Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 116
“Cái này. . .” Lưu ma ma hỏi Bảo Ninh: “Muốn xé xuống không?”
“Giấy đã được dán lên, cứ giữ lại một thời gian.” Bảo Ninh không nhíu mày nữa, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ban đêm lại xé.”
Cách của Bùi Nguyên quá thô bạo, nhưng ai nói thô bạolà vô dụng đâu?
Miêu quản sự vẫn mang bộ dáng khiếp sợ, nghe Bảo Ninh nói không xé, hắn kinh ngạc hơn. Lúc này Bảo Ninh mới có tâm tư chú ý hắn, tuổi hơn bốn mươi, tướng mạo rất lương thiện, lại nhìn thấy một tiểu thái giám khoảng mười bảy mười tám tuổi đứng bên cạnh hắn, dáng dấp trắng nõn, chỉ là ăn mặc không quá đẹp. Cũng không phải lôi thôi dơ bẩn, chỉ là y phục hơi cũ chút, cẩn thận nhìn, trên giày còn có mấy miếng vá màu đen.
Người ta thích mặc cái gì cũng không liên quan đến nàng, Bảo Ninh không để ý, cười hỏi Miêu quản sự: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Miêu quản sự khom người đáp: “Rất tốt, tạ Vương Phi thông cảm.”
Bảo Ninh đi vào trong phủ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu ma ma lấy chút bạc vụn đưa cho Miêu quản sự: “Ngươi chuyển đến chỗ mới ở, chắc hẳn cần mua thêm rất nhiều đồ mới, cầm tiền đi mua đi.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Bảo Ninh rõ ràng trông thấy, lúc tiểu thái giám bên cạnh hắn nhìn thấy túi tiền thì nuốt nước miếng.
Miêu quản sự chối từ vài câu, cười nhận lấy, nói lời cảm tạ.
Bảo Ninh lại nói: “Ý tốt của Thánh thượng chúng ta xin nhận, rất cảm ân, nhưng nói thật, trong phủ không cần quản sự. Trong phủ ít chủ tử, hạ nhân cũng không nhiều, bình thường ta chỉ thích chút hoa cỏ, không giao du nói chuyện cùng người khác, rất nhàn rỗi, những điền trạch cửa hàng cũng không cần quản sự giúp đỡ quản lý, hơ nữa sổ sách ta cũng sẽ xem. Nếu Miêu quản sự cảm thấy làm việc trong phủ quá nhàn nhã, xin đừng trách móc, không phải ta không coi trọng ngươi, chỉ là bây giờ không có chỗ dùng đến ngươi. Nếu như Miêu quản sự cảm thấy không quen, ta sẽ mời vương gia tấu lên Thánh thượng, điều ngươi trở về.”
Mấy câu nói đó khiến Miêu quản sự hết sức không được tự nhiên, thầm nghĩ Vương Phi này xuất thân bình thường, tuổi tác lại nhỏ, nhưng không dễ chọc. Mới gặp mặt lần thứ hai đã muốn chắn đường lui của hắn, cắt bỏ chức quyền của hắn.
Miêu quản sự cười nói: “Thánh thượng để lão nô tới hầu hạ, nào có đạo lý nói trở về là trở về ngay. Lão nô chỉ là nô tài mà thôi, những chuyện như vẩy nước quét nhà, bưng trà đổ nước, lão nô cũng sẽ làm, Vương Phi thật sự là đoạn đường sống của lão nô.”
Lên giọng đẩy tới đẩy lui là kiểu mà Bảo Ninh ghét nhất. Nàng không muốn trò chuyện tiếp, sau khi mỉm cười gật đầu ra hiệu thì cùng Lưu ma ma rẽ phải ở lối rẽ phía trước, đến toà lầu nhỏ lục giác kia.
Lầu nhỏ đã được quét dọn sạch sẽ, còn được thông gió mấy ngày, lại đốt chút hương nến, ở trong này vào ngày mùa hè rất mát mẻ.
Bảo Ninh không có đến tầng gác lửng, chỉ ngồi ở lầu một. Lầu một rất lớn, mẫu phi Bùi Nguyên hình như rất thích đồ cổ và tranh cổ, bà cũng có nghiên cứu về Chu Dịch*, có một bức tranh quẻ tượng rất lớn vẽ tất cả sáu mươi tư quẻ được treo trong một góc. Đi tới, Bảo Ninh nhìn thấy gạch men sứ trên đất cũng dáng vẻ tinh tế, cũng là quẻ đồ, chỉ là khá rối loạn. Nàng thử đi xê dịch những viên gạch men sứ để khôi phục lại bức tranh, nhưng gạch đó là loại gạch bình thường, được khảm trong đất, không thể di chuyển được.
*Chu dịch: Chu Dịch 周易là bộ kì thư thiên cổ, nó đứng đầu lục kinh, gốc của quần nghệ, đại bản doanh của học thuyết Âm Dương. Chu Dịch 周易 bao gồm Dịch kinh 易经 và Dịch truyện 易传. Vì sao bộ sách này lấy tên là “Chu Dịch”? có người cho rằng “Chu” 周 có nghĩa là “chu táp” 周匝 (quây vòng, chu đáo, chu mật); có người cho “Chu” là “Chu tộc” 周族 (tộc Chu) “Chu đại” 周代 (đời Chu). Còn như “Dịch” 易, có người cho giản hoá hình dạng con rắn mối, có người cho rằng “nhật” 日 “nguyệt” 月 là “dịch”, cũng có người cho nó có nghĩa là là đơn giản thô sơ, biến dịch, bất dịch.
Bảo Ninh hỏi Lưu ma ma: “Ngươi nói, trong cung của Hiền Phi nương nương cũng có gạch men sứ như thế này sao, gạch nơi đó có thể di chuyển được không? Nếu như cứ để lộn xộn như vậy, nhìn cũng cảm thấy phiền não.”
Lưu ma ma lắc đầu nói: “Không biết.”
“Trở về tìm mấy quyển sách như thế này đi, ta muốn xem.” Bảo Ninh híp mắt, lại nhìn bức quẻ tượng trên tường, rối bời, đều là chữ, nhìn không được, nàng nói: “Nghe nói môn học này rất là thâm sâu huyền diệu, học tốt thì nói không chừng có tác dụng, ta cũng thử một chút.”
Lưu ma ma chỉ nghĩ nàng tâm huyết dâng trào, muốn đùa nghịch, cười nói: “Được, nô tỳ sẽ tìm cho người.”
Bảo Ninh lại hỏi: ” Miêu quản sự kia, hắn có gốc gác như thế nào, có tra rõ sao?”
Lưu ma ma đáp: “Lý lịch rất sạch sẽ. Trước kia là một quan nhỏ trong nội thị tỉnh, nội thị tỉnh đều là người bên cạnh Thánh thượng, trông coi việc vặt vãnh trong cung đình, chức vị của hắn là nội thị bá, là quan thất phẩm duy trì trật tự nội cung. Mặc dù chức quan Nội Thị bá này nhỏ, nhưng thật sự có thực quyền, là tâm phúc của Thánh thượng, lần này phái tới, đoán chừng là không quá yên tâm về vương gia.”
Bảo Ninh nhẹ gật đầu. Nàng nhớ tới người thiếu niên bên cạnh Miêu quản sự kia, cười lên: “Nói mới nhớ, quan viên chính thất phẩm, một năm nói ít cũng có bổng lộc trăm đấu lương thực, sao lại nghèo nàn như vậy?”
Lưu ma ma nói: “Phu nhân nói đến đồ đệ đứng bên cạnh hắn hôm qua sao? Đứa bé kia tên là Miêu Tiểu Quang, Miêu quản sự xem hắn như người thân.”
Bảo Ninh kinh ngạc nói: “Xem như người thân, ngay cả đôi giày đàng hoàng cũng không cho?”
Lưu ma ma cười: “Đây chính là chỗ cao minh của Miêu quản sự. Hắn nắm chức quyền, bình thường người tặng lễ cho hắn kéo quan hệ không ít, hắn vẫn không nhận, làm việc chính trực, cho nên tác phong nghèo khó, về lâu dài trong y phục đều là miếng vá chồng chất lên nhau. Nếu có những lễ vật thực sự không thể không nhận, thì hắn đưa đến Đại Giác Tự ở vùng ngoại ô, thêm tiền hương hỏa.”
Bảo Ninh vuốt cằm nói: “Đúng là rất cao minh, nếu như thế, Thánh thượng sẽ tin tưởng hắn hơn.”
Sau khi ngồi bên cửa sổ gió thổi một lúc, Bảo Ninh cảm thấy toàn thân đều thư thái, nàng đứng lên đi trở về: “Nên ăn trưa rồi, ăn xong đi mua mấy con gà sống, tối nay chúng ta làm gà quay ăn.”
Nhìn bãi cỏ xanh trống trải trước mắt, Bảo Ninh dừng chân: “Hình như đã lâu rồi ta không nuôi gà.”
Lưu ma ma sửng sốt.
Bảo Ninh chỉ chỉ phía nam: “Buổi chiều bố trí hạ nhân, vây một hàng rào dọc theo tường, rồi đi mua mười lăm con. . . Nếu không thì năm mươi con đi, năm mươi con gà con, chúng ta nuôi.”
Lưu ma ma duỗi ngón tay tính tính, không thể tin được hỏi lại: “Năm mươi con?”
“Sao vậy?” Bảo Ninh nháy mắt mấy cái: “Là quá ít sao?”
Lưu ma ma mịt mờ nói: “Dù sao chúng ta cũng không phải nhà nông, nuôi nhiều gà như vậy, nếu chúng kêu lên, làm ồn đến láng giềng sát vách có phải không tốt lắm hay không?”
“Phía nam không có hàng xóm.” Bảo Ninh suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn theo đề nghị của Lưu ma ma: “Vậy nuôi ít một chút, mua ba mươi sáu con là được, sáu là thuận lợi, cũng may mắn.”
Bảo Ninh nói xong, lại nói: “Nuôi thêm mười tám con vịt con cùng chín con ngỗng, trong hồ không có cá, ta muốn nuôi tám mươi mốt con cá chép vàng, và sáu con rùa.”
Nàng nói xong, cảm thấy rất hài lòng, vừa nhìn phong cảnh ven đường, vừa đi bộ về viện tử của mình.
Lưu ma ma ở phía sau lúng túng xoa tay, nghĩ thầm, so với lúc trước, hình như Vương Phi dùng tiền phóng khoáng hơn một chút, rộng rãi hơn một chút.
Nhưng sự rộng rãi này thật đúng là. . . quá đặc biệt.
. . .
Trong thư phòng, Ngụy Mông và Bùi Nguyên ngồi đối diện nhau, nói đến chuyện của Viên Tử.
Ngụy Mông nói: “Lần trước Thái Tử Phi muốn giết Viên Tử, Bùi Tiêu đã giam nàng ta lại, còn phái người đi theo bên cạnh Viên Tử, trông coi rất chặt chẽ, trong thời gian ngắn không dễ dàng hành động.”
“Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.” Bùi Nguyên gác bút trong tay: “Dù sao cũng là Hoàng trưởng tôn, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng không ai biết. Thái Tử Phi không thích hắn, nhưng có người lại xem Viên Tử là bảo bối, Cao quý phi xem Viên Tử là châu báu ngọc ngà đấy.”
Ngụy Mông chép miệng: “Ta cảm thấy kỳ lạ, chuyện lớn như vậy, vì sao Bùi Tiêu không có nói cho mẫu thân hắn là Cao Quý Phi biết? Lừa bà ta rằng Viên Tử là ruột thịt của hắn, yêu thương nhi tử của người khác, đây không phải có bệnh à.”
“Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, thật không có đạo lý.” Bùi Nguyên nghĩ nghĩ, hỏi: “Chỉ có một nguyên nhân, hắn muốn dùng đứa bé này ngăn chặn miệng của Cao quý phi. Dựa vào thân phận của hắn, không có con trai sẽ bị lên án, Cao quý phi khẳng định cũng sẽ thúc giục hắn, để hắn tranh thủ thời gian sinh một đứa. Có Viên Tử thì không ai thúc giục hắn nữa.”
“Ngươi nói như vậy, ta lại nghĩ tới chuyện khác.” Nói chuyện bát quái thì trong mắt Ngụy Mông như tỏa sáng: “Ngươi nói, hắn phá thân nhiều năm như vậy. . .”
Sợ Bùi Nguyên không hiểu, Ngụy Mông lại lặp lại lượt: “Phá thân, ngươi biết là chuyện gì không? Chính là, nhi tử gia đình lớn giàu có, đến tuổi nên cưới vợ, tầm mười lăm mười sáu tuổi, trưởng bối trong nhà sẽ sắp xếp nha đầu thông phòng cho hắn, cho hắn xem sách kia, dạy hắn làm sao. . .”
Trên trán Bùi Nguyên nổi đầy gân xanh: “Không cần phải nói chi tiết như vậy!”
Ngụy Mông nói: “Ồi, chẳng phải ngươi chưa từng trải sao, ta sợ ngươi không hiểu. . .”
“Nói chuyện chính!”
Ngụy Mông ho khan một cái, quay lại chủ đề vừa rồi: “Hắn phá thân nhiều năm như vậy, thê thiếp trong phủ cũng nhiều như vậy, sao đến một đứa bé cũng không có? Chắc sẽ không giống Giả Linh chứ, không sinh được?”
Sắc mặt Bùi Nguyên nghiêm chỉnh nói: “Ngươi có phải quá rảnh rỗi hay không, quan tâm chuyện trong phòng người ta làm cái gì.”
Ngụy Mông nhìn vẻ mặt của Bùi Nguyên, bỗng nhiên hiểu ra, an ủi vỗ vai của hắn: “Tiểu tướng quân, ngươi không nên quá nhạy cảm, bây giờ ta vẫn chưa nghi ngờ phương diện này của ngươi. Ngươi mới thành hôn thời gian ngắn, không có hài tử cũng không nhất định là ngươi có bệnh đó. Nhưng ta cảm thấy, những chuyện như thế này không cần xấu hổ, không thể giấu bệnh sợ thầy, nếu có dấu hiệu thì vẫn nên chữa trị sớm. . . ngươi bỏ nghiên mực xuống trước đi.”
Bùi Nguyên hung hăng ném nghiên mực trước chân hắn, Ngụy Mông rụt chân lại, Bùi Nguyên hung ác nói: “Câm miệng ngươi lại, trong miệng toàn là những thứ bậy bạ bẩn thỉu!”
“Được được được, nói chuyện chính.” Ngụy Mông ôm quyền xin khoan dung, giọng điệu cũng nghiêm túc đứng đắn: “Vừa nhận được tin tức, Bùi Tiêu đang lôi kéo tả tướng Đổng Ngọc Thụ, nhi tử của Đổng Ngọc Thụ là Đổng Thiên Thành đến phía nam trị thủy, kém chút bị nước cuốn đi, là một môn khác thủ hạ dưới trướng Bùi Tiêu mệnh cứu được Đổng Thiên Thành. Đổng Ngọc Thụ rất cảm kích, hôm qua dùng danh nghĩa thăm bệnh đén thăm viếng Bùi Tiêu.”
Bùi Nguyên im lặng không nói, Ngụy Mông tiếp tục nói: “Người làm hHữu tướng thích hợp nhất là Giả Đạo Công, bây giờ Giả Đạo Công đã quay về quê hương, trong thời gian ngắn vị trí hữu tướng để trống, chỉ còn một mình Đổng Ngọc Thụ cầm quyền, thống lĩnh bách quan. Bùi Tiêu giết chết Đào Mậu Binh, bây giờ tăng cường nịnh bợ người đứng đầu bách quan này, hình như cũng rất thân thiết với Phụ quốc Đại tướng quân Phùng Hổ Xương. Nhưng tướng quân Phùng Hổ Xương mắt cao hơn đầu, lại biết cách tự vệ, Bùi Tiêu đã cân nhắc tiếp cận ông ấy từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn luôn bị từ chối.”
Bùi Nguyên nói: “Bùi Tiêu ngày ngày nghĩ cách ngáng chân ta, ta cũng không thể để hắn sống tốt. Âm thầm giết Đổng Thiên Thành, đẩy trách nhiệm lên người môn khách kia, lấy lý do là nhắm vào của cải tiền tài, sau đó giết môn khách kia, ngụy trang thành chuyện ngoài ý muốn, để bọn hắn không có chứng cứ. Ta thật muốn xem xem, mối thù giết con nay, Đổng Ngọc Thụ còn liên minh với hắn không.”
Ngụy Mông đồng ý, lại nói: “Nhà ngoại của Bùi Tiêu, cũng chính là nhà Cao quý phi, Cao thái phó Cao Văn Uyên, gần đây hình như đang hành động.”
Bùi Nguyên dựa lên ghế: “Hắn muốn làm gì?”
Ngụy Mông nói: “Cao thái phó đến thăm Khâu Minh Sơn tướng quân, hôm qua là sinh thần của Khâu tướng quân, theo lý mà nói, sai người đưa lễ qua là được, nhưng Cao Văn Uyên tự mình đến.”
Bùi Nguyên đặt tay trên thành ghế nắm thành quyền siết chặt một lát, đột nhiên lại buông ra, thản nhiên nói: “À, thì ra hôm qua là ngày mừng thọ của hắn, vì bận quá, ta cũng quên. Hôm nay phải cử người chuẩn bị lễ đưa đến cho hắn, nói tiếng xin lỗi.”
Ngụy Mông muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống. Mâu thuẫn giữa Bùi Nguyên và Khâu Minh Sơn, ngoại trừ chính kiến thì chủ yếu là việc tư, hắn không có cách nào xen vào.
Bùi Nguyên không để ý đến chuyện này nữa, tiếp tục nói: “Bùi Tiêu có thể đắc ý như hôm nay, mấu chốt chính là nhà ngoại Cao thị của hắn. Cao Văn Uyên quyền cao chức trọng, muốn khiến ông ta suy sụp, rất khó khăn, nhưng để bọn hắn có xa cách, thì đương nhiên có biện pháp rồi. Tình cảm giữa Bùi Tiêu và Cao Phi Hà tương kính như khác, Cao thái phó lại yêu thương đứa cháu ngoại này. . . Nếu như Cao Phi Hà chết trong tay Thái tử thì sao, hoặc là khiến giữa bọ họ xảy ra chút mâu thuẫn không thể cứu vãn được?”
Không biết làm sao, Ngụy Mông bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Tiền, bật thốt lên: “Bằng không ta bán nhan sắc, câu dẫn nàng ta?”
Bùi Nguyên sững sờ: “Sao ngươi lại nghĩ đến cách này!”
Hắn nhíu mày: “Cách này không ổn, lại quá hạ lưu.”
Bùi Nguyên chậm rãi lại nói: “Qua một tháng nữa, là đến Trung thu, theo lệ cũ, trong cung sẽ thiết đãi yến tiệc. Trên yến hội, bọn hắn đều ở đó. . .”
Ngụy Mông nói: “Bọn hắn đều ở đó, ta có thể bán nhan sắc. . .”
Bùi Nguyên không thể nhịn được nữa châm chọc nói: “Ngươi có nhan sắc cái rắm, nhìn khuôn mặt xấu quắt của ngươi, Cát Tường trông thấy ngươi nuốt không trôi cơm kìa, ngươi thì kiêu hãnh quá nhỉ?”
Ngụy Mông không muốn nghe, đang muốn phản kích, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, rất nhẹ, rón rén đi tới, ngừng ở cửa ra vào, giống như đang muốn thám thính cái gì.
Bùi Nguyên không nói thêm gì nữa, chờ một chút người kia không đi.
Hai người liếc nhau, đi tới cửa đi, bỗng nhiên kéo một phát ra, Miêu quản sự kinh hoảng kêu một tiếng, chén trà trong tay rơi xuống đất lốp bốp.
Bùi Nguyên giọng điệu không tốt: “Làm cái gì?”
Miêu quản sự vội vàng quỳ xuống nói: “Đến đưa trà, không dám quấy rầy vương gia nghị sự, cho nên ở ngoài cửa dừng lại một lát.”
Bùi Nguyên mặc kệ hắn có phải người của Chu Đế hay không, hét vào trong mặt hắn: “Cút!”
Miêu quản bỏ chạy.
Bùi Nguyên nhìn bóng lưng hắn ta, ánh mắt phức tạp, nên không tiếp tục trò chuyện với Ngụy Mông, chỉ yêu cầu hắn sau này phái binh trông coi thư phòng, sau đó cất bước trở về viện tử.
Bảo Ninh dùng một cái nồi to đặt ở trong viện, đang quay gà, mùi thơm đã rất nồng đậm, cách rất xa cũng có thể ngửi thấy.
Bùi Nguyên đi tới cửa, nhìn bóng lưng nàng bận rộn, sự bực bội trong lòng bỗng nhiên dịu xuống, tâm tình vui vẻ rất nhiều.
Hắn giật giật vạt áo, lộ ra nụ cười, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Chàng về rồi sao?” Bảo Ninh đứng lên, đặt hai tay ra sau lưng, chờ đi đến trước mặt hắn, bỗng nhiên vươn ra, cười to nói: “Cố ý để giành cho chàng, không phải chàng nói với ta là thích sao, hì hì, phao câu gà!”
Nhìn đồ ướt ướt trong lòng bàn tay nàng, Bùi Nguyên nhíu nhíu mày.
Hắn nhớ tới lời của Ngụy Mông, bây giờ nam nhân kia như phụ nhân tan nát, ngay cả một nàng dâu cũng không có, mỗi ngày nhìn xem người ta có sinh hài tử hay không.
“Ta không muốn phao câu gà.” Bùi Nguyên cởi áo khoác ngoài cởi dắt lên khuỷu tay, dùng y phục che chắn, chợt hung hăng bấm mông Bảo Ninh một cái: “Sờ nàng tốt hơn.”
Hắn mập mờ hỏi: “Nam Viện có mảnh rừng, ban đêm không có người, nàng có muốn thử hay không?”