Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật

Chương 4


Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 4

Chương 04: Bùi Nguyên
Đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp, mày liễu, mắt hạnh, làn da trắng nõn như tuyết. Nhìn tuổi tác cũng không lớn, còn chưa nẩy nở, nhưng dung mạo đã cực kì chói mắt, không phải loại vẻ đẹp kinh diễm hoặc là mị hoặc, ngược lại nàng làm cho người cảm thấy thật thoải mái, không có lực công kích, khóe môi có hai lúm đồng tiền nhạt.
Không giống như là đến kiếm chuyện.
Đưa ra phán đoán này, trong đầu Bùi Nguyên căng thẳng như dây cung cũng đã nới lỏng một chút, lòng bàn tay dùng ba phần nội lực cũng giảm đi.
Cho đến khi liếc xuống, nhìn thấy hỉ phục đỏ chót Bảo Ninh đang mặc, con ngươi của Bùi Nguyên co rụt lại, bỗng nhiên nhớ tới lời nói Thúy Phù sáng nay, nói bây giờ là thời gian hắn thành thân, tân nương tử khoảng giữa trưa sẽ đến, khi đó nàng ta sẽ trở lại kinh thành, để cho Hoàng tử phi tiếp tục hầu hạ hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Thúy Phù nói mấy lời kia thì mang theo mấy phần thương hại: “Nghe nói Hoàng tử phi là nữ nhi của phủ Vinh Quốc Công, có đính ước từ nhỏ với người? Thiên kim tiểu thư như thế, làm sao cam tâm lưu lạc tới chỗ như thế này, về sau không biết đối xử với người thế nào, thật sự là đáng thương mà.”
Bùi Nguyên không biết Thúy Phù đang đáng thương ai, là thương hại hắn, hay là Hoàng tử phi sắp gả tới kia.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên lộ ra một nụ cười châm chọc. Nói cũng đúng, chỉ dựa vào tình cảnh bây giờ của hắn, chính là một phế vật vô dụng, làm sao có đồ đần nào đến hầu hạ hắn, cả đám đều ước gì hắn chết đi? Ngay cả nha hoàn Thiếu Phủ Giám phái tới cũng dám vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, huống chi là Hoàng tử phi, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết, khẳng định là một thứ nữ không may bị buộc gả tới, trên đường nhất định khóc không biết bao nhiêu lần, nói không chừng bây giờ trong lòng đang tính toán thoát thân như thế nào, tới phòng hắn tìm hiểu tình hình.
Nàng chắc rất vui vẻ, nhìn bộ dáng hắn nửa chết nửa sống, không biết lúc nào tắt thở, nàng chính là người tự do.
. . .
Bùi Nguyên nhìn váy của nàng liền ngây dại. Bảo Ninh không biết hắn đang suy nghĩ gì mà mất hồn như thế, ngay cả chăn mền tuột xuống cũng không biết.
Nàng sợ Bùi Nguyên cảm lạnh sẽ khiến bệnh càng nặng, đưa tay kéo chăn trở về, vây quanh ở bên cổ hắn, lại hỏi lượt: “Người rất khát đúng không? Nếu còn có thể nhẫn nhịn, thì chờ một chút, uống nước lạnh không tốt, người nói với ta chỗ nào có thể múc nước, ta nấu lên cho người uống.”
Thật sự là biết giả vờ.
Bùi Nguyên lấy lại tinh thần, chán ghét nhíu nhíu mày, nghiêng người né tránh cái tay của Bảo Ninh, ngửa đầu uống sạch sành sanh nước trong ấm trà.
Có lẽ là tay run kịch liệt, lúc ban đầu ấm trà không thể đưa ngay vào miệng, không ít nước lạnh vẩy ra, dính đầy trên cổ. Bùi Nguyên giống như không cảm giác thấy, ném ấm trà lại trên mặt bàn, tùy tiện lau chùi miệng, lại chui trở về chăn mền.
Từ đầu đến cuối bị xem nhẹ, Bảo Ninh có chút xấu hổ, đưa tay sờ lên mũi.

Đứng một lát, nàng lại cảm thấy cứ giằng co như vậy nữa không phải là cách, vẫn là nói chuyện trước, giữ gìn mối quan hệ với hắn.
Bảo Ninh ngồi xổm xuống, để ánh mắt ngang bằng với Bùi Nguyên đang nằm, cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất: “Tứ Hoàng tử, ta là . . . của người”
Nàng còn chưa nói hết, Bùi Nguyên chợt mở mắt ra, không nhịn được nói: “Ngươi sao còn chưa cút?”
Bảo Ninh bị mắng sửng sốt một chút, có chút ủy khuất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng mím mím môi, rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình.
Đã sớm biết Bùi Nguyên có tính khí này, bây giờ một khi rơi xuống vũng bùn, rơi vào tình cảnh này, tâm tình thay đổi chút cũng bình thường. Nàng nhường hắn một chút, không cần thiết tức giận vì chuyện này.
Nghĩ thông suốt, Bảo Ninh lại cười mỉm mỉm, giới thiệu với hắn: “Ta họ Quý, tên là Bảo Ninh, người từng nghe nói đến ta không? Quý Bảo Ninh.”
Bùi Nguyên nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Câu trả lời không trong dự liệu của hắn.
Bảo Ninh nghĩ, Bùi Nguyên hẳn là không biết mình. Hắn vốn là Tứ Hoàng tử, nhân vật cao quý như vậy, tính cách lại phô trương thích chưng diện, ngày bình thường bằng hữu cũng đều là những công tử ăn chơi con nhà quyền quý, cả ngày cưỡi ngựa bắn tên, có lẽ là ngay cả Quý Gia Doanh hắn đều chưa từng nghe, huống chi là nghe đến tên nàng.
Nhưng mà không quan trọng. Mọi thứ đều đã qua, cuộc sống sau này tốt là được rồi.
“Sau này sẽ là ta và người cùng chung sống.” Bảo Ninh dịch dịch chăn mền cho Bùi Nguyên, chống cằm nhìn hắn, đôi mắt cong cong: “Người yên tâm, ta sẽ chăm sóc người thật tốt, đợi chút nữa người muốn ăn cái gì? Ta làm cho người.”
Bùi Nguyên cười lạnh một tiếng, nhắm mắt, không nhìn nàng nữa.
Chân trái hắn bị tổn thương, bởi vì không được xử lý và bôi thuốc, nên vết thương sâu tới xương đã có chút sinh mủ, đụng đến sẽ đau, cho nên ngày thường Bùi Nguyên đều nằm nghiêng sang bên phải ngủ, mặt vừa đúng đối diện với Bảo Ninh, tránh không thoát.
Hắn mặc kệ nàng, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.

Lại qua một lát, Bảo Ninh thở dài, đứng lên đi.
Bùi Nguyên nghe thấy âm thanh đóng cửa, cuối cùng cũng mở mắt ra, trong ánh mắt chợt lóe lên sự châm chọc.
Nữ nhân này rất cao minh, những lời giả tình giả ý kia, thật sự cho rằng hắn nghe xong sẽ cảm động đến rơi nước mắt sao?
Nghĩ như vậy, cơn đói trong bụng cũng kéo tới.
Bùi Nguyên đưa tay sờ đến sau lưng, móc ra một bao giấy dầu, trong đó là nửa cái bánh hành. Vì cất quá lâu, còn bị đông lạnh, lớp dầu trên bánh đã kết lại dinh dính.
Thúy Phù không quan tâm đến hắn, hơn nữa nơi này không có nguyên liệu nấu ăn, bản thân nàng ta nấu cơm cũng khó ăn, mỗi ngày chỉ làm cháo bắp ngô, bên trong trộn thêm một chút muối, cũng tính là một bữa cơm. Bùi Nguyên nuối không trôi, nên chỉ đành chờ Bùi Dương cách mấy ngày lại đưa điểm tâm canh nóng đến ăn cho đỡ đói.
Bùi Dương là Ngũ đệ của hắn, năm nay mười ba tuổi, là nhi tử nhỏ nhất của Thánh thượng, từ nhỏ đã được sủng ái.
Bùi Nguyên đối với đệ đệ này không tệ, quyền pháp cùng kiếm thuật của Bùi Dương đều là hắn tự mình dạy, Bùi Dương cũn vô cùng thân thiết với hắn. Về sau hắn xảy ra chuyện, những tên bằng hữu trước kia chạy không còn bóng dáng, từng người từng người vội vã rũ sạch liên quan với hắn, chỉ có Bùi Dương còn nhớ hắn, cách ba năm ngày sẽ đến xem, đưa vài thứ.
Tính toán ra, Bùi Dương cũng đã năm ngày không tới, tuyết lớn chắn đường, nơi này xa xôi, hắn đi một chuyến cũng rất khó khăn.
Bùi Nguyên cắn một miếng bánh hành, ở trong lòng suy nghĩ, đợi chút nữa mình đi làm chút cơm, để ngày mai ăn.
Về phần nữ nhân kia, hắn không tin cũng không trông cậy vào. Nói thì êm tai, chờ đi, không quá ba ngày, nàng liền khóc la phải đi về.
Nghĩ đến cái này, ánh mắt Bùi Nguyên lại lạnh mấy phần.
Đi nhanh lên, tránh quấy rầy thanh tịnh của hắn.
. . .
Bảo Ninh lôi cái rương đồ cưới ngoài viện trở lại phòng, đồ cưới của nàng cũng không phong phú, cũng chỉ có hai cái rương lớn, trong đó một rương do Hứa thị yêu thương nàng nên xuất tiền riêng đặt mua.

Còn có một cái rương nhỏ Bảo Ninh mang theo.
Ngày đó gặp được sính lễ Thiếu Phủ Giám chuẩn bị cho Bùi Nguyên, Bảo Ninh đã nắm chắc với tình cảnh hiện tại của hắn, sợ nơi này ngay cả nhu yếu phẩm cuộc sống đều không có, nên nàng mang đến một chút. Mấy cân thịt heo, một túi bột mì, một túi gạo trắng, còn có chút đồ ăn vặt và thuốc. Bởi vì những vật này, nàng bị Quý Gia Doanh cùng Quý Lưu Tương cười nhạo một trận.
Bảo Ninh vốn còn cảm thấy mình nhạy cảm, hiện tại xem ra, nhờ nàng nghĩ chu toàn chút, bằng không đêm nay ăn cái gì cũng không biết.
Hỉ phục quá trói buộc, Bảo Ninh tìm một bộ thường phục từ trong rương ra thay, trong nháy mắt cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Nàng nghĩ nghĩ, lại lấy ra một cái khăn, đem đến nhét lại cái lỗ trên cửa sổ phòng Bùi Nguyên.
Người này tính tình nóng nảy còn bất chấp hậu quả, nổi giận thì nổi giận thôi, nhất định phải nện cửa sổ làm gì, đập bể thì bị lạnh còn không phải chính là hắn.
Bảo Ninh lắc đầu, quay người tiếp tục đi tìm nguồn nước, tâm tình có không tốt đi nữa, thì cũng phải ăn cơm.
Vừa quay đầu lại Bảo Ninh chợt phát hiện phía đông nhà tranh của Bùi Nguyên, giữa phòng và hàng rào một lối đi nhỏ hẹp, rộng khoảng một thước, nàng đi qua nhìn, bên kia vậy mà cũng là viện tử nhỏ. Bảo Ninh kinh ngạc và vui vẻ vô cùng, nhấc váy lên chen đi qua, nhìn thấy giữa sân rõ ràng là một miệng giếng, phía đông giếng có một thứ gì đó giống như lối vào hầm dự trữ rau củ, bị tấm ván gỗ che lại, phía tây là một mảnh vườn rau bị đã được đào xới, chỉ là bây giờ không còn rau nữa, chỉ còn là một bờ ruộng.
Bảo Ninh thế mới biết, viện này có dạng kết cấu như chữ “日”, tường rào làm thành một cái sân rộng, hai gian túp lều nhỏ ngăn chính giữa, chừa lại lối đi nhỏ hai bên trái phải, thông đến viện tử nhỏ ở phía sau.
Có giếng, có hầm đồ ăn, còn có vườn rau, chờ đến mùa xuân, thì đã tốt rất nhiều.
Bảo Ninh nháy mắt liền quên nỗi buồn khi Bùi Nguyên nổi giận với nàng, về phòng phía tây đốt một ngọn nến, muốn đến hầm đồ ăn xem thử còn bao nhiêu lương thực.
Lật tấm ván gỗ lên, đập vào mặt một mùi vị ẩm mốc, còn có mùi đặc biệt của cải trắng và cà rốt nên cũng không tính khó ngửi.
Bảo Ninh thắt váy lên trên eo, cầm ngọn nến cẩn thận từng li từng tí bò xuống cái thang, ngọn nến vẫn chưa bị tắt nên nàng cũng yên tâm rất nhiều, chờ đến dưới đáy hầm, Bảo Ninh mang đầy niềm hi vọng trong lòng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy bên trong có mấy bắp cải trắng, bên cạnh là một củ cà rốt chỉ còn lại một nửa. Mấy loại rau củ úng nhũng lẻ loi trơ trọi nằm ở đó, chẳng có lương thực dự trữ và thịt ướp sấy khô như trong tưởng tượng của nàng.
Bảo Ninh có chút thất vọng, nàng thở dài, nhưng lại nghĩ, chí ít vẫn là có mấy bắp cải trắng, cũng rất tốt, đêm nay làm súp ăn, đặc đặc nóng nóng, cũng rất tốt.
Từ nhỏ nàng đã là quen tự an ủi mình, tìm niềm vui trong cái khổ, chuyện gì không vui chỉ chớp mắt sẽ quên. Đào thị nói nàng không có tiền đồ, Bảo Ninh không biết cái gì gọi là có tiền đồ, nàng chỉ cảm thấy như vậy rất tốt, tâm tình luôn luôn vui vẻ, cuộc sống cũng có thêm chút hương vị.
Bảo Ninh lấy một bắp cải trắng, thổi tắt nến rồi trèo lên thang lên trên.
Phòng bếp quá nhỏ, còn sát bên giường của nàng, rửa rau ở đó lại không tiện, Bảo Ninh dứt khoát xách nước lên, ngồi xổm ở bên cạnh giếng rửa rau.
Bây giờ là cuối đông đầu xuân, không khí đầu xuân se lạnh, nước giếng lạnh đến cóng cả tay, tay Bảo Ninh bị lạnh đến đỏ bừng, nàng rửa một hồi vẫn cảm thấy lạnh, liền vẫy vẫy nước trên tay, rút tay vào trước bụng che ấm, vừa đánh giá khu nhà nhỏ này, nàng đang suy nghĩ sẽ trồng rau gì khi băng tuyết tan khoảng nửa tháng nữa. Nhất định phải trồng hành, còn có rau hẹ, bỏ vào trứng rán ăn cũng ngon, còn phải trồng cải trắng, ớt, thìa là. Đúng rồi, trồng chút dưa leo để giải khát vào mùa hè. Nói đến giải khát, nho cũng được, còn có thể dựng thành giàn nho, để ngồi hóng mát. . .
. . .

Giữa tháng hai, trời tối sớm, giờ thân còn chưa qua, sắc trời đã có chút hơi tối.
Bùi Nguyên đưa tay khoác áo choàng lên trên vai, gian nan đứng người lên, muốn đi phòng bếp làm chút cơm.
Bởi vì lần ngoài ý muốn kia, chân trái Bùi Nguyên bị tê liệt, có cảm giác đau, nhưng hoàn toàn không làm được gì, vì để đứng được lên thì hắn chỉ có thể chống gậy gỗ, đi lại khá gian nan. Từ phòng phía đông đến cửa phòng phía tây chỉ ngắn ngủi mấy bước đường, Bùi Nguyên đi đến mồ hôi đầm đìa, có lẽ là dùng sức quá độ nên hắn có thể cảm giác được những vết thương nhỏ vừa khép lại dường như cũng đều đang toét ra, cơn đau đớn lại hiện lên, Bùi Nguyên cúi đầu xuống, chán ghét nhìn hai chân mình chằm chằm, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tàn phế vô năng như mình, ngay cả chính hắn đều căm ghét, lại trông cậy vào ai có thể thích hắn đâu?
Trước khi đẩy cửa phòng phía tây, Bùi Nguyên chớp mắt hơi do dự, hắn nghĩ ngộ nhỡ nàng chưa đi, còn ở trong phòng thì sao?
Bùi Nguyên đứng ở cửa ra vào một hồi, thấy bên trong không có âm thanh gì, đưa tay đẩy cửa ra.
Quả thật không có một ai.
Bùi Nguyên tự giễu cười cười. Quả thật là nghĩ quá nhiều.
Đá lửa đặt ở trên bàn, Bùi Nguyên cầm lên, khó khăn ngồi xổm người xuống, muốn đánh lửa.
Động tát cúi người thì cực kỳ đơn giản, nhưng đối với Bùi Nguyên mà nói thì vô cùng khó khăn. Trên đùi hắn có vết thương, chân trái lại không có cảm giác, ngay cả cong lên cũng đã rất phí sức, vì để có thể ngồi xuống, hắn phải nắm chặt cây gậy để giữ cân bằng, mới không bị nghiêng ngã té xuống. Cây gậy chỉ là cây củi thô một chút, cũng không rắn chắc, dưới tác động của trọng lực dường như có thể gãy bất cứ lúc nào, trên trán Bùi Nguyên rịn đầy mồ hôi, hắn thở dốc một hơi, ném cây gậy ra xa, vịn vào bếp lò, nhưng cánh tay dùng sức khá nhiều, cuối cùng hắn lại trượt tay ngã nằm xuống đất.
Vết thương hoàn toàn nứt ra, đau đớn kịch liệt khiến mắt của Bùi Nguyên tối sầm lại, hắn ngẩng đầu lên, rên một tiếng.
. . .
Lúc Bảo Ninh bưng rau đã được rửa sạch đẩy cửa đi vào, Bùi Nguyên đang cố gắng đứng lên.
Nghe thấy sau lưng có tiếng động, Bùi Nguyên cả kinh trong lòng, lập tức quay đầu nhìn lại.
Bảo Ninh cũng đang kinh ngạc nhìn hắn: “Tứ Hoàng tử, người ra đây làm gì. . .”
Nàng đưa mắt nhìn xuống chân trái của Bùi Nguyên, cái chân kia xụi lơ bất lực, tư thế hắn đứng có chút vặn vẹo quái dị.
Bùi Nguyên không kịp cảm thấy vui vẻ khi nàng xuất hiện, đã nhìn thấy ánh mắt nàng đang rơi trên vị trí nào, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Hắn nắm chặt cây gậy đến đầu ngón tay trắng bệch, mắt đỏ quát: “Lại nhìn nữa, ta móc mắt của ngươi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.