Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 118
Bảo Ninh cực kỳ kinh ngạc. Nàng và Khâu Minh Sơn cũng chưa gặp nhau được mấy lần, quan hệ cũng không thân thiết, sao đêm khuya hắn lại đến đây, nói muốn gặp nàng?
Bảo Ninh nhìn Lưu ma ma nói: “Chờ ta đổi y phục.”
Bùi Nguyên còn tắm rửa, bình thường hắn không tắm chậm như vậy, nhưng vì lần này tâm tình không tốt, ở bên trong đó quăng đồ đùng đùng, như cho hả giận.
Bảo Ninh đổi bộ y phục hơi trang trọng chút, nhìn vào gương chỉnh lại mái tóc, đi gõ cửa phòng tắm: “Khâu Tướng quân tìm ta, đang ở cửa sau, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có tiếng nước vang lên, chắc hắn cũng không nghe rõ, không có trả lời. Bảo Ninh không gọi nữa, mang theo Trần Già và Lưu ma ma vội vàng đi qua.
Nàng không biết Khâu Minh Sơn muốn làm gì, nhưng dù sao cũng là nam nhân, vẫn là trưởng bối, gặp riêng tư nhất định không được, Lưu ma ma đi theo có thể làm chứng, về phần Trần Già, nói thật ra, Bảo Ninh sợ Khâu Minh Sơn muốn bắt cóc nàng.
Ý nghĩ này có chút hoang đường, nhưng Khâu Minh Sơn là địch hay bạn, Bảo Ninh cũng không biết, cũng không tin tưởng được.
Không phải hắn vẫn có ý muốn soán vị sao?
Ở góc cua cửa sau, cách cửa mặt trăng, Bảo Ninh nhìn thấy bóng dáng Khâu Minh Sơn. Ông ta mặc vào bộ thường phục, không có cầm kiếm, ngồi trên bệ đã nắm chuôi roi chọc chó, dưới ánh trăng mờ ảo, dường như một người già hiền lành.
Bảo Ninh nhàu nhíu mày, gọi khẽ: “A Hoàng.”
Con chó kia nhìn về sau, lắc đuôi chạy đến bên chân Bảo Ninh.
Khâu Minh Sơn cũng nhìn qua, đứng lên, sửa sang lại vạt áo, cười nói: “Bảo Ninh tới.”
Bảo Ninh hỏi: “Khâu Tướng quân có chuyện gấp sao? Chúng ta gặp nhau như vậy thật không tiện, nói nhanh chút.”
Thái độ xa cách rõ ràng như thế, sắc mặt Khâu Minh Sơn cứng ngắt một chút. Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa, cười nói: “Ngày mai ta phải về Bắc Cương, tối nay tới thông báo các ngươi một tiếng.”
Phải đi rồi? Bảo Ninh có chút ngạc nhiên, gật đầu ân cần nói: “Đường xá xa xôi vất vả, tướng quân phải bảo trọng thân thể.”
“Ta biết các ngươi đều… không quá chào đón ta.” Khâu Minh Sơn miễn cưỡng cười, đuôi mắt hiện lên mấy nếp nhăn: “Là ta già, nói chuyện không hợp với người trẻ tuổi các ngươi, tính tình lại cứng nhắc bướng bỉnh, khiến các ngươi ghét hơn. Nhưng Bảo Ninh, bá phụ đối với các ngươi là thật lòng. Ta nhìn Nguyên Nhi lớn lên, rất hi vọng sau này hắn sẽ có cuộc sống tốt. Trước kia là ta quá vội vàng, khiến cho khoảng cách giữa ta và Nguyên Nhi càng ngày càng sâu, ta nói rất nhiều chuyện mà hắn không thích nghe, hiểu lầm giữa chúng ta, không phải dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng.”
Bảo Ninh hơi ngẩng mặt lên, đối diện với hắn: “Tướng quân cuối cùng muốn nói gì?”
“Nhưng mấy ngày trước đây, có một người bạn cũ đã báo mộng cho ta, ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt.” Khâu Minh Sơn nói: “Nếu như ta cho hắn thứ mà hắn không muốn, cho dù ta đem tất cả bảo vật trên đời đặt trước mặt hắn, chưa hẳn hắn sẽ biết ơn ta. Thứ ta muốn thật ra rất đơn giản, hắn hài lòng và vui vẻ là được. Cho nên sau này, ta sẽ không ép buộc hắn làm thứ gì nữa.”
Giọng điệu của Khâu Minh Sơn chậm rãi, Bảo Ninh mềm lòng, nghe hắn nói như vậy, lập tức nghĩ tới tổ mẫu đã qua đời của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổ mẫu là phụ nhân hiền hòa, bây giờ cảm giác Khâu Minh Sơn cho nàng cũng là hiền hòa, tràn ngập yêu mến.
Bảo Ninh cũng nhẹ nhàng nói: “Tướng quân, người nói hắn, là vương gia sao?”
“Đúng.” Khâu Minh Sơn khẽ gật đầu, cười cười thân thiện: “Tính tình hắn quá nóng nảy, ta gặp mặt nói chuyện với hắn, chưa chắn hắn nghe lọt. Cho nên muốn làm phiền Bảo Ninh, chuyển lời của bá phụ cho hắn. Ngươi cứ nói cho hắn biết, ta phải đi, nhưng nếu như hắn cần ta, ta chắc chắn đứng ra, nếu không cần, thì hãy quên đi. Cho dù hắn muốn làm gì thì cứ làm đi, ta và hai mươi vạn binh sĩ Bắc Cương, vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố của hắn.”
Khâu Minh Sơn nói như vậy, Bảo Ninh đột nhiên cảm giác trong lòng có chút chua xót, nàng gật đầu: “Tướng quân yên tâm, ta sẽ nói lại.”
“Con ngoan.” Khâu Minh Sơn nói, lại móc ra một tấm lệnh bài từ trong tay áo, nhét vào trong tay của nàng: “Đây là điều binh phù của Dương Mã Cương, nơi đó có ba ngàn thiết kỵ, đều là tinh nhuệ, giao cho hắn, cần thì tự mà đến.”
Bảo Ninh nói được.
Khâu Minh Sơn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy ta đi đây.”
Hắn lắc lắc cái roi gọi A Hoàng tới, cười nói: “Tiểu A Hoàng, ông cụ phải đi, mày nói câu gì tiễn ta đi.”
A Hoàng ngoắt ngoắt cái đuôi ngọt ngào sủa vài tiếng.
Bảo Ninh cười, giật mình cảm thấy, dáng vẻ hài hước của Khâu Minh Sơn cực kỳ giống Bùi Nguyên, hoặc là nói Bùi Nguyên cực kỳ giống hắn.
Chợt nhớ tới hôm qua là thọ thần của Khâu Minh, bọn hắn quên đi chúc mừng, Bảo Ninh gọi Lưu ma ma ra, bọc hai con gà quay cho Khâu Minh Sơn mang đi. Thứ này không đáng tiền, nhưng là tấm lòng, Bảo Ninh nghĩ, so với những thứ quý giá, có lẽ Khâu Minh Sơn thích món lễ vật này hơn.
Quả nhiên, Khâu Minh Sơn hết sức vui vẻ nhận lấy, trước khi đi liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt tràn ngập yêu thích.
Bảo Ninh nhìn xem hắn cưỡi ngựa, quất roi đi xa, siết chặt kia lệnh bài trong tay.
Nàng không khỏi thắc mắc, vì sao Khâu Tướng quân đối với Bùi Nguyên tốt như vậy, quan tâm âm thầm, sự quan tâm này thực sự vượt ra khỏi tình yêu thương đối với tiểu bối. So với vị trong cung kia, Bảo Ninh có ấn tượng với Khâu Minh Sơn tốt hơn một chút, chí ít giữa bọn hắn là không có nghi ngờ, còn có sự ấm áp nhẹ nhàng.
Lưu ma ma tiến lên vịn cánh tay nàng: “Phu nhân, trở về đi, sợ là vương gia cũng chờ người lâu rồi, sốt ruột.”
Bảo Ninh gật gật đầu, đi hai bước, chợt nhớ tới: “Trần Già đâu?”
Lưu ma ma cũng không biết, hai người đang nhì bốn phương tám hướng tìm hắn, sau cây liễu cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng rên kêu vang khắp trời. Giống như đó không phải là tiếng người nữa, Bảo Ninh dọa đến khẽ run rẩy, sau đó liền trông thấy Cát Tường nhảy ra, lông trên miệng còn dính máu, con mắt sáng giống như chó sói.
Bảo Ninh sững sờ, lo lắng hỏi: “Mày cắn ai?!”
Cát Tường gật gù đắc ý, dáng vẻ rất vui. Bảo Ninh choáng váng đầu óc: “mày cắn người ta ra sao rồi? !”
Nàng vừa dứt lời, Miêu quản sự che chân, bước ta từ phía sau cây liễu leo, kêu khóc nói: “Vương Phi, Vương Phi cứu ta!”
“…”
Bảo Ninh nheo mắt lại nhìn về phía hắn, tự hỏi sao hắn lại ở đây, chợt nhận ra đây là do Trần Già sắp xếp.
Nàng không nóng nảy, nhàn nhạt hỏi: “Miêu quản sự, ngươi núp sau cây đó làm cái gì, nghe lén sao?”
“Vương Phi, ta chảy rất nhiều máu, ta sắp chết đúng không?” Bờ môi Miêu quản sự tái nhợt, run rẩy vươn tay về phía nàng: “Vương Phi, con ác khuyển kia nó cắn chân của ta, cắn rơi mất một miếng thịt to như cái bát…”
Hắn chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, vừa vặn nhìn thấy Khâu Minh Sơn đưa lệnh bài cho Bảo Ninh. Hắn nhớ tới bệ hạ dặn dò, nói để hắn ầm thầm theo dõi hành động của Tứ Hoàng Tử và những mối quan hệ xung quanh, nên muốn ở lại nghe thử. Sau khi nghe xong sắp rời đi, tự nhiên một con chó to đùng đột nhiên nhảy ra, chẳng hề kêu một tiếng, bổ nhào lên đùi hắn cắn một phát!
Miêu quản sự nện đất khóc rống: “Vương Phi phải chủ trì công đạo cho lão nô!”
Cát Tường nghe tiếng xoay lại. Đầu của chó ngao to bằng cối xay, hùng tráng như dã thú. Miêu quản sự cực sợ, run rẩy, nói chuyện cũng nói không lưu loát, Bảo Ninh vừa định hỏi thêm một câu, chỉ thấy hắn trợn tròn mắt toàn tròng trắng, hôn mê bất tỉnh.
“Người này sao nhát gan vậy.” Bảo Ninh nhíu mày: “Đưa đến y quán đi, thông báo đồ đệ của hắn một tiếng đến chăm sóc, để lại đủ bạc, cái khác không cần quản.”
Lưu ma ma lo lắng nói: “Dù sao cũng là người Thánh Thượng khâm điểm…”
Bảo Ninh nói: “Cắn hắn là chó mà Thánh Thượng khâm điểm bảng hiệu!”
Nàng nhớ tới A Hoàng mới là con chó được tặng bảng hiệu, mím mím môi, lại bổ sung câu: “Là bạn của con chó được khâm tặng bảng hiệu.”
“Hắn nghe lén, không cắn đứt chân của hắn cũng đã tiện nghi cho hắn rồi, đáng đời.”
Miêu quản sự được người tới khiêng đi, mắt thấy người đi xa, Trần Già mới ra ngoài nói: “Thuộc hạ đã sớm trông thấy Miêu quản sự sau cái cây, hành động lén lút, nhưng không thể xua đuổi, mới nghĩ ra ra chủ ý như vyaaj, để Cát Tường đi đuổi hắn… Không ngờ tính tình Cát Tường dữ dằn như thế, trực tiếp cắn luôn.”
“Cát Tường luôn luôn ghét kẻ ác.” Bảo Ninh nói: “Đi về chuẩn bị nước muối ấm, rửa răng cho nó.”
…
Bảo Ninh dạo một vòng trở về, Bùi Nguyên đã rất không vui, ngồi trong phòng uống trà: “Nàng đi làm gì, sao lâu như vậy, đang câu cá sao?”
Bảo Ninh phản bác: “Câu cá gì! Mua tám mươi mốt con cá, số đẹp, không thể thiếu một con.”
Bùi Nguyên buông chén trà xuống, như cũ không vui: “Vậy nàng đi làm gì? Đêm hôm khuya khoắt đốt đèn lồng ở bên hồ đếm cá, xem cá của nàng có chết hay không à.”
“Ta…” Bảo Ninh giật mình lấy lại tinh thần, hình như Bùi Nguyên hiểu lệch câu chuyện rồi.
Nàng vội vàng không còn nói chuyện câu cá, kể lại chuyện vừa rồi cho Bùi Nguyên, lại lấy lệnh bài mà Khâu Minh Sơn đưa giao cho hắn.
Bùi Nguyên đang lật nhịn lệnh bài dưới ánh đèn, ngón tay gõ gõ: “Là thật.”
Bên ngoài trời nóng, sau khi Bảo Ninh trở về cảm thấy toàn thân không thoải mái, chuẩn bị áo lót muốn đi tắm rửa.
Nghe Bùi Nguyên nói, nàng quay đầu lại hỏi: “Ngày mai có muốn đi tiễn tướng quân không?”
“Hắn mặc thường phục rời kinh, ta đi tiễn thì thật không tốt.” Bùi Nguyên ném lệnh bài lên mặt bàn: “Về sau nếu có cơ hội rồi thì nói sau.”
Bảo Ninh thuận miệng nói: “Hình như Khâu tướng quân cũng thật đáng thương, dáng vẻ lúc nào cũng cô đơn.”
Bùi Nguyên cười nói: “Hắn nhiều thê thiếp như vậy, nhiều con cái như vậy, làm sao lại cô đơn.”
Bảo Ninh nói chuyện giúp cho Khâu Minh Sơn: “Nhưng ta cảm thấy, hắn đối với chàng là thật lòng.”
Bùi Nguyên không thích nghe, nàng cũng không nói, ôm y phục đi vào phòng tắm, lúc đến cửa thì nhớ ra cái gì, quay lại gọi Bùi Nguyên: “Phu quân!”
Cổ tay Bùi Nguyên khẽ run rẩy. Bảo Ninh kêu hắn như thế lúc nào, xưng hô trang trọng và tao nhã, nhưng đột nhiên nghe được thì cảm giác rất không tệ.
Bùi Nguyên cũng nở nụ cười ấm áp, trả lời nàng: “Nương tử.”
Bảo Ninh xoa xoa cánh tay, đều nổi da gà. Nàng nhăn nhăn cái mũi, bám lấy khung cửa, nhỏ giọng nói với Bùi Nguyên: “Phu quân, ta cảm thấy lúc nãy chàng nói thật đúng.”
Bùi Nguyên không hiểu: “Câu nào?”
“Đúng đấy, đếm cá, phải thường thường đếm.” Bảo Ninh thương lượng với hắn: “Cá chép trong phủ vừa mua được, bỗng nhiên đổi chỗ ở, cũng không biết bọn chúng có quen chưa, nếu không chàng đi xem một chút? Lúc về báo lại cho ta số lượng cá, ta cũng dễ bổ sung. Con số tám mươi mốt này thật rất tốt, rất may mắn, cá chép cũng là con vật may mắn, tám mươi mốt con cá may mắn càng thêm may mắn…”
Bùi Nguyên hỏi: “Nàng kêu ta đốt đèn lồng đi đếm cá?”
“Nhìn chàng bây giờ cũng không có việc gì.” Bảo Ninh nấp sau cửa, lộ cái đầu ra, cười lấy lòng: “Coi như vì mang may mắn đến cho phủ thượng…”
Bảo Ninh nhìn khóe miệng Bùi Nguyên hơi cong, dáng vẻ đang muốn mắng chửi người khác, không dám chờ hắn trả lời, tranh thủ chạy về phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Bùi Nguyên càng nghĩ càng giận, đạp chiếc ghế bay thật xa, nhịn không được, chạy đến rống: “Nàng sợ cá nàng chết, sao không sợ ta bị muỗi độc cắn?”
“Ngày mai đi chọn ngày tốt, nướng cá đi, tiễn bọn chúng đi Tây Thiên đại cát đại lợi!”
“Đốt hết mấy quyển sách Chu Dịch của nàng đi, kiến thức học vấn đang tốt lành, để nàng học thành thứ đồ vớ va vớ vẩn!”
“Nàng thích Cát Tường như vậy, về sau cũng gọi ta Bùi Cát Tường luôn đi!”
Bảo Ninh cuối cùng cũng lên tiếng, trả lời: “Cát Tường là chó!”
Bùi Nguyên kịp phản ứng, càng tức giận hơn, mắng nàng: “Quý A Hoàng.”
Bảo Ninh tức giận đập tường: “Chàng có bệnh đúng không…”
…
Trời đã khuya, mặt Miêu quản sự xám như tro nằm trên giường y quán nhỏ, thỉnh thoảng rên vài tiếng, Miêu Tiểu Quang ở một bên hầu hạ, cũng ủ rũ.
Quản sự của phủ bị chó cắn, đã đủ mất mặt, lại bị đưa đến y quán, ngay cả người coi chừng thăm hỏi đều không có, thật sự là mất mặt vô cùng!
Miêu Tiểu Quang cúi đầu nhìn giày vải rách đến hở mũi, bỗng nhiên không biết vì sao mình đi theo sư phó lâu như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì.
Đừng nói tiền, ngay cả y phục cũng khó khăn, trước kia có thể còn có chút địa vị, ngóng trông về sau thăng chức có tiền đồ sáng lạng. Lại nhìn hôm nay, quả thực là nghèo túng đến bị đuổi ra ngoài, đừng suy nghĩ đến tiền đồ, chỉ cần đừng lưu lạc đầu đường cũng xem như Bồ Tát phù hộ rồi.
Miêu Tiểu Quang buồn ngủ đến mí mắt không mở ra được, trong lòng buồn bà, tay chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Thường Hỉ từ cửa sau y quán đi vào, nhìn xem tình cảnh này, nhẹ nhàng gõ gõ cửa: “Tiểu Miêu quản sự?”
Miêu Tiểu Quang chưa tỉnh lại.
Thường Hỉ lại gọi vài tiếng, hắn vẫn là mê man như cũ, Thường Hỉ không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Bạc của ai rớt xuống đất!”
Miêu Tiểu Quang lập tức ngồi thẳng, cao giọng đáp: “Ta làm! Đừng nói cho sư phụ ta!”