Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật

Chương 88


Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 88

Buổi lễ khánh thành Như Ý Lâu vào ba ngày sau, trên đường Thu Thủy xa hoa nhất ở phía đông của trấn Lật Hồ.
 
Lật Hồ là một tiểu trấn non nước xinh đẹp, ngoại trừ những người đời đời kiếp kiếp sống ở nơi này, thì còn có rất nhiều đại hộ từ kinh thành tới. Nhà giàu sang có tiền nhàn rỗi, thích đặt mua điền trang, phong cảnh Lật Hồ tuyệt đẹp, cách kinh thành lại không xa, nên tiểu trấn này là chọn lựa đầu tiên.
 
Bây giờ vừa mới vào thời tiết nóng, thời tiết còn chưa vào thời kỳ nóng đỉnh điểm mà đã có rất nhiều người đến Lật Hồ nghỉ mát, khiến cho thị trấn nhỏ trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
 
Bảo Ninh mặc bộ y phục màu đỏ lựu, ngồi ở phía Tây quán rượu dùng trà ăn điểm tâm, nhìn khai trương.
 
Tô Minh Dụ và Viên Tử đều tới, Ngụy Mông cũng ở đây. Từ trươc đến nay Tô Minh Dụ đã gặp quá nhiều người, sợ có người nhận ra nàng, nên dùng một tấm màn trắng che mặt, ngồi đối diện Bảo Ninh. Hai người thỉnh thoảng nói mấy câu, nhưng nhanh chóng cũng không còn gì để nói, phần lớn thời gian nhìn chằm chằm đám người rộn ràng dưới lầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bảo Ninh đã đặt tất cả những món đồ chơi nhỏ mà nàng mày mò trong khoảng thời gian này ở trên sạp hàng, thuê mấy người quản sự biết nói chuyện, rao to trong khi biểu diễn. Chong chóng tre đủ mọi màu sắc, ngựa gỗ nhỏ biết tự chạy, còn có một con lật đật cao to. Trước cửa còn đặt một con ngựa gỗ nhỏ lắc lắc, con nít có thể ngồi lên, ngựa gỗ sẽ lắc lư giống như xích đu, một khắc đồng hồ mười văn tiền, có rất nhiều tiểu hài tử đứng xếp hàng muốn cưỡi.
 
Kinh doan tốt hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.
 
Tô Minh Dụ nhìn xuống dưới lầu nửa ngày, nói chuyện mang chút ghen tuông nói: “Bảo Ninh, đại tẩu thật là hâm mộ muội.”
 
Bảo Ninh cười hỏi: “Hâm mộ muội cái gì?”
 
“Hâm mộ số muội tốt, muốn sao được vậy.” Tô Minh Dụ cảm thán: “Không giống ta, trượng phu không biết đi dâu, để lại cho ta một đứa nhỏ mồ côi cha từ trong bụng. Nhà mẹ đẻ không chịu đón nhận ta, trong người ta cũng không có đồng nào, vốn cũng là thân phận cao quý, bây giờ lại phải ăn nhờ ở đậu khổ cực.”
 
Lời nói của Tô Minh Dụ buồn bã, trong lúc nhất thời Bảo Ninh không biết làm sao nói tiếp.
 
Nàng cảm thấy mấy ngày này Tô Minh Dụ càng ngày càng kỳ lạ, vừa mới tới thì nàng còn cười nhiều, cuối cùng cũng một nơi ở, chắc hẳn rất vui vẻ. Nhưng càng về sau, nụ cười càng ít đi.
 
Bảo Ninh đại khái có thể hiểu được tâm trạng của Tô Minh Dụ, bây giờ cuộc sống an ổn đối với Tô Minh Dụ mà nói đã không phải thứ gì quý giá, nàng quen thuộc, muốn nhiều hơn. Cứ nhớ lại thời gian thoải mái phú quý trước kia thì cảm giác cuộc sống bây giờ rất là bần cùng.
 
Đây là chuyện bình thường, nhưng đối với Bảo Ninh mà nói, vẫn có chút cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, giống như nuôi một con sói không bao giờ biết no đủ.
 
Bảo Ninh an ủi nàng: “Chí ít thì đại tẩu còn có đứa bé, sau này sẽ là chỗ dựa của tẩu, cho dù là nam hay là nữ, muội cũng sẽ thương lượng với A Nguyên, đưa cho tẩu một phần đất đai, để hai mẫu tử tẩu có thể an ổn sống qua ngày. Sau này nếu như đại ca trở về thì nhà tẩu sẽ đoàn viên. Nếu như ngộ nhỡ. . . đại tẩu cũng không cần lo lắng, chúng ta sẽ chăm sóc tẩu.”

 
Tô Minh Dụ cười cười, cách mạng che mặt, Bảo Ninh nhìn không ra nụ cười của nàng có bao nhiêu thật lòng, nàng nói: “Vậy thì cám ơn đệ muội.”
 
Bảo Ninh cũng không nói thêm, nàng có suy nghĩ khác, không có quá nhiều sức lực bồi Tô Minh Dụ.
 
Bảo Ninh liếc về phía đối diện, nhìn thấy toàn phúc phụ nhân đã chậm rãi lên lầu hai của Như Ý Lâu, chuẩn bị ném tú cầu, không khỏi căng thẳng.
 
Không biết đại tỷ có tới hay không.
 
Tìm đại tỷ đến là vì thuyết phục nàng, thuyết phục nàng điều tra mật báo trong tay Giả Linh. Giả Linh làm Phụng Xa Đô úy, chưởng quản hết thảy công việc Thánh Thượng xa giá tiến về hành cung nghỉ mát, hắn và Bùi Tiêu liên thủ, nếu như Bùi Tiêu có ý muốn ám sát Thánh Thượng, không thể nghi ngờ rằng Giả Linh sẽ trợ giúp cho hắn rất lớn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tính thời gian, từ đây đến lúc Thánh Thượng lên đường còn khoảng nửa tháng, Giả Linh cũng đã sắp xếp xong, gần đây hắn không còn qua lại với Bùi Tiêu nữa, mật báo trong tay hẳn còn chưa đưa đến trên tay Bùi Tiêu.
 
Nếu như có thể thay đổi hoặc đổi mật báo, khiến cho Bùi Tiêu xảy ra sai lầm phương hướng, vậy đối với hành động tiếp theo của Bùi Nguyên rất có ích.
 
Bảo Ninh đại khái hiểu nếu như lần này Bùi Nguyên hộ giá thành công, thì sẽ có ý nghĩa như thế nào. Hắn có thể lần nữa nhận được thánh sủng, rửa sạch tội danh đang mang, nếu như có thể mượn cơ hội này diệt trừ Bùi Tiêu, thậm chí còn có khả năng làm chủ Đông cung. Bùi Nguyên đã khá hơn nhiều so với tình cảnh lúc đầu, nhưng hắn vẫn là người đang mang tội, trong mắt đại đa số mọi người, là không ngẩng đầu lên được.
 
Bây giờ thái độ của Thánh Thượng với hai người nàng là không quản, nhưng nếu sau này Thánh Thượng thay đổi tâm trạng, còn muốn truy cứu thì sao?
 
Bùi Nguyên và nàng đều sẽ rơi vào nguy hiểm. Cho dù hai người có chạy đến chân trời góc biển thì cũng là nơm nớp lo sợ, khó mà chu toàn.
 
Bảo Ninh biết, nếu như nàng không cách nào thuyết phục đại tỷ để giải quyết chuyện của Giả Linh, Bùi Nguyên còn sẽ có cách khác, nhưng nàng hi vọng giúp Bùi Nguyên một phần sức lực của mình. Nếu nói khái quát hơn thì nàng đang vì tiền đồ tương lai của hai người. Nói hơi ích kỷ thì, Bảo Ninh vẫn luôn cảm thấy, tấm lòng của nam nhân sẽ thay đổi.
 
Nếu như nàng muốn nắm bắt trái tim của Bùi Nguyên, duy trì thời gian yêu thương ân ái như bây giờ, nàng nhất định phải làm thứ gì đó. Ngoại trừ chăm sóc áo cơm, còn phải cho Bùi Nguyên thấy được hào quang của nàng, để Bùi Nguyên cảm thấy, nàng không thể thay thế.
 
Đây là chút ý đồ riêng nho nhỏ của Bảo Ninh. Nàng không muốn sự yên bình nhất thời, nàng muốn yên ổn thật dài thật lâu, cho dù về sau Bùi Nguyên có địa vị gì, nàng cũng có thể đứng ở bên cạnh hắn, kinh doanh thứ nàng thích.
 
Cho nên, lần này có thể lợi dụng vấn đề của Quý Hướng Chân để trợ giúp cho Bùi Nguyên hay không thì vô cùng quan trọng.

. . .
Bùi Nguyên và Ngụy Mông uống trà ở sát vách có rèm che. Có Tô Minh Dụ nên bọn hắn không tiện ngồi cùng bàn ăn.
 
Viên Tử ngồi bên cửa sổ, nhai viên kẹo trong miệng kêu răng rắc răng rắc.
 
Đêm hôm đó, Viên Tử phải nói trên cây có kẹo rơi xuống, Bùi Nguyên và Bảo Ninh ngồi một đêm, ngày hôm sau mặt trời mọc, trời đã sáng, mà cũng không thấy nữ nhân Viên Tử nói. Viên Tử không tin, khóc lớn một hồi, dỗ thật lâu mới nín.
 
Bùi Nguyên nói với Ngụy Mông: “Chuyện cái kẹo này khá là quái dị, thật thật giả giả, ngươi vẫn nên nhìn một chút.”
 
Ngụy Mông nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ thật sự là một ả thông phòng từ trong mộ bò ra, thay hình đổi dạng trà trộn vào trong phủ thái tử, đến cuối tháng thì lôi kéo làm quen với nhi tử? Chuyện này cũng quá bí ẩn.”
 
“Dấu vết để lại cũng không thể bỏ sót.” Bùi Nguyên lột hạt dưa bỏ vào trong khăn tay, lo lắng nói: “Nhìn chằm chằm, cuối tháng sau, xem thử rốt cuộc là người hay quỷ.”
 
Ngụy Mông đồng ý.
 
Dưới lầu chợt vang lên một trận ồn ào lớn tiếng khen hay, hai người thò đầu ra bên ngoài xem xét, phụ nhân toàn phúc đã ném tú cầu xuống, rơi xuống trogn tay một nương tử nhỏ. Tiểu tức phụ đó rất vui vẻ hoan hô nhảy lên, được người làm dẫn vào trong cửa hàng, người làm nịnh nọt: “Nhận được tú cầu là điềm lành, sau này tiểu nương tử nhất định cũng là người toàn phúc, cha mẹ khoẻ mạnh, nhi nữ song toàn, phu thê ân ái, huynh hữu đệ cung. . .”
 
Món thưởng bị người khác lấy được, đám người cũng dần dần tản ra.
 
Ánh mắt Bảo Ninh vội vàng tìm kiếm trên đường, qua nửa giờ cuối cùng cũng nhìn thấy phố một chiếc xe ngựa lộng lẫy, rèm bao trùm bốn phía, lờ mờ có thể nhìn thấy cái bóng phụ nhân bên trong, cực kì quen mắt. Có vú già đi mua trà bánh, sau đó xốc rèm lên đưa vào, Bảo Ninh liếc mắt đã thấy khuôn mặt của phụ nhân, chính là đại tỷ nàng! Nàng quả thật đến rồi!
 
Bảo Ninh lập tức đứng lên chạy ra ngoài cửa, phân phó Lưu ma ma đuổi theo.
 
Bùi Nguyên chưa thấy Quý Hướng Chân, nhưng nhìn phản ứng của Bảo Ninh, cũng hiểu là có chuyện gì. Hắn đi tới cửa, nhét chiếc khăn tay có nhân hạt dưa vào trong tay Bảo Ninh, dặn dò nàng nói: “Đừng tạo gánh nặng cho bản thân, có thể làm là được, nếu không coi như thăm tỷ tỷ của mình một chút, bồi dưỡng tình cảm.”
 
“Ta đã biết.” Bảo Ninh gật đáp lại, nàng sửa sang lại váy, hỏi Bùi Nguyên: “Ta ăn mặc trang điểm thế này được không?”
 
Bùi Nguyên cười nói: “Cực kỳ xinh đẹp.”

 
Bảo Ninh thở một hơi thật dài, Bùi Nguyên nhìn bộ dáng của nàng, có chút cảm giác làm việc quyết đoán không chần chừ, Bảo Ninh nói: “Vậy ta đi đây!”
 
Nàng ăn hết hạt dưa trong khăn tay, vỗ vỗ mảnh vụn trên tay cho sạch rồi quay người ra cửa.
 
Bảo Ninh hẹn gặp Quý Hướng Chân trong sương phòng lầu hai của Như Ý Lâu, đối diện với quán rượu bên đường.
 
Bùi Nguyên đứng ở cửa sổ, nhìn nàng cầm một cây dù màu trắng, đi chậm rãi qua đường, nhìn rất là đoan trang có khí chất, không giống dáng vẻ e lệ lúc đầu nhìn thấy nàng. Trong những lúc có hai người, nàng đối mặt với hắn thì vẫn ôn nhu thẹn thùng, nhưng đối với người khác thì nàng đã chậm rãi có phong phạm chủ mẫu gia đình, yểu điệu mê người.
 
Bùi Nguyên cảm thấy vui vẻ và kiêu ngạo, nhưng trong đáy lòng sinh ra cảm giác lo sợ.
 
Bảo Ninh càng ngày càng tốt hơn thì hắn càng càng càng sợ hơn, nếu nàng bị nam nhân khác mê hoặc thì hắn phải làm cái gì? Tương lai khẳng định sẽ xuất hiện những nam nhân không có mắt, hoặc là nam tử trẻ tuôit? Những nam nhân mặt dày muốn mê hoặc nàng đi thì làm sao bây giờ?
 
Ngụy Mông không biết suy nghĩ trong lòng Bùi Nguyên, hắn nhìn bóng lưng Bảo Ninh, cảm thán nói: “Tiểu phu nhân trưởng thành rồi, bây giờ có thể chia sẻ với ngươi rồi, sau này cũng sẽ có một ngôi nhà bình yên. Chờ ngươi bước lên trên cao, nàng có thể sóng vai cùng ngươi. Những lo lắng lúc đầu của ta cũng dư thừa.”
 
Bùi Nguyên oán hận nhìn hắn chằm chằm, bây giừ hắn không thích ai khen Bảo Ninh, nhìn khuôn mặt tang thương của Ngụy Mông, cảm giác trong lòng hắn có ý đồ xấu, có chút dâm tà.
 
Bùi Nguyên chậm rãi phun ra bốn chữ: “Không biết xấu hổ.”
 
“A?” Ngụy Mông bị mắng nên mê mang nhìn về phía hắn.
 
. . .
Thường Hỉ và Bùi Tiêu ngồi trong gian trà lâu nào đó, nhìn xem Bảo Ninh bung dù chậm rãi đi qua đường, nàng búi tóc phụ nhân, lộ ra cái cổ trắng nõn cao cao.
 
Bây giờ Thường Hỉ nhìn thấy Bảo Ninh liền nhớ lại Bùi Nguyên, nhớ tới rương cá chép kia, cảm thấy hàm răng phát run, miệng đầy mùi cá tanh.
 
“Điện hạ, bây giờ chúng ta đi đón Tiểu Hoàng tôn sao?” Thường Hỉ tập trung cung kính hỏi.
 
Bùi Tiêu liếc nhìn sáng chỗ khác, hắn biết Bùi Nguyên đang ở đối diện nên không tiện đi qua ngay bây giờ, hắn hy vọng có thời gian ở riêng với Bảo Ninh, nhân tiện nói: “Đợi một chút.”
 
Bùi Tiêu tự nhận mình không phải người đa tình, cũng khinh thường lãng phí thười gian cho việc nữ nhi tình trường. Nhưng âm thầm đi theo giai nhân và còn có chút cảm giác yêu đương vụng trộm lại khiến cho người ta mê muội. Ngón tay Bùi Tiêu vuốt xuôi theo chén, hắn nói với chính mình là tới đón đi Viên Tử, là làm chuyện đứng đắn, không cần bởi vậy mà cảm thấy xấu hổ.
 
Đang sững sờ thì chợt nghe Thường Hỉ nhỏ giọng kêu “aiya”.
 
Bùi Tiêu hỏi: “Thấy cái gì?”

 
Ngón tay Thường Hỉ run rẩy chỉ về chỗ Tô Minh Dụ, hỏi: “Điện hạ người nhìn, kia là. . .?”
 
. . .
Quý Hướng Chân được Lưu ma ma mời lên, đi cửa sau nên không ai trông thấy.
 
Bảo Ninh đã đợi chờ đã lâu, nghe thấy giọng nói trên bậc thang, vội vàng đứng dậy đi nghênh đón, thân thiết gọi: “Đại tỷ!”
 
Quý Hướng Chân nghe Lưu ma ma nói Bảo Ninh đang chờ, còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ thấy người thật, nàng kích động nắm tay Bảo Ninh: “Bảo Ninh, thật là muội sao! Sao muội lại tới nơi này?”
 
Bảo Ninh mời nàng ngồi xuống: “Bây giờ muội ở Lật Hồ, mở một cửa hàng, chính là Như Ý Lâu, không ngờ lại gặp được đại tỷ.”
 
Quý Hướng Chân không chút nghi ngờ, chỉ luôn miệng nói: “Thật là khéo, thật là khéo.”
 
Bảo Ninh châm trà cho nàng, dò xét vẻ mặt của nàng. Quý Hướng Chân có vẻ ngoài mộc mạc dịu dàng, khuôn mặt tròn tròn, luôn mỉm cười. Nhưng bây giờ sắc mặt tiều tụy, đã không xinh đẹp như lúc trước, Bảo Ninh có chút đau lòng.
 
Quý Hướng Chân uống một ngụm trà, nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Bảo Ninh, muội xuất đầu lộ diện mở cửa hàng, Tứ Hoàng Tử cho phép sao?”
 
Bảo Ninh gật đầu: “Hắn đồng ý rồi, còn giúp muội lo liệu.”
 
“Thật tốt.” Quý Hướng Chân lộ ra sụ yêu thích và ngưỡng mộ. Nàng vốn không muốn để vẻ buồn bã hiện ra ở bên ngoài, nhưng trong phủ Sùng Viễn Hầu đều là người ngoài, không ai có thể để nàng tố khổ, nàng nhẫn nhịn thật lâu không biết chia sẻ cũng ai, bây giờ thấy tỷ muội ruột của mình, hốc mắt lại dần dần đỏ lên.
 
Trong lòng Bảo Ninh đang suy nghĩ làm sao dẫn dắt chủ đề về Giả Linh, còn chưa mở miệng thì nghe Quý Hướng Chân nói: “Bảo Ninh, đại tỷ thật hâm mộ muội, phu thê hòa thuận, muội không biết tỷ cùng thế tử. . .”
 
Bảo Ninh chờ mong hỏi: “Thế tử thế nào?”
 
Quý Hướng Chân nói: “Đại tỷ phu của muội giấu ta có qua lại với nữ tử của Thanh La Phường, tằng tịu với nữ tử khác khiến cô nương ta có thai, sau đó lại muốn tỷ chi tiền rước nàng ta vào cửa!”
 
Bảo Ninh biết Thanh La Phường, là sản nghiệp của thủ hạ của Bùi Nguyên, là cửa hàng thợ may.
 
Nhưng Quý Hướng Chân nói chuyện gì, Bảo Ninh nhất thời không có kịp phản ứng, nàng hỏi: “Sao đại tỷ phu lại đến Thanh La Phường? Y phục trong phủ hắn phải tự mình đi đo sao, còn có qua lại với tú nương.”
 
Quý Hướng Chân nhìn nàng, cảm thấy kỳ lạ: “Tú nương cái gì? Là một kỹ nữ!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.