Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật

Chương 61


Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 61

Sau khi Bùi Nguyên đi rồi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
 
Ngọn đèn bàn được chỉnh nhỏ xuống, cừu nhỏ nằm im dưới giường, A Hoàng nằm bên cạnh Bảo Ninh, chuyện vừa rồi cứ như một giấc mơ.
 
Bảo Ninh buông rèm xuống, ánh sáng lọt qua tấm rèm màu anh đào.
 
Bảo Ninh khẽ thở dài, cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc, nàng không nghĩ đến những gì vừa xảy ra ở phủ thái tử nữa, nhắm mắt lại, mơ hồ ngủ thiếp đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bùi Nguyên vừa ra khỏi cửa liền bị Ngụy Mông chặn, trước khi cánh cửa đóng lại thì, Ngụy Mông nghiêng người nhìn vào, thấp giọng hỏi: “Tiểu phu nhân ngủ rồi?”
 
“Đang nghỉ ngơi.” Bùi Nguyên kéo tay áo lên, hắn vẫn mặc bộ hắc y đó, đai lưng có chút lỏng lẻo vì động tác vừa rồi, vạt áo nhăn nhúm.
 
Ngụy Mông mơ hồ ngửi được mùi hương của nữ nhân trên người Bùi Nguyên, lại nhìn quần áo xộc xệch của hắn, nhếch môi cười mờ ám.
 
“Ta vội đi làm cơm, ngươi có chuyện gì?” Bùi Nguyên nhíu mày nhìn hắn: “Mau nói.”
 
Ngụy Mông nghiêm mặt nói: “Ta đến là muốn xin lỗi ngươi và tiểu phu nhân, ta không nên xem thường nàng, nói nữ nhân hỏng việc.”
 
Ngụy Mông dừng một chút: “Nếu không có tiểu phu nhân, e là Công Tôn Trúc đã chạy xa, nhiệm vụ của ta cũng thất bại. Ta là người công tư phân minh, thưởng phạt rõ ràng, ta muốn gặp nàng nói tiếng cảm ơn.” Nói xong, Ngụy Mông chuẩn bị bước vào phòng, Bùi Nguyên “chậc” một tiếng, túm lấy cổ áo hắn hất ra.
 
“Mẹ nó ngươi ở trong quân doanh lâu quá, đầu óc có bệnh à?” Bùi Nguyên chửi ầm lên: “Khuê phòng là nơi ngươi muốn vào là vào sao? Cũng không nhìn xem bộ dạng ngươi như thế nào, ta cho ngươi biết, sau này không được ta cho phép, ngươi không được vào sân này nửa bước, một thân mùi thối, làm ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh!”
 
Ngụy Mông bị hắn mắng choáng váng.
 
Bùi Nguyên nhớ tới Bảo Ninh còn ngủ trong phòng, thấp giọng nói: “Nàng vừa bị dọa, sau này không được nhắc chuyện này trước mặt nàng.”
 
Ngụy Mông “ồ” một tiếng, Bùi Nguyên đi ra Ngụy Mông cũng đuổi theo, vừa rồi hắn muốn nói rất nhiều thứ, bị Bùi Nguyên ngắt lời xong thì giờ không nhớ nổi nữa.
 

Ngụy Mông thuận miệng nói: “Nếu sau này có cơ hội, gọi tiểu phu nhân đến, chúng ta cùng nhau ăn một bữa.”
 
“Ngươi có bệnh à?” Bùi Nguyên nhướng mày liếc hắn một cái, cảm thấy không còn gì để nói với tên thổ phỉ vô học này, đành ngậm miệng nhanh chóng đi xuống bếp.
 
Ngụy Mông rốt cuộc nhớ ra mình muốn bẩm báo gì, ngăn Bùi Nguyên lại nói: “Ta nhớ rồi, ta tới là muốn nói với ngươi, chuyện liên quan đến Bùi Tiêu.”
 
Bùi Nguyên hơi khựng lại, nhưng vẫn bước tiếp, tiếp tục nghe Ngụy Mông nói: “Ta lẻn vào thư phòng Bùi Tiêu, nhìn thấy trên bàn hắn có một tấm bản đồ địa hình và một bức mật tín. Sắp vào mùa nóng rồi, theo thường lệ tháng sau Thánh thượng sẽ đi hành cung nghỉ mát, bản đồ địa hình kia là những nơi Thánh thượng sẽ đi qua, kế bên Lật Hồ là đồi núi, địa hình dễ công khó thủ. Ta nghi ngờ, có lẽ hắn muốn chọn nơi này hành động.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngụy Mông đi lùi đối mặt với Bùi Nguyên: “Ta sợ Bùi Tiêu sinh nghi, nên không dám trộm tấm bản đồ, nhưng ta đã nhớ kỹ, đêm nay sẽ vẽ lại cho ngươi, chúng ta tiếp tục thảo luận.”
 
“Đêm nay ta không có thời gian.” Bùi Nguyên nói: “Mấy ngày nay đều không có thời gian, ta phải ở bên cạnh nàng.”
 
“Tiểu tướng quân, ngươi lại vì nhi nữ tình trường!” Ngụy Mông kéo tay áo hắn: “Ngươi như thế làm sao làm chuyện lớn?”
 
“Ta không biết thế nào là chuyện lớn, ta chỉ biết nếu như đêm nay không nhờ nàng, thì ngay cả cái rắm ngươi cũng không bằng.” Bùi Nguyên híp mắt: “Ta đã dặn đi dặn lại ngươi, phái người trông chừng nàng, nhất định phải bảo vệ nàng an toàn, nhìn xem ngươi đã làm gì, thế mà để nàng canh chừng ở rừng mai. Nếu không phải nàng lanh lợi, bình an không tổn hại gì, thì ta nhất định sẽ lột da của ngươi ra!”
 
Ngụy Mông cứng họng không nói nên lời: “Sao ta biết được Công Tôn Trúc đang trốn ở đó, tiểu phu nhân cũng sẽ chạy tới đó…”
 
Bùi Nguyên hất hắn ra, nhanh chân đi lên phía trước: “Tóm lại, mấy ngày nay đừng đến phiền ta!”
 
Trong phòng bếp có sẵn sủi cảo, đang đặt trong tủ. Thời gian trước Bùi Nguyên học nấu cơm, tay nghề không tinh lắm, nhưng hấp mấy cái sủi cảo thì không thành vấn đề.
 
Đêm hôm khuya khoắt phòng bếp không có ai, Bùi Nguyên tự mình ra tay, nhóm lửa nấu nước, đặt sủi cảo vào trong lồng hấp, còn tranh thủ đập dưa leo, chưng bát trứng gà, làm chén nước chấm tỏi.
 
Ngụy Mông dựa vào cửa nhìn đến trợn mắt há mồm, liên tục nói Bùi Nguyên đổi tính, nửa năm không gặp, chớp mắt biến thành hiền thê lương mẫu.
 
Bùi Nguyên bận rộn nên lười quan tâm đến Ngụy Mông, sủi cảo hấp xong thì thưởng cho hắn hai cái để hắn ngậm miệng xéo đi, còn mình thì vội vàng xách hộp thức ăn đi về phòng.


Bảo Ninh đang ngủ say, A Hoàng nép trong khuỷu tay nàng, mở to đôi mắt, không dám nhúc nhích.
 
Thấy Bùi Nguyên tới, nó phát ra thanh âm nhỏ trong cổ họng, hẳn là cảm thấy khó chịu vì bị kẹp trong một thời gian dài.
 
Bùi Nguyên ra hiệu im lặng, a Hoàng nghe lời.
 
Bùi Nguyên đặt hộp thức ăn lên bàn, ngồi bên cạnh Bảo Ninh, nhẹ nhàng xoa lông mày của nàng: “Dậy đi, con lợn lười biếng, dậy ăn chút gì đi.”
 
Bảo Ninh ừm một tiếng, Bùi Nguyên vỗ nhẹ vào má nàng hai cái, cho nàng thời gian tỉnh ngủ, sau đó nhấc chăn bông lên, ôm nàng ra ngồi lên đùi.
 
“Tối nay ở yến tiệc, có ăn gì chưa?”
 
Bảo Ninh vẫn chưa tỉnh ngủ, nhắm mắt lại nói: “Vẫn chưa, lúc đi ra đồ ăn còn chưa lên.”
 
“Sủi cảo đã hấp xong rồi.” Bùi Nguyên hôn lên mắt nàng: “Ta lấy cho nàng ăn?”
 
Sự việc ngày hôm nay vốn không liên quan gì Bảo Ninh. Nhìn thấy cảnh tàn khốc như vậy, tuy Bảo Ninh không bị thương nhưng trong lòng khó tránh bị sốc, Bùi Nguyên rất áy náy và tự trách, hắn suy nghĩ không chu đáo, không bảo vệ nàng cho tốt.
 
Có lẽ ngoài nguyên nhân này, còn có hành động dũng cảm của nàng khiến hắn tự hào, cho nên hôm nay Bùi Nguyên vô cùng dịu dàng và dung túng nàng. Bảo Ninh chưa từng thấy hắn quan tâm như thế, động tác cẩn thận, giống như dỗ dành một đứa bé.
 
A Hoàng lại leo lên con cừu nhỏ, cừu nhỏ lớn rất nhanh, bọn chúng chồng lên nhau nhìn vào hộp sủi cảo.
 
Bùi Nguyên phất tay đuổi chúng đi.
 
Bảo Ninh nói: “Trên quần áo chàng có mùi khó ngửi.”
 
Bùi Nguyên cúi đầu ngửi ngửi, không cảm nhận được. Nhưng nhìn sắc mặt của Bảo Ninh, hắn hiểu ngay rằng Bảo Ninh đang nói đến mùi máu.

 
Hôm nay, trên tay hắn không trực tiếp dính máu, mùi máu rất nhẹ, hắn đã quen cảnh tượng như vậy nên không để ý nhiều. Nhưng Bảo Ninh rất mẫn cảm, nàng cảm thấy không thoải mái.
 
Bùi Nguyên cởi y phục ném qua một bên, lộ ra lồng ngực cường tráng.
 
“Như vậy được chưa?”
 
Bảo Ninh bổ nhào vào lòng hắn, thì thầm: “Được.”
 
Đây là lần đầu nàng chủ động ôm hắn, Bùi Nguyên cười nhéo mũi nàng: “Ngoan lắm, có tiến bộ.”
 
Bảo Ninh cười khúc khích, vẫn nhắm mắt vòng tay ôm cổ Bùi Nguyên. Nếu trước đây, việc tiếp xúc như vậy sẽ khiến nàng xấu hổ, thì hôm nay lại khác, trên người Bùi Nguyên có mùi khiến nàng vô cùng an tâm.
 
Bùi Nguyên một tay ôm eo nàng, sợ nàng ngã xuống, tay kia lấy hộp thức ăn, mở nắp ra, mùi đồ ăn tỏa ra thơm phức.
 
Bảo Ninh nhướng mắt ngạc nhiên khi thấy Bùi Nguyên lại biết làm món trứng hấp vàng óng, phía trên còn rắc hành lá.
 
Bùi Nguyên lấy chén múc trứng hấp cho nàng, có chút tranh công hất cằm hỏi nàng: “Ngon không?”
 
Bảo Ninh gật đầu: “Ngon.”
 
“Ừm.” Bùi Nguyên cong môi: “Ta đã nói rồi, ta có thiên phú mà, nàng cứ đả kích ta. Bây giờ thì xem xem, có phải là thiên phú không? Chỉ cần cho ta chút thời gian, sau này ta chắc chắn sẽ giỏi hơn đầu bếp của ngự thiện phòng, mỗi ngày đều nấu cho nàng ăn.”
 
Bảo Ninh gật đầu đáp lại, nàng ngồi trên đùi Bùi Nguyên, chân nhỏ lắc qua lắc lại, A Hoàng nhảy xuống khỏi lưng cừu nhỏ, đuổi theo ngón chân của nàng gặm. Nó nhẹ nhàng cắn nên không hề đau, chỉ hơi ngứa, Bảo Ninh đùa nó một hồi, dứt khoát đạp chân lên lưng A Hoàng, cảm nhận sự mềm mại của bộ lông nó.
 
“Lúc ăn cơm đừng có chơi.” Bùi Nguyên múc một viên sủi cảo, dùng thìa cắt thành hai nửa, nhân thịt thơm ngon lộ ra, lại chấm một chút dấm tỏi, đưa đến miệng Bảo Ninh.
 
Bảo Ninh nghiêng đầu từ chối: “To quá, không ăn.”
 
“Nhân to mới ngon.” Bùi Nguyên dỗ dành nàng, hắn giống một người kể chuyện, cầm thìa trong tay múa: “Nàng xem, cái thìa của ta giống một cỗ xe ngựa, nó từ đầu kia chạy qua, bên trong chứa lương thảo vật tư, sẽ nhanh chóng vào cổng.”
 
Bùi Nguyên để thìa kề bên môi Bảo Ninh: “Tướng quân, xin mở cửa thành cho!”
 
Bảo Ninh bật cười, Bùi Nguyên nhìn mắt nàng cong lên như ánh trắng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng: “Tốt lắm, thật khó chọc nàng cười, dỗ dành cả nửa ngày, bây giờ mới thật sự vui vẻ.”

 
Bảo Ninh hừ một tiếng, rời khỏi người hắn ngồi xuống giường: “Ta tự ăn.”
 
Bùi Nguyên cười nhìn nàng, trong chén có tổng cộng mười hai viên sủi cảo, Bảo Ninh ăn sáu viên, cho A Hoàng hai viên, còn lại chui vào bụng hắn.
 
Nàng ăn no rồi, cảm thấy phấn chấn, đi tắm rửa.
 
Bùi Nguyên đã chuẩn bị nước tắm và quần áo xong, đi theo Bảo Ninh ra phía sau tấm bình phong bắt đầu ồn ào nói muốn cùng nàng tắm, Bảo Ninh xấu hổ đến đỏ cả cổ, Bùi Nguyên đành bỏ cuộc trở về.
 
Tiếng nước róc rách sau tấm bình phong, A Hoàng là một tên dính người, lúc nào cũng đi theo Bảo Ninh, nàng tắm nó cũng ngồi xổm ở một bên nhìn. A Miên ổn hơn, chỉ biết nằm sấp dưới chân giường, không ăn thì ngủ, muốn đi đại tiện thì dùng mông đẩy cửa ra, nó rất thông minh, còn biết kéo then cửa, tự mình mở cửa.
 
Bùi Nguyên cởi giày, hai chân giang rộng nằm trên giường, hai tay gối dưới đầu.
 
Bây giờ tâm trạng hắn rất vui, hôm nay là ngày tốt, cho dù là nhiệm vụ hay tình cảm đều thành công. Nhất là nghĩ tới Bảo Ninh đã gần gũi hắn, khóe miệng Bùi Nguyên càng nhếch lên.
 
Vừa rồi A Miên ăn một ít cỏ, ăn no rồi, nó đi đại tiện, lúc đứng dậy đụng phải tủ đầu giường, có thứ gì rơi xuống, bộp một tiếng.
 
Bùi Nguyên ngồi dậy xem, là cây trâm. Hắn không để ý xoay người nhặt lên, đang muốn đặt lên bàn thì ngón tay vô tình sờ đến phần giữa của cây trâm, hình như có vết nứt. Bùi Nguyên nhíu mày nhìn kỹ, phát hiện nó có thể tháo rời được, hắn nắm hai đầu kéo thật mạnh, cây trâm tách ra, bên trong quả nhiên rỗng ruột, có một mảnh giấy.
 
Trong lòng Bùi Nguyên lộp bộp một tiếng. Hắn nhìn sau tấm bình phong, Bảo Ninh vẫn đang tắm, chưa hề phát giác.
 
Bùi Nguyên suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định mở ra xem.
 
Nhìn thấy chữ bên trong, nụ cười trên mặt liền tắt.
 
“Nàng có thích cái hộp ta tặng không? Đã lâu không gặp, tương tư ý nồng, hai ngày sau gặp ở góc phía nam phủ tướng quân.”
 
Người viết là Mạnh Phàm.
 
Ánh mắt Bùi Nguyên càng lúc càng lạnh, nhìn chằm chằm cây trâm, hắn nắm chặt tay muốn đập nát nó ngay lập tức.
 
Tiếng nước sau tấm bình phong đã ngừng, Bảo Ninh bắt đầu lau người mặc y phục, Bùi Nguyên nhắm mắt, nén cơn giận xuống, đặt cây trâm và mảnh giấy lại chỗ cũ.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.