Đọc truyện Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu – Chương 1010:
Vương Như Diên tựa như chịu không nổi khuất nhục bậc này, vặn khăn tay hai mắt đẫm lệ nhìn Diệp Mạch: “Biểu ca, huynh không muốn nhìn thấy muội đến vậy sao? Muội không phải đến làm nha hoàn, muội là đến làm..”
Tay Tần Hảo đang cầm đũa hơi dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng ta.
Chẳng lẽ vị biểu cô nương này còn muốn tự mình nói ra bản thân là đến làm thiếp cho Diệp Mạch sao? Nói trước mặt nhiều người như thế?
Nếu thật là nói ra, không chừng nàng còn có thể cảm thấy vị biểu cô nương này thật lợi hại.
Vương Như Diên cắn môi, một vòng dấu răng mỏng và chặt chẽ trên cánh môi: “Biểu ca, nếu huynh không muốn gặp muội, ban ngày vì sao còn muốn giữ ta ở lại Tùng Cảnh viện?”
“Trúc Hoài, ngươi lại đi xem thuốc kia.
Đại phu nói, thuốc này một bữa cũng không thể sót.”
Tần Hảo đứng dậy đi đến trước mặt Vương Như Diên, dịu dàng nhìn nàng ta: “Biểu cô nương, ngươi muốn vào ở trong Tùng Cảnh viện này, từ đầu tới cuối phu quân cũng chưa đồng ý.
Vì ta cảm thấy ngươi là một người sống nhờ vào phủ người khác, tất nhiên trong lòng không dễ chịu, cho nên mới nghĩ cho ngươi vào Tùng Cảnh viện này.
Nếu ngươi là cái gì cũng không muốn cái gì cũng không cầu, vậy ngươi cứ tiếp tục ở lại đi.
Nhưng mà thuốc của phu quân, từ trước đến nay đều là Trúc Cẩm Trúc Hoài tự mình sắc, biểu cô nương muốn hỗ trợ, cũng không cần phải giành làm loại chuyện này.”
Vương Như Diên run rẩy cả người, giống như đã phải chịu rất nhiều sỉ nhục: “Biểu tẩu là muốn bảo ta hầu hạ tẩu dùng cơm sao? Nếu như biểu tẩu muốn, ta có thể nguyện ý.”
“Vậy thì không cần, ngươi là biểu cô nương sao có khả năng như vậy được? Nếu ngươi đến hầu hạ, ta sợ là sẽ ăn không vô.”
Mặt mày Vương Như Diên trở nên lạnh lùng, đây là Tần Hảo đang châm chọc nàng ta ngay cả năng lực làm một nha hoàn đều không có sao?
Trúc Hoài bưng thuốc chạy vào: “May mắn Trúc Cẩm để ngừa vạn nhất còn sắc một thang khác, chén thuốc này sắc đủ thời gian.
Thiếu gia, ngài uống nhanh đi.”
Mùi đồ ăn trong phòng bị mùi thuốc thay thế, Vương Như Diên muốn tiến lên tiếp nhận chén thuốc trong tay Trúc Hoài, lại bị Trúc Hoài xoay người một cái tránh đi.
Mà tay nàng ta vươn ra, cứng ngắc ở chỗ cũ, vô cùng xấu hổ.
Uống thuốc xong, sắc mặt Diệp Mạch tốt hơn một chút.
Tần Hảo cảm thấy ánh mắt hắn có vẻ mệt mỏi, thân mình đều xụi lơ tựa vào xe lăn, bộ dáng không giống như là không có việc gì.
Tần Hảo đuổi Vương Như Diên đi, lại đi xem Diệp Mạch, hắn đã ngồi dựa vào xe lăn híp mắt ngủ.
“Buổi tối giữ lại lửa, nếu nửa đêm phu quân tỉnh, không chừng sẽ đói bụng.”
Trúc Hoài gật đầu như giã tỏi, mang chén thuốc trống không rời đi.
Tần Hảo đẩy Diệp Mạch vào buồng trong, dựa vào sức lực của mình mà muốn mang Diệp Mạch lên trên nhuyễn tháp cơ bản là không có khả năng.
“Phu quân? Phu quân?”
Diệp Mạch không ngủ sâu, chỉ là thể xác và tinh thần mệt mỏi nên không muốn để ý Vương Như Diên.
Hắn nghĩ, người này để ở Tùng Cảnh viện thật sự là đáng ghét.
So vơi Tần Hảo muốn ôn thủy chử thanh oa[1], hắn càng thích dao sắc chặt đay rối[2] !
[1] (温水煮青蛙) ôn thủy chử thanh oa: Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog) là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại.
Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết.
(Theo wiki)
[2] (快刀斩乱麻) Hán Việt: KHOÁI ĐAO TRẢM LOẠN MA dao sắc chặt đay rối; giải quyết nhanh chóng; xong cái một; giải quyết dứt khoát; chặt phăng (ví với việc được giải quyết nhanh chóng, quyết đoán)
Diệp Mạch hí mắt, đầu ngón tay thon dài dừng ở trên mặt Tần Hảo: “Nương tử muốn làm thế nào từng đao cắt Vương Như Diên? Nếu nàng không có cách tốt hơn, vậy vi phu sẽ ra tay.”
“Phu quân không thích hồng tụ thiêm hương[3] ở bên sao?”
[3] (红袖添香) hồng tụ thiêm hương: Thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.
Diệp Mạch cảm thấy, Tần Hảo trước mắt cười giống như một con hồ ly.
Nếu hắn dám nói thích, con tiểu hồ ly này nhất định sẽ vươn móng vuốt mềm nhũn kia ra, lại không chút do dự cho hắn một trảo (爪) !
“Vi phu thích hồng tụ thiêm hương, nhưng chỉ thích một mình nương tử ở bên mình.” Nói xong, Diệp Mạch tự mình đẩy xe lăn ra sau bình phong tắm rửa.
Tần Hảo cắn môi, bất an vặn ống tay áo của mình.
Qua một lát, nàng hung hăng dậm chân, hạ quyết tâm vòng qua bình phong.
Nghe thấy tiếng bước chân, đầu ngón tay Diệp Mạch khẽ run.
Mới vừa rồi hắn đang muốn đứng dậy, không ngờ đến Tần Hảo sẽ theo sau đi vào.
Xem ra, về sau vẫn nên cẩn thận hơn nữa.
Hắn lẳng lặng mà nhìn nữ tử đứng bên cạnh bình phong, khuôn mặt mềm mại bị khí nóng xông đỏ lên: “Sao nương tử lại vào đây?”
“Thân mình chàng không tiện, ta đến, đến giúp chàng tắm rửa.”
Diệp Mạch càng thích thú nhìn dáng vẻ này, nhìn sự e thẹn của nàng nhanh chóng truyền đến tai và cổ, cả người đều nhiễm một màu đỏ ửng: “Nương tử thật sự muốn giúp vi phu tắm rửa?”
“Chàng cái người này sao cứ hỏi đi hỏi lại, chàng với ta là vợ chồng, hiện giờ chàng không tiện, ta giúp chàng lau người cũng là việc nên làm.”
“Chỉ là vì cái này sao?” Diệp Mạch nhướng mày: “Nương tử đã quên mất, mặc dù ta đi đứng không tiện, nhưng vẫn là nam nhân.”
Tần Hảo không rõ cho nên ngẩng đầu, một đôi mắt dường như chảy ra nước, trơn bóng trong suốt đến câu hồn.
Diệp Mạch chống cằm, sâu kín nói: “Thân là nam nhân, còn có bản năng làm một người nam nhân.
Nương tử muốn giúp vi phu tắm rửa, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Chàng nói chính là..” Tần Hảo nhanh chóng che miệng lại, dậm chân chạy ra ngoài.
“Cô nương?” Lục La cầm chăn nệm mới lại đây: “Hiện giờ tuy rằng là tháng hai, nhưng thời tiết kinh thành vẫn còn lạnh.
Mới vừa rồi gió lạnh thổi lên, nô tỳ nghĩ chăn nệm của người và cô gia không đủ dày, nên cầm thêm một cái nệm lại đây.”
Tần Hảo hít thở thật sâu, hơi nóng trên mặt dần dần rút đi: “Ừ, thêm mấy cái nệm cho phu quân.
Lúc trước ta nghe Trúc Hoài nói, trời vào đông, thân mình phu quân sẽ càng suy yếu.
Trong khoảng thời gian này tuy rằng mỗi ngày chàng đều uống thuốc, nhưng bệnh cũ trên người, vẫn phải cần điều trị thời gian rất lâu mới có thể khôi phục.
Đúng rồi, tay nghề hầm canh của em tốt, em lại đi phòng bếp hầm một món canh bồi bổ thân mình cho phu quân đi.”
Lục La trải xong chăn cười nói: “Cô nương yên tâm, vừa rồi nô tỳ đã đi chuẩn bị.
Trúc Cẩm đang ở phòng bếp canh lửa, nô tỳ hầu hạ người đi ngủ rồi sẽ quay lại xem.
Canh này đợi đến sáng mai sẽ rất ngon miệng.”
“Biểu cô nương bên kia thế nào?” Tần Hảo gỡ cây trâm trên đầu xuống, đột nhiên nhớ đến hai cây trâm bạch ngọc lưu ly trước kia: “Trâm bạch ngọc lưu ly kia nếu đã cho em và Tử La, vậy hai người các em ngày thường cứ mang đi.”
“Đó là phần thưởng của cô nương người, bọn nô tỳ ngày thường đều làm việc nặng, bị va chạm hỏng thì biết làm sao? Nô tỳ còn muốn sau này có đứa nhỏ, còn có thể truyền lại đây.
Biểu cô nương trở về phòng mình sau đó không trở ra, cũng không dùng bữa tối.”
Tần Hảo không đồng ý nhìn nàng: “Cây trâm kia nếu đã cho các em, vậy các em cài lên được rồi.
Nếu như thật sự bị chạm hỏng cũng không có việc gì.
Cũng chỉ là một cây trâm, em còn muốn làm đồ gia truyền nha.
Ta suy nghĩ rồi, em và Tử La là nha hoàn hồi môn của ta, việc hôn nhân của hai em, tuyệt không có thể tùy tiện được.
Em yên tâm, ta nhất định sẽ vì các em tìm một cửa hôn sự tốt, phải gả ra ngoài làm chính thê.”
Ở sau bình phong, Diệp Mạch nghe được những lời này, không khỏi nghĩ đến hai gã sai vặt của mình dường như cũng chưa đính hôn.
Nếu để bọn họ tiếp tục chờ đợi bên người mình, cũng là làm lỡ bọn họ.
Khi Diệp Mạch đi ra, đúng lúc nhìn thấy Tần Hảo một đầu tóc đen mềm mại buông xõa sau đầu, không có châu ngọc gì, ngồi dựa vào bên cửa sổ mà ngủ.
Diệp Mạch bật cười, đến khi nhìn thấy bộ dáng nàng quỳ gối tự ôm chính mình, ánh mắt trầm xuống.
Tư thế đó dường như là đang lo lắng về bất kỳ người và vật quanh mình, dường như làm như vậy sẽ có thể cảm thấy an toàn.
Điểm đầu ngón tay, Diệp Mạch đứng dậy ôm lấy nữ tử trước mắt, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn ở mi tâm nàng.
Hôm sau khi tỉnh lại, Tần Hảo mở to mắt nhìn đỉnh giường khắc hoa.
Nàng nhớ rõ mình ngồi dựa vào bên giường chờ Diệp Mạch, nghĩ muốn nói một câu với hắn về việc hôn nhân của hai nha hoàn.
Dù sao Diệp Mạch quen thuộc kinh thành hơn, hỏi ý kiến của hắn thì nhất định có thể có được chút tin tức.
Nhưng vì sao mình vừa tỉnh lại là nằm ở trên giường?
“Lục La, ngày hôm qua sau khi trải nệm xong, em có tiến vào nữa sao?”
Lục La lắc đầu: “Nô tỳ trải xong thì phải đến phòng bếp, không tiến vào nữa.
Cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Hảo nhíu mày, cũng đúng.
Cho dù nàng có mệt, nếu là có người chạm vào mình, nàng nhất định sẽ tỉnh lại.
Nhưng nàng lại không có ấn tượng gì đối với chuyện tối hôm qua.
Ánh mắt Tần Hảo chuyển động, nhìn Diệp Mạch ở phía sau: “Lúc phu quân tắm rửa xong đi ra, ta đang ngủ phải không?”
“Ân, nàng tựa vào bên giường ngủ.”
“Vì sao buổi sáng khi ta tỉnh lại là ngủ ở trên giường?” Đôi mất Tần Hảo chăm chú nhìn Diệp Mạch.
Diệp Mạch bình tĩnh giương mắt: “Có lẽ là nàng mộng du chăng, đến khi ta lên nhuyễn tháp, đã nhìn thấy nàng nằm ở trên giường.”
Mộng du?
Tần Hảo không tin chỉ chỉ vào mình, “Ta chưa từng có thói quen mộng du a.”
“Có thể là khí hậu không hợp, hoặc là quen giường.” Diệp Mạch tiếp tục tỉnh bơ.
Đúng vào lúc này, Trúc Hoài ở bên ngoài nói: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, điểm tâm đã chuẩn bị xong.”
Trong thời gian dùng điểm tâm, Tần Hảo vẫn luôn rối rắm mình có mộng du hay không.
Diệp Mạch cong môi: “Vi phu cũng tòm mò nương tử có phải bị mộng du hay không, nếu là lần sau vi phu thấy được quá trình, nhất định kể lại cho nương tử nghe.”
Tần Hảo tức giận lườm hắn một cái, dường như để hả giận còn cắn một ngụm bánh bao đậu đỏ.
“Thiếu gia, Hầu gia và phu nhân sáng sớm đã ra cửa đến Lật Dương Bá phủ.”
Diệp Mạch nhướng mày, khẽ hỏi: “Sao chính viện còn chưa đưa bạc tới? Không định bồi thường bàn đá kia sao?”
“Bây giờ tiểu nhân đến Lật Dương Bá phủ đòi.” Trúc Hoài rất hứng thú, nhanh chóng bỏ chạy.
Dùng xong điểm tâm, Tần Hảo nói muốn đến mai lâm nhìn xem, Diệp Mạch căn dặn Trúc Cẩm đi theo từ xa.
Tần Hảo chân trước mới ra Tùng Cảnh viện, sau lưng Vương Như Diên ra khỏi phòng.
Thấy trong viện chỉ còn lại một mình Diệp Mạch, nàng ta vui sướng vạn phần: “Biểu ca, biểu tẩu đi ra ngoài, để muội trò chuyện cùng huynh đi.”
Diệp Mạch chống đầu ngón tay lên mi tâm: “Ta thích yên tĩnh, trò chuyện thì không cần.
Bất quá, nếu ngươi là có thể hát một bài múa một điệu múa, ta sẽ cố mà nghe một chút nhìn một cái.”
Vương Như Diên nhìn nhìn trong viện, gã sai vặt đang làm việc không nhìn sang bên này, nàng nhẹ nhàng thở ra: “Biểu ca muốn xem, vậy muội múa một điệu cho ngươi xem.”
“Ân, múa cho tốt.” Diệp Mạch cầm quyển sách trong tay, húng thú nhìn nàng ta.
Bị Diệp Mạch đích ánh mắt vừa thấy, Vương Như Diên tâm viên ý mã, điểm mủi chân.
Kỹ thuật nhảy của Vương Như Diên kỳ thật không tồi, dù sao cũng là muốn dựa vào những thứ này để thu phụ trái tim của phu quân tương lai, hơn nữa Trầm Quân Như cũng muốn làm cho Diệp Mạch sa vào ôn nhu.
Cho nên, cầm kỳ thư họa này, Vương Như Diên mặc dù không tính là hơn người, nhưng tốt hơn người bình thường.
Một khắc qua đi, Diệp Mạch cúi đầu xem sách, không bảo dừng.
Vương Như Diên thở hồng hộc, bước chân hư không, đáng thương hề hề nói: “Biểu ca, muội khiêu không nổi nữa, muội đánh đàn hát cho huynh nghe một bài được không?”
Diệp Mạch không ngẩng đầu, “Mới một khắc, tiếp tục nhảy.”
.