Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 97
Bảo Ninh ngồi xổm ở phía trước chậu than, cùng Bùi Nguyên đốt tiền giấy.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ làm chuyện này với Bùi Nguyên. Trước kia lúc ở nhà cũng sẽ cúng bái, phủ Quốc Công trăm năm thế gia, Quý gia có miếu của nhà mình, khoảng độ đến thanh minh, trong phủ từ trên xuống dưới đều sẽ mặc tố y, ăn chay, Vinh Quốc Công mang theo nữ quyến và mấy đứa nhỏ đến trước bài vị tế bái, đốt mấy nén hương. Bởi vì xuất giá, tế lễ năm nay nàng không có đi.
Bảo Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Nguyên, ở trong lòng vẽ lên mặt mày của hắn, tưởng tượng Hiền Phi nương nương có dáng vẻ như thế nào.
“Nghĩ gì thế?” Bùi Nguyên nhìn lại nàng, đưa tay sờ mặt nàng, khuôn mặt nàng bị gió thổi có chút mát mẻ. Bùi Nguyên vặn lông mày: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Bảo Ninh lắc đầu, nàng chống cằm, nhẹ giọng nói với Bùi Nguyên: “Ta đang nghĩ, Hiền Phi nương nương có dáng vẻ ra sao.”
“Sinh ta tuấn tú như, bà ấy có thể xấu sao?” Bùi Nguyên nhíu mày hỏi lại, không đợi Bảo Ninh nói hắn khoe khoang da mặt dày, lại nói: “Phải đổi cách gọi, nàng phải gọi là mẫu phi.”
Bảo Ninh ngoan ngoãn kêu một tiếng mẫu phi.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, chắp hai tay trước ngực, thấp giọng nói: “Mẫu phi, người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Bùi Nguyên, chúng con sẽ ở bên nhau vui vẻ, không cãi nhau. Sau này có cơ hội, con sẽ đích thân đi tế bái người…”
Bảo Ninh lại nghĩ, hình như thế hệ trước đều thích ôm cháu trai, nàng nghiêng nhìn Bùi Nguyên một chút, thấy hắn không có chú ý bên này, nhanh chóng nhắc đến một câu: “Chờ qua hai năm, chúng con sẽ sinh thêm mấy đứa bé, để lúc lớn lên mấy đứa nhỏ có người chơi chung, chúng con cũng có người ở bên cạnh, người không cần quá lo lắng!”
Lời này có chút quá không biết thẹn, nhưng cũng chỉ nói một lần, vì để cho Bùi Nguyên và mẫu phi vui vẻ chút, nên nói ra.
Bảo Ninh nhìn ngọn lửa rất chăm chú, không thấy được ánh mắt phức tạp của Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên không nói rõ trong lòng có cảm xúc gì, có chút muốn cười, nhưng đáy lòng lại nặng trĩu.
Trước kia vẫn cảm thấy vận mệnh bất công, giống như chuyện xui xẻo gì đều phải ập trên người hắn một phần, nhưng sau này gặp được Bảo Ninh, lại cảm thấy trước đây có phải là đang tích lũy may mắn dần dần hay không, hắn phải mất may mắn nửa đời người mới có được một bảo bối quý giá như vậy. Mềm mại dịu dàng, nói nàng thông minh, nhưng lại luôn làm mấy chuyện ngốc nghếch, nói nàng ngốc, nhưng vào những lúc quan trọng lại rất thông minh. Nếu như Bảo Ninh không nặng bằng hai túi ngô, hắn hận không thể treo nàng ở trên thắt lưng mang theo mới yên tâm, sợ bị người lừa mất, sợ bị người khác cướp đi, nếu như không có nàng, đời này hắn không còn hy vọng gì.
Có lẽ là hôm nay là ngày đặc biệt, Bùi Nguyên cảm thấy cuống họng khô khốc. Hắn nắm quyền để ở trên môi, ho nhẹ hai tiếng, khàn giọng hỏi nàng: “Sinh mấy đứa?”
Bảo Ninh ngơ ngác, sau đó mới hiểu được hắn đang nói cái gì, đỏ mặt.
Nàng nháy mắt mấy cái, tràn ngập ước mơ đối với tương lai, nhỏ giọng hỏi: “Ba đứa có đủ không?”
Bùi Nguyên nói: “Vậy làm sao đủ, muốn sinh phải sinh nhiều chút, sau này bọn nhỏ trưởng thành, có thể làm thành một đội cầu mây. Thời gian rảnh rỗi thì dùng nhỏ roi quất bọn chúng, để bọn chúng chơi bóng cho chúng ta xem.”
Bảo Ninh mím môi cười: “Không đứng đắn, nói mê sảng.”
Bùi Nguyên cúi đầu, không có nói nữa, lỗ tai hắn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, ngoại trừ tiếng pháo hoa đôm đốp, còn nghe thấy vài tiếng bước chân cực kỳ nhẹ.
Bùi Nguyên liền biết người kia tới rồi.
“Ta ra ngoài một hồi.” Bùi Nguyên đứng lên, nhẹ giọng nói với Bảo Ninh: “Đợi chút nữa có người đến, người mà nàng ghét, chuẩn bị kỹ càng làm cách nào dọa hắn một chút.”
Nhìn thấy hứng thú trong mắt Bùi Nguyên, có lẽ là ăn ý, Bảo Ninh cũng nhanh chóng người hắn nói là ai: “Đại tẩu, hay là Tiền Nhi?”
“Chắc là người tên Tiền gì đó.” Bùi Nguyên gật đầu: “Trần Già nói, vào thời điểm này lúc hai đêm trước nàng ta đều sẽ ra ngoài, đi xung quanh viện tử, ta cược hôm nay nàng ta cũng tới, đúng như thật.”
“Trời ơi, ta phải giả quỷ hù dọa nàng ta sao?” Bảo Ninh luống cuống chân tay, lại cảm thấy hưng phấn: “Ta chưa từng làm việc này, kinh nghiệm không đủ, nói cái gì mới được?”
“Tùy nàng đi.” Bùi Nguyên rút cây trâm của nàng ra rồi lại xoa rối tóc nàng: “Ta nghi ngờ nàng ta có quan hệ với Bùi Tiêu, là tai mắt của hắn, nhưng mặc kệ có quan hệ với Bùi Tiêu hay không thì đều không phải là người tốt. Nàng cũng không cần quá nặng lòng, chán ghét nàng ta thì cứ nói. Những ngày này cũng không rảnh mang nàng ra ngoài chơi, đêm nay coi như chơi trò đùa con nít cho thỏa thích, chẳng phải tiện cả đôi đường sao?”
Bảo Ninh nói: “Ta đã biết!”
Bùi Nguyên lấy hộp son phấn sớm giấu ở trong tay áo ra, cầm cằm nàng, cười nói: “Đêm nay xem biểu hiện của nàng.”
…
Mới vừa rồi Triệu Tiền còn nghe thấy phía sau tường viện có tiếng nói chuyện nhỏ vụn, nhưng chờ vòng qua nhìn lại không có gì.
Trong nội viện trống rỗng, chung quanh đều là cây cối cao lớn đen nghịt, trăng mờ gió lớn, nơi đó có một chậu than lẻ loi trơ trọi bốc lên khói màu xanh. Triệu Tiền vốn là kích động đến trong lòng bàn tay đều chảy mồ hôi, nhìn thấy tình cảnh quỷ dị như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, quay đầu muốn đi. Nhưng hắn nghĩ hắn đã chuẩn bị thời gian dài như vậy, còn thiếu một bước cuối cùng, làm sao bỏ được đi.
Đây cuối cùng là chuyện gì?
Trong lòng có quỷ, nhìn cái gì cũng giống như quỷ. Triệu Tiền hơi nhíu mi tâm, chậm rãi đi thẳng về phía trước, hắn nhìn kỹ chậu than kia, càng nhìn càng giống chậu than lúc trước mình và mẫu thân cùng nhau đốt vàng mã cho cha. Nhưng đây là phủ đệ của Tứ Hoàng Tử, hơn nửa đêm ai dám đốt thứ này bên ngoài, chẳng lẽ có chuyện tà ma gì ở đây?
Lông tơ của Triệu Tiền dựng đứng lên, hắn không còn nghĩ đến kế hoạch gì nữa, quay đầu muốn đi, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng cực nhẹ:
“Ngươi tới tìm ta sao?”
“A!” Triệu Tiền nhảy dựng lên, hắn mặc váy dài, mũi chân dậm trúng nên lảo đảo ngã nhào xuống đất, hoảng sợ quay đầu: “Ngươi là ai?”
Bảo Ninh ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, tóc dài che khuất nửa gương mặt, cười nhẹ hỏi hắn: “Ngươi không phải tới tìm ta?”
“Ta không có, không có.” Hai chân Triệu Tiền cọ lung tung, liều mạng lui về sau, trên mặt cắt không còn một giọt máu: “Ta chỉ là đi dạo chơi… Ngươi là quỷ sao, vẫn là Hồ Tiên đại nhân? Người cứ làm chuyện của mình đi, ta chỉ là đi dạo, người không cần phải để ý đến ta…”
*Hồ tiên: hồ ly luyện thành tiên (mê tín)
“Sao mỗi ngày ngươi đều đi dạo, đi dạo xung quanh viện tử?” Bảo Ninh nói: “Ngươi quấy rầy thanh tịnh của ta, ta muốn trừng phạt ngươi.”
Triệu Tiền hỗn loạn, trong đầu hắn đều là những việc trái với lương tâm, những nữ nhân đã chết kia muốn tới tìm hắn. Triệu Tiền khó khăn nuốt ngụm nước bọt, đứng lên bịch một tiếng quỳ xuống, run giọng nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi chết cũng đã chết rồi, vậy ngươi cứ chết đi, đừng đến tìm ta! Bây giờ ta đi, ta cũng không tới nữa, van cầu ngươi thả ta đi! Ta đốt vàng mã cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu thì cứ báo mộng cho ta, ta cho ngươi gấp mười!”
Bảo Ninh trầm ngâm một chút, nàng vốn chỉ cảm thấy Tiền Nhi này kỳ lạ, không nghĩ tới nàng ta đã từng những chuyện ác gì, nhưng nghe những lời nàng ta mới vừa nói…
Bảo Ninh hỏi: “Ta là ai?”
“Ta làm sao biết ngươi là ai!” Triệu Tiền sắp ngất đi, tay hắn nắm chặt váy, thở mạnh từng hơi, muốn tranh thủ thời gian chạy, nhưng chân đã mềm nhũn. Hắn nước mắt đầm đìa, khiến cho phấn trên mặt trôi hết một phần, lộ ra một con mắt, vừa định cầu xin thêm nữa, chợt phát hiện chuyện này hơi kỳ lạ.
Con mà này cũng quá dịu dàng, không hề giống lệ quỷ trong sách miêu tả, hơn nữa cái cằm nhọn vểnh lên rất quen thuộc.
Triệu Tiền nghi ngờ nhìn Bảo Ninh, dò xét nàng, mãi cho đến trông thấy mũi giày màu hồng của nàng, bừng tỉnh: “Tứ Hoàng Tử Phi!”
Bảo Ninh “ồ” một tiếng: “Là ta.”
Triệu Tiền thật muốn ngất đi, hắn hận hận nện đất, đây là chuyện gì, đây là chuyện gì! Tứ Hoàng Tử Phi hơn nửa đêm không ở trong phòng ngủ, chạy đến hù dọa hắn, có bệnh sao!
Bảo Ninh hỏi: “Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, ngươi vội cái gì? Còn có, ngươi đến viện tử của ta là muốn làm chuyện xấu gì?”
“Ta không có!” Triệu Tiền lập tức phủ nhận, hắn đổ mồ hôi, miễn cưỡng đứng lên, kiên trì nói: “Ta ra ngoài đi dạo. Ban ngày chăm sóc Tô phu nhân quá mệt, ban đêm rảnh rỗi, ra đi nhìn bóng đêm một chút, cây mộc hương trước viện tử của Tứ Hoàng Tử Phi vừa nở nên ta đến ngắm cảnh.”
Bảo Ninh nói: “Tâm tình cũng rất tốt nha.”
“…” Triệu Tiền hỏi: “Tứ Hoàng Tử Phi làm cái gì vậy?”
Bảo Ninh nói: “Ta làm cái gì, là chuyện mà ngươi có thể hỏi sao?”
Triệu Tiền cắn răng, quỳ xuống đến hành lễ nói: “Là nô tỳ đi quá giới hạn, Hoàng Tử Phi dạy rất đúng.”
Đêm đã khuya, Bảo Ninh chơi chán, cũng thực sự tìm không ra sai lầm khác của Triệu Tiền, phất tay để hắn trở về.
Triệu Tiền nắm chặt nắm đấm, hành lễ cáo lui.
Chờ hắn đi mất, Bùi Nguyên từ phía sau thong thả đi ra, như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng hắn ta rời đi.
Bảo Ninh cười cười búi tóc lên, hỏi hắn: “Vừa rồi biểu hiện của ta được không?”
“Vẫn được.” Bùi Nguyên tán thưởng xoa xoa mặt của nàng: “Hôm nay nàng ta bị dọa cho hết hồn, sau khi trở về sợ là phải bị một trận bệnh nặng.”
Bảo Ninh vui vẻ nói: “Nếu như nàng ta bị bệnh, ta lập tức đuổi nàng ta đi.”
Bùi Nguyên dùng cát đất giội tắt chậu than, kéo Bảo Ninh về phòng.
…
Cơm tối ăn một con vịt nhưng không đủ, giày vò một trận cũng mệt mỏi, Bảo Ninh nướng bánh Ngụy Mông đưa, nướng cho nóng lên rồi kẹp thịt lừa, làm món thịt lừa nướng ăn. Ngụy Mông mua bánh ngon, bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại, bánh nóng kẹp thịt lạnh, mùi thơm mê người.
Bảo Ninh ngồi ở mép giường, nàng cắn hai miếng đã no, rảnh rỗi lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, có chút hối hận.
“Mới vừa rồi có phải là ta quá không trang trọng không, sao có thể làm chuyện ngây thơ như vậy, còn dọa một tên hạ nhân.”
“Trang trọng cho ai nhìn?” Bùi Nguyên một tay chắp sau lưng, tay kia cầm bánh cắn một cái, sau đó phủi mấy mảnh vụn trên y phục: “Ta không phải Hoàng tử đứng đắn, nàng cũng không cần làm Hoàng Tử Phi đứng đắn, chúng ta như vậy mới xứng đôi. Nếu cả ngày nàng cứ áp đặt chuyện này lên người, như khúc gỗ đọc sách niệm Phật, đi đường bước từng bước nhỏ, thì khiến người khác nhìn rõ ta thật là thô lỗ sao.”
Bảo Ninh cười: “Chàng vốn thô lỗ.”
“À, chỉ có nàng tốt.” Bùi Nguyên nghiêng nhìn nàng, duỗi ngón đầu gõ vào trán Bảo Ninh một chút: “Đã sớm muốn mắng nàng, quá nhát gan, Tô Minh Dụ ở nhà của nàng, nàng là chủ nhân, vẫn còn phải chịu tính khí của nàng ta, thật không thế nói nổi nàng. Nếu như đổi thành ta, nàng ta dám thể hiện thái độ với ta, ta không thèm quan tâm nàng ta là ai, đá một phát cho nàng ta bay ra ngoài. Nàng có miệng để làm gì, cũng chỉ biết học lễ nghi?”
Bảo Ninh cúi đầu thì thầm, không biết cãi lại hắn như thế nào, không thể nói chuyện với hắn, liền hỏi lại: “Vậy chàng có miệng để làm cái gì?”
“Hai chuyện, một là ăn cơm, hai là mắng chửi người khác.” Bùi Nguyên nhìn nàng: “Ai chọc ta ta liền mắng người đó, nàng đến trong quân doanh hỏi một chút, có ai dám chọc ta, Ngụy Mông cũng không dám. Vì sao? Ta biết mắng người khác, ta chẳng những biết mắng chửi người khác, ta còn đánh người. Mềm rắn đều có, đó là đối với người tốt, đối với những người thô lỗ dã man, nàng nói đạo lý với hắn mười câu, còn chẳng bằng đạp cho hắn một cái, nếu như đạp cũng hắn ta cũng không đổi thì dứt khoát giết chết hắn. Vì sao nhiều người muốn làm Hoàng đế như vậy, còn không phải là vì muốn giết ai thì giết chết người đó sao, sẽ không bị người khác giết chết?”
“Chàng thật là dã man, nói gì vậy, thật không có quy củ.” Bảo Ninh cười, dùng chân trần giẫm chân hắn một chút: “Dạy hư ta.”
“Ta đang dạy điều tốt cho nàng.” Bùi Nguyên hừ hừ một tiếng, ôm nàng ngồi trong lòng mình, hai chân kẹp nàng: “Nàng ở nhà, ở trên giường, sợ chút cũng là chuyện tốt. Ra ngoài thì nàng phải giống như Cát Tường, lộ ra móng vuốt nhỏ. Đừng nghĩ lễ nghi quy củ gì, trưởng tẩu như mẫu thân, nàng cầm đao đứng trước mặt Lễ bộ Thượng thư, ta xem thử hắn có dám giảng đạo lý với nàng hay không, hắn phải quỳ xuống đến gọi nàng là nương.”
Bảo Ninh cười ha hả, nàng bóp mũi Bùi Nguyên: “Chàng đừng nói nữa!”
“Lên lớp cho nàng thì cố gắng nghe, dạy nàng đừng quá lương thiện để bị người khác ức hiếp.” Bùi Nguyên bóp má Bảo Ninh khiến miệng nàng cong cong, hắn thổi hơi vào: “Không nói cái này nữa, nàng ngưởi thử có mùi thịt không.”
“Vừa ăn thịt lừa, sao lại không có vị thịt.” Bảo Ninh trốn về sau: “Làm cái gì, đừng làm rộn…”
Bùi Nguyên ôm lấy nàng, nhanh chân đi đến bên giường, giật màn xuống: “Chỉ nhắc nhở nàng một tiếng, nam nhân thèm thịt.”
…
Sau khi Tiền Nhi quay về thì thật sự bị sốt, chỉ một đêm mà bị sốt đến hai má lõm vào, mặt cũng vàng như nến.
Tô Minh Dụ lo lắng vô cùng, mời đại phu cho hắn, uống hết mấy chén thuốc, lại qua một đêm, rốt cục cũng không còn sốt nữa.
Bảo Ninh ngồi một ngày trong phòng, kêu Lưu ma ma đi xem trò vui rồi về kể lại cho nàng, bên kia rối loạn, Bảo Ninh cuối cùng cảm thấy trong lòng khuây khoả một chút. Nàng vốn nghĩ hôm sau đến chỗ Tô Minh Dụ thăm hỏi một chút, thuận tiện nhìn Tiền Nhi kia bệnh thành bộ dáng gì, kết quả buổi sáng vừa dậy thì nhận được thư của đại tỷ gửi từ Sùng Viễn Hầu phủ.
Trên tờ giấy loang lổ nước mắt, mời nàng cùng Bùi Nguyên nhanh chóng đến, nói có chuyện gấp.
Lúc này, cách thời gian Thánh Thượng lên đường đi hành cung nghỉ mát cũng chỉ còn lại bốn ngày.
Lần tạm biệt nhau ở Như Ý Lâu, Bảo Ninh vẫn đang ngóng trông phong thư này, ngóng trông Quý Hướng Chân có thể nghĩ rõ ràng, thì cuối cùng Quý Hướng Chân cũng đã gửi thư đến! Có Quý Hướng Chân trợ giúp, làm hỏng kế hoạch của Bùi Tiêu sẽ thuận lợi rất nhiều, bây giờ bọn hắn đã không có thời gian.
Bảo Ninh vui mừng trong lòng, vội vàng kêu Trần Già chuẩn bị ngựa, lại gọi Bùi Nguyên trở về, bọn hắn phải nhanh chóng tới phủ Sùng Viễn Hầu.
Triệu Tiền nghe được tiếng con ngựa hí ở tiền viện, chống cơ thể đang bị bệnh lên chỗ cửa sổ nhìn, nhíu lông mày hỏi Tô Minh Dụ: “Bọn hắn đi đâu?”