Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật

Chương 47: Ca Ca Tốt


Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 47: Ca Ca Tốt


Bảo Ninh nhàn nhã ngồi trêи giường, tay trái ôm A Hoàng, tay phải cầm quyển sách, nàng đọc được hai chữ rồi ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên, thấy hắn đang chổng ʍôиɠ quét rác ở kia.Hắn là đồ gạt người, thái độ chống đối của hắn rất rõ ràng, bên này phủi qua hai lần, rồi kéo chân ghế lên, để lại thanh âm chói tai.Bảo Ninh nhịn không được, lên tiếng chỉ thị: “Chàng làm chậm một chút, quét vậy thì sạch ở đâu.””Không có gì để ta quét.” Bùi Nguyên ném chổi xuống đất: “Ta không biết nàng bắt ta quét nhà làm gì, rõ ràng đã sạch đến gương còn không sáng bằng, cứ nhất quyết phải quét!””Sao lại không?” Bảo Ninh chỉ xuống chân hắn: “Ở đó có một sợi tóc.”Bùi Nguyên hoài nghi cúi đầu, quả thực hắn nhìn thấy một sợi tóc dài, hắn nhặt lên nhìn kĩ, quay sang Bảo Ninh nói: “Là của nàng.”Bảo Ninh đáp trả: “Có chơi có chịu, chàng im lặng và làm tốt việc của mình đi, đừng tỏ vẻ không phục.”A Hoàn “uông” một tiếng.

Bùi Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào mũi nó: “Con chó ngu xuẩn, tốt nhất mày nên hiểu rõ sự tình, mày mà làm càn, ta ném mày ra ngoài.”A Hoàng ưỡn lưng lên nhìn hắn, kêu hai tiếng, Bùi Nguyên tức giận hít thật sâu, nhặt chổi gỗ lên định đánh vào ʍôиɠ nó nhưng bị Bảo Ninh trừng mắt ngăn lại: “Chú ý làm việc của mình đi!”Bùi Nguyên biết mình không thể tránh thoát, đành nghe theo lời nàng, dịch ghế sang quét lại lần nữa.Nói quét cẩn thận chẳng qua chỉ là giả vờ, hắn vờ vịt quét nhà hết một khắc đồng hồ, hót bụi vào thùng rác rồi mang ra ngoài.Bảo Ninh nhìn bóng lưng của hắn, ôm A Hoàng lén cười.Chờ Bùi Nguyên đi vào, nàng lập tức chuyển mắt, cầm quyển sách trêи tay, nhẹ nhàng lật sang trang.

Làm như người vừa nãy dò xét không phải nàng, thản nhiên nói một câu: “Vất vả rồi.””Đừng giả ngu, ta còn không biết mắt nàng để ở đâu?” Bùi Nguyên bị tức cười, hắn tựa lên cửa, ngón tay gõ gõ: “Còn việc gì nữa, nói nhanh một chút, ta không thể chờ lâu.”Bảo Ninh nói: “Ta đói rồi, chàng đi nấu cơm đi.”Nụ cười của Bùi Nguyên cứng nhắc: “Ta còn cho rằng nàng nói đùa.”Bảo Ninh hỏi: “Cái gì?””Ta dám nấu nhưng nàng dám ăn không?” Bùi Nguyên đưa tay, lông mày nhướn lên: “Nhất định phải ăn đồ ta nấu?”Bảo Ninh cười nhẹ: “Đúng vậy, người khác làm ta không ăn.””Ta thật sự đã tạo nghiệt, thiếu nợ nàng.” Bùi Nguyên cắn răng: “Không phải trước kia ta nấu cơm, nàng sợ ta làm hư đồ của nàng, không cho ta làm sao?”Bảo Ninh nói: “Lần này dù chàng làm hư đồ cũng không phải của ta, là của người khác, làm hỏng thì chàng bồi thường.

Nếu chàng bị mất tiền, ta đau lòng muốn chết.”Nàng đổi tư thế, nằm lì trêи giường, hai mắt khẽ nhếch lên, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp: “Nhanh đi, nếu chàng chậm trễ, ta lấy roi đánh chàng.”Bùi Nguyên nâng cằm hỏi nàng: “Nàng lấy roi ở đâu.”Bảo Ninh nắm cái đuôi xù của A Hoàng: “Đây này.”Hôm nay tâm trạng của nàng rất tốt, hiếm khi nàng hoạt bát như đứa trẻ, buông đuôi A Hoàng ra rồi cầm tóc mình: “Còn có tóc của ta.””Không biết xấu hổ.” Bùi Nguyên cười mắng nàng, đi đến bên cạnh véo mũi: “Nàng đang làm khó ca ca tốt của nàng à.””Đừng tưởng mặt mình dát vàng.”Bảo Ninh xoay người ngồi xuống, giận đỏ mặt tía tai, học theo thái độ lạnh lùng của Bùi Nguyên lúc ở thư phòng, lặp lại lời nói của hắn: “Nàng vô duyên vô cớ chạy tới đây làm gì?”Bùi Nguyên đình trệ: “Ta đáng sợ như vậy sao?”Bảo Ninh hừ lạnh một tiếng, nhíu mày: “Thư phòng là nơi quan trọng, không cho phép người ngoài vào, nhất là nữ nhân, nàng không biết?”Sắc mặt Bùi Nguyên ra vẻ lúng túng, hắn hoài nghi hỏi: “Ta đâu đáng ghét như thế?””Dáng vẻ của chàng còn đáng sợ hơn ta bắt chước gấp trăm lần.” Bảo Ninh vuốt lưng con cừu nhỏ, “Mày nói xem có đúng không?”Bảo Ninh cụp mắt cười, dùng cằm xoa xoa đầu A Hoàng: “Nhà ta có tiểu tùy tùng tốt, lại nghe lời, không giống nam nhân nào đó, mặt chua như con khỉ lớn.”Bùi Nguyên chỉ vào mũi mình hỏi: “Nàng nói ta là khỉ?””Nói ai thì tự biết.” Bảo Ninh thoải mái nhắm mặt lại, trong tay nàng có kim bài lệnh tiễn, không sợ Bùi Nguyên không phục quản giáo, nhìn hắn kinh ngạc, lòng nàng vui ghê gớm.Mặt khỉ thu lại khẩu khí, ngồi cạnh Bảo Ninh, thăm dò thương lượng: “Mấy việc nàng nói quá khó làm, bánh bao chay với sủi cảo tôm, chờ ta làm được mặt trời đã rạng đông.”Bảo Ninh nâng nửa mí mắt nhìn hắn nói tiếp: “Đổi việc đơn giản hơn đi.” Bùi Nguyên hôn lên vành tai nàng, thổi một hơi.”Ừ..


Được thôi.” Bảo Ninh chỉ ra ngoài cửa: “Trong phòng Lưu ma ma có nồi sắt nhỏ, chàng có thể đi mượn, qua phòng bếp lấy chút thức ăn và thịt, lấy thêm ít sủi cảo nữa, nhớ cầm thêm gia vị, chúng ta nấu lẩu.””Chỉ cần đun sôi nước rồi thả mấy vật kia vào phải không?” Bùi Nguyên nghe rõ: “Ta biết làm, trước kia ở Tế Bắc ta từng ăn như thế.”Bảo Ninh động ngón tay, tư thế đuổi người: “Lải nhải dông dài, mau đi đi.”Bùi Nguyên cười lạnh một tiếng, bắt lấy ngón tay nàng, ngậm trong miệng, hung hăng cắn một cái: “Để nàng tức giận hai ngày, lát nữa nhất định cho nàng ngon.”Hắn choàng áo khoác lên vai, đi ra ngoài, đóng cửa “bịch” một tiếng.Bảo Ninh lau nước miếng của Bùi Nguyên lên người A Hoàng, cúi đầu cười: “Chàng tức giận đấy, mày nhìn thấy không, chàng tức giận thật nha.”Bảo Ninh chu môi: “Đáng đời.”* * *Một khắc đồng hồ sau Bùi Nguyên mới quay về, trong tay hắn cầm đầy đủ nguyên liệu.Người ở phòng bếp cực kì nhiệt tình cho hắn một cái giỏ và một bình sữa dê, sáu bảy cây rau sống, có có thịt dê cắt mỏng.Sắc mặt hắn khó coi, Bảo Ninh đoán, có thể hắn bị người ở phòng bếp hỏi thăm, Bùi Nguyên không còn mặt mũi.Nàng ngồi trêи giường đung đưa chân, nhìn Bùi Nguyên đang chuẩn bị đồ.Lưu ma ma để nồi sắt lên bếp lửa, nếu để trêи mặt bàn quá quá nguy hiểm, sợ đồ vật xung quanh bắt lửa gây ra hỏa hoạn, bà đặt bếp xuống đất rồi dịch hai cái bàn nhỏ sang một bên.Dùng đuốc để châm lửa rồi đổ nước vào nồi, Bùi Nguyên đóng vung lại, nhìn Bảo Ninh: “Còn không xuống ăn, đợi ta lên mời nàng à.”Bảo Ninh hỏi: “Chàng lấy bát đũa chưa.”Bùi Nguyên chửi thầm một, đứng lên khoác áo, đi ra ngoài lấy bát đũa.

“Trong lúc chờ hắn về, nước đã sôi ùng ục, Bảo Ninh tự mình cho ít gia vị và rau xanh vào, một mùi hương nồng đậm tản ra.

Bùi Nguyên đến gần nhìn, nước trong nồi không trong, rất đục, không biết Bảo Ninh thả thứ gì, hắn ngửi được mùi tiêu cay, còn có vị mặn.Hắn không đói lắm, nhưng ngửi thấy mùi hương này, bụng hắn ngo ngoe kêu gào.A Hoàng và cừu nhỏ ngồi cách ba bước, thò đầu nhìn sang bên này nhưng không dám đi qua, xem ra đã bị nàng dạy dỗ.Nhìn bọn chúng ỉu xìu sầu não, Bùi Nguyên thật sự thở phào nhẹ nhõm, hắn muốn có cảm giác của kẻ cười trêи nỗi đau người khác.Rau chín rất nhanh, không còn dáng vẻ xanh tươi như ban đầu, Bùi Nguyên vừa động đũa muốn gắp đã bị Bảo Ninh đánh rớt:” Rửa tay chưa? “” Nàng không cần để ý nhiều.


“Bùi Nguyên nhíu mày:” Ăn một miếng rồi đi rửa.

“Bảo Ninh không nói lời nào, nhìn hắn chằm chằm.” Rửa thì rửa “, Bùi Nguyên để đũa xuống, đi đến chậu nước rửa tay, nghĩ gì đấy một lúc, hắn lại cầm vò rượu trong tủ ra.Bảo Ninh cầm đũa, ngạc nhiên nhìn hắn:” Chàng giấu rượu trong đấy từ bao giờ.

“Đây mà gọi là giấu, ta chỉ đặt ở đó, nàng không nhìn thấy mà thôi.” Bùi Nguyên ngồi xuống, hắn mở nắp vò rượu, rót một chén rồi đặt trước mặt Bảo Ninh, sau đó tự rót cho mình.Mùi thơm ngào ngạt của rượu tỏa ra, cả gian phòng bị bao trùm bởi hơi men cay nồng, Bảo Ninh che mũi: “Ta không uống.””Nếm thử một ngụm đi, nàng nhất định sẽ thích.” Bùi Nguyên cầm chén lên, dụ nàng.Bảo Ninh trốn về sau: “Ta không uống, uống rượu xong ta làm càn, chàng còn không biết sao?” Thanh âm của nàng nhỏ dần.Bùi Nguyên lập tức nhớ lại buổi tối kia, cười lên, hắn tự uống một chén, rồi một tay đặt trêи đầu gối, tay kia gắp thức ăn.

“Hai người vây quanh bếp nhỏ ăn cơm, hơi nóng của nồi lẩu phả ra khiến hai người đổ đầy mồ hôi nóng.


Bùi Nguyên mới uống hai chén rượu đã bị Bảo Ninh ngăn lại, hắn mặc kệ nàng ngăn cản, tửu lượng của hắn cực kì tốt.

Dù uống rượu thần trí hắn vẫn thanh tỉnh, không hề có dáng vẻ say xỉn,Hai má Bảo Ninh đỏ bừng, nàng ợ nhẹ một cái, Bùi Nguyên khẽ cười nhìn nàng.Hắn lại uống một hớp rượu nhưng không nuốt xuống, chỉ ngậm trong miệng.

Dập tắt bếp than xong, hắn đứng lên kéo Bảo Ninh, vòng tay qua eo rồi bế nàng lên giường.Bảo Ninh níu lấy xiêm y của mình đang bị kéo ra, có chút đau buồn nói:” Ta không nên ăn thứ kia, trêи người quá dính, buổi tối ngủ sẽ không thoải mái.Bùi Nguyên không nói gì, mà hắn cũng không có cách nào nói chuyện, ánh mắt dính chặt vào Bảo Ninh.

Hắn ở trêи cao nhìn xuống, thấy đường cong trước ngực nàng, ánh mắt hắn tối sầm lại, không khỏi nhớ đến dáng vẻ của nàng lúc mới gặp.Chỉ qua mấy tháng thôi, thân hình của Bảo Ninh thay đổi quá nhiều, ban đầu chỉ mảnh mai, bây giờ nàng trêи người có chút thịt.


Nàng không biết mình đã dần trưởng thành và quyến rũ hơn, nàng hồn nhiên như đứa nhỏ cùng hắn vui đùa.Cuối cùng, Bảo Ninh mới phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Bùi Nguyên, nàng ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi hắn: “Tại sao nhìn ta như vậy?”Nàng nhớ tới gì đó, xấu hổ che ngực: “Đồ lưu manh.”Bùi Nguyên cúi người lại gần nàng, Bảo Ninh muốn tránh nhưng bị hắn giữ chặt.

Môi hắn dính sát vào môi nàng, hắn nhẹ nhàng dùng lực bóp cằm, Bảo Ninh bị ép mở miệng.Mùi vị cay nồng tràn đến, Bảo Ninh mở to mắt, nàng đánh vào ngực Bùi Nguyên nhưng hắn không tránh, cố chấp truyền hết chất lỏng trong miệng sang cho nàng.”Dễ uống không?” Bùi Nguyên cười với nàng: “Ta đã nói mà, nàng nhất định sẽ thích.””Không xấu hổ!” Bảo Ninh vô cùng ngượng, chân tay nàng luống cuống không biết nên nói cái gì, nhất là Bùi Nguyên còn đang tự mãn, nàng càng không còn gì để nói.Người này tự dưng biến thành bộ dạng không biết xấu hổ, cũng không ghét bỏ mình bẩn thỉu.Bảo Ninh cầm tay áo cọ mạnh vào môi, Bùi Nguyên lại gần, nhỏ giọng dỗ nàng: “Ninh Ninh, ta cũng là nam nhân, có một số nhu cầu không thể tránh được.

Nàng cho ta ăn thịt, bắt ta uống canh.

Không phải đang biến ta thành hòa thượng sao?Hắn mập mờ dùng chóp mũi cọ vào trán nàng:” Nàng nói xem đúng không?Bảo Ninh sững sờ, chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng bước chân truyên đến, sau đó là giọng nói của Khâu Minh Sơn vang lên.Hắn gõ cửa, trong lòng hơi lo lắng: “Nguyên nhi, Nguyên nhi, con ngủ chưa? Tại sao lại con tự ý quyết định như vậy, tại sao không thương lượng với ta?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.