẫm và hoàng hậu, hai tỷ muội các ngươi mỗi người mỗi vẻ.
Lời nói vừa rồi của Hoàng hậu rất đúng, ngươi cùng Lâm Dương là hỗ trợ lẫn nhau, thiếu người nào cũng không được.
Trẫm hôm nay tâm tình tốt, chi bằng cho Lư Dương Hầu phủ chuyện tốt thành đôi đi.”
Diệp Trăn thu lại vui mừng trong mắt, lẳng lặng chờ Hoàng Thượng nói lời kế tiếp.
Lư Dương Hầu phủ đã có một vị công chúa, cho nên nàng không có khả năng được phong là công chúa.
Hơn nữa, bản thân nàng cũng không muốn phong hào công chúa.
Nhưng cố tình..
Hoàng Thượng vẫn ban cho phong hào công chúa.
“Chờ sau khi Xu Nga xuất giá, dưới gối Trẫm và Hoàng Hậu sẽ không còn nữ nhi.
Vậy thì dứt khoát ban cho một phong hào công chúa nữa đi, sắc phong thứ nữ Diệp Trăn của Lư Dương Hầu phủ làm công chúa, phong hào Lâm Gia.”
Diệp Trăn run rẩy hai tay, sao lại như thế? Vì sao Hoàng Thượng phải ban cho Lư Dương Hầu phủ hai phong hào công chúa?
Trước đó một người, người xì xào bàn tán không nhiều lắm.
Nhưng lại thêm một người, liền tránh không được làm cho mọi người suy đoán rốt cuộc tại sao hôm nay Hoàng Thượng có tâm tình tốt.
Hoàng hậu giơ chén kính Hoàng Thượng: “Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng đồng tình.
Về sau có hai đứa nhỏ Lâm Dương và Lâm Gia này, thần thiếp cũng sẽ không cảm thấy buồn.”
Sự đắc ý trong lòng Diệp Huy biến mất không còn một mảnh ngay khi Diệp Trăn được phong làm công chúa, một nhà có hai nghĩa nữ của hoàng hậu, cả hai đều có phong hào công chúa, chuyện này rất khác thường! Quá mức khác thường chắc chắn có quỷ..
Diệp Mạch lạnh lẽo nhìn ông ta: “Phụ thân không đứng dậy nổi để tạ ơn sao?”
Diệp Huy tựa như vừa bừng tỉnh, miễn cưỡng lộ ra tươi cười, hướng tới Hoàng Thượng kính rượu tạ ơn.
Nhưng vào lúc này, Tấn quốc Tam hoàng tử lại nhắc tới lời đề nghị hòa thân.
“Hôm nay gặp Hoàng Thượng quý quốc hào sảng sắc phong hai vị cô nương làm công chúa, ta cũng vì ngài vui mừng.
Đây là sính lễ hòa thân lần này, hy vọng ngài có thể gả Công Chúa quý quốc cho ta.”
Hoàng Thượng nhìn thấy danh sách sính lễ viết dày đặc, hài lòng gật đầu: “Tấn quốc quả thật có đủ thành ý.
Trong danh sách sính lễ, đúng là có không ít thứ trân quý.
Thế nhưng, Công Chúa của Trẫm lại không thiếu mấy thứ này.”
Sắc mặt Tam hoàng tử sa sầm, “Không biết Hoàng Thượng có điều kiện gì? Chỉ cần có thể gả Công Chúa cho ta, điều kiện rất dễ thương lượng.”
“Tấn quốc cường thịnh nhất chính là bảo mã, Trẫm không cần tất cả những thứ này, chỉ cần bảo mã!”
Ngựa của Tấn quốc là thích hợp làm chiến mã nhất, cho nên Tấn quốc mới có thể liên hợp với các tiểu quốc khác.
Tuy rằng Tam hoàng tử không được Hoàng Thượng Tấn quốc yêu thương, nhưng hắn vô cùng hiểu rõ tầm quan trọng của chiến mã này.
Nếu đem sính lễ đổi thành chiến mã, đích thật là có thể tiết kiệm không ít bạc.
Nhưng giá trị của chiến mã còn lâu mới đo được bằng bạc!
Hắn thà tăng thêm sính lễ nhiều hơn một chút còn hơn dùng chiến mã làm sính lễ.
Tam hoàng tử thở dài: “Nếu Hoàng Thượng cảm thấy sính lễ này không đủ, ta có thể tăng thêm năm thành (một phần mười, 10% ) nữa.
Hoàng Thượng minh xét, ta thành tâm muốn cầu hôn công chúa.
Nhưng bảo mã là cội nguồn lập quốc của Tấn quốc ta, nếu có thể tùy ý mua bán thì đã không quan trọng như vậy.
Hoàng Thượng là minh quân, nhất định có thể thông cảm khó xử của tại hạ.”
Hoàng Thượng trầm mặc, không lên tiếng.
Thái tử cười khẽ, rất đột ngột trong cung điện yên tĩnh: “Tam hoàng tử luôn miệng nói mình rất có thành ý, cũng không xuất ra được hạ sính (đặt sính lễ cưới hỏi ) có thành ý nhất của Tấn quốc là bảo mã, thứ cho bản Thái Tử nói thẳng, thành ý của Tam hoàng tử dường như là không đủ.”
“Hoàng huynh nói có lý, bất quá ta lại cảm thấy thành ý của Tam hoàng tử đã không nhỏ.” Nhị hoàng tử nhướng mày cười nói: “Vừa rồi thấy danh sách sính lễ kia viết dày đặc, hiện giờ Tam hoàng tử lại thêm một nửa sính lễ, đây khẳng định là mười dặm hồng trang.
Cho dù là Xu Nga gả cho người ở kinh thành, cũng không chắc có được nhiều sính lễ như vậy.”
Nghe vậy, thái tử miễn cưỡng hỏi lại: “Ai nói với ngươi công chúa hòa thân là Xu Nga?”
Lời này như một hòn đá ném vào giữa điện yên tĩnh, khơi dậy từng trận rung động.
Hoàng thượng chỉ có một thân sinh công chúa, hòa thân không phải nàng đi còn có thể là ai? Nga, đúng rồi! Hôm nay Hoàng Thượng mới vừa sắc phong hai vị công chúa!
Nhưng Tấn quốc cầu hôn chính là thân sinh công chúa của Hoàng Thượng!
Nhị hoàng tử bị bẻ mặt, cười mỉa: “Có phải Hoàng huynh nhớ lầm hay không? Phụ hoàng chỉ có Xu Nga là công chúa..”
“Nhưng Xu Nga đã đính hôn, đương nhiên không thể trở thành hòa thân công chúa.” Thái tử tiếp tục phản bác lời nói của Nhị hoàng tử.
Đây..
lại là một hòn đá! Bởi vì chưa ai từng nghe nói công chúa đã đính hôn!
Diệp Mạch quay đầu nhìn về phía Cố Sầm.
Cố Sầm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, tên hỗn đản Diệp Mạch này! An bài hắn đi trợ giúp thái tử, trên thực tế lại muốn tính kế việc hôn nhân của hắn! Hắn tận tâm giúp đỡ thái tử làm tốt việc tiếp đãi sứ thần, quay đầu đã bị thái tử tính kế một phen.
Trong lúc hắn không hề hay biết gì, hắn cùng Lâm Xu Nga đã bị định ra cửa hôn nhân này.
Hơn nữa, lại là hôn sự mà hoàng thượng hoàng hậu và các trưởng bối trong nhà đều đồng ý!
“Có phải Hoàng huynh nói đùa hay không? Xu Nga định ra việc hôn nhân khi nào? Ngày hôm qua ta đi tìm nàng, cũng không nghe nói tin tức này.”
Ở phía trên, quý phi hùa theo: “Hoàng Thượng, thần thiếp biết ngài cùng tỷ tỷ yêu con gái sốt ruột, không muốn Công Chúa gả xa đi hòa thân.
Lúc thần thiếp nghe tin này liền nghĩ thần thiếp vô dụng.
Nếu như thần thiếp có thể sinh thêm mấy vị công chúa cho Hoàng Thượng ngài, hôm nay sẽ không cần đích công chúa đi hòa thân.”
Sắc mặt Tấn quốc Tam hoàng tử không tốt, “Hoàng Thượng, xin hỏi Công Chúa quý quốc thật sự đã đính hôn? Không biết đính hôn khi nào, đính hôn với người gia tộc nào?”
Hoàng Thượng rốt cục mở miệng: “Xu Nga quả thật đã đính hôn, trước đó không lâu mới vừa định ra cùng Cố Sầm của Kì Dương Bá phủ.
Nếu sớm biết rằng phải hòa thân, Trẫm khẳng định sẽ không thay nàng định ra cửa hôn nhân này.
Nhưng ván đã đóng thuyền, Trẫm tự mình định ra hôn sự cho bọn họ, Trẫm cũng không thể lật lọng.
Tam hoàng tử tấm lòng nhân hậu, cũng không muốn làm hỏng cuộc hôn nhân này đúng không? Đúng lúc, hôm nay Trẫm sắc phong hai vị công chúa, Tam hoàng tử cảm thấy Lâm Dương và Lâm Gia như thế nào?”
“Nhị vị công chúa mặc dù rất tốt, nhưng đều không phải là công chúa đích xuất của Hoàng Thượng.” Tam hoàng tử cười ôn hòa, tuy nhiên ánh mắt vẫn không vui.
Chuyện tới bây giờ, hắn đương nhiên biết mình bị người đùa giỡn.
Rượu quá ba tuần? Biểu diễn tài nghệ? Đây chẳng qua đều là thủ đoạn để hắn mất cảnh giác.
Chờ đến khi hắn cho rằng mình có thể cưới được đích công chúa, lại nói với hắn rằng đích công chúa đã đính hôn!
“Nếu Tam hoàng tử nguyện ý, Trẫm cũng không đòi hỏi bảo mã trưởng thành, chỉ cần mấy con ngựa con tốt.
Ngược lại, Trẫm còn có thể cấp cho công chúa của hồi môn nhiều gấp đôi so với sính lễ này của ngươi.
Tam hoàng tử cảm thấy như thế nào?”
Phía dưới, Diệp Mạch cùng Cố Sầm nhìn nhau liếc mắt một cái.
Hoàng Thượng thật xảo quyệt.
“Công chúa mới sắc phong, thân phận địa vị cũng thể nào sánh bằng đích công chúa.
Hơn nữa, mặc dù ta không phải Tấn quốc Thái Tử, nhưng là hoàng tử đích xuất của phụ hoàng mẫu hậu.”
Hoàng hậu thở dài: “Tam hoàng tử, việc này đích thật là không có cách nào khác.
Hôn sự của Xu Nga luôn là chuyện mà bản cung lo lắng nhất.
Đúng lúc nàng có nam tử ưng ý, Hoàng Thượng và bản cung mới lập tức định ra hôn sự cho nàng.
Hiện giờ hôn sự đã định ra, chẳng lẽ Tam hoàng tử muốn hủy nhân duyên người khác sao? Lâm Dương và Lâm Gia tuy rằng không phải bản cung thân sinh, nhưng được bản cung vô cùng yêu thương.
Bản cung cùng mẫu thân đã mất của các nàng là bạn khuê phòng, bản cung hy vọng các nàng có thể gả cho lang quân như ý.”
Tam hoàng tử trầm mặc không nói.
Diệp Mạch cùng thái tử từ xa thoáng chạm mắt.
Chân trước, thái tử nói: “Không bằng thế này, bất kể là Lâm Dương hay là Lâm Gia hòa thân, bản Thái Tử đều tăng thêm một phần đồ cưới cho bọn họ.”
Sau lưng, Diệp Mạch gõ nhẹ vào chén rượu hai cái, nhẹ nhàng ném qua một câu: “Hoặc là, dùng hai vị công chúa tân phong đổi một vị đích công chúa, Tam hoàng tử nguyện ý không? Hai vị công chúa đồng thời hòa thân, chẳng phải Tam hoàng tử sẽ đắc ý thay?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Diệp Mạch: Lập tức loạt trừ cả hai, ta thật đúng là quá thông minh! Nương tử mau khen ta.
Tần Hảo: Khen ngươi.
Diệp Mạch: Vậy đêm nay viên phòng?
Tần Hảo:.
Mỗi ngày đều nghĩ đến viên phòng!
Nội dung ngày mai, còn tiếp tục chuyện muốn làm..
.